Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Đêm
hôm đó, trong kinh thành mở hội đèn lồng.
Đêm
ấy nhóm nữ quyến từ trước đến nay không đi ra ngoài có thể quang minh chính đại
dạo chơi trên đường, theo đó mà những kẻ háo sắc cũng nhiều lên, hài tử càng
thêm đông đúc, quả là rất náo nhiệt.
Những
người bán hàng rong đi loanh quanh rao hàng phi thường tích cực, nghe nói có
đôi khi còn có thể gặp được kinh doãn tự mình phát hồng bao, người đi đường đều
vui sướng lui tới như mắc cửi.
Vì
thế lúc này tuy rằng trời đã vào đêm, so với ban ngày còn ồn ào náo động hơn
vài phần.
Dương
Lương đi cách Tiêu Định vài bước, đó là một cự ly rất tốt, hắn liếc mắt nhìn
liền có thể thấy rõ ràng Tiêu Định bên cạnh xuyên qua dòng người, không hề bỏ
sót. Bên cạnh Tiêu Định chỉ mang theo một tiểu nội thị, cải trang du hành như
vậy thật sự là không an toàn , nhưng hắn không thuyết phục được một Tiêu Định
đang tức giận.
“Ai
là quân ai là thần.”
Tiêu
Định lạnh lùng một câu, đủ để cho hắn ngậm miệng.
Tiêu
Định lấy quân thần chi cương đến áp chế hắn, chứng tỏ hắn đã nóng giận đến hạn
định, Dương Lương không nên lại nói nữa.
Nhưng
mà đó là mạng người, sinh mệnh một người vô tội, hắn thật sự không thể không
nói. Lương tâm hắn bất an.
Mưa
đột nhiên ào ào trút xuống, người đi đường hai bên bắt đầu vội vàng bôn tẩu.
Hạt
mưa làm ướt giấy dán hoa đăng, ánh nến từng ngụm từng ngụm vụt tắt, đợi khi lấy
lại tinh thần, người trên đường đã thưa thớt hẳn, bầu trời tối sầm lại, mới vừa
rồi náo nhiệt vang trời trong chớp mắt tựa hồ chỉ là mộng cảnh.
Tiêu
Định quay đầu tìm kiếm, Dương Lương vội vàng bước nhanh đến bên cạnh hắn, dùng
tay áo che đầu cho Tiêu Định, kéo hắn nấp dưới mái hiên. Tiểu nội thị cũng
nhanh chóng cùng lại đây.
Mưa
càng lúc càng lớn .
Đây
là nhà dân nên mái hiên không rộng, Tiêu Định lại không đồng ý tránh ra, Dương
Lương không thể không cùng hắn lưng tựa vào lưng, bất chợt bọn họ nhìn thoáng
qua nhau.
Độ
ấm hai người xuyên thấu qua lớp vải ướt len lỏi vào da thịt lẫn nhau mang theo khí
tức ái muội. Tiêu Định nhịn không được choàng tay ôm lấy eo hắn, khoảnh khắc Dương Lương quay đầu lại, đôi môi
cơ hồ chạm đến mũi Tiêu Định.
Dương
Lương xúc động muốn hôn lên, trên mái hiên mưa nhỏ xuống tí tách rơi lên một
bên vai, cái lạnh đột nhiên khiến hắn thanh tỉnh lại rất nhiều, vì thế hắn nhịn
xuống, đây phải chăng gọi là vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Người
đi đường tuy rằng thưa thớt, phía trước cửa sổ thỉnh thoảng vẫn có người ra bên
ngoài tìm tòi, bọn họ ăn ý nghiêng đầu ra một chút, tựa hồ kéo dãn khoảng cách hai
người, nhưng người ở bên ngoài nhìn không thấy được đôi tay đang nắm lấy nhau
khuất trong bóng tối.
Tiểu
nội thị thức thời cách xa bọn họ một chút, nhìn thế mưa rào rạt bên ngoài.
Bàn
tay hai người đều khô ráo, bàn tay Tiêu Định siết thật chặt, Dương Lương im
lặng không nói gì.
Hắn
ngửa đầu nhìn chăm chú vào từng luồng mưa rơi xuống từ máng xối như tơ giăng ...... Nếu như hắn thật
sự có thể thấy rõ ràng.
Nhìn
một hồi, hắn rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại, ánh mắt Tiêu Định như dã thú
ẩn ẩn ánh lên tia sáng, nhìn hắn đăm đăm. Hắn cười một cái, quay đầu đi, sau
một lát, quay đầu lại, Tiêu Định vẫn đang nhìn hắn như cũ.
Khoảnh
khắc đối diện này, bọn họ tựa hồ dần dần trở về khoảng thời gian còn trong tuổi
thiếu niên, dù cho trời có sập xuống lại vẫn như thuở ngây thơ có thể hồn nhiên
vô tư như vậy, bất giác trong lòng họ tràn đầy nhu tình.
