Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------
Người nọ trùng hợp còn đứng ngoài bóng sáng
của lồng đèn, vì thế dưới ngọn đèn le lói chỉ nhìn thấy người nọ hai chân dang
rộng vững chãi, đứng sừng sững như núi chặn trên lối đi của bọn họ.
Qua thân hình mơ hồ có thể nhìn ra được là
một nam tử cao lớn.
Hàn Hữu Trung ra lệnh tiểu hoạn quan bên cạnh
đi trước vài bước, nâng đèn lồng lên cao chiếu sáng rõ ràng chân dung người nọ.
Tất cả mọi người hút một ngụm khí lạnh, không khỏi quay đầu nhìn hoàng đế.
Hắn chỉ là lạnh lùng nhìn người tới.
Cho dù một màn trước mắt này cũng không ra
ngoài hắn dự kiến, trong lòng hắn vẫn là như bị búa tạ giáng một phát, trước
mắt chợt mạo kim tinh [tóe đom đóm], ầm ầm khó lòng trấn định, nhịn
không được muốn ha ha cười lạnh, nhưng mà nhiều năm bất động thanh sắc khiến
cho hắn cũng không biểu lộ ra.
Hắn trong lòng đồng thời lại có một loại thoải
mái như trút được gánh nặng, người mà mình âm thầm đề phòng trong sáu năm rốt
cuộc tạo phản , sợi dây đàn đang căng thẳng rốt cuộc có thể thả lỏng, Dương
Lương ơi Dương Lương, ngươi xem, ta đã nói trên thế giới này chỉ có một mình ngươi
là chân chính trung tâm với ta, ngươi cần gì phải phí tâm khuyên ta bỏ qua một người
chung quy muốn phản bội ta chứ.
Hận ý nhiều năm ẩn trong lòng hắn rốt cuộc có
thể tìm được ngọn nguồn, dĩ nhiên là vui sướng nói không nên lời.
Trần Tắc Minh trước mặt nghiêng người mà
đứng, cũng không nhìn bọn họ, tay vịn chuôi kiếm, cúi đầu hai vai hơi chùng
xuống, thần sắc có chút mệt mỏi lại ngạo nghễ không coi ai ra gì.
Tiêu Định hơi híp mắt lại, hắn còn chưa nghĩ
rõ ràng sấm cung đại sự như vậy Trần Tắc Minh như thế nào làm được, lại làm
thế nào giải quyết tốt hậu quả, kẻ đồng mưu là ai.
Tóm lại, hết thảy còn chưa chân chính định
đoạt.
Chỉ nghe “Xoát” một tiếng vang nhỏ, mở đầu
cuộc phân tranh. Trần Tắc Minh chậm rãi từ thắt lưng rút ra bảo kiếm, cũng chưa
động mà chỉ nói:“Ai muốn lên trước?”
Sau chuyện này Tiêu Định mới tỉnh ngộ, đó là
hơn mười năm qua, lần đầu tiên hắn ở khoảng cách gần như vậy chứng kiến Trần
Tắc Minh ra tay.
Chỉ là trong nháy mắt, ánh kiếm như dãi lụa
xẹt qua, kiếm khí chợt bổ tới trước mắt khiến hắn buộc phải lui lại nửa bước,
cơ hồ không thể hô hấp.
Đợi đến khi hắn đứng vững lại mới kinh hãi
phát hiện thắng bại đã trần ai lạc định
[tới hồi kết thúc].
Hết thảy đơn giản như thế, không chút trì
hoãn.
Thị vệ trước người một người tiếp một người ngã
xuống, lộ ra người chiến thắng nguyên bản đang bị ngăn trở.
Trên gương mặt đoan chính của Trần Tắc Minh
không thể tránh bị lây dính vết máu, này thêm sát khí trên người, nếu nói trước
đây còn giống như được ẩn giấu thì sau khi đại khai sát giới hiển nhiên tầng
che giấu này đã được gỡ xuống.
