Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Thời điểm bước ra cửa, Hàn Hữu Trung đuổi
theo:“Đợi đã...... dược này dùng như thế nào?”
Trần Tắc Minh dừng lại cước bộ:“Mỗi ngày ba
lượt, mỗi lần một viên dùng với nước lạnh.”
Hàn Hữu Trung rõ ràng nghe được, lại không
rời đi, chỉ đứng lặng tại chỗ nhìn y, mái tóc hoa râm không còn được chải chuốt
ngay ngắn chỉnh tề như trước mà lòa xòa phất phơ trong gió.
Hàn Hữu Trung cúi thấp lưng lui trở về, cũng
không trả lời, lại càng không đáp tạ.
Vệ sĩ bên cạnh nói:“Lão nhân này thật vô lễ
!”
Trần Tắc Minh lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng
dáng kia đã bắt đầu già nua, mặc dù y hơi mơ hồ bộ dáng của Hàn Hữu Trung trước
kia, nhưng y lại nhớ rõ ràng khi Hàn công công đến nhà tuyên chỉ là thần khí
hiện ra ngời ngời đến mức làm người khác có hơi chán ghét. Nhưng mà người trước
mắt này lại không phải. Sau một lúc lâu y mới nói:“Kỳ thật người này còn thực
tham tài...... Nhưng thật sự là...... trung thành ngoài dự đoán mọi người.”
Một vị thiếu niên vệ sĩ khác vẻ mặt lạnh lùng
tiến lên một bước, muốn nói lại thôi.
Trần Tắc Minh nghiêng đầu nhìn hắn một cái,
cười nói:“Làm sao vậy, Độc Cô?”
Thiếu niên được gọi là Độc Cô suy nghĩ một
chút mới nói:“Dược là do ta tìm , hạ như thế nào cũng là Đỗ đại nhân ra chủ ý, nhưng
vừa rồi đại nhân vì cái gì muốn nói như vậy?”
Thiếu niên này là tám năm trước được Trần Tắc
Minh nhặt được trong núi hoang, nuôi từ nhỏ đến lớn, nói là thị vệ bên người kỳ
thật là tình như phụ tử. Kẻ này danh gọi Độc Cô Hàng, tính tình lạnh lùng,
không giống như người đương thời giờ khắc này sớm nên gọi Trần Tắc Minh là
vương gia, mà cố tình xưng hô vẫn giống như trước “Đại nhân”, Trần Tắc Minh
biết hắn tính tình cổ quái nên cũng không so đo.
Trần Tắc Minh mỉm cười:“Ngươi là thân tín của
ta, ngươi tìm hay ta tìm có gì bất đồng? Huống hồ...... thời điểm Đỗ đại nhân
dùng cũng đã cùng ta thương nghị qua .”
Độc Cô Hàng cúi đầu nhưng vẫn cố chấp
nói:“Nhưng cách nói này tổn hại uy danh của đại nhân.”
Hắn đã chứng kiến vô số lần Trần Tắc Minh tung
hoành trên chiến trường bất khả chiến bại, toàn tâm thần phục sớm xem y như vị thần
đặt trong lòng, cho dù là tự bản thân Trần Tắc Minh muốn vấy bẩn danh dự của mình
cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Trần Tắc Minh biết Độc Cô xem trọng mình mới
có so đo kỳ quái như vậy, cảm thán rất nhiều lại nhịn không được buồn cười. Đứa
nhỏ này tuy rằng kiếm pháp kỵ xạ khó có địch thủ, nhưng xoay sở trong cục diện
chính trị vẫn còn quá ngây thơ rồi. Trầm ngâm một lát mới nói:“Cho dù ta đây
không nói như vậy cũng không có gì khác biệt.”
Y đối với hài tử này luôn có chút sủng
nịch, đau lòng hắn thuở nhỏ cơ khổ, huống hồ loại nguyên nhân sự tình không quanh
minh chính đại này cũng không đáng nhắc lại. Nếu không phải mới vừa rồi tức
giận đến cùng cực, vốn không nên lấy ra nói. Giờ phút này tuy rằng y cũng không
hối hận, nhưng loại sự tình hại người hại mình này cũng khiến tâm tình y tuyệt
đối không thể gọi là khoái trá.
Độc Cô Hàng nhất quán lạnh lùng trên mặt lộ
ra đôi chút tiếu ý, hiển nhiên rất là cao hứng.
Có giải dược, thân thể Tiêu Định liền không
còn trở ngại, lại tiếp qua một trận thì dần dần khỏe lại.
Sau khi Trần Tắc Minh biết được tin tức, chỉ
là phái người đi truyền lời cho Hàn Hữu Trung. Nguyên nói là -- nếu ngươi muốn
hai người đều sinh hoạt tốt một chút thì sau này trước mặt người khác không cần
lại xưng hô một người đã bị biếm thành thứ dân là vạn tuế.
Sứ giả đến truyền lời đương nhiên cũng không
tất yếu e dè người đã bị biếm thành thứ dân.
Tiêu Định lười nhác tựa vào đầu giường nhắm
mắt nghe, tựa hồ sự tình này không liên quan đến mình, cũng nhìn không ra hỉ
nộ.
Hàn Hữu Trung trơ mặt mà nghe lại càng không
trả lời, xưa nay đều là lão giáo huấn kẻ khác, nay thất thế thì ngay cả tiểu
binh đều leo lên đầu lão, càng nghe lòng càng thêm tràn đầy phẫn hận.
Cho đến lúc người tới đã rời đi, Hàn Hữu
Trung dậm chân đem Trần Đổ dưới cửu tuyền mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Chỉ hận ông
không biết cách dạy con, dưỡng ra phản thần tặc tử không biết tốt xấu như vậy.
Đợi mắng xong một hồi, trong lòng nghĩ lại, chính ngươi lúc đó chẳng phải trái
hô một tiếng vạn tuế phải gọi một tiếng vạn tuế sao, như thế nào không sợ chém
đầu.
Mà bên kia, Trần Tắc Minh rất nhanh đem người
này cùng việc này che chắn hết thảy.
Những sự tình cần Trần Tắc Minh ứng phó thật
sự nhiều lắm, tỷ như nói tân quân khi đối mặt quần thần lại ngây ngốc rụt rè
thật sự ngoài dự kiến của y, quả là khiến cho y có loại phiền muộn bản thân ra quyết
sách sai lầm; Tỷ như nói điện tiền tư Phác Hàn thủy chung bất mãn y đem điện
tiền tư một lần nữa thu về dưới trướng nên nhiều lần nháo sự; Tỷ như nói trong
triều cũng không thiếu cựu thần âm thầm mắng mình lòng muông dạ thú vong ân phụ
nghĩa -- đương nhiên y có thể xem như không có nghe thấy; Còn tỷ như nói......
Dương Như Khâm cư nhiên trở lại.
Năm năm trước, Lại Bộ Thị Lang Dương Như Khâm
đột nhiên cáo ốm thỉnh cầu trước tiên từ quan. Nói là bị bệnh nhưng người này cả
ngày rõ ràng vui vẻ, không ai nhìn ra hắn bị chứng bệnh nghiêm trọng gì, Tiêu
Định xuất phát từ quan tâm, phái thái y đi quý phủ của hắn xem mạch, cũng bị
hắn khéo léo xin miễn. Nguyên do là những đề nghị của hắn bị Tiêu Định dứt
khoát phủ quyết, ai cũng không nghĩ tới phát triển về sau cư nhiên sẽ là -- Lại
Bộ Thị Lang treo ấn ra đi không từ giã.
Triều đình nhâm mệnh bị khinh mạn như vậy thật
đúng là lần đầu từ khi khai triều tới nay.
Tiêu Định cho dù sủng tín người này cũng nhịn
không được giận tím mặt, nhưng sau khi nổi giận một trận lại cũng không truy
cứu nữa. Hành động như vậy đối với hoàng đế nguyên bản nổi tiếng nghiêm khắc mà
nói thật sự là rất khiến người kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời mọi lời đồn đại xôn xao
lên đều nói nguyên nhân sự tình này không ngoài là xem tại Dương gia lịch đại
trung lương, đặc biệt dựa trên mặt mũi Dương Lương hi sinh vì nước. Nhưng còn
có loại lời đồn thâm thúy là năm đó Dương Như Khâm lĩnh lệnh khuyên Trần tướng
quân rời núi cứu giá, từng cầu một kim bài miễn tử. Kim bài kia cuối cùng cư
nhiên liền dùng vào tình huống này .
Từ lúc dâng tấu chương đến khi người rời đi, sau
một tháng ồn ào oanh động, chuyện Dương Như Khâm từ quan khó tránh trở thành kỳ văn dật sự [truyền kỳ] tối oanh động kinh
thành nhất đương thời. Tư thái tiêu sái cùng hành vi hoang đường này đều trở
thành tiêu chí mà những thiếu niên kinh đô lúc ấy nhiệt liệt noi theo.
Kỳ thật sau chuyện này, Trần Tắc Minh từng
gặp Dương Như Khâm một lần.
Lúc ấy Dương Như Khâm đang ngồi trên đầu
thuyền hoa khôi Tần Hoài, áo tơi trong mưa thả câu. Trong mưa bụi giăng giăng, một
chiếc thuyền cô độc trôi lững lờ thật là thích ý. Nhưng này dạng thích ý của hắn
lại có thể không mang nửa điểm đạm bạc. Vừa vặn được Trần Tắc Minh bao trọn chi
tiêu cả ngày, cũng đổi được Dương Như Khâm thuận tay vái chào.
Trần Tắc Minh hỏi nếu là hôm nay không gặp
được mình thì làm sao, Dương Như Khâm cười nói, cũng đành phải vẽ thật nhiều
tranh thôi. Hiểu biết của Trần Tắc Minh đối với thi họa chỉ là phổ thông bình
thường, tuy nhiên cũng biết ở kinh thành bấy giờ văn chương thi họa của Dương
Như Khâm đã là giá trị ngàn vàng.
Vạn tuế đều khen không dứt miệng tự nhiên
thực đáng giá.
Bất quá y không nghĩ tới sở thích của Dương
Như Khâm lại là sinh hoạt như vậy, thật có hơi ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng người không màng danh lợi quan trường, một
lòng muốn làm nhàn vân dã hạc, Dương Như Khâm đã trở lại. Đương nhiên y biết
hắn vì cái gì đến, nhưng bởi vì biết rõ mới cảm thấy đau đầu.
Y đã kiến thức qua sự thông minh của Dương
Như Khâm, luận lên chiến trường giết địch thì quả thật mình không hề thua kém
ai, nhưng luận trí mưu tính kế, chính mình lại như thế nào cũng không bằng tiểu
bối này. Nghĩ đến tình cảnh lúc trước trước trận đoạt địch thủ, Trần Tắc Minh biết
rõ một người như vậy nếu đứng bên trận doanh đối địch sẽ trở thành một uy hiếp lớn
như thế nào, đó tất nhiên là một sự tình khiến người khó an.
Nhưng mà khó xử ở chỗ, Trần Tắc Minh cũng
không muốn giết hắn, hắn với y xem như có ân.
Nhưng không giết thì hậu hoạn vô cùng.
Trần Tắc Minh đã đứng trên vạn người lại đột
nhiên phát giác mưu phản nguyên lai cũng không phải sự kiện thoải mái, một vị
trí muốn ngồi vững vàng tất nhiên xây trên máu của hằng hà sa số người. Nhưng
mà sau khi tắm máu nhiều người như vậy tâm mình còn có thể an bình sao?
Trần Tắc Minh rơi vào trong hai vấn đề nan
giải khó thể lựa chọn.
Sau đó, y lại đột nhiên nghe nói Tiêu Định
bắt đầu tin Phật .
Phế đế Tiêu Định lãnh huyết vô tình đầy tay
máu tươi, đầy người sát lục mà y hận thấu xương đã dâng cho tân đế một bản tấu
chương, tự xưng trước cầu Nại Hà bồi hồi một phen trở về nhân thế thì đột nhiên
đối nhân sinh có cảm ngộ mới, tự biết nghiệp chướng nặng nề, sinh thời muốn tận
lực chuộc tội, thỉnh cầu Thánh Thượng ban cho hắn kinh Phật để ngày đêm tụng
vịnh, hi vọng người chết được an bình.
Cầm lấy phần tấu chương kia, lưu loát cả bản
tấu dài đều là từ ngữ tình chân ý thiết, nhìn ra được là nét chữ Tiêu Định
nhưng nội dung lại khiến y có cảm giác đang nằm mơ.
Sau một lúc lâu Trần Tắc Minh không biết nên
khóc hay cười, rồi lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ mình thật
sự nên ngay trên mặt kẻ vô liêm sỉ nọ tát cho một phát mới phải.
Ngày này Trần Tắc Minh hạ triều.
Đi được tới trước cửa nhà lại bị một người
nghênh diện ngăn lại, tả hữu vội vàng tiến lên đuổi người, người nọ cao giọng
nói:“Làm vương gia rồi nên ngay cả cố nhân cũng không nhận ra sao ?” Trần Tắc
Minh nghe thanh âm thật quen tai mới tập trung nhìn lại, người trước ngựa một
thân trang phục thư sinh, cư nhiên là người đã lâu không gặp Dương Như Khâm.
Y dự tính ấn cước trình, Dương Như Khâm cũng
nên vào kinh , vì thế sớm cùng tướng lãnh thủ thành liên hệ, lại vẫn không có
nghe đối phương hồi báo gì, không thể tưởng được hắn lại bất ngờ ngay trước cửa
mình xông ra. Trần Tắc Minh trầm ngâm một lát, xuống ngựa, chắp tay cười:“Vốn
tưởng rằng Dương hiền đệ đến đây lại tránh mặt ngu huynh .”
Dương Như Khâm đáp lễ:“Người thông minh làm
việc, nguyên bản cùng người bên ngoài có hơi bất đồng.” Hai người nhìn nhau
cười.
Hai người vào Trần phủ, Trần Tắc Minh phân
phó gia nhân mang lên đồ nhắm rượu, nói là nhiều năm không gặp nên đặc biệt vì
Dương Như Khâm đón gió tẩy trần. Do vậy cả hai đều tránh đi sự tình biến động
chính trị không nói tới, cứ một đường hàn huyên chuyện xưa, tuy rằng hai người
đều mang tâm sự, nhưng đến cùng cũng coi như trò chuyện với nhau thật vui.
Sau khi hàn huyên một hồi, Dương Như Khâm bất
ngờ nói:“Ta lần này là lấy thân phận bạn cũ mà đến, có vài lời khó tránh khỏi
nói thẳng chút, vương gia chớ trách.”
Trần Tắc Minh thấy hắn nhanh như vậy liền
chọn nhập chính đề, trong lòng bất chợt có chút mất mát không lý do, nâng tay rót
đầy chén rượu cho đối phương, cười nói:“Bạn cũ...... Tốt, mấy năm nay, ta cũng
không có bằng hữu ...... Sau khi cung biến, ngay cả Ngô Quá cái loại người hiền
lành xưa nay không đắc tội người khác này cũng đoạn tuyệt lui tới với ta, đệ
lại đến bây giờ còn kiên trì nói từ ‘bạn’, bằng vào cái này, ta đã thực cảm
kích.”
Dương Như Khâm cười to:“Vương gia tay cầm
quyền cao, người muốn cùng ngài kết giao chỉ sợ muốn xếp hàng từ Trần phủ kéo
dài đến cửa thành.”
Trần Tắc Minh nhìn hắn:“Đệ sẽ đem mấy kẻ nịnh
bợ ngươi xem thành bằng hữu sao?” Trên chốn quan trường lăn lộn lâu ngày, trong
lúc trò chuyện cũng chậm rãi học cách không thể hiện hỉ nộ, những lời này nửa
thật nửa giả, cũng nhìn không ra đến cùng phải chăng ẩn hàm vài phần chân tâm.
Dương Như Khâm tả hữu nhìn quanh một lát, mỉm
cười không đáp.
Trần Tắc Minh trong lòng chấn động, đột nhiên
hơi lãnh đạm:“Dương hiền đệ muốn nói gì?”
Dương Như Khâm lúc này mới quay đầu lại:“Quý
phủ của Trần huynh so với quá khứ tựa hồ cũng không mua thêm cái gì.”
Trần Tắc Minh theo ánh mắt của hắn nhìn qua:“Phải,
hết thảy đều như trước đây.”
Dương Như Khâm nói:“Khả thiên lại đã thay đổi.” [Nhưng triều đại đã thay đổi]
Trần Tắc Minh không đáp.
Dương Như Khâm lại nói:“Lúc ấy ta đang tại Ly
Giang. Chỗ đó ta có một hảo hữu, nghe hắn nhắc đến, ta mới biết được bên ngoài
cư nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy...... Càng không nghĩ tới, cải thiên hoán nhật [thay triều đổi
đại] cư nhiên là Trần huynh ngươi. Tiểu đệ tự nhận xem người chuẩn xác,
lại chưa từng nhìn ra Trần huynh có như vậy lớn lao...... Ừm, khát vọng.” Hắn
lời này đem xưng hô lại đổi trở về, tự nhiên cũng có vẻ quan hệ với nhau thân thiết
hơn, Trần Tắc Minh trong lòng trĩu nặng, cười khổ:“Đệ muốn nói là dã tâm đi.”
Dương Như Khâm cười không nói lời nào.
Trần Tắc Minh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên
cũng cười cười:“Vậy hảo hữu của đệ nói về ta như thế nào, loạn thần? Phản
thần?” Dương Như Khâm thu lại nét tươi cười, nói đến mức này tựa hồ lại giấu
diếm e rằng càng thêm xấu hổ.
Đắn đo một hồi lâu, Dương Như Khâm mới trịnh
trọng nói:“Trần huynh, nếu ngươi còn xem ta là bằng hữu, cảm giác ta nói vẫn là
nói thật, con đường này chỉ sợ rằng huynh đã chọn sai. Huynh vì cái gì? Báo thù
sao? Mà sự tình lúc trước......”
Trần Tắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, Dương Như
Khâm bị ánh mắt y khiến cho kinh sợ, lời muốn nói tiếp cư nhiên gián đoạn .
Trần Tắc Minh chăm chú nhìn hắn một lúc
lâu:“Nay nói những điều này còn có ý nghĩa sao? Cho dù là tuyệt lộ, ta cũng đã
đi nửa đường rồi, lại đến so đo đúng hay sai còn có ý nghĩa sao?”
Dương Như Khâm thu hồi ánh mắt, thầm nhíu
mày:“Trần huynh, huynh không nên làm người hồ đồ.”
Trần Tắc Minh cầm chén rượu trong tay chậm
rãi uống cạn, hồi lâu mới mở miệng:“Ta có thể làm như thế nào? Dương hiền đệ
ngươi rời đi sớm quá nên sự tình phía sau đều không biết. Người kia...... Vẫn
nghi ngờ ta, ta làm được càng nhiều, hắn nghi ngờ càng nặng. Vì kiềm chế ta,
hắn thậm chí đem một mình điện tiền tư từ trong tam quân chia ra rồi trực tiếp
cắt cử quản hạt; Vì đề phòng ta, chỉ riêng một điện tiền tư binh lực trang bị thế
nhưng có thể ngang ngửa hai cánh quân còn lại...... Bên ngoài nói như thế nào đệ
đã nghe qua đi, người người đều nói, Trần Tắc Minh thích lấy ít thắng nhiều, là
Chiến Thần......” Y trào phúng tự nở nụ cười một tiếng, chén rượu trong tay bị y
siết chặt đến vang lên tiếng răng rắc.
Dương Như Khâm không khỏi động dung, lẳng
lặng nhìn y.
Trần Tắc Minh tựa hồ cố nén xúc động, sau một
lúc lâu mới nói tiếp:“Không biết là từ lúc nào bắt đầu, mỗi lần xuất chiến của
ta binh lực luôn ít hơn đối phương rất nhiều. Ta nghĩ chẳng lẽ là Thiên triều
không có binh lực, nhưng lại không phải, điện tiền tư nhiều người như vậy, chỉ
là canh giữ ở kinh đô, chỉ là vì phòng ngừa sau trận chiến ta cử binh tác loạn [làm phản]...... Ta
không phải thích lấy ít thắng nhiều. Mỗi lần chiến đấu, ta đều chỉ có thể nghĩ,
coi như đây là trận chiến cuối cùng của ta đi......”
Y cúi đầu, gắt gao cau mày, tựa hồ bị cổ áp
lực cường đại kia lại lần nữa kiềm trụ cổ họng, không thể hô hấp.
Dương Như Khâm nghe y nói mà kinh sợ, sau một
lúc lâu cũng không thể nói nên lời.
Tiêu Định cư nhiên hoang đường đến mức này, trong
ấn tượng của hắn vạn tuế tuy rằng tính tình cổ quái, lại còn chưa làm xằng làm
bậy đến một bước này. Hắn không khỏi cũng nảy sinh chút thầm oán, hắn biết vạn
tuế cùng người trước mặt này quan hệ phức tạp, trong mắt hắn hai người này yêu
hận dây dưa thật sự là không thể tưởng tượng, nói là hận tựa hồ cũng không hoàn
toàn phù hợp, nói là yêu, kia lại rất kinh người.
Nhưng quốc gia đại sự cầm quân này sao cũng xằng
bậy như vậy...... Suy nghĩ một lát, lại vẫn là có chút khó có thể lý giải.
Mơ hồ hắn lại nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Định là quá
mức tín nhiệm năng lực Trần Tắc Minh? Ý nghĩ như vậy, khiến hắn không tự giác
lắc lắc đầu. Một lát sau, hắn mới có thể miễn cưỡng nói:“Có lẽ vạn tuế chính là
hi vọng ngươi có thể thất bại một lần, tâm tư người kia quá thâm trầm, ai có
thể lý giải hết được.”
Trần Tắc Minh từ trong rối rắm hỗn loạn thoát
ly, cảm kích hướng hắn cười cười:“Những lời này có thể nói ra rồi lại khiến ta thoải
mái hơn nhiều.”
Dương Như Khâm chăm chú nhìn y:“Ngươi có thể
nói cho ta nghe, nhưng...... có thể nói cho người trong thiên hạ nghe sao? Bọn
họ sẽ nghe sao? Huynh biết rõ giờ phút này huynh bị thế nhân nói thành cái dạng
gì không?”
Trần Tắc Minh cười:“Dân chúng cần chỉ là một hoàng
đế danh chính ngôn thuận, ta đã cho bọn họ. Đúng rồi, bọn họ còn cần thái bình
thịnh thế, ta cũng sẽ làm được.”
Dương Như Khâm lắc đầu:“Huynh nghĩ quá đơn
giản. Cung biến đã là một vết nhơ trên người huynh, không thể bôi xóa. Tân đế
hiện tại không có thực quyền, cho nên huynh còn có thể bình an, ngày khác khi
hắn nắm đại quyền trong tay, có thể tiếp tục dung được quyền thần từng phản bội
quân vương sao? Không cần nói cho ta biết chuyện này huynh chưa từng nghĩ tới.”
Trần Tắc Minh cười khổ.
Dương Như Khâm nói:“Người sống trên đời chẳng
sợ chính mình làm không được, lại vẫn là tôn sùng trọng trung trọng hiếu, huynh......”
Trần Tắc Minh ngắt lời hắn:“Những điều này,
cha ta năm đó đã nói quá nhiều, quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung......
Nhưng,” Trong mắt y thoáng hiện ra chua xót,“Ta đã vì hắn chết qua rất nhiều
lần.”
Mỗi một lần sa trường trở về, đều là một lần
may mắn thoát chết, nhưng mà may mắn của mình có thể dùng đến khi nào?
“Cho nên ta không thể không phản.” Trần Tắc
Minh nói, thực bình tĩnh, thực trấn định.
Dương Như Khâm cũng ngậm miệng, Tiêu Định tùy
hứng rốt cuộc vẫn là cần phải trả giá thật nhiều. Nhưng đại giới này quả thật
là thảm trọng.
Trần Tắc Minh ngẫm nghĩ một lát lại nói:“Ta
không thể quay đầu , vì thế chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.”
Cho dù tiền phương là bùn lầy không thể thoát
thân.
Dương Như Khâm thở dài một tiếng, lại nói:“Huynh
có thể cường liệt như vậy nhưng còn người nhà của huynh thì sao?”
Trần Tắc Minh sắc mặt thay đổi:“Đệ biết rõ ,
ta sớm đã không cha không mẹ vô thê vô
nhi [không
vợ không con] .”
Dương Như Khâm lại tựa hồ nhìn không ra sắc
mặt y đã xanh mét,“Ta nghe nói huynh còn có hai tỷ tỷ đã gả ra ngoài.”
Trần Tắc Minh phất tay áo:“Nữ nhân đã gả ra
ngoài như bát nước đổ đi! Dương Như Khâm, rốt cuộc đệ muốn nói gì? !”
Dương Như Khâm cười rộ lên, cũng đứng dậy:“Ta
bất quá là nói chuyện thực tế. Nay thế cục vi diệu, kết cục các thế lực tranh
đoạt chỉ sợ so với tưởng tượng của chúng ta còn rắc rối hơn, tương lai sẽ thế
nào ai cũng không đoán trước được, vương gia thật sự là nên cẩn trọng, suy nghĩ
thấu triệt rồi hãy đi bước tiếp theo. Chung quy nhân sinh nhất thế [một đời người], có quá nhiều điều cần băn khoăn suy
tính. Vương gia sự vụ bận rộn, có một số việc có lẽ không hẳn có thể suy nghĩ
chu toàn,” Hắn tao nhã cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh,“Ta thân là bằng
hữu tự nhiên nên nhắc nhở một phen.”
Trần Tắc Minh ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Dương Như Khâm chắp tay:“Lời đã cạn, xin cáo
từ trước.” Nói xong, lại nhìn lướt qua bình phong, cười nói,“Bằng hữu một hồi,
cuối cùng một hồi rượu cũng nên hảo tụ hảo tán, vài tráng sĩ phía sau kia cũng
không cần dùng đến đâu. Tả hữu chỉ cần ta còn ở kinh thành, muốn giết muốn bắt há
chẳng phải chỉ một câu của vương gia sao...... Không nhất thiết vội vàng ở hôm
nay .”
Trần Tắc Minh nhìn hắn nghênh ngang bước ra
ngoài phủ, chỉ khoảng nửa khắc cư nhiên có chút không biết nói gì.
Độc Cô Hàng mang theo phục binh đuổi theo, thân
thủ Trần Tắc Minh mạnh mẽ ngăn lại, cảm thấy cũng không khỏi bội phục người này
thật sự là lớn mật.
Trần Tắc Minh lặng lẽ đi đến lãnh cung xem
Tiêu Định.
Cửa sổ bên trong Tiêu Định lưng quay về phía
bên ngoài, cúi đầu cầm trong tay phật châu, trong miệng lẩm bẩm, hồn nhiên nhất
phái trầm tĩnh vui mừng. Hàn Hữu Trung canh giữ ở bên cạnh, hết sức chăm chú
nghe, một chủ một tớ, mặc dù hình dung chật vật, y sam đơn bạc, thế nhưng lại
có chút hương vị thản nhiên tự đắc.
Trần Tắc Minh bình tĩnh nhìn sau một lúc lâu,
khói hương lượn lờ, trong nháy mắt khiến y có ảo giác tựa hồ người bên trong kia
không phải cừu nhân khắc cốt ghi tâm, mà là một cao tăng trong chùa. Trong
hoảng hốt y mạnh mẽ buộc mình thanh tỉnh lại, trong lòng thống hận vô cùng, kẻ
này muốn chính là này hiệu quả đi, để cho người khác cảm giác hắn sám hối , thu
liễm , cải tà quy chính .
Nhưng mà trong đôi mắt kia chưa bao giờ lóe
ra quang mang tâm bình khí hòa, đột nhiên y rất muốn quát to một tiếng khiến
người kia quay đầu lại, để y xem rõ ràng trong mắt hắn chân tướng thực sự.
“Ai cấp kinh Phật?” Y hỏi hắc binh giáp sĩ ngoài
cửa.
Binh sĩ cung kính nói:“Là người của Đỗ đại
nhân đưa tới.”
Trần Tắc Minh nhăn mày, lại không nói gì.
Binh sĩ thấy sắc mặt của y cũng có chút ý sợ hãi, Trần Tắc Minh sớm nói qua trừ
đồ ăn, không được hướng bên trong đưa đồ vật khác.
Đây là vì phòng ngừa trao đổi bí mật, đồng
thời cũng là trừng phạt.
Xuân hàn se lạnh, y cũng không cho đưa thêm
quần áo vào, Hàn Hữu Trung thỉnh cầu nhiều lần, nói Tiêu Định ban đêm bị rét
lạnh đến nỗi thường hay ho khan, vẫn là bị Trần Tắc Minh cự tuyệt. Ho khan? Y
có chút buồn cười, có ai quan tâm những điều này vì các tướng sĩ tại biên quan
giết địch hay không ! Quả nhiên làm hoàng đế lâu ngày thành thói quen, còn gây kinh động như vậy.
nàng ah
Trả lờiXóaNàng chỉnh lại chút cái đăng nhập đi ⌒.⌒ , please!
Bình thường mình toàn com = mail, face, mà trên trang của nàng không com bằng những cái đó được ah ㅠ.ㅠ
Lâu lắm hông sử dụng cái Gúc Gồ này~ suýt quên béng mất luôn
Mà cũng nhờ nàng mà mình tìm lại được cái nick này ý nha $_$
Làm nhảm thêm chút
Tớ trót nhảy hố rồi, nàng nhớ lấp hố cho tớ nha~ nha~~
Yên tâm, ta chỉ rùa chứ không drop đâu ! Mà chỉnh đăng nhập là sao, ta gà mờ mấy vụ này lắm !
Xóatui quay lại rồi đây ^^
Trả lờiXóaTui phải nói là truyện này đã làm tui sâu sắc thêm câu " không có hai người có chung một nỗi đau."
Mà như Dương Lương ở trong vòng xoáy, như Dương Như Khâm biết mà không thể nói ra cũng là một loại đau khổ.
Tiêu Định và Tắc Minh, hai người ân oán một hồi, quân thần một hồi, thử thách và hiểu lầm cứ lần lượt xếp lớp lên nhau. Mỗi người đều hiểu cái cảm giác đau khổ nhưng lại cố ý tạo nên nó T_T
Quả thật mâu thuẫn trong nội tâm của hai người này được tác giả khắc họa rõ nét, đó cũng chính là cái hay của truyện .
Xóa