Dương
Lương vươn tay, cơ hồ muốn chạm đến gương mặt hắn, lại ngay một khắc cuối cùng chợt
thu tay trở về.
Bên
ngoài mái hiên, người đi đường bung dù mà qua, Dương Lương quay đầu nhìn màn
mưa nói:“Ta đi mua dù.”
Tiêu
Định giật mình, quả nhiên nhẹ nhàng thả tay ra.
Dương
Lương lao ra vài bước, đến góc đường mới dám xoay người nhìn lại, Tiêu Định
thủy chung vẫn nhìn sang hướng này.
Mưa
quá lớn, thấy không rõ lắm biểu tình, trong mông lung nhìn lại dáng người Tiêu
Định so với năm đó cao lớn hơn nhiều, nhưng thân ảnh vẫn còn mơ hồ bóng dáng thái tử nghèo túng năm xưa.
Dương
Lương trong lòng không khỏi mềm nhũn, cỗ đè nén bấy lâu không tan cũng dường
như phai nhạt hẳn.
Tiêu
dao hoàn là một loại xuân dược nhưng nó mang theo độc tính, người sao lại có
thể lấy cho Trần Tắc Minh ăn? Thanh niên kia không đủ vô tội sao?
Tuy
nhiên Trần Tắc Minh đến cùng vẫn được mình cứu, cũng không lưu lại bệnh căn.
Hắn khinh
bỉ bản thân giãy dụa như vậy, nhưng mà hắn vẫn là không thể vượt qua xúc động muốn
tha thứ Tiêu Định, hắn căm hận Tiêu Định bản chất ngoan độc, càng căm ghét
chính mình không hề có nguyên tắc.
Hắn
còn nhịn không được nghĩ, bọn họ là làm như thế nào, Tiêu Định hắn......
Ý
niệm đó vừa mới lướt qua, hắn cúi đầu không muốn nghĩ tới nữa.
Nhưng
mà, thế sự luôn là khéo an bài như thế, khi hắn mua dù trở về, gặp một đôi nam
nữ thiếu niên đứng dưới một mái hiên khác, hắn lơ đãng đi qua, nghe được một thanh
âm quen thuộc, hắn không khỏi ngừng bước, thiếu niên kia bởi vậy mà kinh giác
đến sự tồn tại của hắn, kinh ngạc mở miệng:“...... Dương huynh?”
Hắn
nhìn nam nữ thiếu niên kia, không thể không cảm thán nhân sinh sao lại tình cờ gặp
gỡ.
Khi Trần
Tắc Minh biết Tiêu Định cũng tại nơi đây, sắc mặt lập tức thay đổi.
Dương
Lương nhìn nam nhi bảy thước này vô tình lộ ra thần sắc e ngại, trong lòng có
chút sáng tỏ cùng thương tiếc, mà càng nhiều hơn nữa là nỗi áy náy bất an.
Hắn
suy nghĩ gì vậy, nam tử này là bị cưỡng ép, hắn thật vô ý, đối với một nam nhân
mà nói, miễn cưỡng khuất phục chẳng lẽ không phải là nhục nhã lớn nhất trên đời
này ư, hắn sao còn có thể sinh ra nghi kị.
Bắt
đầu từ ngày này, hắn cố ý đến gần Trần Tắc Minh, chẳng sợ Tiêu Định nổi trận
lôi đình càng nghiêm trọng thêm, hắn vẫn là cảm giác nên toàn lực đem phần tội
nghiệt này giảm bớt đến mức nhỏ nhất.
Hắn
có đôi khi cũng sẽ nghĩ, có phải mình nên bất hòa với Trần Tắc Minh làm bình ổn
nộ khí của Tiêu Định, dục vọng muốn thương tổn người khác của người ấy sẽ thu
liễm lại? Nhưng mà hắn thật sự không thể xác định.
......
Đã từng có một Ngộ Yến , không thể lại có người thứ hai. Dương Lương cảm giác
sợ hãi, máu tươi của người vô tội như đang ăn mòn tâm hắn, Dương Lương không
thể chịu đựng nổi lại thêm nữa.
Mà
Tiêu Định chịu áp chế trầm trọng đã lâu quá, một khi cổ cường đại áp lực kia
thả lỏng, hắn liền phóng túng móng vuốt sắc bén của mình, đem những kẻ từng thương
tổn hoặc là có gan phạm vào mình đều cắn xé đến thân thể đầy thương tích, chết
không toàn thây. Cổ ác ý sắc bén ấy lúc nào mới có thể tiêu trừ đây? Trần Tắc
Minh đã bị cuốn vào, không ai che chở người trẻ tuổi này, hắn có thể chống đỡ được
bao lâu, Dương Lương nghĩ không ra.
Hắn
chỉ có thể làm hết sức.
Trong
nhân sinh của bọn họ, phương thức nào mới chính xác nhất?
Vấn
đề như vậy, vào lúc này, ai cũng không có cách nào tính ra đáp án chân chính......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét