Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Mấy ngày sau, Tiêu Cẩn chính
thức hạ chỉ, chấp thuận Tiêu Định hướng thiện sám hối, ban cho hắn bàn thờ Phật
cùng các loại kinh văn.
Cũng trong ngày này, Đỗ Tiến
Đạm hẹn Trần Tắc Minh đến quý phủ của mình uống rượu.
Trần Tắc Minh mỉm
cười,“Tướng gia quả là tin tức linh thông.”
Đỗ Tiến Đạm như có chút thâm
ý nhìn y:“Ta cũng bất quá là sớm nghĩ đến, có chút sầu não muốn làm hết khả
năng một phen tâm ý mà thôi. Nếu không phải phế đế vô đức, nếu không phải thủ
phụng di chiếu, lão phu cần gì phải......”
Hắn nhìn Trần Tắc Minh,
người sau mỉm cười không thay đổi.
Ngẫm lại cũng là cộng đồng
tiến thối nhiều năm, những chuyện vô nghĩa không tất yếu phải nói nhiều, Đỗ
Tiến Đạm ngược lại là trầm ngâm một lát. Lấy tay vuốt vuốt râu dài:“......
Vương gia thật tin rằng người kia muốn dốc lòng hướng Phật sao.”
Trần Tắc Minh thấy lão rốt
cuộc nói đến chính đề, cũng thu liễm nét cười nhìn hắn. Yên lặng một lúc lâu
rồi hơi lắc đầu.
Đỗ Tiến Đạm thấy y tỏ thái
độ, hết sức vui mừng mới nhẹ nhàng thở ra:“...... Lão phu đồng cảm.”
Hai người đều liếc nhìn nhau
trầm mặc một phen.
Người này mà không chết tất
nhiên có một ngày sẽ thành họa lớn.
Những lời này hai người đều
không cần nói ra khỏi miệng, năng lực người kia bọn họ đã tự mình thể nghiệm
nhiều năm. Hiện tại tuy rằng là tân chính tân quân đã định, nhưng đối phương
nhiều năm chấp chính, căn cơ thâm hậu, trong khoảng thời gian ngắn muốn quét
sạch không còn một mảnh là không có khả năng.
Trần Tắc Minh thu hồi ánh
mắt, thầm nghĩ ta trông chừng hắn một đời, một mai ta có chết liền một kiếm đâm
chết hắn trước.
Nghĩ thì thống khoái như thế,
nhưng chính bản thân y cũng minh bạch lời này quả là ngây thơ, thật sự không
nên do người với địa vị cùng từng tuổi này như y nói , vì thế y chỉ có thể trầm
mặc.
Đỗ Tiến Đạm thấp giọng nói:“Thả
hổ dễ dàng giữ hổ khó khăn, vương gia không nghĩ tới thân nhân sao?” Lời này
lại không sai biệt với lời Dương Như Khâm trước đây, Trần Tắc Minh chậm rãi
giương mắt, chỉ nhìn chằm chằm mà không nói một lời nào.
Đỗ Tiến Đạm thản nhiên
nói:“Nhược bằng bị hắn lật ngược thế cờ, người chết không chỉ hai chúng ta,
cũng không chỉ hai nhà chúng ta. Mà lúc đó là......” Hắn khẽ thở dài một
tiếng,“Rất nhiều người......”
Thấy Trần Tắc Minh vẫn như
trước mặt không chút thay đổi, Đỗ Tiến Đạm thấp giọng thì thào, bỏ thêm một
câu.
“...... Nhớ rõ trường đại
hỏa hậu cung kia không?”
Giờ phút này Tiêu Định đang
lật xem bản kinh Phật được ngự ban kia.
Bàn thờ Phật vừa được khiêng
tới đặt trong sương phòng, Hàn Hữu Trung đang bận rộn quét tước, tuy bên cạnh hắn
không có một ai nhưng Tiêu Định vẫn xem cực kỳ nghiêm túc.
Hắn nghiền ngẫm từng chữ
một, tựa hồ như nhấm nuốt.
E là Hàn Hữu Trung cũng
không biết, kỳ thật mấy thứ này Tiêu Định không hề hứng thú, từ khi hắn mười
lăm tuổi đã bắt đầu không tin Phật .
Phật có lẽ là có, nhưng luôn
luôn không chiếu cố hắn, huống chi giờ phút này trên tay mình đã nhuộm đầy máu
có muốn lau cũng lau không sạch, đếm cũng đếm không hết.
Năm đó một thân không hề vướng
nghiệp chướng mà Phật còn không để ý tới, huống hồ hôm nay đầy tay nợ máu,
chẳng lẽ Phật trái lại đi thương hại ngươi sao.
Ý nghĩ yếu đuối như vậy
khiến hắn cười nhạt.
Nhưng hắn vẫn không thể
không giả bộ dáng vóc tiều tụy.
Bên ngoài nhiều đôi mắt nhìn
chằm chằm vào hắn như vậy, nhìn hắn diễn trò, hắn không làm cho giống thật một
chút thì làm sao bảo vệ tính mệnh được.
Tranh quyền đoạt thế chính
là như vậy, thất thế chính là ti tiện như bùn đất, cho dù ngươi từng là thiên
chi kiêu tử, từng giơ tay nhấc chân có thể đoạn tính mệnh vạn người.
Ngươi thua.
Hắn tự nói với chính mình,
đừng phản kháng, trầm hạ tâm, cho dù càng thêm nhiều kẻ chà đạp.
...... Cho dù người kia là
người mà ngươi khinh thường nhất.
Triệt để nhận thua, khiến
tất cả mọi người cảm giác ngươi thất bại thảm hại tâm như tro tàn .
Như vậy mới có khả năng bảo
toàn tính mạng, mới có cơ hội......
Có cơ hội lại đem người kia
hung hăng đạp xuống.
Trần Tắc Minh nhìn nhìn Đỗ
Tiến Đạm, lại tránh đi tầm mắt đối phương, do dự một lát ,“...... Khả giờ phút
này giết hắn, khó tránh khỏi rung chuyển.”
Đỗ Tiến Đạm cười rộ lên, như
định liệu trước:“Vương gia ở trong này, vài chục Vạn Hắc giáp quân, cái dạng gì
rung chuyển mà không thể áp trụ?” Suy nghĩ một chút, lại nói thêm,“Nếu là án
binh bất động, tương lai rung chuyển không chỉ như vậy.”
Trần Tắc Minh trầm mặc.
Sau một lúc lâu, y miễn cưỡng
mở miệng:“Ám sát một người không hề có năng lực phản kháng là trái với võ đức,
không phải là việc mà người luyện võ nên làm, ta sẽ không làm, thủ hạ của ta
cũng sẽ không.”
Đỗ Tiến Đạm gật đầu:“Vương
gia không ngăn cản là được, chuyện như vậy tự nhiên có người làm, cần gì chúng
ta động thủ......” Nói xong tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại buông một câu,“Nghe nói
hắc bào tướng quân của vương gia thủ vệ Tĩnh Hoa cung...... Kể cả con ruồi cũng
không bay vào được, nghiêm mật như vậy thật sự là khiến người thán phục đó.”
Hắn niết chòm râu, cười ha ha đến là vui vẻ.
Trần Tắc Minh chỉ ủ dột nhìn
hắn, vẻ mặt hoảng hốt, không hề có chút ý cười.
Sau lần đó gặp mặt, Tiêu Cẩn
đối với Trần Tắc Minh càng ngày càng cảm thấy hứng thú, nhịn không được liên
tiếp mượn cớ thương nghị chính sự gọi y vào cung.
Một phương diện hắn là cảm
thấy Trần Tắc Minh bản tính hơn xa bề ngoài chứng kiến như vậy cường ngạnh lạnh
lùng, ngược lại nội liễm trầm ổn, rất tốt ở chung, về phương diện khác, chẳng
sợ làm con rối, ở trong triều tứ cố vô thân hắn cũng cần một núi dựa cường đại,
có khả năng giúp hắn an ổn tọa vị.
Mọi người rất nhanh phát
giác Tiêu Cẩn sủng ái, trước cổng Trần phủ ngựa xe như nước nối liền không dứt.
Trần Tắc Minh nhìn đến tân
chủ trong lúc vô ý đối với chính mình toát ra ỷ lại, cũng có chút kinh ngạc. Lẽ
ra chính mình cũng không có làm gì, vì cái gì lại chiếm được sự tín nhiệm của
Tiêu Cẩn, y không thể lý giải ý tưởng của thiếu niên này.
Y sớm đã quen cái loại tối
tăm như sắt đá của Tiêu Định, một quân chủ không hề đáp lại, nhưng loại như
tiểu động vật này chỉ tỏ thái độ một chút hắn liền toàn tâm phó thác , thật sự
là khiến y có chút khó hiểu.
Như vậy hỉ nộ hình dung bày
hết ở trên mặt, làm hoàng đế như thế nào? Như thế nào điều khiển thần hạ?
Y thầm lắc đầu, nhưng là vẫn
là không đành lòng làm thương tổn hảo cảm như vậy.
Mười lăm tuổi.
Y nhớ tới năm đó Dương Lương
kể về cố sự, Tiêu Định cũng đã từng trãi qua hạnh phúc thuở thiếu niên.
Đồng dạng là mười lăm tuổi,
đồng dạng là tại thâm cung, có lẽ trước mặt khiếp nhược hài tử này có thể đi
lên con đường hoàn toàn bất đồng, làm một quân chủ nhân hậu, y đột nhiên sinh
ra một ý niệm như vậy.
Đồng thời y minh bạch loại ý
tưởng này cực kỳ nguy hiểm nhưng cố tình lại do dự.
Đỗ Tiến Đạm cũng không hề
nóng lòng động thủ, có lẽ là đang đợi một cơ hội tốt.
Trần Tắc Minh có thời gian
giãy dụa, nhưng y cũng không thu về mệnh lệnh đã ban ra.
Đỗ Tiến Đạm nói đúng, Tiêu
Định không trừ không được, nếu Đỗ Tiến Đạm nguyện ý chính mình động thủ, y sao
lại không biết thời biết thế.
Nhưng trong lòng y như có
một cái gai cứ đâm vào lòng khiến y khó an, một chút trung thành cuối cùng y
muốn lưu lại cứ khuấy đảo lên, khoảng thời gian thần phục quá khứ quá dài cho nên
đã tích lũy thành thói quen .
Nhưng mà giờ này khắc này loại
trung thành đó đã trở nên vô dụng .
Vì thế y mạnh mẽ xem nhẹ loại
cảm thụ này.
trung thành với một kẻ táng tận lương tâm với mình, tui nghĩ Tắc Minh không phải dạng ngu trung như vậy. Có chăng là cố sự kia, Dương Lương ngày đó đã động đến trái tim của Tắc Minh ^^
Trả lờiXóaTiêu Định lần này sống phải đối tốt với người ta đó :3