Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
Dương
Như Khâm đi giữa những bức tường đá, chiếc bóng gầy yếu kéo dài.
Trong
thiên lao luôn có loại cảm giác âm lãnh ẩm ướt nhiều năm không tiêu tan, mà ánh
sáng lay lắt từ cây đuốc tỏa ra chẳng những không thể để người thấy ra ánh sáng
cùng ấm áp, ngược lại càng khiến nơi này tăng thêm sắc thái quỷ dị.
Ngục
tốt chạm phải đinh sắt, đáy mắt đã mơ hồ có chút sượng sùng không khỏi cũng thu liễm
đi vẻ tươi cười. Lúc này hai người đều ngừng cước bộ, trong phòng giam trước
mắt, một phạm nhân đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu, ngồi dựa vào chấn song, quay
lưng về phía bọn họ.
Bọn
họ một đường đi tới, phạm nhân gặp người đến đây tất cả đều nhào đến kêu oan, tiếng
ồn ào náo động không dứt bên tai, duy chỉ có nơi này lại im ắng, người nọ ở bên
trong cũng không nhúc nhích, tựa hồ cũng không biết có người đến.
Xa
xa tiếng kêu oan vẫn chưa dừng lại, càng hiển lộ ra nơi này yên tĩnh bất
thường.
Ngục
tốt nói:“Chính là nơi này .”
Hắn
không khỏi cau mày hạ thấp tầm mắt, ngục tốt tránh ra một bên lộ ra cửa lao,
ánh lửa chiếu vào hắn lộ ra hai cái răng cửa chỉ thấy thật quỷ dị:“Đại
nhân thỉnh.”
Dương
Như Khâm khom lưng đi vào, phạm nhân như cũ bất động.
Dương
Như Khâm đi đến trước người y ngồi xuống dưới, trên mặt biểu tình phức tạp, tựa
hồ không đành lòng lại tựa hồ do dự. Ngục tốt đang muốn rút đi, Dương Như Khâm
đột nhiên nói:“Trên đầu y sao thế này? Các ngươi dụng hình đối với y?”
Ngục
tốt nói:“Đó là chính y phát bệnh tự đập đầu vào tường nhưng cũng không giảm bớt,
đại nhân trăm ngàn lần nhìn cẩn thận dùm, nếu có sai lầm gì chúng tiểu nhân gánh
không nổi.” Lời này của hắn trong mềm mỏng pha thêm phần cứng rắn, không còn vẻ
luồn cúi nữa .
Dương
Như Khâm nhìn người trước mắt mái tóc rối tung, cả người dơ bẩn, cơ hồ không nhận
ra đây là thanh niên tướng quân bạch bào
[áo trắng]
ngân khôi [áo giáp ánh bạc] phong thần
tuấn lãng ngày trước, lấy tay chạm lên vầng trán đã bê bết máu khô của y, người
nọ vẫn là nhẹ nhàng nhắm hai mắt không có nửa điểm phản ứng, dường như ngủ, lại
tựa hồ là hôn mê .
Dương
Như Khâm nói:“Sao lại không thỉnh đại phu?”
Ngục
tốt cười rộ lên tràn đầy vẻ đùa cợt, cũng không trả lời. Trước đó Dương Như
Khâm khinh thường cùng hắn đáp lời, hắn sớm vẫn nghẹn khẩu khí tại ngực, lúc
này rốt cuộc có thể trút ra rồi.
Cách
một lát, như là không kiên nhẫn, cư nhiên thu chìa khóa đi.
Dương
Như Khâm đợi người nọ đi xa, thấp giọng nói:“...... Trần tướng quân.”
Trần
Tắc Minh nhắm mắt, y vốn không ngủ mà thần trí cũng rõ ràng, y chỉ là không muốn
mở mắt, cũng vô lực mở mắt.
Chứng
đau đầu mấy ngày gần đây thường xuyên phát tác, thậm chí đạt tới hai canh giờ
một đợt, trong thiên lao không người trị liệu, y cũng không muốn người đến trị
liệu, một khắc đem đầu đập vào trên tường kia, y có loại cảm giác giải thoát khó
có được.
Trong
thiên lao không ai nói cho y biết tin tức bên ngoài, cha mẹ đến cùng thế nào, nỗi
dằn vặt ngày đêm cứ hừng hực thiêu đốt y, đem tâm can tì phế của y toàn bộ đốt
thành tro tàn.
Y
đã là một cái xác khô trống rỗng, chỉ chờ ngày chết tới gần.
Y
đập đầu vào tường không hẳn là không có ý tứ muốn chết, nhưng mà toàn thân y vô
lực, máu từ miệng vết thương chảy ra tựa hồ mang theo ma lực, mang đi khí lực
toàn thân của y.
Trên
vai trúng tên thời điểm y bị đưa vào thiên lao đã được băng bó cẩn thận. Cũng
có ngục tốt ngày mấy ngày gần đây đổi dược cho y, Trần Tắc Minh không có đi xả,
ngay cả khí lực đó y cũng không có.
Y
chỉ là nhắm mắt, mơ mơ màng màng không phân biệt ngày đêm.
Có
đôi khi y nghi hoặc đó chỉ là một giấc mộng, chính mình vẫn còn đang rảnh rỗi ở
nhà, Ấm Ấm ngày mai liền sẽ đi cùng dì lại đây, nàng sẽ cùng mình cãi
nhau, cùng mình nháo, cha mẹ thấy một màn như vậy luôn sủng nịch cười, mà mình
chỉ có thể vì bản thân thầm bất bình, cha mẹ vì cái gì luôn đối Ấm Ấm khoan
dung hơn.
...... Loại phiền não như vậy kỳ thật cũng rất tuyệt.
Nhưng
mà mở mắt ra, y liền sẽ nhìn thấy bốn bức tường đá cùng ánh lửa âm trầm.
Vì
thế y vội nhắm mắt lại, kỳ vọng trở về mộng cảnh tuyệt vời ấy, trở lại quá khứ
khi còn chưa gặp gỡ người kia.
Thời
điểm Dương Như Khâm liên tục gọi y đã làm y cực kỳ mất kiên nhẫn, hắn đánh vỡ
mộng đẹp của y, tàn nhẫn đem y kéo về hiện thực. Y thật muốn đẩy người này ra,
nhưng mà y cũng không có làm như vậy, y chỉ là lẳng lặng nhẫn nại, tựa vào chấn song bằng
gỗ, kỳ vọng kẻ này mau chóng rời đi.
Dương
Như Khâm lại không hết hy vọng gọi y, thẳng đến cuối cùng, Dương Như Khâm
nói:“Vạn tuế không có bắt giữ xử lý Trần phủ.”
Trần
Tắc Minh thân thể chấn động không dứt, cách một lát, y rốt cuộc mở hai mắt, mỏi
mệt vô thần nhìn đối phương.
Dương
Như Khâm bị sự ảm đạm trong mắt y làm kinh ngạc, nhịn không được suy nghĩ kĩ
càng những lời sắp nói một lần nữa, rốt cuộc vẫn là đi thẳng vào vấn đề:“Đi
thỉnh tội đi, cấp vạn tuế một bậc thang đi xuống.”
Biểu
tình của Trần Tắc Minh không hề có một tia biến hóa, tựa hồ không nghe được lời
hắn nói.
Dương
Như Khâm nhịn không được nâng tay, khi đến trước mặt y lại rụt tay lại, thấp
giọng nói:“Vạn tuế không muốn giết ngươi, nhưng người cần một cái cớ. Người dù sao là......
Ngôi cửu ngũ chí tôn......” Nói tới đây, hắn nhăn mày, mấy câu như hãy vì gia
nhân nhẫn nại mà nói, giờ phút này nghĩ đến tựa hồ rất tàn khốc, hắn có chút ngơ
ngẩn, không muốn nói ra lời lẽ nhạt nhẽo như vậy.
Hắn
nghĩ người trước mặt này, kỳ thật cái gì cũng đều minh bạch. Rất nhiều thời
điểm, ngươi chính là đang cân nhắc lợi hại, cho dù ủy khuất chính mình.
Trần
Tắc Minh vẫn là bất động, Dương Như Khâm lại biết y nghe rõ mỗi một chữ của
mình, trong mắt y toát ra thần sắc thống khổ, biến hóa tuy rằng rất nhỏ, nhưng phần
thống khổ này khiến cho y thoạt nhìn không hề mang nét tử khí âm trầm như
vậy.
Dương
Như Khâm nhẹ giọng nói:“Ngươi ngẫm lại đi.” Khi hắn đứng dậy bèn vỗ vai y mấy
cái, hắn hi vọng Trần Tắc Minh có thể cảm nhận được hảo ý của mình trong đó.
Đến
lúc tiếng bước chân đi xa, hết thảy lại hồi phục trầm tĩnh, Trần Tắc Minh chôn đầu trong hai khuỷu tay mình, tin tức cha mẹ
không sao theo lý thuyết hẳn là khiến y thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng mà y lại
chỉ cảm thấy chết lặng, trong lòng trống rỗng cái gì cũng không có, tựa hồ niềm
hoan hỉ cách một tầng màng thật dày, y nhìn thấy lại không cảm nhận được.
Thiện
ý của Dương Như Khâm mà nói, lại khiến nơi nào đó lại một lần nữa bị đâm cho máu
chảy đầm đìa . Trong máu tươi có cái gì đó đang nảy mầm, lúc này tạm thời y còn
chưa cảm thấy được nhưng sẽ có một ngày chúng nó sẽ mạnh mẽ sinh trưởng, thẳng cho
đến bao trùm hết toàn bộ trái tim của y.
Y lại nghe được âm thanh gì đó, là tiếng đế giày ma sát trên đá, nguyên lai Dương
Như Khâm còn ở đây sao.
Y
nhắm mắt lại, không có ngẩng đầu.
Cho
đến khi một thanh âm xa lạ phía sau y đột ngột vang lên:“Trần tướng quân, có
người ủy thác ta tới hỏi ngươi một câu.” Khẩu âm kia có chút cổ quái, tựa hồ
trải qua che giấu, sắc nhọn mà có chút kỳ quái.
Trần
Tắc Minh tựa hồ lâm vào ngủ say, không chút lay động.
Người
nọ tới gần vài bước:“Trần tướng quân, ta biết ngươi không ngủ , lời vừa nói của
người nọ, ai nghe cũng ngủ không được.” Mặt Trần Tắc Minh bị che khuất bởi bóng mờ
của khuỷu tay, nhìn không ra biến hóa.
Người
nọ giống như mê hoặc mềm nhẹ:“Ngươi là nhân trung long phượng, bất thế kì tài,
trời sinh để xưng hùng trên chiến trường, ngươi thật sự cam tâm chịu đựng bạo
quân áp chế đến tận đây sao......”
Thân
thể Trần Tắc Minh run lên nhè nhẹ, y cơ hồ hoài nghi người này là kẻ do mình
tưởng tượng ra, chính mình đang đối thoại với bản thân sao, vì cái gì từng chữ
đều là chính mình không dám tưởng lại mơ hồ nghĩ tới .
“Người
ngươi yêu nhất bị giết hại, cư nhiên mượn tay ngươi để làm...... Cái dạng
người gì mới có thể nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy? Một quân vương như thế có thể
trở thành minh quân sao? Đây không phải là thiên đại chê cười sao?...... Hắn sẽ
không lại dùng ngươi , ngươi từng thí quân, thuận tình thuận lý, hắn cũng không
dám lại dùng ngươi...... Ngươi không thể lại rong ruổi chiến trường, đó là một
bi kịch, đang là phượng hoàng bị bẻ gãy hai cánh, mãnh hổ bị chém đứt tứ chi,
đây là bi kịch trong đời quân nhân, chúng ta thật không muốn nhìn thấy một anh
hùng nghẹn khuất mà chết......”
Người
kia thanh âm càng ngày càng nhẹ, Trần Tắc Minh cơ hồ muốn ngủ đi, y nghĩ có lẽ
chính mình đã quá mệt mỏi , từ vài ngày trước đến giờ y chưa từng yên giấc, cha
mẹ tạm thời bình an, y nên ngủ một hồi . Người nọ nói:“Theo ta đi, ta có thể
mang ngươi đại triển hùng đồ, theo ta...... Đến Hung Nô đi !”
Trần
Tắc Minh giống như bị sét đánh nhảy dựng lên, tràn đầy hoang mang, y xoay
người, bóng đen nọ thế nhưng không giống như y tưởng tượng biến mất không thấy,
gương mặt xa lạ kia đang mỉm cười với y.
Đó
là một văn nhân tuổi trẻ, thực thanh tú.
Hắn
hướng y hành lễ:“Vương gia cho ta tới tiếp đón tướng quân !”
Trần
Tắc Minh lui nửa bước, lập tức nhìn nhìn trái phải. Kia hắc y văn sĩ nhìn thấu
tâm tư y, cung kính ôn nhu nói:“Ta sẽ không bắt buộc tướng quân, lựa chọn như
vậy hẳn là cần chính tướng quân quyết định.”
Trần
Tắc Minh không mở miệng, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Hai
người giằng co một lát, hắc y văn sĩ cúi đầu:“Ta đây qua mấy ngày lại
đến......” Nói xong lại hướng y thi lễ, khom người đi ra ngoài.
Đi
được vài bước, ngục tốt lúc nãy chạy vào, nói:“Nhìn một chút như thế nào lại
lâu như vậy?”
Hắc
y văn sĩ cười:“Ta cùng với Trần tướng quân hồi lâu không thấy, nhịn không được nói
thêm vài câu......”
Ngục
tốt nói:“Mặc dù là bán cho Hứa đại nhân mặt mũi, nhưng thiên lao cũng không
phải nơi như thường gia a !” Trong lời nói liền có ý thầm oán.
Hắc
y văn sĩ nói:“Phải phải, lần sau không dám .”
Ngục
tốt trố mắt:“Gia của ta ơi, còn có lần sau nữa a.”
Vị
Hứa đại nhân kia cũng bất quá là một danh chủ sự Hình bộ, nói hắc y văn sĩ này là
bạn cũ của Trần Tắc Minh, hay được tin tức tiến đến thăm. Ngục tốt không dám
đắc tội, mới biết thời biết thế mà bán cho một cái nhân tình. Kỳ thật thiên lao
trọng địa, không có chút phương pháp đặc biệt làm sao vào được, lúc trước người Trần
phủ đến vài lần, tốn không ít bạc, nhưng trong triều không người, vẫn là bị
chặn ngoài cửa . Người này cư nhiên muốn tam phiên bốn lần hướng đến điểm mấu
chốt, quả thật liều lĩnh.
Hắc
y văn sĩ thấy sắc mặt hắn không tốt, vội bảo:“Đây là tâm ý hiếu kính quan gia, quan gia trăm ngàn lần nhận dùm cho .”
Tuy
lời ngục tốt nói được cứng rắn, thấy bạc trắng lóa lại khó tránh khỏi tâm động,
ỡm ờ làm ra vẻ chối từ hai câu liền nhận.
Trần
Tắc Minh kinh ngạc đứng ở tại chỗ, nghe hai người đưa đẩy như thế, càng lúc càng
xa đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Mờ
mịt một lát, ngục tốt kia trở về khóa lại cửa lao, Trần Tắc Minh đột nhiên mở
miệng gọi hắn:“...... Vị này...... Gia, không biết ta vào đây đã mấy ngày ?”
Ngục
tốt kinh ngạc quay đầu.
Sau
khi Trần Tắc Minh vào thiên lao rất ít mở miệng, cả ngày thất hồn lạc phách, lúc
đau đầu thì đập đầu vào tường không ngừng, mấy ngày qua mọi người nghị luận sôi
nổi, đều nói vị tướng quân này có chút điên cuồng. Mắt thấy một đại tướng từng đánh
lui Hung Nô, lãnh binh vài chục vạn, thế nhưng rơi xuống tình huống như thế,
một đám nhịn không được thổn thức không thôi.
Những
lời này vị này ngục tốt trực ban cũng có nghe qua, giờ khắc này thấy y cư
nhiên thần trí thanh tỉnh, không khác thường nhân, rất là bất ngờ. Lại thêm hắn
cũng từng chia chát qua tiền bạc Trần phủ đưa tới, nên thời điểm trả lời hết
sức hòa khí:“Hồi bẩm đại nhân, đã tám ngày .”
Trần
Tắc Minh gật gật đầu, lại không mở miệng.
Ban
đêm, Trần Tắc Minh trằn trọc trăn trở, như cũ không thể ngủ được.
Lời
hắc y văn sĩ cùng với lời Dương Như Khâm nói cứ quanh quẩn vang lên bên tai y. Trần
Tắc Minh ngồi dậy, vết thương trên vai khuấy động đau đớn nhưng y cường ngạnh chịu
đựng, một tiếng cũng không phát ra.
Luật
Duyên nói không sai, hoàng đế lại không thể dùng y, cho dù có tâm bao che, trên
dưới triều dã cũng không dung thứ được cho một trọng thần từng thí quân. Huống
chi người này chưa bao giờ là một quân chủ nhân từ.
Vậy,
kết cục của mình liền là như thế sao, khuất nhục nhiều như vậy, chịu đựng nhiều
như vậy, toàn bộ hết thảy để đổi lấy kết quả hôm nay như vậy sao?
Trần
Tắc Minh nhắm mắt lại, nỗi thống khổ đến từ không cam lòng sâu trong nội tâm, y
thống hận người kia nhưng mà y không thể nói, không thể biểu lộ, mà hoàng đế
còn bày ra một bộ tư thái nhân hậu chuyện cũ sẽ bỏ qua, tại sâu trong cung điện
chờ y quỳ gối cúi đầu.
Trong
lòng người này còn muốn ta bị giẫm đạp đến tình cảnh nào đây.
Y
không thể nghĩ, vừa nghĩ liền rét buốt đến thấu xương.
Mà
Luật Duyên là người rất giảo hoạt, hắn thấy rõ chính mình không đường thối lui,
lại mỉm cười đứng ở bên vách núi vươn tay ra với mình. Biết rõ chính mình trượt
chân, hắn không thể hoài công phí sức.
Nhưng
mà y có thể phản bội tổ quốc của mình sao, y có thể phản bội thân nhân của mình
sao, y có thể đối mặt với chỉ trích cùng sỉ nhục như vậy sao? Y có thể sử dụng
đao kiếm đối với những chiến hữu từng sóng vai tiến thối sao? Y có thể mang vó
ngựa đến giẫm lên cố thổ từng sinh dưỡng y sao?
Một
là quân vương, một là địch nhân, bọn họ từ bất đồng phương hướng bức bách y, khiến
y từng bước lui về phía sau, làm cho y không chốn nương thân, làm cho y á khẩu
không trả lời được.
Dựa
vào cái gì, liền bởi vì bọn họ một là hoàng đế, một là thân vương, trời sinh
hậu duệ quý tộc sao?
Nếu
không có quyền thế, bọn họ còn có thể ngang ngược như vậy sao?
Y
chôn đầu thêm sâu, y chưa bao giờ nghĩ tới rõ ràng như vậy những cực khổ y đã
chịu đựng, y tuyệt không bỏ qua cẩn thận chăm chú nhìn từng màn kia, đem miệng
vết thương chính mình không lưu tình chút nào một lần nữa xé mở từng chút một.
Chẳng
sợ đau triệt nội tâm, chẳng sợ khó có thể chịu đựng.
Y
muốn thấy rõ ràng, chính mình vì cái gì hôm nay lại đi đến hoàn cảnh như vậy .
Y
cứ ngồi ngay ngắn như vậy đến khi trời sáng.
Đến
lúc ngục tốt mở ra cửa lao vang lên tiếng xiềng xích khua động, y mới bị kinh
động. Y giống như bị đánh thức từ trong cơn mộng, mang theo thần sắc hoảng hốt ngẩng
đầu, nhìn ngục tốt đem bát cơm đặt ở trước song gỗ.
Trong
chén là hai cái màn thầu [bánh bao không
nhân] nhìn không ra màu trắng ban đầu.
Trần
Tắc Minh đứng lên, chậm rãi đi đến trước cửa, hạ thấp người lấy tay nhặt lên hai
cái bánh bao kia, yên lặng đánh giá một hồi.
Thức
ăn này khô cứng như đá nhai vào có cổ hương vị kỳ quái, tựa hồ là có điểm ôi
thiu , cũng không biết làm hồi nào, cư nhiên còn lấy đến cho người ăn.
Xem
đi, ‘cá nằm trên thớt’ chính là như vậy, không có lựa chọn.
Trần
Tắc Minh đem màn thầu nhét vào trong miệng, từng ngụm đem nó nuốt xuống.
Phụ
thân, người sai rồi.
Trung
thành, hai từ này chính là chuyện cười.
Ta
đã dùng nửa đời chính mình đến chứng minh nó......
Sẽ
không lại có trung tâm như vậy nữa, Trần Tắc Minh kia đã chết.
Nhưng
mà y, y muốn sống sót.
tui đùa chứ, không biết nên nói hai người này là thực sự yêu nhau nên không hiểu lòng nhau hay vốn dĩ đã là sông đục không thể lắng trong nữa. Một Dương Lương, tưởng chừng đã nguôi ngoai, nay lại đến một Ấm Ấm. Sự tình này thực sự sẽ rất khó để đi đến kết thúc
Trả lờiXóaCho nên mới có chuyện ngược tới ngược lui muốn quắt cả tim luôn 3 quyển đấy bạn ạ !!!!
XóaẤu dề, anh ấy sắp làm phản rồi. Hì hì, truyện hay quá mà mình đọc bằng điện thoại nên h mới comment bạn nhé
Trả lờiXóaHí hí... hoan nghênh !!!
XóaCàng đọc càng tức, càng đọc càng cay nghiệt. Ta không dung nỗi cái kiểu ngược này, nhưng mà tức quá ráng đọc để xem kết quả.
Trả lờiXóaMs hết quyển 1, mà au kêu ngược hết 3 quyển, ngược đến chết lại còn thêm cái kết BE thì đảm bảo đọc xong sẽ ức ói máu
XóaTức á, tức quá đi... Phải đọc tiếp cho bõ tức😤