Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Tiêu Định
cơ hồ không thể hô hấp, vết thương trên người bị mặt đất thô ráp ma sát qua
khiến cho da tróc thịt bong, đau đớn toàn thân khiến hắn rơi vào nửa mê nửa tỉnh,
không tự giác từ cổ họng bật ra vài tiếng rên rỉ.
Âm thanh
này không khác chi lửa cháy đổ thêm dầu, Trần Tắc Minh nhấc hắn lên quan sát
một hồi, một tay siết chặt hai cổ tay hắn ép đưa lên đầu, một tay kia đem roi quấn
lên, treo hắn trên khung giường.
Tiêu Định
trong lòng mơ hồ cảm giác không ổn bèn miễn cưỡng hé mắt, nhìn tình cảnh chính
mình bây giờ, rồi lại suy sụp cúi đầu xuống. Giờ khắc này, hắn đã không còn
cách nào bình luận ngoan độc về tình cảnh chính mình.
Trần Tắc
Minh khom người xuống, vén mái tóc của Tiêu Định lên, ve vuốt vết thương trên
mặt hắn.
Vết thương
của Tiêu Định bị chạm vào như vậy thì thân thể lập tức ưỡn căng lên như trương
cung, Trần Tắc Minh chăm chú nhìn hắn rồi buông lỏng tay ra.
Tiêu Định
mở mắt ra, há miệng, lại không hề phát ra thanh âm.
Trần Tắc
Minh cúi người xuống, lúc này đây Tiêu Định chú ý đến khoảng cách của hai
người.
“Tiện
nhân......” Tiêu Định hơi thở yếu ớt, thế nhưng còn pha lẫn những tiếng ho khan
đứt quãng cùng tiếng cười.
Trần Tắc
Minh bình tĩnh nhìn hắn một lát, đột nhiên xé y phục của hắn.
Trần Tắc
Minh có dục vọng .
Trước khi gặp
gỡ Tiêu Định, y cũng không phải chưa từng hiểu thế sự, thiếu niên Trần Tắc Minh
cũng từng cùng hảo hữu đồng hành đi thanh lâu, kiến thức qua thân thể nữ nhân
mềm mại, thậm chí y còn cùng nha hoàn thân cận bên mình thử qua.
Nhưng đó
đã là quá khứ xa xôi, sau khi bị Tiêu Định cưỡng đoạt, trên phương diện này y
cơ hồ thay đổi thành một người người khác.
Có lẽ duyên
cớ là áp lực quá lớn cho nên từ đó về sau, nhu cầu của y cư nhiên cũng không còn cường
liệt nữa .
Không chỉ
y không cưới vợ, không nạp thiếp, mà còn rất ít đi câu lan thanh lâu linh tinh
địa phương. Nghĩ đến mấy nữ nhân ấy bị các nam nhân dâm ô đặt ở dưới thân, y sẽ
có loại cảm giác tâm hoảng ý loạn, phảng phất như chính là mình bị áp đảo.
Nhưng mà y
chung quy vẫn là nam nhân, nếu thật sự áp chế không được thì ít ỏi cũng có thể
đếm được vài lần, song cảm thụ của y cũng không phải hoàn toàn vui thích.
Y thầm
hoài nghi mình bị Tiêu Định cải biến, vặn vẹo , ý nghĩ như vậy khiến y kinh
hoàng.
Nhưng dù
có thế nào, đối với tính sự, vô luận là nam hay nữ, tuy rằng y không thể xem
như ngây ngô nhưng cũng không ham thích.
Nhưng mà
bạo lực cùng dục vọng luôn như bóng với hình, vừa nghĩ đến có thể bức bách kẻ đáng
giận trước mắt này, giống như lúc trước hắn tiết ngoạn mình ra sao chiếu nguyên
dạng hồi đáp cho hắn, trong lòng Trần Tắc Minh thình lình dâng lên một khoái
cảm mãnh liệt lấn át hết thảy tạp niệm khác.
Thậm chí y
không thể phân biệt rõ luồng hưng phấn kia là đến từ cơn dục vọng hay là niềm thỏa
mãn khi báo thù.
Thân thể Tiêu
Định chằng chịt vết thương, lúc này chuyện phòng the đối với hắn mà nói, tuyệt
đối không phải là khoái trá .
Trần Tắc
Minh trực tiếp xé rách áo choàng của hắn, từng kiện kéo xuống, tiếng lụa trắng bị
xé rách chói tai kinh tâm, tựa hồ là khúc nhạc dạo đầu.
Có đôi khi
bởi vì máu đã cô đọng, quá trình xả xuống dưới khó tránh khỏi máu chảy đầm đìa,
y cũng không tạm dừng.
Tiêu Định
đồng dạng không lên tiếng, cho dù bởi vì đau đớn, trong nháy mắt thân thể hắn
sẽ khó có thể tự kiềm chế kịch liệt run rẩy, nhưng hắn mím miệng, kiên quyết
không ở thời điểm thanh tỉnh phát ra bất kì một âm tiết nào.
Trần Tắc
Minh không có lập tức chạm vào Tiêu Định mà đánh giá thân thể hắn.
Bọn họ
quen thuộc lẫn nhau, lại cũng xa lạ nhau.
Tiêu Định
nhắm hai mắt, có lẽ là hắn đã ngất đi, có lẽ là xấu hổ và giận dữ không chịu
nổi. Nhưng khi Trần Tắc Minh động thủ nắm lấy khố gian của hắn thì Tiêu Định đột
ngột phản kháng .
Hắn ra sức
đá một cước vào bả vai của y.
Mục tiêu của
hắn ắt hẳn là vết thương trên cổ của Trần Tắc Minh, ngặt nỗi hai tay bị trói,
thân thể suy yếu, kết hợp mọi yếu tố đều dẫn đến phản kháng cật lực này của hắn
có vẻ nhỏ nhoi không đáng kể.
Trần Tắc
Minh dùng hai đầu gối đại lực ngăn chặn hắn, lưu loát dứt khoát lột luôn chút
mảnh vải che đậy trên thân còn sót lại.
Tiêu Định
toàn lực giãy giụa vặn vẹo, tựa như không cam lòng vận mệnh sắp đến, lại phát
giác chính mình đã bị ép tới không thể nhúc nhích mảy may.
Trần Tắc
Minh cúi người nhìn hắn, lộ ra mạt tươi cười kỳ lạ.
Bọn họ đối
diện lẫn nhau, trong mắt là trắng trợn chinh phục cùng kháng cự.
Trần Tắc
Minh đưa tay thò vào giữa hai chân hắn, tham nhập khố hạ.
Tiêu Định
hô hấp mãnh liệt đình chỉ, cố gắng lui về phía sau, hai đầu gối Trần Tắc Minh lập
tức tăng lực, cố định hắn ở tại chỗ.
Tiêu Định
thủy chung không có hô hấp, thẳng đến khi ngón tay kia tham nhập vào cơ thể hắn.
Điều đó tuyên
cáo cho một kết thúc cùng một bắt đầu.
Thân thể
hắn chấn động kịch liệt, nhìn chằm chằm người trên đỉnh đầu, tựa hồ muốn đem bộ
dáng đối phương khắc vào đáy lòng.
Trần Tắc
Minh trên cao nhìn xuống, biểu tình lạnh lùng, trong mắt lại là một loại cuồng
nhiệt không tên. Khí thế kia như Thái Sơn áp đỉnh tựa hồ muốn đè sập cả người
hắn.
Trần Tắc
Minh chỉ làm khuếch trương cực kì đơn giản cho có lệ, liền động thân tiến vào
hắn.
Trong nháy
mắt, Tiêu Định giống như bị đâm trúng, thân thể bất chợt cong lên, hai tay gắt
gao nắm chặt thành quyền, cổ mãnh lực kia đem dây roi quấn trên thành giường bị
kéo thẳng tắp, kéo đến hai tay hắn nổi lên gân xanh, đôi cổ tay bị siết đến
không còn chút huyết sắc.
Trần Tắc
Minh cảm thấy mới mẻ vô cùng bởi vì trên mặt hắn chưa bao giờ biểu lộ qua khuất
nhục cùng đau đớn, biểu tình như vậy dụ hoặc y trào dâng hưng phấn càng lớn, y
vươn ra tay phải kiềm chế cằm Tiêu Định không cho hắn tránh đi, y muốn thấy rõ
ràng từng biểu tình của hắn.
Dưới đáy
lòng Trần Tắc Minh minh bạch đây là phương thức hoang đường, nhưng mà lời nhắc
nhở kia quá mỏng manh, cho nên đối với một Trần Tắc Minh đã mất đi trạng thái
bình thường thì không có khả năng bị thanh âm kia chế ước .
Tiêu Định
không thể quay đầu, ngược lại mở mắt, trong từng đợt trùng kích của y, hắn rõ
ràng cực kì thống khổ lại nở nụ cười:“Ngươi không biết ta nguyên bản vốn yêu
nam nhân sao?”
Hắn thấp
giọng nói:“Ngươi bất quá là đang thỏa mãn ta, ngươi có thể làm cũng chỉ có điều
này thôi sao.”
Trần Tắc
Minh nhìn chăm chú vào hắn:“...... Vậy liền khiến ngươi càng thỏa mãn chút.”
Y hung ác bạo ngược đâm vào hắn. Hung hăng đỉnh
đến lưng hắn áp đến khung giường, cây gỗ cứng rắn lần lượt đập lên da thịt hắn,
càng hằn lên mấy vết roi khiến cho máu tươi loang lỗ.
Tiêu Định
không hề nói một lời nào, thủy chung vẫn duy trì tươi cười cổ quái kia, tựa hồ
là hồn không để ý nhung trán lại phủ đầy mồ hôi lạnh.
Trần Tắc
Minh cúi đầu nhìn đến chỗ giao hợp của hai người chảy xuống máu tươi, đột nhiên
cúi người hung hăng cắn vào cổ họng hắn.
Tiêu Định
cả người cương ngạnh, gắt gao nắm chặt quyền đầu, cuối cùng thôi không còn giãy
dụa.
Thời điểm Trần
Tắc Minh buông hắn ra, Tiêu Định đã hôn mê. Trên mặt hắn rốt cuộc không còn nụ
cười cứng ngắc đến mức vặn vẹo nữa, chỉ còn gắt gao cắn răng, thần sắc tái
nhợt.
Trần Tắc
Minh lật thân thể hắn lại, nhìn đến dưới thân hắn giường sớm đã bị huyết ô thấm
đẫm một mảnh.
Thân thủ
sờ, ngay cả phía dưới đệm giường cũng ướt sũng .
Lưng Tiêu
Định huyết nhục mơ hồ, tìm không thấy được khối da nào lành lặn.
Trần Tắc
Minh nhìn chằm chằm vũng máu kia một lúc lâu, vẻ mặt dị thường lạnh lùng. Y hồi
tưởng lại nụ cười kia, chỉ cảm thấy hết sức đáng giận.
Trần Tắc
Minh thoát áo khoác của mình che phủ lên thân người kia. Chính mình đứng tại
trong phòng một lúc lâu đánh giá bốn phía tựa hồ là lần đầu đến đây.
Trần Tắc
Minh tuyệt không khoái hoạt, nguyên lai hung ác trả thù như vậy cũng không thể đem
đến cho người ta cảm giác khoái ý.
Trong lòng y có chút không vui, bước chân hơi phù phiếm đi về phía trước vài bước.
Y biết
mình đã phạm sai lầm. Sai lầm này lớn đến mức có thể táng mệnh chính mình cùng người
nhà.
Có lẽ Tiêu
Định chính là đánh chủ ý này, hắn biết mình lọt vào âm mưu ám sát , ăn bữa hôm
lo bữa mai, vì thế nhất định muốn kéo một người đến đệm lưng. Cho nên hắn cố ý
chọc giận Trần Tắc Minh.
Mà y một
điểm cũng không làm đối phương thất vọng, lập tức làm đến là quang minh chính
đại.
Cũng không
phải là Trần Tắc Minh hối hận về sự tình mình đã làm đối với hắn, dù sao cũng
nên công đạo cho những đau khổ mà bản thân đã gánh chịu. Nhưng rốt cuộc y cũng
hối hận , bởi vì y cũng không thật sự chỉ còn một mình, các tỷ tỷ của y phải
làm sao đây, các nàng như thế nào có thể đơn giản uổng mạng như vậy.
Trong mắt
thế nhân, phế đế có thể chết oan uổng nhưng không thể bị lạm dụng tư hình, đó
là sự khiêu chiến đối uy nghiêm của hoàng gia.
Mà y chẳng
những dùng roi đánh hắn, còn dùng phương thức mà mình luôn luôn thống hận và
khinh thường nhất để khi nhục một hoàng đế.
Từng đứng
đầu vạn dân.
Trần Tắc
Minh thu hồi ánh mắt, lặng lẽ ra khỏi phòng, bên ngoài ánh trăng chiếu rọi bàng
bạc như dòng nước trong veo. Nơi này là lãnh cung, vì thế cách những cung khác khó
tránh khỏi hơi xa, phát sinh những gì, những cung khác khó mà nghe được .
Nhưng giấu
được sao, ở đây là trong cung.
Trần Tắc
Minh ngồi xuống thềm đá, ngọn đèn trong phòng rọi qua song cửa hắt bóng xuống
chân y vì thế đem đến cho y chút cảm giác được an ủi.
Y vươn
tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mặt đất, bóng đen từ mặt đất chậm rãi
chuyển qua mu bàn tay y, dọc theo cạnh bàn tay vẽ ra độ cong thiếp hợp, bóng hình
tự nhiên là sờ không được .
Vì thế
trong bóng đêm, y vô thanh vô tức ngồi hồi lâu.
Thẳng đến khi
Trần Dư vô ý quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng y lẻ loi ngồi trước phòng, hoang
mang chạy tới lập tức.
“Vương
gia?”
Trần Tắc
Minh ngẩng đầu, thản nhiên hỏi:“Những người khác đâu?”
Trần Dư thấy
trên mặt vương gia cư nhiên cũng không có biểu tình lo lắng, tựa hồ mới vừa rồi
tràng tiên hình [hình phạt đánh bằng roi] kia bất quá là đánh hạ
nhân bình thường, bất an trong lòng cũng hơi bình ổn, vội vàng nói:“Đã đi tuần
tra rồi. Mạt tướng bảo cho bọn họ tuần tra chung quanh một vòng, những địa
phương ngày thường không đi đều phải tra xét...... Tận lực cách xa một chút,”
Hắn nghĩ nghĩ,“Mạt tướng đã thử một chút, không nghe được gì.”
Trần Tắc
Minh im lặng.
Trần Dư thoáng
nhìn cửa phòng, ánh đèn lấp ló bên cánh cổng khép hờ, trong bóng đêm đen như mực lại tựa như nắng sớm, hắn do dự một lát:“Nếu không, mạt tướng đi tìm thái y xin
chút dược......”
Trần Tắc
Minh nhìn hắn, đột nhiên nói:“Ngươi nói với thái y như thế nào?”
Trần Dư
cũng không chần chờ:“Mạt tướng nói là có huynh đệ té bị thương chảy máu.”
Trần Tắc
Minh trầm mặc một lát:“Ngươi hiện tại là chức vị gì?”
Trần Dư
xoa đầu nói:“Nhờ Độc Cô tướng quân nâng đỡ, tiểu nhân vừa được thăng làm đội
trưởng, quản mấy chục người.”
Trần Tắc
Minh nói:“Ngươi xử sự không tầm thường, đội trưởng chưa tính là gì.”
Trần Dư
cười cười:“Tiểu nhân chỉ cầu làm hết sức.” Nói xong, liền muốn đi cầu dược. Mới
vừa đi hai bước, lại bị Trần Tắc Minh kêu lại, Trần Tắc Minh trầm ngâm một
lát:“Ngươi lại mang vài y phục sạch sẽ cùng bồn nước ấm đến đây.”
Trần Dư
giật mình, cũng vội vàng đáp lại.
Trần Tắc
Minh tránh đi mọi người, tự tay thanh tẩy cùng thoa dược, sự tình này không
thể khiến người biết, cho nên chẳng sợ khó cầm máu cho đối phương cũng không
thể gọi thái y.
Y không
biết lừa gạt được bao lâu, chỉ có thể có thể kéo dài bao lâu thì hay bấy lâu.
Giữa chừng
Tiêu Định có tỉnh lại, chỉ nhìn y cười một cái lại bất tỉnh.
Nụ cười kia
bao hàm sung sướng khi người gặp họa , cũng có thờ ơ lạnh nhạt, lại thêm chờ y
bị báo ứng . Tiêu Định ngay từ ban đầu đã không tính lặng yên không một tiếng
động chết đi, hắn nhất định phải khuấy lên cho đủ huyên náo rối loạn.
Trần Tắc
Minh cũng có chút bội phục sự kiên cường của Tiêu Định.
Người này
trời sinh hậu duệ quý tộc, hẳn là chưa từng chịu qua đòn roi. Trận đòn roi này
thậm chí ngay cả tráng hán cao lớn thô kệch cũng phải cả tháng mới xuống được
giường, người này lại còn muốn cười nhạo sao.
Trần Tắc
Minh cũng không buồn bực mà y chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo lan từ đáy lòng
đến tận đầu ngón tay.
Không phải
y sợ chết, nhưng y hi vọng bản thân mình có thể chết trong vinh dự, gia nhân có
thể vì mình mà cảm thấy tự hào, mà không phải chịu liên lụy vì mình.
Y dùng vải
trắng băng bó cẩn thận vết thương trên cổ Tiêu Định.
Đó là y
phẫn hận cắn xuống, lúc ấy ý niệm duy nhất của y chính là làm nhục người trước
mắt này, khiến hắn khuất phục. Nhưng mà hiện tại khi y hồi phục thanh tỉnh thì
loại chuyện làm nhục này cũng không còn ý nghĩa.
Bạo lực
chỉ có thể phát tiết nộ khí, chỉ có tử vong mới có khả năng thay đổi cục diện.
Y bình
tĩnh ngắm nhìn dung nhan lâm vào mê man kia. Ngập ngừng đưa tay lên mũi người
nọ, cảm thụ được hô hấp nặng nề ấy.
Chỉ cần
hung hăng ngăn chặn không buông, là có thể.
Trần Tắc
Minh lại thả tay xuống, y còn ôm tâm lý cầu may, hi vọng có thể vượt qua.
Như vậy
Tiêu Định không có thể có chuyện.
Y vẫn cứ ngồi
trầm tư như thế đến khi trời sáng rõ.
Trần Tắc
Minh lệnh cho Trần Dư cẩn thận chiếu cố, không được để lộ tiếng gió, đồng thời
cho hắn bạc, bảo hắn đến Ngự Thiện phòng thỉnh đối phương đưa vài món ăn ngon đến.
Y muốn chăm
sóc điều dưỡng hắn cẩn thận rồi mới tính tiếp.
Y hiểu rõ bản
thân có khuấy động như thế nào bất quá cũng đấu không thắng được người này.
Hắn chính
là một con đường gập ghềnh chông gai, cho dù mình vất vả, đè nén buồn khổ, mệnh
lý chú định sẽ có một người như vậy xuất hiện, áp đảo ngươi, ngăn chặn ngươi,
đem tất cả trong tay ngươi hủy diệt hết thảy.
Ngươi có oán có hận lại có ích chi? Đây là số mệnh.
Đột nhiên y
cảm nhận sâu sắc được cho dù bao gồm luôn cả sự đa mưu túc trí của Đỗ Tiến Đạm
thì so với hắn trên chính vụ vẫn là còn non nớt lắm, chiến trường xung đột vũ
trang so với những điều này thật sự là đơn giản hơn nhiều.
Cho nên
hắn tài năng như cá gặp nước.
Y dần dần
minh bạch, nguyên lai so sánh với lương tâm đạo nghĩa, vẫn có những điều khác
quan trọng hơn.
Mầm tai
hoạ như vậy, không thể lưu lại.
Trần Tắc
Minh âm thầm, bình thản khởi sát khí. Bắt đầu lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi
chuyện này qua đi, chờ đợi cơ hội khác lại đến.
Nàng ơi đây mới là pair chính đúng o, hay là cứ hỗ công thôi? ;v;
Trả lờiXóaTheo ta thì Tiêu Định là công, còn Tắc Minh là thụ, phản công được mấy lần à.
XóaTại s mình lại thấy TTM hợp làm công hơn nhỉ =))
Xóa