Giờ phút này y giống như một danh kiếm sắc
bén được rút ra khỏi vỏ, trong giây lát rực rỡ loá mắt, hàn ý bức người.
Đôi mắt y không chút để ý lướt qua những thi
thể nằm trên đất lại nhìn sang Tiêu Định, trong đó không có nửa điểm do dự.
Tiêu Định đối diện với ánh mắt như vậy thế
nhưng có chút giật mình.
Hắn chưa thấy qua Trần Tắc Minh nhuệ khí bức
người như vậy bao giờ, hắn không phải không biết Trần Tắc Minh thân kinh bách
chiến, không phải không biết y nhiều lần vào sinh ra tử, nhưng mà hắn đến cùng
chưa từng chính mắt thấy qua y trên chiến trường.
Vị hắc y tướng quân trước mắt này đột nhiên trở nên xa lạ .
Hai người xa xa yên lặng đối diện nhau một hồi
lâu, Trần Tắc Minh cất bước đi tới chỗ bọn hắn.
Hàn Hữu Trung cùng tiểu hoạn quan đều hoảng
sợ kinh hô, xoay người lôi kéo ống tay áo Tiêu Định muốn chạy trốn, Tiêu Định giũ
ra tay áo rồi lại vuốt thẳng, đứng ở tại chỗ nhìn Trần Tắc Minh đang từng bước
tới gần.
Hắn có kinh hoảng, cũng có e ngại, nhưng mà
có ý niệm chiếm cứ trong lòng, tràn đầy so với cảm xúc khác đều mạnh mẽ hơn
ngàn vạn lần.
Hắn làm sao có thể khiến người này coi thường,
một người vẫn luôn bị hắn đạp tại dưới lòng bàn chân !
...... Huống hồ, thoát được sao, có tất yếu
sao?
Trần Tắc Minh nâng tay.
Cổ tay nhẹ nhàng phất vẽ phác ra một đường kiếm
xinh đẹp.
Máu trên thân kiếm vẫn chưa rỏ hết theo động
tác đại nghịch bất đạo của y, từ mũi kiếm văng lên gương mặt Tiêu Định.
Tiêu Định mạnh nghiêng đầu, lại tránh không
khỏi vài tia huyết tích. Trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện nộ khí.
Trần Tắc Minh không đáp lời, trường kiếm chậm
rãi nâng lên, dừng ngay yết hầu Tiêu Định. Vỏn vẹn chỉ cách một tấc, Tiêu Định
cảm giác được hàn ý thấu xương, giờ khắc này tử vong chỉ cách một tấc mà thôi.
Nhưng mà khiến hắn ngoài ý muốn là đối phương lại không lập tức xuống tay hạ sát.
Y đang do dự cái gì?
Yên tĩnh một lát, Trần Tắc Minh đột nhiên
liếc mắt nhìn Hàn Hữu Trung.
Cái nhìn kia tràn đầy rối rắm cùng phức tạp.
Năm ấy chính là khi Tiêu Định lên ngôi được
mười lăm năm.
Trận cung biến này phát sinh đầu năm Canh Ngọ
nên được đời sau gọi là Canh Ngọ chi biến.
Cực kỳ ngoài dự đoán mọi người chính là Canh
ngọ chi biến danh chính ngôn thuận.
Đỗ Tiến Đạm vốn là sủng thần của Tiêu Định công
khai một bản di chiếu của tiên đế, trong đó nói rõ Tiêu Định thiên tính lạnh lùng bạc bẽo, nguyên bản không phải người thích hợp nhất của ngôi vị Thiên Tử, nhưng
tiên đế lập chiếu lúc bệnh tình nguy kịch, nên không kịp chọn lại người thừa
kế, đặc biệt lập chiếu này, cũng mệnh Thái Hậu cùng vài vị trọng thần âm thầm
quan sát phụ tá, phàm là Tiêu Định có hành vi không phù hợp với thân phận đế
vương, có thể dựa vào chiếu này phế đế lập minh quân khác.
Chiếu này vừa ra khiến thiên hạ ồ lên.
Lẽ ra Tiêu Định làm người quả thật khắc bạc
nghiêm cẩn, nhưng trong chính sự vẫn luôn không hề thất trách, trong thời gian hắn tại vị, tuy
rằng thiên hạ không thể nói đại định, cũng là có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Kỳ
thật nếu không phải cùng Hung Nô nhiều năm đại chiến, tiêu hao không ít sức
dân cùng tài lực, chỉ sợ những người lên tiếng ủng hộ hắn càng nhiều hơn.
Nhưng Đỗ Tiến Đạm cùng Trần Tắc Minh, hai vị
trọng thần trong triều một văn một võ lại lật ra bản án cũ hậu cung đại hỏa mười
năm trước.
Nói đến nghi án năm đó cũng còn nhiều nghi
vấn, nhưng đều bị Tiêu Định cường quyền áp xuống, giờ phút này lại chấn động
công khai, lại là có chứng cớ minh xác không thể hoài nghi. Thiên hạ vạn dân
rốt cuộc biết được chân tướng, nguyên lai trận hỏa hoạn năm đó rất nhiều thảm
án tôn thất dĩ nhiên là hoàng đế sau lưng sai sử gây nên, khó trách Hình bộ lập
án nhiều năm nhưng không cách nào truy tra đến cùng, cuối cùng chỉ có thể qua
loa kết án sống chết mặc bay.
Án tử này lật ra, vốn những người biện giải
cho Tiêu Định cũng chỉ có thể ngậm miệng. Trăm thiện hiếu vi tiên, Tiêu Định
phạm vào cấm kỵ này, ai còn dám vì hắn nói một câu. Chỉ có thể nói tiên đế có
dự kiến trước, chuẩn bị xuống long đầu trát này, chẳng sợ Thiên Tử cao quý cũng
vẫn là có thời điểm bị người khác kéo xuống ngựa.
Giờ phút này, Kính vương sớm đã là thái tử,
nhưng chúng thần kiêng dè hắn là thân sinh huyết mạch của Tiêu Định cho nên bỏ
qua hắn, lập một vị tân quân khác.
Kế nhiệm Thiên Tử là đệ đệ nhỏ nhất của Tiêu
Định, vị thân vương cuối cùng của tôn thất, Dung vương Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn nhỏ tuổi hơn nhiều so với Kính
vương, năm nay mới mười lăm tuổi, mười năm trước bởi vì hắn niên ấu
[tuổi nhỏ] cùng với thân mẫu địa vị thấp, không được nhiều thân vương
xem trọng, khi bức cung bỏ sót người này, đứa nhỏ này ngược lại nhân họa được
phúc không ủy mạng trong trường đại hỏa năm ấy.
Nói người này, người cũng như tên, nhiều năm bên
cạnh Tiêu Định, sống được nhờ tính tình nhút nhát, câu nệ cẩn thận. Nghe nói trong
mười lăm năm, an phận thủ thường đến nỗi không được lệnh không dám bước khỏi
đất phong nửa bước.
Đỗ Tiến Đạm nhìn trúng liền là phần nhát gan
này.
Trần Tắc Minh vốn muốn lập Kính vương, Đỗ
Tiến Đạm chỉ nói một câu rằng kẻ này thuở nhỏ khôn khéo, có phụ chi phong [giống cha], nếu lập làm vua thì hậu hoạn vô cùng.
Trần Tắc Minh nghe xong im lặng, y cũng không muốn nhiều năm sau cùng nhi tử của
Ấm Ấm trở mặt thành thù, rốt cuộc ngầm đồng ý lựa chọn của Đỗ Tiến Đạm.
Giờ phút này Tiêu Định bị nhốt trong lãnh
cung, tự nhiên cũng nghe nói đến sự tình này, hắn vốn thân mang trọng bệnh,
biết được nguyên nhân nước cờ sai của mình cư nhiên là lão thần Đỗ Tiến Đạm mà
mình vẫn luôn tín nhiệm, ngay đêm đó liền tức giận đến phun máu ngất đi.
Hàn Hữu Trung sợ tới mức hồn phi phách tán,
liều mạng gõ cửa cầu vệ sĩ gọi thái y đến xem.
Nhưng mà giờ khắc này làm gì còn có người
nguyện ý đi quản sống chết của một tiền nhiệm hoàng đế bị đoạt mất quyền lực. Mấy
ngày sau, Tiêu Định tự nhiên tỉnh dậy, Trần Tắc Minh mới nghe được tin tức bèn phái
thái y đến xem.
Tiêu Định dùng gậy gộc ra sức đánh đuổi thái
y ra ngoài, cười lạnh nói:“Muốn giết thì giết, còn trị cái gì mà trị ? Cởi quần
thối lắm !” Dưới cơn phẫn hận, thế nhưng hắn mắng ra cả thô từ bỉ ngữ mà trước
kia học được trên phố.
Thái y vội vàng chạy trốn, nếu là trước đây,
hắn còn muốn e ngại vạn tuế ngày sau nổi giận, giờ phút này ngược lại không còn
e ngại nữa .
Nhưng mà, sau khi tân đế đăng vị, vấn đề xử trí phế đế không biết như thế nào
cho phải, hỏi Trần Tắc Minh, Trần Tắc Minh nói:“Vạn tuế mới đăng cơ, thiên hạ mong
đợi một vị vua nhân hậu...... Phế đi là đủ rồi.”
Đỗ Tiến Đạm nghe được chỉ khẽ lắc đầu, lại
không nói gì.
Sự tình cung biến, Trần Tắc Minh công lao cao
nhất, tân đế phong Trần Tắc Minh làm vương, đồng thời phụ trách soái ấn; Nhưng trước
vô vàn thủ đoạn của Đỗ Tiến Đạm, Trần Tắc Minh cũng vô pháp thành công, phong
Đỗ Tiến Đạm làm tướng, kì tử chiêu làm phò mã.
Hai người đều là trọng thần của Tiêu Định , vây
cánh nguyên bản phần đông, trong triều còn một ít dị kỷ, rất nhanh cũng bị Đỗ
Tiến Đạm thủ đoạn độc ác trừ bỏ.
Từ đó hai người cùng nhiếp chính, hiệp trợ ấu
quân, trong lúc nhất thời quyền khuynh thiên hạ.
Nhưng mà cân bằng như vậy chú định chỉ là
ngắn ngủi, chuyện ấy nói sau.
Tiêu Định nơi này lại sớm có ý định tìm chết,
chỉ vô tri vô giác đợi tin tức, trong cung không người để ý tới bọn họ, đợi
Tiêu Định biết được tính mạng không ngại, đã là hơn tháng sau.
Chờ chết lâu như vậy, cư nhiên đợi được tin sống
sót.
Tiêu Định ngây người thật lâu rồi ầm ĩ cười
to, tình trạng giống như điên cuồng.
Giờ phút này đi theo bên người hắn chỉ có một
mình Hàn Hữu Trung, nhiều năm trước là một người này, nhiều năm sau vẫn là
người này. Giống như một giấc mộng, trong mộng hắn tay nắm thiên hạ, lập sinh phán
tử, đứng ở đỉnh cao quyền lực, nhưng mà chợt tỉnh cơn mộng, cho dù tay hắn có
thừa độ ấm, cho dù hắn không cam tâm hết thảy nhưng đã nhiều năm như vậy, quanh
đi quẩn lại hắn cư nhiên trở về nguyên điểm.
Hàn Hữu Trung kinh hoảng,“Vạn tuế?”
Tiêu Định ngừng cười, yên lặng một lúc lâu
rồi bất ngờ nói:“Ta đã không phải vạn tuế .”
Hàn Hữu Trung lão lệ tung hoành [khóc nức nở]:“Vạn
tuế thủy chung là vạn tuế của lão nô.”
Tiêu Định nhìn lão, ánh mắt lạnh lẽo.
Còn có thể tin sao, còn có thể tin tưởng
người khác sao? Lòng người khó lường !
Hàn Hữu Trung lại không biết suy nghĩ của hắn,
kính cẩn nghe theo thân thủ dìu hắn.
Tiêu Định chuyển tầm mắt, nhiều năm như vậy, sau
cơn mê ta mất đi ái nhân [người yêu],
lại thu hoạch càng thêm nhiều địch nhân.
Trần Tắc Minh, Trần Tắc Minh......
...... Ngươi buông tha cho ta? Không giết ta? !
Nhân hậu? Thật buồn cười, ngươi không nhìn
lại chính mình, ngươi có tư cách này sao? ! Ngươi bất quá là tiện nhân !
Ta sớm nên nghe lời Dương Lương, vĩnh viễn
không dùng ngươi.
Có một ngày...... Rồi sẽ có một ngày !
Người ta muốn giết nhất, chắc chắn là ngươi.
Ấu đệ của hắn tuy rằng tha mạng cho hắn,
nhưng đối với bào huynh từng hô phong hoán vũ [hô mưa gọi gió] làm sao có thể triệt để yên tâm.
Chỉ là ngại nhân quân [quân vương nhân
hậu] hai chữ cùng mặt mũi Hoàng gia, mới ngượng ngùng minh mục trương đảm [mắt trân trối
mở] đem hắn giam vào thiên lao mà thôi. Càng nghĩ, cuối cùng đem hắn cấm
quyển trong lãnh cung, lệnh Trần Tắc Minh tự mình phái người trông coi, bá quan
cùng hậu cung mọi người đều không được tới gần.
Tiêu Định nếu có thể đứng dậy, nhìn đến cửa
cung kia từng hàng hắc giáp vệ sĩ, chắc chắn hắn sẽ tức giận đến nỗi trước mắt biến đen, đội quân tinh nhuệ kia vốn là hắn chi tiền dưỡng ra nay cư nhiên lại dùng
đến cầm tù chính mình .
Nhưng giờ phút này Tiêu Định hoàn toàn không
rảnh bận tâm điều đó, bệnh tình kéo dài làm cho hắn sớm đã hao tổn khí huyết, vốn
là dựa vào thái y lấy dược liệu quý trọng điều dưỡng thân mình, mà lần này
nhiều lần biến cố, dược sớm đã ngưng lại thêm tâm tình phẫn nộ, huyết khí nan bình [khó an], dần dần không thể
duy trì.
Hùng tâm tráng chí trước đó muốn đem Trần Tắc
Minh nghiền xương thành tro, chính hắn cũng biết chỉ có thể là suy nghĩ viễn
vông mà thôi.
Nhưng cỗ hận ý kia đã thấm vào xương cốt không
thể phai nhòa, dù cho hắn thỉnh thoảng rơi vào hôn mê, trong thâm tâm cũng vẫn
lặp đi lặp lại cái tên ấy, lo sợ chính mình khi qua cầu Nại Hà sẽ quên đi.
Hắn trong nỗi oán hận sâu sắc triền miên bệnh
thập tử nhất sinh.
Qua những lần phát tác, thời gian hắn có thể
tỉnh lại càng ngày càng ngắn, hôn mê ngày lại càng ngày càng dài, đem Hàn Hữu
Trung trung thành và tận tâm nhìn thấy kinh hãi đảm chiến [lo sợ mất mật], khóc lóc, rồi lại
năn nỉ thủ vệ, nhất định phải thỉnh thái y lại đến một chuyến.
Tướng sĩ trông giữ gặp phế đế quả nhiên là bộ
dáng bệnh đến chỉ còn một hơi thở, cũng sợ Tiêu Định chết trên tay mình mới vội
cuống quít báo lên.
Một ngày này, Tiêu Định ngẫu nhiên tỉnh táo
lại, bên người cư nhiên lặng ngắt như tờ, không một bóng người.
Hắn chống đỡ thân mình muốn ngồi dậy, thân
mình vừa dựng lên một nửa, trước mắt tối sầm lại ngã xuống.
Bệnh đến lúc này, hắn sớm đã không còn cảm
giác đói khát, lúc ngất đi thì cũng thường có mấy ngày không ăn. Mà không ăn
cơm, người làm sao còn chút nào khí lực, hắn kỳ thật sớm gầy đến không thành hình
người, chỉ là chính mình không biết mà thôi. Bởi vì nóng lên, xiêm y trên người
hắn đã ra đầy mồ hôi, lau khô lại ra tiếp cho nên luôn có loại cảm giác dinh
dính ướt sũng. Ngày thường Hàn Hữu Trung sẽ mở vạt áo lau người cho hắn, hôm
nay không biết vì cái gì lại không ở đây.
Tiêu Định không sợ đói, nhưng khát vẫn cảm
giác được, giờ khắc này hắn có cảm giác như cổ họng bị bốc hơi khô khốc, kêu
vài tiếng, cũng không thấy có người lên tiếng trả lời, chỉ có thể tự mình xuống
giường.
Vừa đứng lên, hắn trước mắt tối sầm, đầu nặng
trình trịch, chỉ nhìn thấy bóng người lóe lóe nhoáng đến nhoáng đi trước mắt,
thần trí lại vẫn là thanh tỉnh , chỉ phải chậm rãi ngồi xuống. Chờ đợi trận mê
muội qua đi.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe được tiếng bước
chân đến gần, bước vào phòng.
Hắn quay đầu nhìn sang nhưng trước mắt lại
vẫn là một mảnh hắc ám.
“Nước...... nước......” Hắn thấp giọng thở
dốc, đầu suy sụp rủ xuống.
Tiêu Định cảm thấy vô cùng dị thường, Hàn Hữu
Trung không phải người chậm trễ như vậy.
Nhưng trước lúc ấy, hắn thấy rõ người kia một
thân hắc y, một thân hắc bào khiến hắn khắc cốt minh tâm!
Tiêu Định đỡ giường chậm rãi đứng lên, mặt
không chút thay đổi.
Hai người nhìn nhau một lát, Tiêu Định thân
thể bắt đầu lay động không chừng.
Trên mặt hắn nguyên bản hàn khí bức người,
lại dần dần hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng phát xanh, lại cách một lát, rốt cuộc phun
ra một búng máu, hai đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống.
Trần Tắc Minh ánh mắt hơi hơi đổi đổi.
Tiêu Định đơn giản lại phun ra mấy hơi, đem máu tụ trong ngực phun hết, rồi mới ngẩng đầu lên cười kỳ dị:“Luôn luôn đều là
ngươi quỳ ta, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy ta quỳ ngươi . Thống khoái đi?”
Giờ phút này, hắn toàn dựa vào hai tay nỗ lực
chống đỡ mới không đến mức lập tức ngã sấp xuống, bên môi còn vương máu, thân
hình gầy gò tiều tụy, tràn đầy bệnh trạng. Nhưng cổ lửa nóng trong mắt kia lại như
lợi kiếm ra khỏi vỏ đoạt nhân tâm phách, thái độ không có nửa điểm suy yếu, lại
khiến người không khỏi xem nhẹ hình dung của hắn chật vật.
Trần Tắc Minh liếc nhìn lão một cái, đạm mạc nói:“Hàn
công công nói quá lời, hắn nếu không phải giả bệnh, đợi lát nữa để người gọi
thái y đến xem liền biết ngay.”
Hàn Hữu Trung bật thốt lên nói:“Vậy, vậy còn
không nhanh lên.” Nói xong , thấy đối phương cũng không quay đầu lại , mới giật
mình nói sai rồi nói, giờ phút này nơi nào vẫn là chính mình có thể lấy điệu bộ
đùa giỡn uy phong ngày trước, vì thế lại không dám mở miệng, đầy đầu không
ngừng đổ mồ hôi.
