Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Trước
đêm Dương Lương phụng chỉ xuất chiến đã tranh cãi dị thường kịch liệt cùng Tiêu
Định.
Trên thực tế những người quen Dương Lương đều biết người này là rất ít khi sinh khí, trong nét tươi cười của hắn vĩnh viễn chứa đựng ấm áp chân thành lại mang theo một chút phóng khoáng, một chút thần tình bất kham vừa đủ để thể hiện tự tin của hắn lại đồng thời làm cho những người tiếp cận không thể không xem trọng hắn hơn, vì thế nhân duyên của hắn luôn luôn tốt đến mức khiến người khác giật mình.
Sau
khi Tiêu Định đăng cơ, hắn hoàn toàn không có công danh lại được phong làm điện
tiền tư Chỉ Huy Sứ, khi đó cũng là dựa vào cách đối nhân xử thế hòa đồng của
hắn rất nhanh dung nhập vào quân đội, khiến người khác chấp nhận, bất tri bất
giác bình ổn những lời dị nghị của mọi người.
Dương Lương lớn hơn Tiêu Định hai tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Tiêu
Định là người tính tình ương bướng, làm việc thường xuyên cực đoan khó thể
thuyết phục. Sau này đăng vị thì càng thêm bất
cẩu ngôn tiếu [ít nói ít cười,nghiêm nghị]
, làm người ta khó có thể cân nhắc .
Không
có tính tình Dương Lương như vậy ở Thiên triều trọng văn khinh võ cùng dạng
quân chủ trước mặt, thì không thể nào xáo động đến tình trạng ngày hôm nay.
Tiêu
Định đập nát toàn bộ đồ vật bài trí trên bàn.
Giấy
bút vương vãi đầy xung quanh, Dương Lương đứng nơi đó hơi hơi khom người thở
dài, kiên quyết nói:“Nếu vạn tuế đối thần cũng không phải có tâm khinh mạn,
thỉnh ân chuẩn thần thỉnh chiến xuất chinh !” Nói xong quỳ xuống.
Tiêu
Định sắc mặt xanh mét cùng toàn thân tản mát ra sát ý khiến cung nhân nội thị hai
bên tả hữu cũng không dám nhúc nhích.
Sau
đó giằng co thật lâu, Dương Lương cũng không nâng mắt nhìn lên, hắn chỉ là bất
động giống như bàn thạch, đó chính là kiên trì không còn đường thương lượng.
Tiêu
Định quan sát hắn, bên tai chỉ nghe được hô hấp nghèn nghẹn của chính mình, nộ
khí tầng tầng, hắn cũng không biết nên nói những gì, đối phương khí thế bình
tĩnh đem phẫn nộ của hắn nguyên bản mãnh liệt như ba đào ngập trời, dưới từng
vòng trùng kích dần dần tiêu hao hầu như không còn.
Cho
đến cuối cùng, hắn minh bạch bản thân lần này quả thật không giữ nổi người ấy.
Sau
một hồi trầm mặc, Tiêu Định chụp lấy đoạn lụa thảo ý chỉ, trong cơn phẫn nộ
hung hăng ném qua nện lên vai Dương Lương.
Cuộn
lụa văng xuống đất, Dương Lương nhặt lấy thánh chỉ nâng lên cao, thấp giọng
nói:“Tạ chủ long ân !”
Dương
Lương đột ngột dừng lại cước bộ.
Tiêu
Định vừa lòng nhìn hắn xoay người lại, vẻ mặt Dương Lương vốn thong dong nay đã
mang theo chút tức giận khó thể khắc chế.
Dương
Lương nhìn quân chủ ngồi trên cao, đột nhiên cảm giác cả hai càng thêm xa xôi,
loại cảm giác này từ khi phụ thân chết đi, càng ngày càng thêm cường liệt, hắn
bất lực, làm thần tử làm sao có thể hy vọng xa vời thay đổi đế vương.
Hắn
quỳ xuống, chỉ hy vọng trịnh trọng như vậy có thể ngăn được sự tùy hứng của
chúa thượng:“Vạn tuế, Trần Tắc Minh là nhân tài, nên dùng.”
Tiêu
Định cười lạnh:“Nhân tài? Nhân tài lúc nào mà không có?”
Dương
Lương nói:“Kẻ vô tội, bệ hạ không nên giận chó đánh mèo.”
Tiêu
Định ngồi thẳng dậy, chỉ vào hắn quát:“Lớn mật !” Hắn tạm dừng một lát, đột
nhiên cười lạnh một tiếng,“...... Nói thật là dễ nghe, ngươi chưa từng sai lầm
làm liên lụy người khác sao?”
Dương
Lương chấn động:“Chuyện tình Ngộ Yến là lỗi của thần......” Hắn ngẩng đầu, tràn
đầy kỳ vọng cùng khẩn cầu,“Nhưng bệ hạ không thể đâm lao phải theo lao [biết sai mà vẫn
tiếp tục làm] .”
Tiêu
Định phiền chán nhìn hắn:“Ngươi thật sự là càng ngày càng giống Thái Phó.”
Dương
Lương sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lập tức nâng mắt nhìn lên, thấp giọng
nói:“Bệ hạ lại...... Càng ngày càng không giống Tiểu Định năm xưa!”
Nếu như
lúc trước người là bộ dáng này......
Lời
ấy hắn chưa nói ra miệng nhưng ý tứ ẩn hàm trong đó, ăn ý như hai người làm sao
có thể nghe không hiểu.
Tiêu
Định chuyển mắt qua ngạc nhiên nhìn hắn.
Dương
Lương lạnh lùng nhìn thẳng Tiêu Định một lát.
Tiêu
Định hơi mở miệng, muốn nói gì đó lại một chữ cũng không nên lời.
Hắn tựa
hồ triệt để quên phản kích mà chỉ là kinh ngạc nhìn Dương Lương dập đầu rời
khỏi. Cho đến kia thân ảnh kia biến mất, mới kiềm chế không nổi hít sâu một
hơi, cảm thụ cái loại đau đớn kéo dài từ từ gặm nhấm lấy hắn.
Dương
Lương trước khi đi đã đem ngọc bài bên mình tặng cho Trần Tắc Minh.
Hắn
tin tưởng dùng phương thức ấy có thể bảo hộ được tính mạng Trần Tắc Minh, hắn đánh
cược là Tiêu Định khó quên tình cũ.
Nghĩ
đến Tiêu Định, hắn liền mềm lòng.
Hắn
thở dài một tiếng. Hắn trơ mắt nhìn Tiêu Định đi đến hôm nay, nhưng mà trong quá
trình đó hắn cũng không thể làm được gì, chỉ có thể cổ vũ người đó tận lực kiên
trì, cho đến cuối cùng biến chất.
Tuy
nhiên kết quả cuối cùng lại khiến mọi người giật mình, bao gồm bản thân Dương
Lương.
Hắn
nguyện ý vì Tiêu Định làm hết thảy mọi chuyện, vì người đó bình định toàn bộ
chướng ngại trên con đường phía trước, duy độc không thể vi phạm là nguyên tắc
làm người của chính mình.
Lúc
ấy chịu sự răn dạy của phụ thân, người mà hắn bình sinh kính trọng nhất.
Dương
Đình thật lâu trước đây đã cảm thấy đoạn tình cảm oan nghiệt của hai người, kỳ
thật chỉ là gia pháp cùng bạo lực không hẳn có thể cản trở các thiếu niên bừng
bừng dũng khí như nghé con mới sinh cùng với luyến tình như hỏa, nhưng Dương
Lương cùng Tiêu Định vẫn vì thế thu liễm lại.
Sau
khi Dương Đình thận trọng suy xét, ông bắt đầu cấm nhi tử lại vào cung, đồng
thời nhanh chóng thỉnh chỉ thay thư đồng mới cho Tiêu Định.
Tiêu
Định không dự đoán được chính mình chủ động thoái nhượng thế nhưng đổi lấy kết
quả như vậy, như thế nào cũng không chịu tuân theo, ba lần bốn lượt khẩn cầu Dương
Đình đổi Dương Lương trở về. Trung Nguyên cung đình vốn ít có bí mật, chuyện
náo loạn này mọi người đều biết.
Tiên
đế càng nổi lên tâm tư phế trữ [phế bỏ Thái tử].
Đối
với văn sĩ chính trực như Dương Đình, nháo ra việc xấu trong nhà như vậy quả
thực là bôi tro trát trấu lên danh dự ông, quá hổ thẹn, ông lại hung hăng đánh
nhi tử thêm một trận nữa.
Dương
Lương có thể nhịn xuống đau đớn, nhưng khi hắn nhìn thấy phụ thân thất thanh
khóc, hắn kinh hãi .
Hắn
quỳ rạp trên sàn đá, nghiền ngẫm suy nghĩ cả một đêm, phụ thân thống khổ bất
lực như vậy là bởi vì mình, hắn nào có thể thờ ơ. Vì thế hắn đáp ứng phụ thân, lập
lời thề cả đời này tuyệt không làm nịnh thần.
Trận
chiến đầu tiên trong cuộc đời của Dương Lương cũng không gặp quá nhiều khó
khăn, hắn dồn tướng địch đến Kim Vi sơn, sau lại thấy thế núi gập ghềnh khó thể
tác chiến, lúc bấy giờ mới thu binh.
Trợ
thủ góp lời, kỳ thật lần đại chiến này, người Hung Nô chân chính lợi hại còn
chưa xuất hiện, cho nên chiến thắng đã đơn giản hơn rất nhiều.
Dương
Lương hỏi tính danh người nọ, trợ thủ mang theo vẻ mặt kính sợ bảo đối phương
là Hung Nô Hữu Hiền vương Luật Duyên, gian ngoan giả dối, thân kinh bách chiến,
là đầu lang [người
lãnh đạo] chân chính của Hung Nô.
Ngày
Dương Lương khải hoàn về triều, Tiêu Định mang theo bách quan ra ngoài thành
nghênh tiếp.
Hai
người đối mặt, đầu tiên là im lặng một lát, sau đó không biết là ai mỉm cười trước.
Bọn họ giải hòa , đều ăn ý làm lơ chuyện cãi vả trước đó, không hề đề cập đến.
Nhưng
mà chuyện khiến Dương Lương vốn đã tâm bình khí hòa lại lần nữa buồn bực là, kỳ
thật sau khi hắn đi, Tiêu Định cũng vẫn không bỏ qua Trần Tắc Minh.
Lúc
hắn ở tiền phương chinh chiến, Tiêu Định phẫn nộ chỉ là phát tiết trên người kẻ
khác, hoàn toàn không phải hồi tâm chuyển ý như hắn tưởng.
Hắn
có chút tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ .
Tiêu
Định đã đứng trên vạn người, nhưng hắn lại quên hắn từng hạ mình thấp khí hèn
mọn chịu đựng chèn ép của kẻ khác, trái lại càng thêm dằn vặt người ngoài, đáng
cười nhất là, người ngoài này còn thật vô tội.
Trần
Tắc Minh mi mục như họa, trong thanh tú ẩn hàm anh khí, nhưng mà diện mạo như
vậy thế nhưng có nét hao hao cung nhân đã tạo nên vết rạn nứt giữa bọn họ, đây
là trùng hợp cổ quái cỡ nào chứ.
Dương
Lương từng có cảm giác thẹn với Ngộ Yến, nay người khiến hắn áy náy lại tăng
thêm một.
Hắn
chỉ có thể đủ khả năng che chở cho Trần Tắc Minh, mà hành vi như vậy vô tình
lại càng khiến Tiêu Định tức giận càng tăng, ngược lại càng thêm ép buộc đối
phương, tuần hoàn như vậy khiến hắn không thể nào tháo gỡ.
Hắn
không thể không cảnh cáo Tiêu Định,“Nếu không thể dùng thì phế, có thể tha cho
người thì hãy cứ tha.”
Nhưng
mà nhìn Tiêu Định nhẹ nhàng bâng quơ cười, hắn cũng hiểu rõ lời nói của mình
không có tác dụng.
Hắn
thương tiếc Trần Tắc Minh, đồng thời cũng rốt cuộc ý thức được, hắn cùng Tiêu
Định từ thân mật khăng khít bắt đầu trở mặt, rốt cuộc dần dần tách biệt tựa như
hai đầu thiên địa .
Dương
Lương tìm Trần Tắc Minh, kể lại chuyện hắn cùng Tiêu Định qua lại, dưới đèn
chăm chú nhìn gương mặt đã khiến chính mình muôn phần muốn kết giao.
Tựa
hồ là số mệnh, cái chết của Ngộ Yến khiến hắn bắt đầu rời xa Tiêu Định, người
mà đôi tay đã nhuốm đầy máu tanh lại không lấy làm hổ thẹn, Trần Tắc Minh xuất
hiện càng khiến khoảng cách này càng lúc càng xa.
Hắn
cũng minh bạch mấu chốt chân chính kỳ thật xuất phát từ nội tâm hai người. Mặc
dù giữa bọn họ từng có nụ hôn khắc cốt ghi tâm.
Đó
là ngày mùa hè, phụ thân lâm thời được triệu kiến không thể tới giáo tập, các
hoàng tử cùng đọc sách dần dần thối lui, chỉ còn hai người bọn họ.
Hắn
muốn đợi phụ thân, mà Tiêu Định không biết vì sao cũng không chịu đi.
Bọn
họ nhìn nhau, ái muội cười.
Ngoài
cửa sổ ve sầu kêu râm ran không ngớt, trong nội các gió lạnh hiu hiu thổi.
Tiêu
Định dựa vào bảng chữ mẫu viết lại từng nét từng nét thật nghiêm túc.
Trong
lòng hắn lại ngứa ngáy khó nhịn, lặng yên đến gần từ phía sau nhìn một lát.
Nhìn thần thái Tiêu Định nghiêm trang, Dương Lương chỉ muốn cười.
Khi Tiêu
Định quay đầu lại, rõ ràng giật mình.
Dương
Lương cười một cái rồi cầm tay hắn, hai người tay nắm trong tay, cùng vẽ chữ
kia.
Trong
phòng chỉ nghe được âm thanh hơi thở của hai người dần dần trầm trọng.
Viết
được một hàng, Dương Lương dừng bút, thấp giọng nói:“Thế nào?”
Tiêu
Định nhìn thoáng qua cười nhạt:“Còn lâu mới theo kịp ta.”
Dương
Lương cười rộ lên, trong tay chỉ cầm thật chặt.
Tiêu
Định nhìn hắn một cái, đột nhiên xoay người ôm hắn, hôn xuống.
Bọn
họ từ trước đến giờ chưa từng làm qua loại chuyện này, vì cái gì ngày đó lại lớn
mật như vậy, thế nhưng tại loại địa phương này mập mờ đùa giỡn, sau này Dương
Lương hồi tưởng lại chuyện ấy cũng chỉ có thể cho rằng ngày đó mùa hè nóng bức,
nhất thời xúc động.
Nhưng
mà hưng chi sở chí [hứng thú nổi lên] khó lòng tiết chế.
Bọn
họ giống như những con thú nhỏ cắn nuốt liếm láp lẫn nhau, từ trên bàn lăn mình
xuống dưới, thậm chí làm ngã đổ cả nghiên đài giá bút khiến nước mực sềnh sệch văng
tung tóe trên đất, Dương Lương nhịn không được nhìn thoáng qua, Tiêu Định kéo
lấy hắn nói:“Không quan hệ.”
Dương
Lương cười rộ lên,“Ngươi đừng lăn đến mức trúng phải đầu đi.”
Tiêu
Định nói:“Ta muốn áp lên ngươi.”
Bọn
họ kéo mở y phục lẫn nhau khiến y quan xốc xếch, tựa hồ như vậy mới có thể phô
bày dục niệm chiếm hữu nam tử của mình, nhưng mà Dương Lương vẫn là chiếm được
tiên cơ, đưa tay tham nhập vào bao phủ Tiêu Định.
Tiêu
Định cơ hồ là giật mình một chút, ngay lúc hắn phản ứng Dương Lương bắt đầu
kịch liệt hôn lên hắn.
Gắn
bó giao triền, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhu tình như vậy, khiến cho
Tiêu Định hành động chậm chạp, chỗ mẫn cảm bị xoa nắn làm cho hắn phát ra những
tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Dương
Lương bị thanh âm này làm xao xuyến đến mức tâm viên ý mãn, dưới tay bất giác
càng thêm dùng lực.
Tiêu
Định cắn răng nói:“Đau......” Nhưng mà âm điệu của hắn lại rõ ràng nói cho đối
phương biết sự thật cũng không hoàn toàn như thế.
Dương
Lương hôn sâu hắn, đem đầu lưỡi mạnh mẽ áp bách tham nhập vào miệng hắn khiến
hắn đạt được một loại ảo giác kỳ lạ, tựa hồ là chính mình đang xâm phạm tiến
vào đối phương. Phán đoán như vậy khiến hắn càng thêm kích động lên.
Tiêu
Định trong lúc bị bắt buộc vây dưới tình thế yếu nhược, rõ ràng không phải quá
thích ý, hắn hàm trụ đầu lưỡi Dương Lương, dùng lực cắn vài cái, Dương Lương
nhịn đau rời khỏi một chút, sau đó không cam lòng lại lần nữa tiến công.
Thẳng
cho đến khi Dương Lương dùng đầu gối đỉnh đến nỗi hắn không thể không tách ra
hai chân, ý đồ hết sức rõ rệt , Tiêu Định mới nâng mắt lên. Tức giận nhìn Dương
Lương, cũng cầm thật chặt bàn tay hắn đang không ngừng vỗ về chơi đùa nơi yếu
hại của mình, tận lực đẩy hắn ra, tựa hồ đang cảnh cáo hắn đừng nhân lúc cháy
nhà mà đi hôi của.
Dương
Lương ghé vào tai hắn nói:“Mỗi người một lần?”
Thừa
cơ hội Tiêu Định đang do dự, Dương Lương dùng đầu ngón tay sờ soạng, trên mũi
nhọn nhẹ nhàng dùng móng tay khảy vài cái.
Thân
thể Tiêu Định mãnh liệt chấn động, cơ hồ xụi lơ xuống, tay cũng không thấy nới
lỏng .
Dương
Lương thấp giọng cười, đang muốn tham nhập vào cơ thể Tiêu Định, đột nhiên nghe
được phía sau có người kinh lôi gầm lên,“...... Nghiệt súc ! Ngươi làm gì ! !”
Dương
Lương kinh hãi nhảy dựng lên, chung quanh mờ mịt, sau một lúc lâu mới phát giác
nguyên lai đó chẳng qua là chuyện cũ nhiều năm trước.
Hắn
sửng sốt một lúc lâu, rốt cuộc cúi đầu ngồi xuống.
Một
lần ấy, phụ thân phát giác quan hệ giữa hai người.
Nguyên
bản bất quá là một lần xúc động khó nhịn thuở thiếu niên, ai có thể nghĩ đến
lại dẫn phát nhiều sự tình về sau như vậy.
Giờ
phút này nhớ lại, Dương Lương cũng không hối hận, yêu một người, muốn giữ lấy người
đó, trong mắt hắn luôn luôn không phải là sai lầm.
Rất
nhanh, Dương Lương vâng mệnh thảo phạt Phác Lữ quốc.
Sau
khi hắn lần đầu tiên đại thắng, Tiêu Định đối với xác định vị thế của hắn rốt
cuộc sinh ra biến hóa, cũng bắt đầu hòa hoãn quan hệ giữa hai người.
Phụ
thân của Dương Lương trước lúc lâm chung từng thỉnh cầu Tiêu Định cho Dương
Lương ra chiến trường giết địch, đền đáp quốc gia.
Tiêu
Định lại vẫn luôn đem lời này trở thành gió thoảng bên tai đem gác xó, sự tình
tuy rằng không lớn, nhưng thủy chung là một cái gai trong lòng Dương Lương, di
ngôn của phụ thân lúc lâm chung, chí hướng tung hoàng lăng vân của chính mình, Tiêu
Định đều có thể không để ý, thực sự muốn biến mình thành nịnh thần, tâm hắn có
thể nào không lạnh lẽo.
Dương
Lương rời xa Tiêu Định, lãnh đạm hắn, đơn giản là hai chữ ‘nịnh thần’ này dù có
thế nào hắn cũng không thể gánh trên lưng được.
Hắn
không tin Tiêu Định không hiểu rõ mình.
Đây
quả thật là hai người đang thương tổn lẫn nhau.
Nhưng
mà, giờ khắc này Tiêu Định tựa hồ rốt cuộc nhân nhượng .
Xuất
binh quá vội, do đó Dương Lương nghĩ sau khi trở về có lẽ chính mình nên cho
hắn cơ hội nói lời xin lỗi.
Kỳ
thật Dương Lương thật sự luôn luôn không muốn như vậy, đó chỉ là những bức bối
sau cơn ác mộng đêm ấy. Trong mắt Dương Lương, hắn vẫn là Tiểu Định ấy, cho dù toàn
thân sát lục, Dương Lương vẫn thương tiếc hắn như xưa.
Phác
Lữ quốc địa thế hung hiểm, Dương Lương góp nhặt rất nhiều tư liệu, đều cẩn thận
xâu chuỗi thành một quyển sổ tay. Đây là thói quen của hắn, trước khi hành sự đều
dùng bút viết xuống phân tích rõ ràng mọi đầu mối.
Trong
trận chiến này hắn gặp được Luật Duyên, trên mặt mang một vết sẹo, đó hẳn là phần
thưởng vinh quang mà chiến tranh dành cho hắn.
Người
này cũng mang theo bá khí quân vương giống như Tiêu Định.
Luật
Duyên trước trận chiêu hàng, Dương Lương khéo léo từ chối.
Lúc
này Dương Lương nắm chắc phần thắng, nhưng thần sắc hắn cũng không kiêu ngạo, cường địch
như Luật Duyên đáng để kính trọng.
Nhưng
mà mấy ngày sau, phía sau đột nhiên xuất hiện đại quân khiến hắn trở tay không
kịp .
Hắn
lặp lại tự hỏi một lần lại một lần nhưng lại không thể minh bạch tin tức tại
sao có thể truyền đến Hung Nô nhanh như thế, Hung Nô lại như thế nào có thể phát
ra cứu binh thần tốc như vậy.
Sự tình
đã tới như vậy, rơi vào thế hai mặt bị giáp công, hắn chỉ có thể xông vào.
Ngày
ấy, hắn dẫn dắt đại quân khởi xướng công kích vào lúc mờ sáng.
Trường
thương của hắn tựa quỷ khóc thần sầu, lưỡi kích lướt qua tới đâu thây phơi tới
đó. Hắn giống như Chiến Thần, trong thi cốt huy triển thần uy, Luật Duyên đứng trên
thành lâu, lạnh lùng nghiêng nhìn viên dũng tướng này.
Một
mũi tên kia phá không mà tới, mang theo rét lạnh thấu xương hung ác đâm xuyên
qua ngực.
Dương
Lương nghe được thanh âm xương cốt của mình bị nứt vỡ, hắn ngẩng đầu nhìn lên,
xa xa Luật Duyên cầm một trương Thiết Nỏ, vừa mới buông tay. Trên mặt Luật
Duyên cũng không quá nhiều đắc ý, vẻ mặt kia ngược lại tựa hồ là mang theo một
loại thương xót cùng tiếc nuối khó tả.
Dương
Lương ngửa mặt rơi xuống......
Hắn
đột nhiên nhớ tới năm đó sau khi mình không còn làm thư đồng, ngẫu nhiên vào
cung một lần.
Nhìn
thấy Tiêu Định gầy yếu mà trầm mặc, mình hướng hắn cầu kia khối ngọc bài, nói
là xem như miễn tử bài tương lai. Kỳ thật bất quá là muốn chọc hắn cười mà thôi.
Tiêu
Định tháo xuống ngọc bài, kỳ quái là hắn bên hông vốn nên có rất nhiều xứng sức
[trang sức phối hợp với y phục] toàn bộ đều không thấy . Trống trơn như
thế nào có thể xem được, mình liền đem khối ngọc bội mang từ nhỏ kia làm
hoàn lễ.
Tiêu
Định tay nắm ngọc bội, tựa hồ rất vui vẻ.
Chính
mình biết rõ sau khi phụ thân biết được chắc chắn phẫn hận nhục mạ, không biết
vì cái gì vẫn xúc động hôn qua.
Tiêu
Định cười rộ lên, nhìn mình.
Từ lúc
ấy, hắn đã hạ quyết tâm, mặc dù phụ thân không cho phép, dẫu rằng thế nhân đùa
cợt cho rằng như thế không phải tình yêu, cũng muốn dùng hết toàn lực che chở
hắn nhất sinh nhất thế.
Ta
làm được ...... Tiểu Định.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét