Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Tiêu Định từ từ lộ ra thần
sắc thương cảm:“Nhiều năm trước, ta đã hối hận ...... Ấm ấm là nữ nhân tốt,
nàng sinh nhi tử cho trẫm, đó là hài tử giống trẫm nhất, tương lai sẽ kế thừa
non sông tươi đẹp này, sẽ trở thành quân vương vĩ đại nhất, hài tử giống trẫm như vậy, nhất định có thể
làm được...... Huống chi có ngươi là mãnh tướng trấn giữ, hắn sẽ tiêu diệt Hung
Nô, rong ruổi thiên hạ, tứ hải quy hàng......”
Trần Tắc Minh không nói,
Tiêu Định chuyển mắt nhìn y:“Bây giờ lại không được ...... Kỳ thật,” Hắn hạ tầm
mắt,“Đêm hôm đó, ta bất đắc dĩ ......” Hắn thở dài , tựa hồ muốn nói cho mình
nghe.
“Vào lúc ấy chỉ còn cách
phóng hỏa bằng không người chết chính là ta. Ta suy xét rất nhiều phương pháp
nhưng đều vô pháp cứu được Trần phi, ta không nên khiến ngươi làm chuyện
này...... Ngươi vì thế mà ghi hận ta, đúng lắm, ngươi cảm thấy ta không nên để
ngươi tự tay giết nàng...... Nhưng ngươi có nhớ không, ta đã hỏi ngươi, hỏi còn
có những người khác đang trực hay không......”
Tiêu Định thở dài, ngọn
đèn lập lòe lay động, hoa đèn nên cắt đi nhưng bọn họ không ai nhúc nhích.
“...... Ta cũng không muốn
như vậy .”
Không biết khi nào Tiêu
Định đã lặng lẽ đến gần, Trần Tắc Minh cảnh giác lui nửa bước, đề phòng nhìn
hắn.
Nhưng mà y cũng không lên
tiếng ngắt lời hắn.
Y muốn nghe hắn nói hết.
Tiêu Định thấp giọng
nói:“Ngươi là trung thần lương tướng, là quăng cổ chi thần, ta luôn luôn biết.”
Trần Tắc Minh chấn động tựa
hồ bị cái gì đánh trúng.
Trần Tắc Minh cau mày, hô
hấp hơi dồn dập, dường như để che giấu mà chuyển tầm mắt đi.
Tiêu Định đến gần bên tai
thì thầm:“Trước kia người mà ta tối tín nhiệm là Dương Lương, hắn chết rồi......
Chính là ngươi.”
Hắn chậm rãi nói:“Ta mỗi
lần đều sẽ áp chế, chỉ cho ngươi ít nhất binh lực, có biết vì sao không ?......
Bởi vì ta biết ngươi làm được...... Khả năng chiến đấu của ngươi dũng mãnh hiếm
có, là danh tướng trời sinh!”
Trần Tắc Minh mạnh quay
đầu lại, khó có thể tin nhìn đối phương. Nguyên lai hắn vẫn đều biết, biết
chính mình thực để ý. Chẳng lẽ kia không phải ngờ vực vô căn cứ, trái lại tín
nhiệm?
Trần Tắc Minh đột nhiên cảm
thấy nghi hoặc, kinh ngạc nhìn Tiêu Định.
Tiêu Định nhìn y, nhu hòa
cười.
Trần Tắc Minh đột nhiên
cảm giác đây là mộng cảnh, người này như thế nào có thể cười như vậy?
Dần dần, tươi cười kia
biến hóa từ ôn nhu biến thành ác ý.
“Ngươi tin ? !” Tiêu Định
thấp giọng hỏi.
Trần Tắc Minh như bị sét
đánh, đột nhiên lui lại một bước.
Tiêu Định nhe răng cười
cười, đùa cợt nhìn hắn.
“Ngươi tin !” Hắn đắc ý
cười rộ lên, đầy mặt khinh thường, cười ha ha.
Tiêu Định vẫn cười
to:“Trần Tắc Minh, loại người như ngươi còn bày đặt chơi trò chính biến cái gì!
Loại trò trẻ con này, ta mười mấy tuổi đã phân biệt rõ ràng, ngươi lại dễ dàng
tin như thế, ngươi là kẻ ngốc sao ! !”
Sắc mặt Trần Tắc Minh
chợt thay đổi, toàn thân mồ hôi đột nhiên lạnh lẽo, rét đến thấu xương.
Tiêu Định vỗ về mặt của y:“Ngươi
tính toán quá nông cạn, còn không tự lượng sức đến xem náo nhiệt gì chứ !”
Trần Tắc Minh sắc mặt
xanh mét, hơi thở hổn hển khó nén được.
Tiêu Định lại làm như
không thấy:“Bất quá ngươi như vậy cùng tiện nhân Trần phi kia ngược lại là trời
sinh một đôi ! Không có đầu óc giống nhau ! ! Trời sinh là bùn đất để ta đạp
dưới chân.”
Trần Tắc Minh đột nhiên
lớn tiếng quát:“Trần Dư !”
Một lát sau, Trần Dư đẩy
cửa tiến vào, Trần Tắc Minh gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Định trước mắt, gằn
từng chữ:“Lấy roi đến !”
Trần Dư trợn mắt há hốc
mồm, không khỏi nhìn Tiêu Định.
Tiêu Định nhíu mày, khóe
miệng khẽ nhếch lên một tia tàn nhẫn tiếu ý.
Hắn mang theo loại đắc ý một
kích sẽ thành, khoái hoạt nhìn Trần Tắc Minh, thưởng thức đối thủ toát ra mỗi
một tia đau đớn, vì thế cũng thật lòng hân hoan.
“Vương gia......” Trần Dư
bối rối, dưới chân không nhúc nhích.
Trần Tắc Minh tràn ngập
tức giận từ hàm răng cắn chặt phát ra một tiếng:“Đi !”
Trần Dư bị áp lực đến mức
giật mình hoảng hốt, vội vàng xoay người đến ngoài phòng cầm mã tiên của mình
tiến vào, đưa cho Trần Tắc Minh. Tiếp đó, Trần Dư đứng ở tại chỗ há miệng muốn
nói, nhưng nhìn thấy sắc mặt Trần Tắc Minh cuối cùng sau một lúc lâu cũng không
dám lên tiếng.
Trần Tắc Minh hít sâu một
hơi, rốt cuộc có thể bình tĩnh trở lại, đối với Trần Dư ngập ngừng y hoàn toàn
làm như không thấy, âm thanh lạnh lùng nói:“Đi ra ngoài !”
Tiêu Định cười to nói:“Để
hắn nhìn xem phương pháp của ngươi, Trần Tắc Minh, ngươi không dám để người
nhìn thấy quá trình ngươi giết chủ cũ sao?”
Lời còn chưa dứt, chỉ
thấy không trung bóng roi nhoáng lên một cái, như cự xà [rắn lớn] uốn lượn. Đồng thời trong không trung một tiếng
giòn vang, hơi có bụi mù tung lên. Đến lúc Trần Dư phản ứng lại, Trần Tắc Minh đã
nắm lại roi, lạnh lùng nhìn Tiêu Định trước mắt, tư thế ấy tựa hồ y chưa từng động
đậy.
Tiêu Định vẫn đứng ở chỗ
cũ, mặt nghiêng qua một bên, tư thế có chút cứng ngắc.
Tĩnh một lát, hắn mới
quay mặt lại.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, trên
má phải của Tiêu Định xuất hiện vết roi thật dài, một lát sau vết thương mới
rịn máu, theo miệng vết thương trượt xuống cằm.
Tiêu Định tựa hồ có chút
khó có thể tin khiếp sợ, nâng tay vuốt nhẹ miệng vết thương. Máu lập tức lấm
bẩn tay hắn, Tiêu Định lẳng lặng nhìn bàn tay mình, phảng phất như nỗi đau xót kia
không quan hệ gì với hắn.
Trần Dư há hốc mồm, sau
một lúc lâu mới ý thức được bản thân nhìn thấy cảnh không nên xem.
Trần Tắc Minh siết chặt
roi trên tay, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn, cũng không nhìn Trần
Dư, chỉ thản nhiên nói:“Còn muốn xem sao?”
Trần Dư nhìn hai người
kia, từng bước lui về phía sau, đến bậc cửa vội vàng xoay người rồi hoảng hốt
đóng cửa lại.
Vừa rút tay về, chợt nghe
được tiếng roi da xé gió vang lên vun vút, tiếng roi vụt vào vật nghe chan chát,
mang theo tiết tấu cuồng bạo cùng khí tức huyết tinh, chỉ nghe đã khiến lòng
người thảng thốt.
Ngoại trừ những tiếng
vang ấy, trong phòng không còn âm thanh nào khác. Kia hai người đều trầm mặc như
chết. Mà trong loại trầm mặc này lại ẩn chứa sắc bén, tựa hồ người bên ngoài
nhìn một cái cũng có thể bị cứa cho bị thương chảy máu.
Trần Dư trong lòng kinh
sợ không chịu nổi, bên tai chỉ giống như trống nện thình thịch khó an, nào dám chần
chừ, vội vàng ra cửa cung thay phiên công việc với huynh đệ.
Tiêu Định bắt đầu còn có
thể cố nén không động đậy cũng không lên tiếng, đánh tới sau này đến cùng chịu
không nổi nên bắt đầu lui ra phía sau tránh né.
Trần Tắc Minh trong lòng cực
kì thống hận, lúc trước khổ sở như vậy y cũng từng chịu qua, dựa vào cái gì hắn
chịu không nổi, nói đến cùng, người này bất quá là ỷ thế khinh người mà thôi,
mà chính mình, chính mình lại vì người này đền trả cả đời, một đời cô độc khổ sở
lênh đênh, tiến thối lưỡng nan.
Càng nghĩ như vậy, trong
lòng càng tích tụ đến muốn phát cuồng.
Trần Tắc Minh tự hỏi bản
thân không phải là người thị huyết, cũng không phải là kẻ thích ngược đãi người
khác. Ở trên chiến trường y nhìn quen sinh tử thống khổ, nhìn thấu phí công
giãy dụa, lại chưa từng bởi vì vậy mà mất đi bản tính.
Nhưng mà nhìn bộ dạng người
trước mắt này dưới làn roi của mình giãy dụa lui bước, vào lúc này toát ra một
loại điên cuồng mà bản thân chưa từng trãi nghiệm.
Ngươi không phải đạp trên
đầu ta sao, ngươi không phải vẫn khinh bỉ ta sao, ngươi không phải chết đã đến
nơi còn trêu đùa ta sao? Uy phong của ngươi đâu, chống được roi này sao?
Những ý niệm miên man này
tại mỗi một roi hạ xuống trở nên càng nhiều, càng hỗn độn.
Đáy lòng Trần Tắc Minh đột
nhiên dâng lên một loại khoái cảm, đó là niềm sung sướng trả được thù, là ác
độc lấy mạnh hiếp yếu, là nỗi thỏa mãn khi ngươi có quyền lực tuyệt đối có thể tùy
ý xử trí người khác. Y dùng roi ngăn chặn được mỗi một lần trốn tránh của Tiêu
Định, sự tinh chuẩn cùng lực đạo của y có thể khiến mỗi một roi đều tận lực đánh
lên ngay vết thương cũ của đối phương hoặc là sát bên cạnh, như vậy thống khổ
sẽ gia tăng lên gấp bội .
Bởi vậy mà y càng thêm vui
sướng hoặc là nói kích động một cách méo mó.
Tiêu Định bị buộc thối
lui từng bước đến góc tường, thẳng đến rốt cuộc không còn đường để lui nữa.
Giờ phút này Tiêu Định đã
mình đầy thương tích, chỉ có thể lấy hai tay che chở khuôn mặt. Mỗi một lần roi
quất lên người hắn, thân thể hắn đều sẽ kịch liệt run rẩy, đồng thời phát ra thanh
âm giống như tiếng hít thở nhưng trầm trọng hơn rất nhiều.
Dần dần , ngay cả loại
thanh âm này cũng mỏng manh dần, cho đến khi không còn tiếng động nào nữa.
Trần Tắc Minh lại quất
thêm mấy roi, mới cảm thấy được đối phương yên lặng.
Y bừng tỉnh vội thu tay
lại, toàn thân y đầy mồ hôi. Y càng không ngừng thở hổn hển, nhìn chằm chằm đối
phương.
Chịu áp lực đã quá lâu
cho nên hận ý bùng lên mới kịch liệt như vậy, làm cho y không kịp ứng phó, tình
cảm kia như hồng thủy mãnh thú đủ để bao phủ toàn bộ lý trí của y.
Trần Tắc Minh hiểu rõ bản
thân vừa rồi bị mất khống chế. Tay y run lên nhè nhẹ , loại cảm xúc này khiến y
hoang mang.
Đó là một bản thể khác, một
bộ phận vốn nên yên lặng vùi lấp trong bóng tối, khiến y thầm lo ngại.
Tiêu Định vô thanh tựa
vào tường, cúi đầu, hai tay không biết khi nào đã rủ xuống, vô lực buông thõng
bên cạnh, tóc dài tán loạn che khuất gương mặt hắn.
Y phục trên người hắn đã
bị roi đánh cho tan nát, giống như một miếng vải rách chằng chịt vết máu.
Cả người nhìn không ra
sinh cơ.
Ta đã đánh chết hắn sao ?
!
Trong đầu Trần Tắc Minh
có chút trống rỗng. Nhưng mà thần trí còn lại nói cho y biết, y xuống tay đã
tránh được những điểm yếu của hắn, bản thân không thể cũng sẽ không giết hắn.
Cách một lát, y chậm rãi
hoạt động cước bộ, tiến lên xem xét.
Trần Tắc Minh thân thủ
gạt tóc Tiêu Định ra, nhìn thấy hai mắt hắn khép chặt cùng với gương mặt tái
nhợt.
Trần Tắc Minh bảo trì tư
thế này một lát.
Tiêu Định đột nhiên mở
mắt ra, kéo lấy cổ tay y, Trần Tắc Minh không hề di chuyển, y còn đắm chìm trong
một loại khiếp sợ. Thẳng đến trên cổ truyền đến một trận đau đớn, ngay lập tức,
Trần Tắc Minh vung ra một quyền đánh ngã kẻ đã cắn mình.
Tiêu Định cũng dùng sức
rất ngoan độc, Trần Tắc Minh sờ miệng vết thương, trên ngón tay ấm áp đậm sệt. Nếu
vết cắn sâu hơn chút nữa thì mình chết chắc, y đã từng gặp qua người bị sói cắn
chết như vậy.
Tiêu Định té trên mặt
đất, nghiêng mắt nhìn y, đó giống như ánh mắt của một con sói cô độc.
Nhìn thấy Trần Tắc Minh
lại lần nữa nâng lên roi, hắn ánh mắt vẫn lộ ra một tia e ngại. Kỳ thật có thể dùng
bạo lực chinh phục một người sao?
Trần Tắc Minh bị thần sắc
của hắn đả động, loại điên cuồng này vừa bị mạnh mẽ áp chế xuống đột nhiên càng
mãnh liệt trào dâng.
Ta và ngươi giống nhau , vậy
thì có quan hệ gì.
Trần Tắc Minh xách hắn lên.
Y nắm áo của Tiêu Định, kéo
lê hắn qua nửa gian phòng cho đến trước giường.
gì đây gì đây? * cười gian*
Trả lờiXóaTắc Minh cưng sắp phản công sao?* cười gian*
Bingo ! Chính xác ! :-)
XóaUi, đợi mãi mới đến đoạn này, Tiểu Trần sắp phản công rồi, Tra Định thiệt biết cách bức người mà, đoạn này lên kịch cũng hay lắm này >v<
Trả lờiXóaUh, tới màn hấp dẫn rồi!
Xóa