Nói xong vươn ra một bàn tay hướng Trần Tắc
Minh, tựa như ngày thường trên đại điện ban cho y bình thân không chút để
ý:“Trần ái khanh, trẫm hỏi ngươi, ngươi nhìn ra cái gì ?” Nói xong cười không
ngừng, tràn đầy sắc thái trào phúng. Chỉ là hắn giờ phút này ngay cả nói chuyện
cũng rất là lao lực, lại thêm xiêm y lam lũ, đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu,
mới vừa này một phen nói nếu so với trước đây thì không khỏi vẫn là mất đi khí
thế .
Trần Tắc Minh nhìn hắn, thần sắc khẽ lay động.
Sau một lúc lâu từ trong lòng lấy ra một cái
bình sứ, ý bảo Hàn Hữu Trung,“Này, cho hắn ăn, nhất định sẽ khỏe lên.” Nói đem
bình sứ để lên bàn.
Hàn Hữu Trung kinh ngạc:“Đây là cái gì?”
Trần Tắc Minh thấy hắn thần trí không rõ,
giật mình, đi lên vài bước, đến bên cạnh hắn do dự một lát mới ngồi xuống.
Tiêu Định hơi hơi mở mắt ra, cười cười, có
chút hoảng hốt:“Hối hận, đương nhiên hối hận...... Lúc trước, ta vốn nên đem
ngươi cùng kỹ nữ kia giết một lượt, đoạn tuyệt hậu hoạn !”
Vừa mới dứt lời, đã bị người một phen sấn tới,
hung hăng tát một cái trên mặt.
Trên mặt nóng cháy , Tiêu Định cũng không có cảm
giác đau, mở mắt nhìn đến Trần Tắc Minh rõ ràng là bị đau đớn đến sắc mặt xanh
mét, bèn cười ha ha, cảm thấy thật thống khoái.
Trần Tắc Minh nhìn hắn một lát, rất nhanh
bình tĩnh trở lại, chậm rãi buông hắn ra. Trong lòng chợt thấy ảo não, đối
phương đến cùng từng là ngôi cửu ngũ chí tôn, trong thân chảy là dòng máu của Hoàng
gia, thân phận tôn quý, y cũng không phải là ngày đầu tiên lĩnh giáo ngôn ngữ
khắc nghiệt bạc bẽo của hắn, cần gì phải cùng hắn so đo.
Nhưng Ấm Ấm ơi, cho đến hôm nay, hắn đối với nàng
vẫn là không có nửa điểm hối ý.
Người này thật sự là thiên tính tàn khốc,
thiếu tình cảm quả đức, loại người này hôm nay bị nhốt nơi thâm cung là tuyệt đối
không oan uổng.
Trần Tắc Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu
Định:“Ngươi đây không phải bệnh,” Y cười cười,“Mà là độc.”
Tiếng cười của Tiêu Định ngưng bặt, hai người
trong mắt đều tóe lên tia lửa, lóe lên hận ý sâu sắc.
Hai người niên kỉ đều không còn nhỏ, ngày
thường cũng đều chững chạc thâm trầm, không biết vì sao khi đối mặt nhau lại cứ
kiềm nén không được khí phách.
Trần Tắc Minh thấp giọng nói:“Là hạ trên tấu
chương Đỗ đại nhân mỗi ngày đưa cho vạn tuế xem, Thánh Thượng không phải chuyên
cần chính sự sao, càng chăm chỉ độc liền càng sâu,” Y mỉm cười,“Loại độc này là
vi thần cố tình tìm cho vạn tuế, vô sắc vô vị, chỉ cần trường kỳ chạm đến liền
có thể sinh ra chứng bệnh vô danh. Danh y nếu là chưa từng gặp qua, không hẳn
đoán ra được, thật sự là...... tối thích hợp vạn tuế.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét