Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Không thích hợp, tuyệt không thích hợp ! Trong
lòng y khẳng định.
Cho dù là ở trên long ỷ âm tình bất định, khi
thất thế cố trấn định, khi bị chọc giận ác độc trào phúng, đều so trước mắt dạng
này càng tiếp cận nhân thân mình. Nói vậy người này cũng sẽ không cho rằng,
ăn chay niệm Phật liền xong đi. Chuyện trên thế giới nhược bằng đều là giải
quyết dễ dàng như vậy thì hay thật, tu sửa thêm vài cái miếu là xong.
Trần Tắc Minh lạnh lùng nhìn một màn này, cho đến khi kẻ trong tầm mắt cảm thấy ánh mắt này bèn đứng dậy quay đầu lại.
Đỗ Tiến Đạm khi cùng y thương nghị chính sự,
cũng không nhắc tới sự tình trong kinh.
Bọn họ nhắc tới bình giải dược kia.
Lúc này Đỗ Tiến Đạm tuy rằng đã là hoa giáp
chi năm [sáu mươi tuổi], hai tấn tuyết trắng, lại tinh thần quắc thước, để người không khỏi nhớ
tới bốn chữ hạc phát đồng nhan [tóc trắng mà gương mặt còn trẻ]. Nghe nói Trần
Tắc Minh đem giải dược giao cho Tiêu Định, Đỗ Tiến Đạm tuy rằng cũng chưa nói
gì, nhưng Trần Tắc Minh vẫn là nhìn ra dưới sự bình tĩnh của hắn là không đồng
tình. Khiến phế đế im hơi lặng tiếng chết đi không phải càng tốt hơn sao, loại ngôn
từ như vậy Đỗ Tiến Đạm tuyệt đối sẽ không nói ra miệng . Từ khi hai người tiếp
xúc lần đầu đến sau này thương nghị chính biến đủ loại chi tiết, rồi lại đến đại công cáo
thành hôm nay, Đỗ Tiến Đạm từ đầu đến cuối đem chính mình đặt trên một vị
trí trung thành đạo nghĩa, cho dù thủ đoạn có tàn nhẫn độc ác như thế nào đi nữa.
Nhưng mà, Trần Tắc Minh cùng hắn tiếp xúc
không phải một sớm một chiều , sự im lặng này đã sớm nằm trong dự kiến của y.
Khả người thừa dịp hoàng đế bệnh nặng phát
động cung biến là mình, trông coi phế đế vẫn là mình, nếu Tiêu Định tại thời
điểm này chết đi, thì bao nhiêu tội tình liền hoàn toàn đổ lên đầu y. Về điểm
này Đỗ Tiến Đạm lại không hề đề cập tới, Trần Tắc Minh trong lòng cười lạnh cũng
không chỉ ra. Hai người đều trong lòng đều minh bạch không đem đề tài này tiếp
tục đào sâu hơn nữa.
Ở trong quan trường lăn lộn thời gian lâu dài
có chỗ tốt này, ngươi sẽ đem sự tình suy xét qua lại, nhưng thực tế nguyên bản nhân
tâm chính là phức tạp như vậy.
Huống chi, y còn có chút tâm tư thầm kín.
Thật giết Tiêu Định, vậy liền là đối với nửa đời trước của y triệt để phủ định
cùng gạt bỏ, hành vi như vậy không đến cuối cùng, không đến ngõ cụt thì y sẽ không
làm .
Giờ phút này Tiêu Định có chết hay không đối
với đại cục cũng không ảnh hưởng gì hết, bản thân không lý gì muốn vội vàng đeo
trên lưng một ác danh như vậy.
Vì thế, trong những suy tính rối rắm này Tiêu
Định giữ được tính mạng.
Nhưng mà bản thân lưu tình, có phải ngược lại
tạo cơ hội cho người bên ngoài công kích hay không, Trần Tắc Minh trong lòng suy
ngẫm .
Dương Như Khâm tới chơi, rõ ràng là tính toán
muốn thử y, nhưng mà cũng đồng thời cho y cảnh báo. Y chỉ có thể thắng không
thể bại , nhưng mà ở trước mặt y là ngã ba đường......
Phải chăng giống như theo như lời Dương Như
Khâm, y chính là trung tâm ủng lập tân chủ, lại vẫn là sẽ có một ngày bị trừ
khử......
Độc Cô Hàng ngây ngô lén hỏi qua, hắn hỏi đại
nhân, người đã nắm binh quyền, vì sao không thẳng thắn tự lập làm vua, mấy con
rối kia có ích lợi gì đâu, không phải khiến cho mình thêm nhiều phiền toái sao.
Mặc dù lúc ấy bên cạnh cũng không người thứ ba, Trần Tắc Minh vẫn là dị thường
tức giận đem hắn đập cho một trận. Đánh hắn là muốn khiến hắn nhớ kỹ, giờ này khắc
này đã không thể nói lung tung nữa.
Đây vẫn là hài tử, hỏi cũng là vui đùa mà
thôi.
Tiêu thị lập quốc trăm năm, trải qua vài đời,
địa vị chính thống sớm đã xâm nhập nhân tâm, há dễ dàng là có thể phủ định . Điều
khác không nói, chỉ nói thiên hạ quan lại đi, bọn họ toàn bộ xuất từ Tiêu thị
nhâm mệnh không có ngoại lệ, tuy rằng quan trường luôn luôn quen thói gió chiều
nào che chiều ấy, chuộng hạ mắt khom lưng đối với nhân vật quyền quý, nhưng dù rằng trong
đó chỉ cần có ba phần là trung thần, tính ra cũng là hàng trăm hàng ngàn. Trong đó kẻ nắm binh quyền có bao nhiêu, người tồn tài lực có bao nhiêu. Bút
tùy tiện này, ai dám đi thử, ai có năng lực đi thử ? Huống chi loại người này
thật sự chỉ có ba phần sao?
Lui một vạn bước nói, chính là thực sự dựa
vào vũ lực đoạt vị thành công , thủ hạ thừa tự Tiêu gia ban sai khó phân biệt thần
tử nào là trung hay gian , kia còn không phải như ngồi đống than đang cháy sao, không cẩn
thận chính là dẫn lửa thiêu thân. Nay y cùng Đỗ Tiến Đạm đến nâng đỡ Tiêu Cẩn, mấy
quan lại kia nguyện trung thành vẫn là Tiêu gia, kia vài sự tình đang ở Tào
doanh minh tu sạn đạo* [bẫy rập, kế giương đông kích tây] lại đều được miễn đi . Quyền thế một phần không thiếu, đều ở
trong lòng bàn tay. Chỉ có trăm lợi mà không một hại.
Rất nhiều thời điểm, mọi người cần chính là lớp ngụy trang này, có con rối, dân chúng liền có lý do để an tâm phục tùng .
Mà đoạt vị đăng cơ, Trần Tắc Minh không nghĩ
tới, lại càng không nguyện tưởng. Dựa theo thời thế phán đoán, sự tình kia cũng nên do kẻ tài năng căn cơ thâm sâu rộng lớn làm mới có thể thành tựu, giờ này khắc này đánh vỡ cục diện cân bằng rõ ràng là tự tìm phiền toái.
Đem hết thảy đưa vào tuyệt cảnh, ngoan tuyệt không cho chính mình đường lui. Đối với người không có đủ chuẩn bị, ngôi vị
hoàng đế luôn luôn đều không phải là bảo tọa hào quang vạn trượng, mà là thứ cạm bẫy
cắm đầy đao nhọn.
Trần Tắc Minh cũng không đối Độc Cô Hàng giải
thích quá nhiều, y chỉ nói cho hài tử này biết mình không có dã tâm này.
Còn lại y chưa nói ra miệng -- hiện
tại cũng không năng lực này.
Ba năm trước đây, Đỗ Tiến Đạm phái thân tín
âm thầm tìm đến, Trần Tắc Minh hư ngôn từ chối thật lâu. Thẳng cho đến khi
đối phương thật sự cầm ra phần di chiếu không thể tưởng tượng kia.
Y quả thực khó có thể tin, quyền cao chức
trọng Đỗ Tiến Đạm sẽ vì trường hậu cung đại hỏa nhiều năm trước kia , muốn vận
dụng phần chiếu thư hết sức quan trọng này phế đi đương kim Thánh Thượng.
Trong lòng y đắn đo tự hỏi rất nhiều nguyên nhân là gì, lại
tìm không thấy đáp án.
Đỗ Tiến Đạm có lẽ là người trung tâm , nhưng
càng có thể là kẻ có dã tâm. Cùng người như thế cộng sự thật nguy hiểm .
Nhưng mà y vẫn là đáp ứng.
Y không thể đánh mất - đây có lẽ là cơ hội lớn
nhất trong cuộc đời mình. Vì cơ hội này, y đã đợi mười năm.
Nhiều năm như vậy, dưới nghiêm mật phòng bị của
Tiêu Định, đến cùng y dệt không nổi một mạng lưới nhân mạch khổng lồ. Mà Đỗ
Tiến Đạm có , cùng chi tương đối ứng, Đỗ Tiến Đạm không sở hữu binh quyền mà lại ở
trong tay y.
Dùng câu thực đáng cười hình dung, đây là ông
trời tác hợp cho.
Liền giống lão thiên cho y một cơ hội.
...... Cơ hội duy nhất đem người kia kéo
xuống long ỷ.
Nhưng mà y thành công .
Tiêu Định xoay người, có chút hao gầy, Trần Tắc
Minh muốn càng thấy rõ ràng hơn một chút, nhưng mà Tiêu Định liếc nhìn y một
cái liền nhíu mày nhanh chóng dời đi ánh mắt.
Trần Tắc Minh hơi hơi nghiêng đầu, binh sĩ lúc nãy đối đáp với y chạy tới, Trần Tắc Minh nói:“Về sau, những vật người bên
ngoài đưa tới tất cả đều ngăn chặn cho ta.”
Binh sĩ vội đáp:“Đỗ đại nhân nói......”
Trần Tắc Minh bình tĩnh ngắt ngang lời hắn,“Kẻ
trái lệnh, quân pháp xử trí.”
Nói xong câu đó, y lại liếc mắt nhìn Tiêu
Định.
Tiêu Định hơi hơi cúi đầu đứng ở trong phòng,
nghe người từng là thần hạ bên cạnh ra lệnh, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Cởi
ra long bào, tựa hồ thật sự cái loại khí thế bức người này của hắn cũng lập tức bị
bóc ra .
Ngược lại là Hàn Hữu Trung lộ ra thần tình phẫn
hận, đưa tay đỡ Tiêu Định ngồi xuống.
Tiêu Định lấy tay che miệng, thấp giọng khụ
hai tiếng, nghiễm nhiên một bộ dáng ốm yếu.
Trần Tắc Minh chăm chú nhìn hắn một lúc lâu,
đột nhiên cười cười, khó được một người cao cao tại thượng, cả đời ngạo nghễ có
thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đến một bước này.
Trần Tắc Minh nhìn lướt qua nội thất, chỉ chỉ
bản kinh trên án thư:“Bản thư kia ngươi thu lại trước.” Y lệnh cho binh sĩ bên
cạnh.
Binh sĩ kia lộ ra thần sắc khó hiểu, không
khỏi hướng vào trong phòng nhìn nhìn, khi ánh mắt nhìn qua quân vương ngày xưa,
hơi có chút không đành lòng, lại vẫn là lập tức lên tiếng trả lời, vào phòng
đem kia kinh thư cầm ra ngoài.
Trong phòng một chủ một tớ đều không lên
tiếng.
Trần Tắc Minh đạm nhiên nói:“Tuy rằng vạn tuế
có nhắc qua có thể cho người này ăn chay niệm Phật, nhưng đến cùng ý chỉ vẫn chưa
ban xuống, Đỗ đại nhân quá nóng vội rồi, kinh thư vẫn là đợi qua vài ngày Thánh
Thượng tự mình ban xuống đi.”
Tiêu Định vẫn là tựa lưng vào ghế ngồi, mi
mắt hạ thấp cũng không nhúc nhích.
Trần Tắc Minh bước ra đại môn Tĩnh Hoa cung,
xoay người hướng đầu lĩnh binh sĩ kia ngoắc tay.
Binh sĩ ấy đem kinh thư ôm vào lòng vội vàng chạy
tới.
Đến lúc chạy tới đứng vững trước mặt Trần Tắc
Minh , Trần Tắc Minh mới lấy tay đem kinh thư từ trong lòng hắn lấy ra, hai
ngón tay niết gáy sách, một tay còn lại nhẹ nhàng phủi phủi tro bụi bám trên
trang sách, nhìn chăm chú một lát.
Binh sĩ kinh ngạc nhìn y, Trần Tắc Minh đem
thư ném trở về tay hắn, thấp giọng nói:“Tìm chỗ không người đem kinh thư này đốt đi, nhớ lấy không thể khiến người bên ngoài biết được.”
Binh sĩ thoạt nhìn rất là kinh ngạc, lại lập
tức đáp ứng .
Trần Tắc Minh nhìn nhìn binh sĩ kia:“Ngươi gọi
là gì?”
Tiểu tử kia vóc dáng không cao, đôi mắt nho
nhỏ, thoạt nhìn pha lẫn tháo vát:“Tiểu nhân tên Trần Dư.”
Trần Tắc Minh cười nói:“Nguyên lai ngươi là bổn gia của ta [cùng họ] .”
Trần Dư đỏ mặt nói:“Tiểu nhân không dám.” Lúc
đương nói chuyện, Trần Dư liếc thấy một người ở đối diện, vội vàng quỳ xuống.
Trần Tắc Minh quay đầu, gặp một thiếu niên một thân cẩm phục muốn đi lại ngập
ngừng do dự, cư nhiên là tân đế Tiêu Cẩn.
Gặp Trần Tắc Minh đã xoay người lại, Tiêu Cẩn
loạng choạng một chút lập tức đứng vững .
Trần Tắc Minh cảm thấy kỳ quái, cúi đầu quỳ
xuống:“Vạn tuế.”
Tiêu Cẩn đứng ở chỗ đó, dường như có chút thần
tình uể oải, do dự một lát mới đi gần đến nâng lên:“Ái khanh xin đứng lên.” Lại
không đợi Trần Tắc Minh nhắc tới, hắn vội vàng ấp úng biện bạch trước,“Trẫm,
trẫm tùy tiện đi một chút, vừa vặn đến nơi này, ai nha, cư nhiên gặp ái khanh,
thật sự là...... khéo a.”
Trần Tắc Minh nhìn thiếu niên quốc quân thấp
hơn mình một cái đầu, hơi hơi mỉm cười rồi lên tiếng trả lời.“Vạn tuế là muốn đến
xem Tĩnh Hoa cung sao?”
Tiêu Cẩn lập tức nghẹn họng, liên thanh phủ
định:“Không không, trẫm không muốn, không muốn.” Nói rồi, phiền não nhăn mày,
tựa hồ không biết nên giải thích như thế nào.
Kỳ thật Tiêu Cẩn mi mục cùng Tiêu Định rất có
vài phần tương tự, chau mày như vậy thế nhưng khiến Trần Tắc Minh trong lòng
lộp bộp kinh hoảng, thật sự là bộ dáng cùng người nọ mới vừa rồi có chút giống nhau.
Y nhớ tới lời Dương Như Khâm nói, hài tử này tương
lai sẽ trở thành người diệt trừ mình sao? Y không tự chủ đánh giá thiếu niên
hoàng đế.
Tiêu Cẩn bị y nhìn như vậy, thế nhưng lộ ra ánh
mắt kinh hoảng bất an, dưới chân cũng lặng lẽ lui nửa bước.
Trần Tắc Minh giật mình điều chỉnh lại tâm
trạng, vội vàng cúi đầu:“Thần đi quá giới hạn .”
Tiêu Cẩn nhẹ nhàng thở ra, gượng cười nói:“Ngụy
vương là người trãi qua kinh nghiệm sa trường, khí thế...... Khí thế cùng
thường nhân quả nhiên bất đồng rất lớn.”
Trần Tắc Minh minh bạch đối phương mới vừa bị
mình dọa sợ rồi, nhanh chóng quỳ xuống:“Nhưng thần cũng là thần tử của bệ hạ .”
Tiêu Cẩn kinh ngạc nhìn hắn, lộ ra có chút
thụ sủng nhược kinh bộ dáng.
Từ sau khi hắn được nâng đỡ lên Đế vị, văn có
Đỗ Tiến Đạm, võ có Trần Tắc Minh, từ nhỏ khiếp đảm sợ phiền phức đã quen tính, hắn cũng nhìn ra được hai vị quyền thần trên cơ bản là nắm giữ toàn bộ triều
chính, quyết sách linh tinh căn bản không tới phiên mình mở miệng, đơn giản
cũng thả quyền, cũng không quản sự.
Trong lòng hắn, vương gia tiêu dao hay là
hoàng đế, cũng bất quá là đổi xưng hô mà thôi, trên bản chất cũng không có gì
biến hóa, có thể bảo mệnh là tốt rồi. Cũng bất quá là trước đó sợ Tiêu Định,
hiện tại thì sợ hai người này mà thôi.
Nhưng mà sự tình cùng hắn suy nghĩ lại có một
chút bất đồng vi diệu.
Từ trước hắn sợ Tiêu Định thì trốn ở trong
vương phủ thì được rồi, người người đều biết Tiêu Định thủ đoạn nghiêm khắc,
làm người vô tình, sợ hắn cũng là đương nhiên, không có ai chê cười. Nay lại là
trên triều đường, chúng mục nhìn trừng trừng, quần thần nhìn thấy nỗi e ngại của
ngươi, liền tựa như xem xiếc khỉ, điều này đối với một thiếu niên mới mười mấy
tuổi cực kỳ mẫn cảm mà nói, chính là kiện sự tình phi thường khó kham, phi
thường mất mặt .
Càng làm cho người chịu không nổi là sự tình xấu
hổ như vậy, ngươi còn không thoát được cảnh mỗi ngày đều phải làm.
Tiêu Cẩn khó chịu mấy tháng, rốt cuộc nhớ tới
đại ca đang bị giam lỏng.
Hắn dâng lên một loại cảm giác đồng bệnh
tương liên, hắn muốn cùng Tiêu Định - người đồng thời bị đại thần kèm hai bên
như mình- gặp mặt. Về phần gặp xong rồi muốn làm gì, hắn lại còn chưa nghĩ xa như
vậy.
Nhưng mà, đi đến cửa lãnh cung, cái nhìn đầu
tiên trông thấy cư nhiên là Trần Tắc Minh đang từ bên trong đi ra.
Đang muốn quay đầu rút đi, hắc giáp binh sĩ đáng
chết kia lại mắt tinh như cú, lập tức quỳ xuống, kế tiếp, hắn muốn chạy trốn
cũng không còn kịp rồi. Chỉ có thể ráng phồng đủ dũng khí đến gặp một trong hai
vị quyền thần khuynh thiên hạ này một hồi.
Kỳ thật lại nói, hắn cùng vị Trần tướng quân
này tổng cộng cũng chưa gặp qua mấy lần.
Mỗi lần lâm triều, nhìn vị hắc bào tướng quân
trầm mặc như thiết ấy, trương mặt lạnh băng không chút thay đổi, nỗi sợ hãi cũng
đã tự nhiên mà nảy sinh. Huống chi người này còn là đệ nhất công thần tù cấm
Tiêu Định. Tiêu Định quân vương phiên vân
phúc vũ [hô mưa gọi gió] như vậy, cũng thua trong tay người này, như vậy người
này là cường hãn tới trình độ nào a.
Tiêu Cẩn mỗi khi nghĩ đến đây, trốn còn không
kịp chứ nào dám lén triệu kiến, tự tìm không được tự nhiên. Ngược lại là hôm
nay vừa gặp, ngoài ý muốn cảm giác người này an phận thủ thường. Cùng ngày
thường nghiêm túc hoàn toàn bất đồng, ngầm cảm thấy Trần Tắc Minh thế nhưng giống như một người hòa
khí khiêm nhượng, Tiêu Cẩn suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, lại nhớ đến Tiêu Định trái lại khiến người chịu áp lực hơn xa người này.
Tiêu Cẩn nhịn không được lại vụng trộm liếc
Trần Tắc Minh vài lần, hoàn toàn bất đồng với người trong tưởng tượng của hắn.
Trần Tắc Minh cảm thấy, lại cũng chỉ làm như không
phát hiện. Chỉ ôn nhu nói:“Vạn tuế nếu là muốn đi vào thăm, xin cho thần hộ vệ bên
người.”
Tiêu Cẩn vội vàng xua tay, xúc động đi thăm
hỏi Tiêu Định đột nhiên hạ thấp .
Hắn thoạt nhìn tự tại hơn rất nhiều, khoát
tay:“Không đi, trẫm mệt mỏi, đang muốn bãi giá hồi cung.” Nói xong lời này lại cảm
giác chính mình rất tự cao tự đại, ngữ khí không đủ ôn hòa, không khỏi trộm
nhìn Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh không chút nào để ý quỳ
xuống:“Vi thần cung tiễn bệ hạ.” Thanh âm y bình thản trầm ổn, không kiêu ngạo
không siểm nịnh, vừa tạo cảm giác lợi hại lại để người cảm nhận được rất đáng an tâm tin cậy.
Tiêu Cẩn lui hai bước, trên dưới cẩn thận
đánh giá một phen trọng thần này, đột nhiên xoay người mang theo tiểu hoạn quan rời đi.
*minh tu sạn đạo : Thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. Lưu Bang được Hạng Vũcấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này. Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là Trương Lương đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục. Sau Hàn Tín lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận. Từ tích ấy mà trong dân gian lưu truyền câu thành ngữ "minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương", ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ. < Wiki >
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét