Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Một hôm lúc hạ triều, Tiêu Cẩn lại triệu kiến
Trần Tắc Minh, gọi tới rồi lại không chịu ở Ngự Thư phòng, lấy lý do là cảm
thấy ngột ngạt bèn mang theo đoàn người đến ngự hoa viên đi loanh quanh. Hàn
huyên một hồi, Tiêu Cẩn rất là cao hứng mới lôi kéo tay Trần Tắc Minh nói:“Ái
khanh không bằng lưu lại bồi trẫm dùng ngọ
thiện [cơm trưa] đi.”
Trần Tắc Minh tạ ơn, vô tình thoáng nhìn thấy
Trần Dư kích động chạy tới gần, đến phụ cận lại bị thị vệ cản lại. Trên người
hắn là hắc bào quân trang, so với thủ vệ thì một thân hắc y như vậy thật là nổi
bật, nhìn sơ qua là thấy ngay .
Trước đây y từng phân phó với Trần Dư, nếu Đỗ
Tiến Đạm có động tác gì thì lập tức đến báo. Chờ đợi đã nhiều ngày cũng không
thấy động tĩnh khiến tâm y dần dần thả lỏng, bỗng chốc gặp Trần Dư đến báo, thế
nhưng lập tức có loại cảm giác hít thở không thông.
Nghe xong Trần Dư nói nhỏ, Trần Tắc Minh
không nói gì. Kỳ thật y vốn muốn hỏi, ngươi xác nhận không, nhưng không biết vì
cái gì những lời này nghẹn lại trong yết hầu, sau một lúc lâu cũng không nói
được lời nào.
Y chỉ là kinh ngạc nhìn Trần Dư.
Trần Dư tựa hồ nhìn ra nghi vấn của y, người
này có loại khả năng nhìn người độc đáo, không quá phù hợp với vẻ ngoài chất
phác của hắn:“Thường những thức ăn được đưa vào các huynh đệ ăn mấy miếng cũng
thực bình thường, hôm nay hoạn quan đưa cơm lại nói không cho chúng ta chạm đến,
ta nghĩ...... Hẳn là …”
Hắn nhìn mặt trời lại nói:“Hơn nữa điểm tâm hôm
nay cũng không ai đưa tới, đại khái là cố ý để hai người kia đói đến mức sôi
bụng đi.”
Giờ phút này đã gần đến buổi trưa, nên là thời
điểm dùng cơm, chỗ Tiêu Định có lẽ đã bắt đầu ăn rồi.
Trần Tắc Minh trầm mặc , rốt cuộc phất tay
một cái, Trần Dư gật đầu lui xuống. Trần Tắc Minh đứng ngẩn người một lúc lâu,
trong lòng rối rắm. Thẳng đến có người đến gọi y:“Vương gia, vạn tuế gọi ngài
qua dùng bữa.”
Trên bàn Tiêu Cẩn trông thấy sắc mặt y không
đúng, thân thiết thật sự:“Ái khanh bị bệnh sao?”
Trần Tắc Minh chấn động, bật thốt lên:“Không
không, thần không có việc gì.” Nói xong, miễn cưỡng gắp một đũa đồ ăn để vào
trong miệng, chậm rãi ăn tuy nhiên thực không biết vị.
Tiêu Cẩn nhìn y vài lần, thần sắc nghi hoặc,
lại rốt cuộc cũng không có hỏi, chỉ là cười nói:“Là đồ ăn hương vị không tốt?
Cũng không có biện pháp, trẫm mỗi ngày ăn mấy thứ này, kỳ thật cũng hiểu được
nhàm chán, còn không bằng mấy năm trước tại dân gian ăn gì đó thú vị......
Không bằng xem chút xiếc trợ hứng?” Lời vừa nói xong, hoạn quan phía sau hiểu ý
vội vàng phất tay.
Một nhóm cung nga xuất hiện trong tay mỗi
người đều cầm kiếm, thì ra là một đoạn kiếm vũ mới. Nhóm cung nga khởi vũ, vòng
eo thon nhỏ, hoa quang lưu động, nhẹ nhàng tự nhiên mà kỳ ảo, rất là phấn
khích.
Trần Tắc Minh trong mắt tuy rằng nhìn những vũ
nương thoăn thoắt lả lướt, lại tựa hồ vô tâm, toàn bộ thân thể trống rỗng, từ trong
tới ngoài đều là lạnh lẽo, trong lòng bàn tay không nén được rịn mồ hôi.
Trước mắt kiếm quang từng vòng nối tiếp nhau,
sinh trung sinh diệt, hư hư thực thực, dĩ nhiên là vô cùng vô tận. Trần Tắc
Minh tựa hồ lại quay về chiến trường, tiếng hô quyết tử quyết sinh vang trời,
máu tươi bắn lên tung tóe dường như nhuộm đỏ toàn bộ trời xanh, tiếng kêu thảm
thiết tràn ngập bên tai, tinh kỳ kia rơi đầy đất, xung quanh cát vàng mù mịt, sau
lưng lại mơ hồ là thân ảnh cao lớn của Tiêu Định.
Đôi mắt âm lãnh kia từ trong bóng đêm bình
tĩnh nhìn y.
Dưới cái nhìn chăm chú của người nọ, mồ hôi y
tuôn ra ướt đẫm.
Đột nhiên trước người một tiếng uống, các vũ
nương thế thu hết kiếm, Trần Tắc Minh theo tiếng mà tỉnh, lòng tràn đầy kích
động mất mát. Sờ sau lưng, đúng là mồ hôi đầm đìa.
Lúc này, nghe được ngoài cửa có tiếng vang,
Trần Tắc Minh quay đầu nhìn lại, người tới lại là Trần Dư. Tiêu Cẩn nhìn ra, kỳ
quái nói:“Người này sao lại tới nữa?”
Trần Dư lại đến báo, có lẽ độc đã phát tác.
Trần Tắc Minh nghĩ đến điều này, giống như bị
người dùng kiếm ở trên người vạch một đường, hai vai hơi chùng xuống. Y đứng
lên, cúi đầu nói:“Xin cho...... Vi thần đi hỏi thử.” Nếu đã làm, vậy liền thu
thập tàn cục đi.
Nhưng mà, Trần Dư mang đến tin tức vẫn khiến y
kinh ngạc .
“Trúng độc là Hàn công công?” Trần Tắc Minh
đang chuẩn bị tốt tâm lý lại nghe được tin tức này, kinh ngạc lấn át hết thảy
những cảm xúc khác,“...... Người kia thì sao?”
Trần Dư theo sát phía sau y nói:“Hắn không có
việc gì, dường như là vì đau bụng nên không có ăn.”
Trần Tắc Minh dừng lại cước bộ, cũng không
biết nghe được tin tức như vậy, chính mình nên vui hay nên buồn.
Bước vào gian phòng kia, ngay cái nhìn đầu
tiên y liền thấy Hàn Hữu Trung té trên mặt đất, Tiêu Định đứng ngay bên cạnh,
có chút ngây ngốc nhìn thi thể kia.
Nghe tiếng bước chân, Tiêu Định chậm rãi
ngẩng đầu.
Tầm mắt hai người đối diện nhau.
Trần Tắc Minh cả kinh, cơ hồ là lập tức chuyển
ánh mắt lên người Hàn Hữu Trung.
Y hạ thấp người, sờ lên kinh mạch của lão
hoạn quan, vẫn là thân thể ấm áp mềm mại nhưng mà niết lên lại không có bất cứ
phản ứng nào, sinh mệnh đã hoàn toàn tiêu thất.
Nhìn Hàn Hữu Trung hai mắt tràn ngập tơ máu không
thể khép lại cùng khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, tâm không khỏi nao núng.
Trần Tắc Minh thấp cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:“Thái
y đến chưa?”
Trần Dư đáp:“Đến rồi , nói là trúng gió đột
tử.”
Trần Tắc Minh không nói gì, xem ra ngay cả người
bên trong thái y cục Đỗ Tiến Đạm đều an bài chu đáo, sai lầm duy nhất là thời
cơ.
Y đứng lên, vô lực nói:“Nâng hắn xuống an
táng đàng hoàng.”
Binh sĩ lên tiếng trả lời, vào phòng khiêng
thi thể, Tiêu Định cũng không nhúc nhích, chỉ là nhìn động tác của bọn họ.
Trần Tắc Minh thế nhưng không dám nhìn hắn,
cuối cùng ra khỏi phòng, lại vẫn là nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một
thoáng. Đã thấy Tiêu Định đứng ở chỗ cũ, thần sắc chán nản, chỉ là yên lặng
nhìn mình.
Trần Tắc Minh trong lòng chấn động, tiện đà
hoảng hốt, ánh mắt kia rõ ràng là minh bạch hết thảy .
Đợi an bài cẩn thận xong xuôi mọi chuyện mới trở
lại chỗ Tiêu Cẩn, Tiêu Cẩn sớm đã dùng xong thiện, thấy y đến đây lại sai người
một lần nữa làm đồ ăn bưng lên.
Trần Tắc Minh không dám lộ dấu vết, vội vàng
tạ ơn dùng bữa.
Trong đó Tiêu Cẩn hỏi đến cùng phát sinh
chuyện gì, Trần Tắc Minh nói là lão hoạn quan hầu hạ phế đế phát bệnh chết, thủ
hạ không dám vọng đoạn, mới ba lần bốn lượt tới hỏi xử trí như thế nào.
Tiêu Cẩn cẩn thận hồi ức, hắn cũng là gặp qua
Hàn Hữu Trung, thầm nghĩ đồng bào huynh đệ nguyên bản hô phong hoán vũ không gì
không làm được, nhưng nay ngay cả một thân tín cuối cùng cũng không còn, thay
đổi chớp nhoáng như thế thật sự làm người thương tiếc, cũng dâng lên lòng trắc
ẩn, bèn nói:“Vậy mang hai nô tài lanh lợi từ chỗ ta qua hầu hạ hắn đi.”
Trần Tắc Minh không dám hồi tưởng lại ánh mắt
Tiêu Định, chỉ là bộc tuệch miễn cưỡng phụ họa vài câu.
Tiêu Cẩn rất nhanh liền bỏ qua việc này, cầm tấu
chương hôm nay hỏi ý kiến của y, Trần Tắc Minh thấy bàn đến chuyện chính sự,
cũng thu liễm tâm thần, toàn tâm toàn ý cùng hắn thảo luận.
Bất giác thời gian rất nhanh qua đi, Tiêu Cẩn
lại ban cho y vãn thiện [bữa tối].
Đợi đến lúc Tiêu Cẩn tận hứng chịu thả Trần
Tắc Minh hồi phủ thì đèn lồng đã được thắp lên.
Trần Tắc Minh trải qua một hồi quân thần trò
chuyện với nhau giúp xoa dịu vài phần sự tình về Tiêu Định, đang trên đường đi ra
cửa cung thì nghe phía sau có người kêu lên:“Vương gia !”
Trần Tắc Minh xoay người nhìn lại, cư nhiên
vẫn là Trần Dư.
Trần Dư vội vàng tiến lên:“Vương gia, tiểu tướng
chờ ngài thật lâu .”
Trần Tắc Minh trong lòng có chút dự cảm bất
hảo, hai bên thái dương căng thẳng nảy lên thình thịch:“Chuyện gì?”
Trần Dư nói:“Người nọ không chịu ăn cơm, đồ
ăn đưa tới toàn bộ hất đổ, ngay cả nước cũng không uống một ngụm, chỉ sợ
là......”
Trần Tắc Minh tĩnh một lát:“Không ăn liền cứng
rắn nhét, việc nhỏ bậc này còn phải hỏi sao.”
Trần Dư do dự một hồi:“Ta cảm giác, hắn không
phải đùa chơi, ngược lại thật giống như, dường như là đoán được cái gì ......”
Trần Tắc Minh không nói.
Cách một lát, xoay người đi về hướng Tĩnh Hoa
cung, Trần Dư vội vàng đuổi theo.
Trong phòng đồ ăn còn vương vãi đầy đất, cũng
không ai thu thập, có một giọt nước đã ngưng tụ thành màu trắng trên bề mặt mấy
cọng rau xanh.
Nghe được có người tiến vào, Tiêu Định quay
đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Trần Tắc Minh.
Hắc y tướng quân cũng đứng nghiêm , hai người
đều là sau một lúc lâu không mở miệng.
Trong phòng yên tĩnh đến mức giống như không
người, chỉ có ngọn đèn lập lòe mới khiến cho một mảnh cô đọng trầm lắng linh
động hơn một chút.
Trần Tắc Minh nghiêng đầu:“Đến chỗ ngự trù
xem còn có cái gì có thể ăn, mang lại đây.”
Trần Dư lên tiếng trả lời, phân phó xuống.
Tiêu Định nguyên bản không nói một lời, giờ
phút này lại đột nhiên chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm ánh đèn hắt bóng trên
tường khẽ cười cười.
Trần Tắc Minh im lặng nhìn hắn.
Biểu tình Tiêu Định bỗng chốc nhu hòa
xuống:“Trẫm một ngày chưa ăn gì, cũng đói bụng.”
Hắn đột nhiên sửa tự xưng là trẫm, lấy thân
phận của hắn lúc này, lời này quả thực là đại nghịch bất đạo, Trần Tắc Minh lại
không lên tiếng chỉ trích, chỉ là nhìn chăm chú vào hắn, khẽ nhíu mày.
Tiêu Định chậm rãi dựa vào y ngồi xuống, chậm
rãi nói:“Hàn Hữu Trung chết, là chủ ý của ái khanh, hay là chủ ý của Đỗ Tiến
Đạm?” Hắn nhìn y chằm chằm giống như thuở trước.
Trần Tắc Minh không lên tiếng. Chịu ảnh hưởng
của dạng ảo giác trước mắt này, y cư nhiên không có tâm tư phản kháng.
Tiêu Định nâng tay lên, chỉ vào y:“Đều là tử
tội.” Trong thanh âm của hắn có loại kiên quyết không thể phản kháng, tựa hồ
giờ phút này có thể phán nhân sinh tử còn là hắn.
Trần Tắc Minh nhìn chằm chằm kia ngón tay.
Làn da không còn sáng bóng như trước, gầy đến
nỗi gân xanh lộ ra, nhưng khí thế lại kiên định không chút nghi ngờ.
Lúc này, Trần Dư cầm lấy hai cái bánh bao vọt
vào, thấy tình hình trong phòng thì hơi khựng lại.
Trần Tắc Minh quay đầu nhìn hắn, Trần Dư vội
vàng nói:“Chỉ có cái này, lửa đều tắt hết rồi.”
Tiêu Định cũng nhìn hai cái bánh bao kia,
Trần Dư nói:“Ngươi nếu còn không ăn, chúng ta đành phải động võ nhét.” Tiêu
Định lộ ra mỉm cười.
“Im miệng !” Trần Tắc Minh quát.
Trần Dư hoảng sợ, nhanh chóng câm miệng, đem
màn thầu đặt lên bàn, lui đi ra ngoài.
Trần Tắc Minh thấp giọng nói:“Ăn đi, không ăn
ngươi duy trì không được bao lâu.”
Tiêu Định cười rộ lên:“Ta còn cần duy trì bao
lâu? Ái khanh......” Hắn quỷ dị cười, ngọn đèn chiếu vào trên mặt hắn, thần
thái có chút kỳ lạ, Trần Tắc Minh nhịn không được dõi theo hắn.
Tiêu Định thấp giọng nói:“Ngươi biết không,
kỳ thật ta đã sớm hối hận ......”
Trần Tắc Minh chấn động, hồ nghi nhìn hắn.
Đây là lời y muốn nghe, thế nhưng tại sao giờ
phút này mới nói ra.
tui không biết nói gì hơn.
Trả lờiXóanhưng mà * lao vào ôm người* nàng làm nhanh hơn mọi khi phải hem? Có phải vì tui quay lại hem?
:-)
Xóa