Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Ba
ngày sau, y đợi được văn sĩ kia.
Lúc
này ngục tốt cũng không mở cửa lao, hắn cảm giác nhẫn nại của mình cũng có giới
hạn, không thể phóng túng người này ngay trong trong phiên trực của hắn không
kiêng nể gì cứ hết lần này đến lần khác thăm tù, làm hại hắn thu bạc cũng nơm
nớp lo sợ. Tuy rằng không thể đắc tội Hứa đại nhân, nhưng hắn vẫn dùng phương
thức này biểu lộ bất mãn của mình.
Ngục
tốt có chút ngượng ngùng, cảm giác tựa hồ mình có hơi quá khích, nhưng quả thật
hắn cũng không hi vọng này người đến lần thứ ba, vì thế vẫn không chịu mở cửa
lao.
Lý
do là như vậy mới an toàn.
Sau
đó, hắn ly khai, thông cảm nhường lại không gian trò chuyện cho hai vị cố hữu này,
hắn thầm nghĩ như vậy lần sau gặp Hứa đại nhân cũng tương đối dễ chào hỏi.
Trần
Tắc Minh cùng hắc y văn sĩ cách cửa lao nhìn nhau một hồi.
Hắc
y văn sĩ cười cười:“Tướng quân đã nghĩ kĩ chưa?”
Tầm
mắt Trần Tắc Minh quét một vòng quanh những xiềng xích:“Thiên lao trọng địa đông
đảo binh sĩ, các ngươi làm thế nào có thể mang ta ra ngoài?”
Hắc
y văn sĩ lộ ra tia kinh ngạc lẫn vui mừng, cúi đầu nói:“Chúng ta sẽ nghĩ chi
tiết kế hoạch, tất nhiên là cẩn thận.”
Trần
Tắc Minh nói:“Cha mẹ người nhà của ta thì sao?”
Hắc
y văn sĩ nở nụ cười:“Chúng ta sớm đoán được tướng quân không yên lòng gia
quyến...... Như vậy đi, thỉnh tướng quân viết phong thư, viết mơ hồ một chút,
chỉ nói người tới có thể tín nhiệm là được. Người của ta sẽ giao cho quý phủ, chỉ
dẫn bọn họ thu thập một ít hành trang đem theo. Đến lúc đó bên này cướp ngục,
bên kia liền có thể lĩnh bọn họ ra khỏi thành, ở ngoài thành đương nhiên sẽ có
người tiếp ứng.”
Trần
Tắc Minh trầm mặc một lát:“...... Kinh thành thủ vệ sâm nghiêm như thế, cư
nhiên lần này bị các ngươi phái nhiều người tiến vào như vậy.”
Hắc
y văn sĩ có chút đắc ý:“Việc kinh doanh của Vương gia cũng không phải một sớm
một chiều ......” Nói đến chỗ này, đột nhiên im bặt, cảnh giác nhìn lại Trần
Tắc Minh.
Trần
Tắc Minh tựa hồ không quan tâm lắm, nói tiếp:“Nguyên lai ngươi ở kinh thành
nhiều năm ?”
Hắc
y văn sĩ rùng mình, sau một lúc lâu mới trả lời:“...... Việc này, tương lai qua
đến bên kia, vương gia tự nhiên sẽ thảo luận cẩn thận với tướng quân.”
Trần
Tắc Minh nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên hướng hắn khẽ cười:“Vậy được, thỉnh
tiên sinh lấy giấy bút đến, để ta viết thư dặn dò gia nhân.”
Hắc
y văn sĩ vốn trong lòng hơi hơi sinh nghi, thấy y vừa nói như thế thì nhẹ nhàng
thở ra, một khi thư kia viết ra thì việc này liền được giải quyết dứt khoát,
Trần Tắc Minh muốn hối hận cũng khó . Hắn đến ngoài cửa mượn giấy bút tiến vào,
đưa cho Trần Tắc Minh.
Trần
Tắc Minh lại không tiếp, trên mặt lộ ra thần sắc chần chờ.
Hắc
y văn sĩ sợ tình thế sinh biến, thấp giọng nói:“Quân không hiền, thần cần gì
phải ngu trung, người trong thiên hạ nhược bằng nghe nói việc này, tất nhiên sẽ
không khen tướng quân thật dạ trung tâm, chỉ biết cười tướng quân thân là nam
nhi bảy thước lại yếu đuối như thế.”
Trần
Tắc Minh nghe lời này, ánh mắt lộ ra thống khổ. Do dự một lát mới chậm rãi đưa
tay ra.
Văn
sĩ nọ nhẹ nhàng thở ra, đang muốn mỉm cười, đã thấy đầu ngón tay Trần Tắc Minh lại
trượt qua tờ giấy bất chợt thấy không đúng.
Muốn
lui lại nhưng bàn tay kia nhìn như thong thả lại ra tay như gió, thoắt cái bắt
được cổ tay hắn, như đai sắt cứng rắn siết chặt khiến hắn đau đớn.
Hắc
y văn sĩ đại kinh thất sắc, vội vàng giãy dụa, nhưng bị Trần Tắc Minh kéo mạnh
hắn qua, khiến cả cánh tay hắn kẹt ở bên trong chấn song gỗ, rốt cuộc không thể
động đậy, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Giấy
bút lúc này mới rơi xuống đất, mực nước văng lên tung tóe trên giày hai người.
Trần
Tắc Minh khóa chặt tay hắn, văn sĩ nọ dù mặt mày xám như tro ngược lại vẫn cười
nói:“Trần tướng quân buông tha tiền đồ rộng mở, chỉ vui dưới tay hoàng đế mặc
hắn giày xéo tại đây, cam nguyện làm đồ chơi, chí hướng này trái lại chưa có ai
từng nghĩ đến, quả thật là ‘nhân gian vĩ trượng phu’. Vương gia ơi vương gia, lần
này ngài nhìn lầm rồi......”
Trần
Tắc Minh dùng dây lưng đem người này trói lại cẩn thận, nguyên bản gắt gao mím
miệng lười trả lời nhưng nghe những lời này sắc mặt vẫn là nhịn không được từng
trận trắng bệch.
Sau
một lát, rốt cuộc nghẹn ra một câu:“Trần mỗ...... Thà làm đồ chơi, không là
quốc tặc.”
Hắc
y văn sĩ nguyên bản am hiểu phương thức nói khích nên trào phúng châm biếm
không ngớt, cuồng ngôn loạn ngữ càng thêm không hề cố kỵ, lời nói câu chữ dần dần
dơ bẩn không chịu nổi, khó có thể lọt vào tai, nghe lời này của Trần Tắc Minh đột
nhiên bị chấn trụ, sau một lúc lâu chưa thể nói được gì.
Trong
giọng nói kia có loại đau đớn cùng lẫm liệt khó nói nên lời, chính trực nghiêng
trời lệch đất lại đầy thâm thúy, khiến nhân tâm kinh động.
Sau đó
Trần Tắc Minh cũng trầm mặc lại, không còn động tĩnh.
Nghe
nói trong thiên lao bắt được gian tế của Hung Nô, mỗi người đều kinh hãi, khi
Đại Lý Tự đang cuống quít truy tra thì hoàng đế đột nhiên gọi Trần Tắc Minh
tiến cung trả lời.
Dương
Như Khâm tự mình đến thông truyền cho Trần Tắc Minh, trên mặt không nén được vẻ
tươi cười, nhẹ giọng nói:“Chúc mừng tướng quân...... Thật sự là trời không
tuyệt đường người.”
Trần
Tắc Minh lại không có chút gì vui sướng, y chỉ kinh ngạc nhìn Dương Như Khâm,
Dương Như Khâm cảm thấy được y khác thường, đang muốn hỏi thì Trần Tắc Minh đột
nhiên nói:“Tại hạ có chuyện muốn cầu Dương...... Đại nhân hỗ trợ.” Y tràn đầy
khẩn cầu nhìn hắn.
Dương
Như Khâm giật mình, không biết vì sao ánh mắt như vậy khiến hắn không thể cự
tuyệt.
Lúc
hoàng đế nghe được ngoài cửa thanh âm sắc nhọn của thái giám tuyên Trần Tắc
Minh yết kiến, trong lòng thế nhưng hơi chút thoải mái lên.
Sau
khi hạ ngục Trần Tắc Minh, hắn ảo não muôn phần.
Đối
với Trần Tắc Minh, bản thân hoàng đế cũng không hiểu rõ được ý nghĩ của mình.
Người
này, ban sơ hắn thực chán ghét, khuôn mặt kia cùng nữ nhân hắn chán ghét nhất
trong trí nhớ thập phần tương tự, tương tự đến nỗi từ cái nhìn đầu tiên hắn đã có
loại khủng hoảng không thể giải thích được, đây chẳng lẽ là từ âm phủ đuổi theo
báo ứng ư, sau khi Dương Lương biết được lại đối với người này ẩn ẩn bảo hộ,
càng làm cho hắn cáu giận không thôi, loại ác cảm này kéo dài một khoảng thời
gian không thể vơi bớt, cho dù người này kính cẩn nghe theo đến mức khiến người
kinh ngạc.
Nhưng
sau này ở trên chiến trường y bộc lộ tài năng, nguyên lai đúng như lời Dương
Lương, người nọ là tướng tài khó được, hắn mới không thể không thu liễm một chút.
Dù sao không thể lấy thiên hạ của mình ra đùa bỡn nên không lại hành động theo
cảm tình được, mặc dù chỉ là giả vờ, mình cũng không thể khiến người trong
thiên hạ thất vọng, khiến văn nhân rêu rao là quân chủ không yêu quý nhân tài.
Càng
về sau, hai người ở chung dần nhiều, hắn cuối cùng là vượt qua được nỗi ám ảnh
ác cảm đối với khuôn mặt kia, nhưng thật sự là không quá thích người này tính
tình lãnh đạm, vô luận bị ép buộc đến tình trạng gì, người này cũng chỉ là im
lặng chịu đựng, kinh đào hãi lãng đều chỉ giấu ở đáy lòng.
Nếu
thật sự là có thể nhẫn cũng không sao, nhưng cố tình lại bị hắn nhìn ra trong
lòng người này không cam tâm.
Quả
nhiên, hắn cười lạnh trong lòng, hắn thật sự không thể tin tưởng sau một khởi
đầu như vậy, người này còn có thể còn lại bao nhiêu chân thành trung tâm, bản
tính con người đều là mang thù , làm sao có bị thương tổn lại không so đo chứ.
Hắn
chưa từng gặp qua.
Hắn
hồ nghi quan sát, chờ đợi.
Giống
như thợ săn chờ đợi con mồi, kiên nhẫn chờ đợi chưa bao giờ là chuyện xấu, thu
hoạch thường thường ngoài dự đoán mọi người.
Có
khi hắn cũng sẽ nhịn không được trêu đùa y một chút, dù sao sinh hoạt của hắn
cũng không thú vị.
Vì
thế, một khắc khi giám quân ở tiền tuyến Hàn công công đưa tới mật tín tới tay,
hắn vừa cảm giác được phẫn nộ lại có xúc động muốn cười thật to, xem đi, y quả
nhiên nhịn không được , thiên hạ làm sao có ai bị thương lại không trả thù .
Hắn cũng có một loại cảm giác thoải mái, ý tưởng của hắn đã được chứng thực,
nhân tính nhiều là như thế.
Hắn
cơ hồ là lập tức liền phát ra ý chỉ thay đổi chủ soái tam quân.
Nhưng
mà, bình tĩnh lại sau nhiều lần tự hỏi, hắn vẫn là bác bỏ phán đoán trước đó
của bản thân, đó là một mê cục, mê cục rất rõ ràng, kẻ thiết lập thế cục tuy
rằng là cao thủ, nhưng hắn cũng không kém. Hắn vì phán đoán sai lầm của chính
mình cảm thấy tức giận, nhưng đồng thời hắn quyết định tương kế tựu kế.
Trần
Tắc Minh cũng có lẽ sẽ thụ thương, ý nghĩ như vậy bị hắn cố ý xem nhẹ, quan
trọng là đại cục, cho dù là chính mình hi sinh cũng giống nhau, người không lòng
dạ ác độc làm sao thành đại sự.
Mà
sau cung biến, hắn sớm liền nắm giữ hết thảy.
Trần
Quý nhân biết rõ đại nghịch bất đạo, lại vì Thái Hậu truyền thư, chính là tử tội.
Ở
trong lòng hắn sớm đã phán quyết, nhưng mà trước tiên hắn vẫn cảnh cáo Trần Tắc
Minh, cấm hai người bọn họ lui tới. Hắn không hi vọng y bị liên lụy vào sự tình
phức tạp này, hắn thậm chí lấy việc binh bại làm lý do đoạt binh quyền của y,
đem y giáng xuống chức phó đô chỉ huy sứ. Trong bất tri bất giác, hắn bắt đầu
tin tưởng Trần Tắc Minh trung thành, có lẽ người này quả thật sẽ không phản bội
mình, hắn muốn tin tưởng, nhưng vẫn tránh không được hoài nghi, Trần quý nhân
là biểu muội, là người yêu cũ của Trần Tắc Minh, đối với một tầng quan hệ này
hắn không thể không phòng.
Rất
nhiều thời điểm, sự tình thành bại có lẽ cũng chỉ bởi vì một sơ sẩy nho nhỏ. Mà
hắn không có cơ hội thất bại, hắn luôn luôn đứng trên đỉnh cheo leo, chỉ một
lần trượt chân liền chết không chỗ chôn thân.
Trong
thập diện mai phục nguy cơ khắp chốn, hắn vẫn đều bình tĩnh mà tuyệt tình, đó
là con đường cầu sinh duy nhất của hắn.
Nhưng
thiên ý trêu người, đêm hôm đó túc trị tướng lãnh cư nhiên là Trần Tắc Minh,
xem ra số phận của y không thể vượt qua kết cục này, hoàng đế cười khổ rất
nhiều, nhưng vẫn theo kế hoạch động thủ .
Trần
Tắc Minh phẫn hận là nằm trong dự kiến của hắn, song loại mức độ bùng nổ như
thế vẫn khiến hắn kinh ngạc .
Khi
nói “Phải”, hắn cũng có chút hành động theo cảm tính , hắn vốn có thể giải
thích, nhưng hắn là quân vương đứng trên vạn người, làm sao tồn tại kẻ có tư
cách nghe hắn giải thích, cho dù là trung thần này có thể kham nổi sao?
Một
tên bắn ra không thể quay lại.
Một
khắc ấy, bản thân có hay không chút hoảng hốt, hắn cố gắng hồi tưởng lại như
thế nào cũng không nhớ nổi, cuối cùng hắn từ bỏ .
Cho
dù vậy thì thế nào, chính mình vì cái gì muốn câu nệ việc nhỏ như thế.
Mặc
dù hoảng hốt lại như thế nào.
Khi
Trần Tắc Minh bước vào cửa, hoàng đế hơi nhíu mày. Trên trán Trần Tắc Minh phủ
đầy vết thương, vốn là một gương mặt phi thường tuấn mỹ, một khi có tì vết luôn
khiến người thấy không đành lòng.
Trần
Tắc Minh cúi đầu, cũng không giương mắt, vào phòng phất áo quỳ xuống, hô vạn
tuế ba lần như trước đây.
Hoàng
đế hơi hơi không vui, nhưng hắn vẫn đè nén cảm xúc của mình. Hắn bắt đầu hỏi những
sự tình liên quan đến hắc y văn sĩ kia, Trần Tắc Minh cũng lần lượt đáp qua
rành mạch, sau vài câu hỏi qua đáp lại xong, bất chợt không gian rơi vào im ắng
lạnh lẽo.
Thái
giám bên cạnh đứng im lặng như gỗ đá, Trần Tắc Minh cũng cúi đầu bất động,
hoàng đế đột nhiên có loại ảo giác, chẳng lẽ trong phòng này chỉ có một mình
hắn là vật sống?
Nhìn
Trần Tắc Minh quỳ trước bàn tựa hồ là sụp mi thuận mắt, hắn cảm giác kiên nhẫn của
mình bắt đầu bị mài mòn. Người này vì cái gì luôn trầm mặc như vậy, hắn lạnh
lùng nhìn y, bị chọc giận vì phần ngoan cố ngấm ngầm kia.
Lặng
im như vậy duy trì gần nửa nén hương, cho đến khi ngoài cửa hô Dương đại nhân
đến, tràng diện trầm mặc như chết này mới rốt cuộc bị phá vỡ.
Dương
Như Khâm tiến vào, thấy thế liền sáng tỏ vài phần, mở miệng liền chúc mừng
hoàng đế, hoàng đế liếc mắt nhìn hắn :“Vui mừng từ đâu đến?”
Dương
Như Khâm cười nói:“Người bị Trần tướng quân bắt tên gọi Cùng Hằng, chính là một
quân sư có tiếng dưới tay của Luật Duyên, hai năm trước vâng mệnh mai phục tại
kinh thành, lấy danh thương nhân kết giao không ít quan viên, nghe nói lúc này
cũng là dựa vào một quan viên họ Hứa hỗ trợ mới vào được thiên lao, nay bị bắt
mới ngăn chặn được âm mưu của Luật Duyên thiết trí trong nội bộ triều ta, thật
là một chuyện rất may.”
Hoàng
đế không nói, sắc mặt bắt đầu dịu đi, sau một lát nói:“Chỉ sợ còn có đồng
đảng.”
Dương
Như Khâm đáp:“Đại Lý Tự đang trong quá trình truy tra.”
Trần
Tắc Minh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, tựa hồ sự việc bọn
họ đối đáp không quan hệ đến mình, Dương Như Khâm nhìn y một cái, nói:“Việc vui
thứ hai còn lại là chúc mừng vạn tuế, vật bị mất tìm lại được.”
Hoàng
đế cũng theo ánh mắt của hắn nhìn nhìn Trần Tắc Minh, nhịn không được khẽ cười:“Dương
ái khanh nói cho rõ, Trần tướng quân nói như thế nào cũng là một người, sao có
thể nói vật bị mất?”
Dương
Như Khâm không chút hoang mang, từ trong tay áo lấy ra một vật:“Vạn tuế đã đoán
sai, vi thần nói không phải Trần tướng quân, mà là vật này.”
Hoàng
đế liếc mắt nhìn thoáng qua, mặt hơi biến sắc, thái giám bên cạnh vội vàng đem
vật kia lên trình đến trước mặt hắn, đó là khối ngọc bài hình vuông chạm rỗng,
sắc màu u bích, vừa thấy liền không phải vật của dân gian.
Hoàng
đế đưa tay tiếp nhận, đầu ngón tay nhịn không được run nhè nhẹ xoa xoa mảnh
ngọc, trong hoảng hốt như lại thấy thiếu niên Dương Lương lúc tiếp nhận miễn tử
ngọc bài mang chút bỡn cợt tươi cười, sửng sốt sau một lúc lâu mới ngẩng đầu
nói:“Ngọc này vì sao ở chỗ ngươi ?”
Dương
Như Khâm cúi đầu nói:“Ngọc bài này là Trần tướng quân hiến cho vạn tuế , y thân
mang trọng tội, không dám tự mình dâng lên nên ủy thác vi thần làm giúp.”
Hoàng
đế quay đầu, Trần Tắc Minh quỳ xuống đất:“Tội thần không dám cầu xin tha thứ, chỉ
cầu nhanh được chết để trấn an lòng vạn tuế.”
Hoàng
đế thấy hắn rốt cuộc chịu thua nhận sai, thánh tâm đại duyệt [cực kỳ vui mừng], những
bức bối lúc trước nháy mắt liền tiêu tán, hơi do dự một lát mới hỏi Dương Như
Khâm:“Khanh là người thứ nhất thượng tấu cầu tình cho Trần tướng quân, theo ý
khanh, ngày mai phán quyết thế nào có thể khiến mọi người tâm phục?”
Dương
Như Khâm còn chưa kịp mở miệng đối đáp, lại nghe Trần Tắc Minh trầm giọng
nói:“Tội thần chỉ cầu được chết.”
Tất
cả mọi người có chút ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.
Vốn
ấn theo trọng tội bậc này mà hoàng đế không đề cập tới thẩm tra cũng không
tuyên phạt, Dương Như Khâm liền biết hắn cũng không có ý giết Trần Tắc Minh,
lần này y lập công chuộc tội, càng không có đạo lý giết y. Khẩu dụ tuyên y vào
cung, cho thấy đã là chuẩn bị tha Trần Tắc Minh một mạng, mỗi người trong lòng đều
biết rõ ràng, chỉ là đợi hoàng đế tự mình làm rõ mà thôi.
Theo
câu hỏi vừa nãy càng cho thấy hoàng đế đã chuẩn bị xử nhẹ. Vậy mà cái người tên
Trần Tắc Minh này sao lại không biết điều như thế.
Dương
Như Khâm quay đầu xem, quả nhiên sắc mặt hoàng đế đã sa sầm, tâm tình vui vẻ không
dễ có được rốt cuộc đã bị một câu của Trần Tắc Minh đánh cho tan thành mây
khói.
Dương
Như Khâm trong lòng kỳ quái, nếu Trần Tắc Minh thực có ý muốn chết, vì cái gì
lại muốn mình cố ý đi Trần phủ đem đến khối ngọc bài này, xem thần sắc hoàng đế
thì ngọc bài này rõ ràng là vật quan trọng, tất nhiên trong đó liên quan chút
chuyện xưa khiến hoàng đế vừa thấy liền mềm lòng. Y đã cẩn thận trãi sẳn đường
sống cho bản thân, vì cái gì giờ phút này lại cố ý muốn chết. Tuy rằng lòng
tràn đầy nghi hoặc, lại bất chấp nghĩ lại, chỉ thấp giọng nói:“Trần tướng quân
chỉ sợ là bị tổn thương trong ngục khiến thần trí mê mang, mê sảng không phân
được thực hư, vạn tuế......”
Hoàng
đế không để ý hắn, chỉ nhìn Trần Tắc Minh.
Trần
Tắc Minh quả nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói:“Tội thần suýt nữa làm tổn
hại đến Thiên Tử, theo lý luận tình, vu pháp vu độ, đều là tội không thể tha,
thỉnh vạn tuế theo nếp xử phạt.”
Đến
lúc này, đúng lý hợp tình đến mức ngay cả Dương Như Khâm cũng không còn đường
biện giải.
Hoàng
đế ánh mắt càng âm trầm, trong phòng không người dám nói thêm một tiếng, mang hàn
ý như gió thổi trước cơn bão.
Trần
Tắc Minh lại cũng không tránh đi ánh mắt hắn, hai người như thế đối chọi gay
gắt nhìn nhau một hồi.
Hoàng
đế dời tầm mắt, dường như cố gắng ngăn chặn cỗ nộ khí:“Việc này...... Lưu lại thương
nghị sau.”
Dương
Như Khâm nhẹ nhàng thở ra, Trần Tắc Minh cúi đầu, hoàng đế đứng dậy, yên lặng
một lát đột nhiên cầm lấy chung trà.
Đột
nhiên thấy một vật bị ném mạnh đến ngay mặt, Trần Tắc Minh thính phong biện
vật, nghiêng đầu né tránh, vật kia bay sát qua chóp mũi y, nện lên tường vỡ nát,
nước trà theo tường chảy xuống như nước mực sơn thủy.
Thái
giám cả kinh nói:“Vạn tuế.”
Hoàng
đế nộ khí chưa tan, nhìn Trần Tắc Minh đang cúi đầu không nói, bình ổn một lát,
lại lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu nói:“Được, ngươi cho là trẫm thật không dám
giết ngươi có phải hay không ! !”
Dương
Như Khâm vội vàng quỳ xuống, trầm ngâm một lát:“Vạn tuế...... Dù sao...... Cùng
Hằng kia…cũng coi như chuyến này không tệ .”
Hoàng
đế cứng lại, hung hăng liếc nhìn hắn, rốt cuộc phẩy tay áo bỏ đi. Thái giám
cung nữ cuống quít đuổi theo.
Đến
khi tiếng bước chân đều rời xa, Dương Như Khâm quay đầu nhìn Trần Tắc Minh, lắc
đầu nói:“Tướng quân ngươi...... Tội gì như thế.”
Trần
Tắc Minh vẫn quỳ tại tại chỗ, cũng không nói lời nào, sau một lúc lâu rốt cuộc hạ
xuống mi mắt.
Giờ
phút này đã tới gần cuối mùa thu, gió đêm phơ phất thổi trên thân người không
che hết lạnh giá, Trần Tắc Minh khép chặt lại y phục trên người. Bên tai vang
lên âm thanh như tiếng khóc nỉ non, xoay người nhìn lại thì phía sau không có
một bóng người, chỉ thấy gió thu cuộn lên lá vàng rơi, trong lặng lẽ y do dự
bước đi.
Trần
Tắc Minh chăm chú nhìn hai bên tường cung bị bóng đêm nhuộm thành nâu sẫm, con
đường này y đã đi qua rất nhiều lần, phía sau bức tường kia vốn có người yêu
cùng quân chủ của y, giờ phút này lại đều không còn tồn tại nữa.
Dương
Như Khâm thấy y dừng bước cũng xoay người lại, thấp giọng hỏi :“Sao vậy?”
Thái
giám xách đèn lồng phía trước thấy thế cũng đứng lại.
Trần
Tắc Minh thấp giọng nói:“Lại là mùa thu ......”
Dương
Như Khâm nghi hoặc nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy bóng tối bao trùm trên lối đi,
không hề nhìn thấy thứ gì khác.
Trần
Tắc Minh nhìn hắn, vẻ mặt kia lại dường như đang nhìn một người khác:“...... lần
cuối cùng Dương Lương xuất binh là vào lúc đầu thu, hắn từng nói qua......”
Dương Như Khâm mạc danh nhìn y, không biết vì sao dưới ngọn đèn mờ nhạt mỏng
manh, cái dạng này của hắn đặc biệt giống Dương Lương.
......
Có lẽ là hi vọng tương lai một ngày nào đó, trước khi sự tình đi vào tuyệt cảnh
có thể có một lối rẽ, mỗi người đều có thể chu toàn một đường sống......
Khi Dương
Lương nói lời này mang theo thần tình lưỡng lự cùng thương tiếc dưới ngọn đèn
lay lắt đêm ấy, rốt cuộc y đã có thể chậm rãi thấu hiểu được rồi.
Có
lẽ Dương Lương cũng đã biết mọi chuyện có khả năng sẽ phát triển đến một tình
cảnh không thể thu thập, hắn lý giải bản tính hoàng đế như vậy, minh bạch rằng ác
ý làm bậy như vậy sẽ mang đến cái gì, cho nên hắn cho mình ngọc bài kia, cho
nên hắn kể cố sự kia, cho nên hắn tiến cử mình với hoàng đế, hắn xe chỉ luồn kim [cẩn thận khéo léo sắp đặt mọi chuyện]
chỉ là hi vọng có thể tận khả năng giảm xóc xung đột giữa hoàng đế cùng mình,
hi vọng có thể cho mỗi người một cơ hội......
Không
có khả năng , Dương Lương.
Trần
Tắc Minh nhẹ nhàng sờ vết thương trên mặt, khi chung trà bị vỡ ra, một mảnh nhỏ
cắt qua mặt y, nhưng y đã không còn cảm nhận được nỗi đau nhỏ bé ấy.
Không
có khả năng ......
Y bị
ý nghĩ của mình kinh sợ, dường như đau đớn mà hít sâu một hơi, rồi bất chợt
nhăn mày hạ thấp tầm mắt.
Ngày
kế, hoàng đế đình nghị chuyện của Trần Tắc Minh.
Trần
Tắc Minh ngày thường làm người khiêm tốn nhã nhặn, ít gây thù hằn với ai, mà y
cùng hoàng đế có một tầng ái muội kia, lâu ngày chúng thần cũng đều đã có nghe phong
phanh. Lần này thấy y bị hạ ngục, quần thần rất lấy làm kinh ngạc, lại thấy thánh
thượng đối với sự tình này vẫn cố ý chẳng quan tâm, rõ ràng có ý che chở, đều
sinh ra cảm giác đây là gia sự [chuyện nhà] của hoàng đế.
Mà
lần trước khi Dương Như Khâm mở miệng cầu tình cho Trần Tắc Minh, mọi người tuy
rằng không nói lời nào, trên mặt vạn tuế hơi mỉm cười vẫn là nhìn thấy rất rõ
ràng , đối với chuyện này sẽ xử lý như thế nào sớm đều cảm thấy minh bạch.
Chính
Hoàng đế đã không so đo, mọi người lại như thế nào sẽ còn cố can thiệp vào làm
chi.
Đây
là lần thứ hai hoàng đế hỏi lại, liền không mưu mà hợp thống nhất một đường, từng
người đều tỏ vẻ hẳn là nên xử nhẹ, phương thức phạt trượng giáng chức linh tinh
khiển trách là được.
Nhưng
hoàng đế nghe đến sắc mặt cứ âm trầm, không nói một lời, chúng thần cảm thấy
kinh hãi, không biết vì sao cố gắng nịnh nọt lại không đúng chỗ, đều nhìn Dương
Như Khâm.
Dương
Như Khâm bước ra ban liệt nói:“Ấn luật ứng trảm.” Mọi người ồ lên, đều nói
không thể. Hoàng đế nhíu mày.
Dương
Như Khâm nhìn chung quanh một vòng, tiếp tục nói:“Khả Hung Nô chưa bình, giờ
phút này nhân tài khó được, chém không khỏi đáng tiếc, còn nữa nếu mà giết lại
khó tránh khỏi bị người Hung Nô cười tự hủy trường thành, tổn thương thánh dự của
bệ hạ...... Y khổ tâm tìm được ngọc bội bị mất của vạn tuế, có thể thấy được có
lòng hối cải sâu sắc......” Hoàng đế ngắt lời hắn:“Khanh đây bất quá là cầu
tình mà thôi, có gì khác với lời chúng thần lúc nãy?”
Dương
Như Khâm hơi hơi khom người:“Thân thể Thiên Tử tôn quý, ti tiện thần tử bậc này
há có thể mạo phạm được sao, cho nên vạn tuế thân dẫn dây cung, khiển trách là chủ
yếu. Nhưng mức án tử hình quá khe khắc, không nên dùng chính là vì như thế.”
Hoàng đế nghe lời này, sắc mặt hơi hơi hòa hoãn.
Hắn
do dự một lát nói,“Từ xưa đến nay, ngoài đánh trượng cùng xử tử chỉ còn một
đường -- sung quân.”
Hoàng
đế trầm mặc một lát, hơi hơi gật đầu, quần thần đều kinh ngạc, lúc này mới hiểu
được cổ nộ khí âm trầm của hoàng đế kia là do đâu.
Ngày
đó, thánh chỉ hạ xuống, bãi miễn toàn bộ chức vụ của Trần Tắc Minh, thu hồi Danh
hiệu “An quốc công” của Trần Đổ cùng tòa đại trạch được ban, cả nhà bị sung
quân đi nguyên quán Ninh Nam.
Nguyên
bản hắn muốn đem y sung quân một vùng đất thật xa để y nếm chút khổ sở, nhưng
mà chung quy không thành do Dương Như Khâm, Ngô Quá kể cả các chư vị đại thần đều
cố gắng tranh thủ.
Trên
điện, hoàng đế nhìn Dương Như Khâm dai dẳng không buông càng thêm tức giận, thế
mới biết chuyện sung quân kỳ thật cho Dương Như Khâm làm, nhưng chính mình đã
minh xác tỏ thái độ, lại không thể trước mặt mọi người đổi ý, vì thế nửa là
châm chọc nói:“Không bằng dứt khoát sung quân đến quý phủ của khanh?” Lời này là
trong bọc giấu kim, mọi người nghe được đều biến sắc, Dương Như Khâm lại bất
động thanh sắc tránh đi đề tài này, chỉ là nói có sách, mách có chứng khuyên
can.
Hắn
nguyên bản miệng lưỡi lợi hại nhất, lại tâm tư mau lẹ, một phen nói một hồi đã
nhiễu được mọi người đầu óc choáng váng, người người tán đồng.
Hoàng
đế thấy tình trạng quần thần như thế, cuối cùng dựa vào lý do Trần Đổ lớn tuổi
thể nhược, miễn cưỡng sửa chữa ý chỉ. Cứ như vậy, chung quy chưa hết giận,
hoàng đế đề bút tại cuối cùng chưa nguôi hận bỏ thêm một câu.
-- Vào
ngày đại xá toàn quốc, cũng không được đặc xá.
Viết
xong lại thấy chần chờ, châm chước một lát, cuối cùng mới nhẫn tâm gác bút.
Một
ngày mùa thu gió hiu quạnh, Trần gia quyền khuynh nhất thời như mặt trời ban
trưa đột nhiên sụp đổ.
Trên
đường lưu đày, Dương Như Khâm đến tiễn đưa, gặp đoàn người y lũ tập tễnh, nào còn
thấy được bộ dáng ngày xưa phú quý, không khỏi buồn bã.
Trần
Tắc Minh quỳ xuống:“Đa tạ Dương đại nhân bảo hộ phụ mẫu ta chu toàn.” Y từng vì
hắn tuổi nhỏ, không hề đặt ở trong mắt, nhưng mà giờ phút này lại là chân tâm
chân ý cảm kích hắn che chở, nếu là sung quân biên cương, y lo lắng nhất là một
đường xóc nảy, đường dài lê thê, cha mẹ làm sao chịu nổi.
Dương
Như Khâm vội vàng nâng:“Tướng quân quá khách khí, lúc tướng quân giao ra ngọc
bài hẳn là biết vạn tuế niệm tình cũ, nhất định sẽ không đại khai sát giới.”
Hắn
đã nhiều ngày mơ hồ nghe nói về lai lịch của ngọc bài kia, càng thêm tán thưởng
Trần Tắc Minh đi nước cờ hay, chần chờ một lát, nhịn không được nói:“Chỉ là ta
không rõ, rõ ràng vạn tuế đã tính toán xử nhẹ, tướng quân vì sao còn nhất định
phải chọc giận bệ hạ, rơi vào tình thế bị sung quân.”
Trần
Tắc Minh trầm mặc một lúc, cách một lát mới nói:“Ta mạo phạm bệ hạ...... Bệ hạ sẽ
không quên, giờ phút này mặc dù bởi vì các loại lý do, bỏ qua cả nhà ta, từ nay
về sau loại cuộc sống như đi trên băng mỏng này cũng không thể kéo dài, đến lúc
đó lại lần nữa phát tác, vậy nhất định sẽ vạn kiếp bất phục. Giờ phút này biết
rõ hắn sẽ không giết ta, sao không nhân cơ hội rời đi nơi đây, cầu lấy sống
tạm.”
Dương
Như Khâm nhìn y khuôn mặt lạnh lùng, lòng nghi ngờ khó tiêu, thật sự chỉ là như
thế sao.
Trần
Tắc Minh ngẩng đầu nhìn lại thành lâu phía sau, những tòa lầu gác tráng lệ uy
nghi như vươn đến thiên không, cao lớn nguy nga, lại tang thương vô tình.
Y dời
đi ánh mắt.
Kia
những tảng đá gạch ngói vụn đã đứng sừng sững nơi đây mấy trăm năm. Y có thể mường
tượng ra bên trong đó, dung nhan mọi người sung sướng phẫn nộ bi thương thống
khổ, bọn họ ngày qua ngày trong tòa thành trì này trãi qua nhân sinh của chính
mình, sau này vẫn mãi tiếp nối như vậy.
Đó
là bình phàm, cũng là hạnh phúc.
Tài
cán vì sự tình vụn vặt phiền não, đối với một số người đó là hạnh phúc đơn sơ.
Y
muốn chạm lấy tường thành kia, y từng cảm giác đó là ấm áp , nơi này có thời
thơ ấu và có nhà của y, ly khai khiến y cảm thấy tưởng niệm, ngốc lâu sẽ cảm
thấy thích ý, hiện tại y minh bạch đó kỳ thật là ảo giác của bản thân, thành
gạch xưa nay đều lạnh lẽo , có ấm áp chăng là lòng người.
Nơi
này sinh hoạt đã không còn quan hệ gì với y.
Tâm của
y cũng đã buốt giá rồi.
Những
động tác khác người không cần làm nữa.
Tiền
phương nhấp nhô, mặc dù y vì hành trình tương lai mờ mịt mà thấp thỏm, lại cũng
không một chút hối hận, có chút sự tình y nhất định muốn trải qua, cũng như có
một vài vật cần chính mình tranh thủ.
Trần
Tắc Minh nhìn xung quanh một lần cuối cùng, y biết có một ngày, chính mình tất yếu
sẽ lại trở lại nơi này.
......
Lấy một loại tư thái khác.
Hơn
mười ngày sau, Hung Nô liền nhận được tin tức -- Cùng Hằng bị bắt.
Luật
Duyên tuy rằng không nói một lời, nhưng trong lòng ảo não kiếm củi ba năm thiêu
trong một giờ dễ dàng như thế. Huống hồ, rét đậm buông xuống, biên thành tấn
công lâu như thế cũng không hạ được, Hung Nô rất nhanh liền không thể không
triệt binh. Luật Duyên nhìn kinh sư phía xa xa, trong lòng minh bạch bởi vì chủ
trương thủ vững của Trần Tắc Minh, cho nên lần này rốt cuộc Thiên triều không
cần chiến mà thắng .
Mà
giờ phút này, ở kinh thành đại án gian tế gợi ra sóng to gió lớn cũng vì phạm
nhân không chịu nổi thụ hình tự sát mà kết thúc giữa chừng, Đại Lý Tự bày ra
thiên la địa võng bắt gọn những người bình thường hay kết giao cùng tòng phạm,
phàm là kẻ có lui tới đều tuyệt không khoan dung.
Cuối
cùng án này liên can gần mười vị quan viên trong triều, có phẩm bậc cao đến tam
phẩm.
Nhất
thời kêu oan vang trời, nhưng mà chứng nhân đã chết, thêm hoàng đế lên tiếng nghiêm
khắc xử lý, làm gì có người dám khoan hồng. Từ già đến trẻ bị liên lụy toàn bộ
xét nhà, lấy danh phản quốc trảm thủ, không ai sống sót, trong lúc nhất thời trong
kinh thành thần hồn nát thần tính, người người nghe được đều cảm thấy bất an.
Bốn
năm sau, hoàng đế ngự giá thân chinh.
Tại núi
Kỳ Lân, bị Luật Duyên bày kế dẫn dụ. Sau đó, hơn ba mươi vạn binh tướng Hung Nô
bao vây dưới núi trùng trùng điệp điệp, may có thanh niên tướng lãnh tên Ngôn
Thanh không để ý sinh tử, mang theo tín vật xông khỏi vòng vây.
Biết
được tin tức, triều dã kinh hoảng rối loạn, lúc này mới có người nhớ tới năm đó
từng có người đánh bại Luật Duyên- Trần Tắc Minh.
Hoàng
hậu hạ ý chỉ, mệnh Ngô Quá ban chỉ, triệu hồi Trần Tắc Minh. Ngô Quá đi đến
Ninh Nam, lại bị Trần Tắc Minh lấy lý do chưa hết hiếu kì của cha mẹ [để tang] kiên quyết cự tuyệt, chỉ phải phẫn nộ mà
về.
Lúc
này, Dương Như Khâm hiến kế, hoàng hậu chấp thuận. Lại phong Trần Tắc Minh làm
Xu Mật Sứ, cũng giao phó ấn tín và dây đeo ấn triện cùng tự tay viết ý chỉ, lấy
ngọc tỷ hoàng đế đóng dấu, khâm sai đại thần thay Ngô Quá bằng Dương Như Khâm,
tuyên Trần Tắc Minh hoả tốc nhập kinh.
Trần
Tắc Minh nghe nói tin tức, tránh mặt không gặp, Dương Như Khâm hai lần tới cửa,
đều ăn bế môn canh, đơn giản sai người một phen hỏa thiêu nhà tranh của Trần
Tắc Minh đang cư ngụ, lúc này mới bức được Trần Tắc Minh đi ra.
Trần
Tắc Minh vâng mệnh lúc nguy nan sẽ thành bất thế công thần.
Nghe
nói hoàng đế ở trên núi, đã vô tri vô giác, khi nghe được tiếng chém giết dưới
núi mới hỏi nội thị bên người:“Đây là muốn quyết một trận tử chiến sao?”
Nội
thị đáp:“Là Trần tướng quân lãnh binh tới cứu giá.”
Trong
nháy mắt đó thần sắc hoàng đế không phải kinh hỉ, mà là kinh ngạc cùng sầu lo,
sau đó trầm mặc thật lâu.
Sau khi
thắng trận, trong tiếng hoan hô rung trời của binh sĩ, một thân hắc giáp tuấn
mỹ tướng quân nghênh đón quân vương của bọn họ trở về.
Mọi
người trên núi hô to vạn tuế, âm thanh vang tận mây xanh, một màn này giống như
đã từng xảy ra.
Nhưng
mà thời khắc này là trên đỉnh núi mà không phải dưới thành.
Bốn
năm sau lại gặp lại, trong khoảnh khắc bốn mắt đối diện kia, cảm xúc trong mắt nhau
là gì, ngay lúc Trần Tắc Minh lại lần nữa quỳ xuống một khắc ấy, trong tận sâu
trong lòng họ suy nghĩ những gì đều chỉ có chính bọn họ mới có thể biết cùng
thể hội .
Sau
khi hoàng đế hồi kinh lập tức ban chiếu, tán thành lâm thời ý chỉ của hoàng hậu
lúc nguy nan, phong Trần Tắc Minh làm nhất phẩm Xu Mật Sứ, cũng tứ thiết khoán
đan thư, hoàng kim vải vóc, thể hiện hoàng ân mênh mông.
Đây
là vinh diệu mà Trần gia chưa từng có, chỉ là đã quá muộn.
Trần
Tắc Minh kiên quyết chối từ.
Hoàng
đế mệnh Dương Như Khâm tiến đến thuyết phục, Trần Tắc Minh không thể thôi ủy,
cuối cùng vâng mệnh.
Ai
cũng chưa từng dự đoán được, thắng lợi như vậy chỉ là bắt đầu, phong sinh thủy
khởi biến hóa, tại niên đại này anh hùng xuất hiện lớp lớp, chưa bao giờ sẽ
giảm bớt.
Lúc
Trần Tắc Minh hai tay nâng cao quá vai, chờ đợi tiếp nhận thánh chỉ, y hạ xuống
tầm mắt, vô bi vô hỉ, ánh mắt hoàng đế như có chút đăm chiêu lại không thể lý
giải cảm xúc của y.
Giờ
phút này y đạm mạc mà thâm trầm, nội tâm của y suy nghĩ cái gì không ai có thể mảy
may chạm đến.
Gương
mặt từng chí khí hăng hái, trải qua quá nhiều tôi luyện sớm đã học xong gợn
sóng không sợ hãi.
Mà lúc
này, cách ngày y bước lên vương vị nhiếp chính, giam cầm Tiêu Định có sáu năm lẻ
ba tháng.
HOÀN QUYỂN 1
sau khi đọc xong quyển 1, thật sự muốn ngũ mã phanh thây TĐ, TĐ quá khốn nạn, thật sự ép một ng trung thành và tốt như vậy đến bước đường đó. Thật lòng thì TTM dù bị rape suốt nhưng khi cảm thấy TĐ tha cho mình và có ý coi trọng là đã bỏ qua hết hiềm khích rồi. Nhưng TĐ quá khốn nạn, dùng ng thân để ép TTM cho nó rape, bắt chính tay TTM tự tay giết chết ng mình yêu, vì có khuôn mặt giống ng mình ghét nên lại trút tất cả tức giận vào TTM
Trả lờiXóa