Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2016

Tướng quân lệnh - Chương 9 [Thượng]


 Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện


Thái Hậu nhìn sang Triều thân vương, Triều thân vương gật đầu một cái, Thái Hậu mới bước vào buồng trong, một lát sau cầm một vật đi ra, đem kia vật mở ra, quả nhiên là cuộn tơ lụa màu vàng, mặt trên viết mấy hàng chữ nhỏ, cuối cùng là một dấu ấn đỏ.

Hoàng đế ngưng mắt nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy mặt trên viết “Có thể phế Tiêu Định......” Vài chữ, mới chính thức có thể tin tưởng nguyên lai sớm từ năm đó, phụ thân quả nhiên là chân chân chính chính chưa từng thương yêu mình, không khỏi khẽ thở dài một hơi, lại không nhìn lại di chỉ kia nữa, xoay người vung bút viết ý chỉ theo yêu cầu của Triều thân vương. Viết xong lại lấy ra con dấu tùy thân ấn xuống, nhẹ nhàng thổi khô mực nước rồi ném vào tay Triều thân vương.

Triều thân vương quỳ xuống liên thanh bái tạ. Cả đám người đều mừng rỡ như điên, hoàng đế quay đầu nhìn Thái Hậu, Thái Hậu nào biết thắng lợi đến dễ dàng như thế, trên mặt thần sắc hiển chút mờ mịt lại pha lẫn nét vui mừng.

Hoàng đế lặng yên toan lui bước.

Lúc này, xa xa thiên không đột nhiên bùng lên một trận khói lửa mãnh liệt, ngay lập tức lại vang lên một tiếng nổ dữ dội, hoàng đế đứng ở trước cửa, phía sau Ngô vương ngạc nhiên nói:“Nửa đêm cũng có người đốt pháo hoa, quả là kinh thành, hành xử không như lẽ thường.”

Bên ngoài viện, Trần Tắc Minh cùng Đỗ Tiến Đạm cũng thấy được trong trời đêm kia như sao băng chợt lóe qua sáng lạn rực rỡ, Trần Tắc Minh ngưng mắt nhìn không nói gì, Đỗ Tiến Đạm đã thấp giọng tự nói:“Xúi giục thành công ......”

Trần Tắc Minh thu hồi ánh mắt, khó có thể tin nhìn hắn, cẩn thận cân nhắc một lát rốt cuộc nhịn không được nói:“Ngụy Huy nghe nói là tâm phúc ái tướng của Triều thân vương, ở trong triều cũng có danh dũng tướng, lẽ nào lại dễ dàng phản chủ nhân như thế ?”

Đỗ Tiến Đạm mỉm cười:“Thật khéo là Dương đại nhân trước khi đi cũng nói tương tự như vậy.”

Trần Tắc Minh tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.

Đỗ Tiến Đạm tiếp tục nói:“Vì thế hắn xin vạn tuế mười dũng sĩ thấy chết không sờn, nói Ngụy Huy một khi không theo, liền lập tức lấy trọng trùy kích sát [đánh chết], lập người khác làm soái.”

Trần Tắc Minh vừa nghe, càng là giật mình, thầm nghĩ Dương Như Khâm người kia không đến nhược quán chi năm [20 tuổi], tay trói gà không chặt, kiến thức thủ đoạn thế nhưng đã ngoan tuyệt đến tận đây, cũng không biết là nên khen hay là nên thán [than thở].

Đỗ Tiến Đạm thở dài:“Ngụy Huy có một viên phó tướng từng là môn sinh của ta, sau vì hắn bỏ đường văn mà theo nghiệp võ, một lòng luồn cúi quay đầu làm môn hạ của Triều thân vương. Dương đại nhân hỏi rõ tính tình người này, liền muốn ta tự tay viết một phong thư, nói là muốn tiếp nhận người này...... Nếu ta đoán không lầm, người này hiện tại...... Đã là tân đại soái kia của bốn vạn binh sĩ.”

Trần Tắc Minh lúc này mới giật mình, những chuyện tiếp theo thì cũng đơn giản, ít ỏi vài lời mà thôi, chỉ nhất giới văn sĩ mà có thể xúi giục vạn người bên trong đoạt soái, kế hoạch như vậy thật sự là hiểm đến cực điểm, chỉ nghe đã để người líu lưỡi không thôi. Bất quá hoặc là vì nguyên nhân như thế, người thường không dám nghĩ cũng không thể nghĩ đến, ngược lại mới tạo cơ hội thành công cho Dương Như Khâm.

Cái gọi là binh đi nước cờ hiểm, mỗi người đều biết lại không hẳn nghĩ đến, lại hoặc là nghĩ đến lại không hẳn làm được.

Y lơ đãng nhớ tới trước khi xuất hành Dương Như Khâm hướng chính mình chém ra một kiếm kia, trong giây lát ý thức được cái gì, bỗng nhiên đứng dậy, cẩn thận ngẫm lại, đột nhiên trên lưng mồ hôi lạnh đầm đìa.

Một khắc kia kiếm chỉa ngay cổ họng, phía sau cửa không mở, giờ phút này nếu như có mấy người từ phía sau đánh tới, nhất định là một kích mà trúng.

Y có thể tưởng tượng, Ngụy Huy chính là chết trong một nháy mắt tương tự như vậy.

Chỉ một khoảnh khắc khinh địch.

Sau gáy y có cảm giác rờn rợn, sờ sờ đầu âm thầm tự nhủ, may mắn một khắc kia Dương Như Khâm chỉ là thử một lần.

Đang suy nghĩ thì hoàng đế đã từ trong viện đi ra, Ngô vương đi theo phía sau hắn không xa. Khi hoàng đế bước ra cửa, nhóm vệ sĩ ngăn cản phía sau hắn, đem hai cánh cửa sơn đỏ của đại môn đóng lại.

Chỉ cách có vài bước, Ngô vương tuổi trẻ trên mặt hiển lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn nhắc lên vạt áo chạy tới, mà đại môn ngay tại phía trước hắn trong nháy mắt,“Phanh” một tiếng, gắt gao khép kín.

Nội môn truyền đến đập cửa dồn dập, Ngô vương tính trẻ con chưa thoát thanh âm mang theo tiếng khóc kêu:“Hoàng đế ca ca, hoàng đế ca ca mở cửa đi ! !”

Hoàng đế nét mặt âm trầm đứng ở trước cửa, làm như không nghe thấy, hắn quay lưng về phía tiếng kêu khóc kia, không hề quay đầu lại.

Trần Tắc Minh nghênh đón, kinh ngạc ướm lời:“Vạn tuế?”

Hoàng đế một phen đẩy y ra, dồn dập đi về phía trước vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người chỉ vào tẩm cung Thái Hậu:“Đốt ! ! Một kẻ cũng không lưu ! !”

Tất cả mọi người giật mình.

Trần Tắc Minh cảm thấy mờ mịt, không khỏi nhìn Đỗ Tiến Đạm liếc mắt nhìn. Chỉ thấy Đỗ Tiến Đạm hơi hơi thở dài một tiếng, nhưng trên mặt không có một chút thần sắc ngoài ý muốn nào, hiển nhiên hai người sớm đã thương lượng qua việc này. Trần Tắc Minh trong lòng trầm xuống, muốn tiến lên góp lời.

Hoàng đế ngưng mắt nhìn cung đình, nhẹ giọng nói:“Nếu có bất cứ kẻ nào...... chạy thoát...... Các ngươi liền mang đầu tới gặp trẫm !” Dứt lời, ngẩn ngơ nhìn một lát mới phẩy tay áo bỏ đi.

Đỗ Tiến Đạm vô thanh phất tay, khiến binh sĩ khiêng đến củi lửa, chất đống ở ngoài cửa.

Trần Tắc Minh đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng hoàng đế đi xa, lúc này mới chân chính phản ứng lại được. Trước đây tuy rằng trên chiến trường giết người vô số, nhưng chuyện ngỗ nghịch hỏa thiêu cung điện Thái Hậu như vậy lại nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong lòng bang bang kinh hoàng khiến mồ hôi tuôn ra như tắm, bước nhanh đi phía trước đuổi theo hai bước, lại bị người kéo lấy ống tay áo.

Y quay đầu lại, Đỗ Tiến Đạm đang nhìn y, lắc lắc đầu.

Trong viện tiếng hô càng lúc càng hỗn độn, hiển nhiên tất cả mọi người vì Ngô vương gọi kêu mà cảm thấy được tình huống khác thường, phân phân chạy vội tới phía sau cửa, không ngừng mà điên cuồng gào thét đập cửa.

Trần Tắc Minh kinh ngạc nghe, rốt cuộc không đành lòng nói:“Nhưng...... Họ đều là vương gia...... Là Thái Hậu a !”

Đỗ Tiến Đạm vẻ mặt phức tạp nhìn y:“Ngươi cho rằng vạn tuế không biết?”

Trần Tắc Minh không nói gì.

Có binh sĩ đem đuốc đến, Trần Tắc Minh tiến lên vài bước ngăn trở hắn:“Đợi đã, ta đi tìm vạn tuế ! Một phen hỏa thiêu cho dù sạch sẽ thống khoái, nhưng thiên hạ dân chúng sẽ nói như thế nào, miệng người đời sau làm sao ngăn được !”

Đỗ Tiến Đạm thấy y chấp mê bất ngộ, lạnh lùng nói:“Ngươi đây là dẫn lửa thiêu thân.” [tự chuốc lấy tai họa] Nói đoạn rút cây đuốc trong tay binh sĩ kia ra, ném lên đống củi.

Trần Tắc Minh giẫm chân:“Đại nhân ! !”

Đỗ Tiến Đạm nói:“Lửa này nhất thời bán khắc còn chưa thể đem phòng ở thiêu sụp, vạn tuế còn chưa đi xa, có lẽ ngươi nhanh lên còn kịp.” Trần Tắc Minh trợn mắt nhìn Đỗ Tiến Đạm đang liếc mắt nhìn mình, chạy vội theo phương hướng hoàng đế ly khai.

Chạy vài bước, xoay người vừa nhìn đã thấy trước cửa cung hỏa diễm đã cháy phừng phực, quang ảnh chớp nhoáng quyến rũ dị thường. Nội môn tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng mắng chửi bên trong viện ầm ĩ không ngừng, huyên náo như sôi trào, tiếng đập cửa thẳng như nổi trống đánh vào lòng người thình thịch không yên.

Bên ngoài trận lửa từng đội những binh sĩ đang không ngừng dùng phương thức hắt nước để ngăn cách thế lửa lan tràn ra bên ngoài, một tổ tiếp một tổ ngay ngắn có trật tự.

Đỗ Tiến Đạm một mình đứng lưng quay về phía y, bình tĩnh lại tàn khốc khoanh tay đứng ở ngoài đội hình, dưới chân hắn cái bóng mở rộng vô cùng, trong ánh lửa lắc lư lại hiện ra như hình dáng yêu thú dữ tợn.

Trần Tắc Minh hoảng sợ.

Đợi nửa đường đuổi theo hoàng đế, hoàng đế thản nhiên quét mắt nhìn y một thoáng, cũng không ngoài ý muốn, chỉ nói:“Sáng mai còn có một trận chiến, tướng quân trước nghỉ ngơi đi thôi.”

Trần Tắc Minh đi theo phía sau hắn, nói:“Vạn tuế, kia rất......”

Hoàng đế cắt ngang lời y,“Dương Như Khâm chỉ xúi giục một đường trung quân, còn có gần bốn vạn địch nhân ở ngoài thành, bọn họ không biết dưới trướng Triều thân vương đã phản, nhưng thế lửa cực đại tối nay đã sáng rực cả trời đêm, ngoài thành cũng nhìn thấy được, khó tránh khỏi sẽ có đề phòng. Ngày mai trời vừa sáng, tướng quân có thể dẫn quân tiến công. Điện tiền tư có hai vạn quân, đều do tướng quân điều hành, đến lúc lâm trận liền cùng Dương Như Khâm tiền hậu giáp kích, đem tổn thất khống chế ở mức thấp nhất...... Chung quy đây đều là binh tướng của trẫm, là dùng để đánh người Hung Nô, không phải dùng để tự mình hại mình .”

Trước trận chiến hắn ra lệnh trật tự rõ ràng, an bài chu toàn như vậy, hiển nhiên là sớm đã suy xét cẩn thận, theo lý thôi chi, trận lửa ở hậu cung nói vậy cũng là nghĩ suy tận tường hậu quả. Trần Tắc Minh trong lòng càng gấp, cúi đầu đáp ứng xong lại nói:“Thần có một lời không thể không nói......”

Hoàng đế nhíu mày:“Có chuyện ngày mai lại nói.”

Trần Tắc Minh bật thốt lên nói:“Đợi đến ngày mai đã cháy sạch cả rồi ! !”

Hoàng đế đột nhiên đứng vững chân bước, thật lâu không nói.

Trần Tắc Minh kinh giác chính mình ngữ khí thật sự quá khích, cuống quít quỳ xuống,“Thần đáng chết, nhưng thần cho rằng sự tình lần này truyền đi nhất định gây tổn hại thánh danh của vạn tuế, thật sự không phải......”

Hoàng đế chậm rãi quay đầu, lẳng lặng nhìn xuống y.

Trần Tắc Minh thấy ánh mắt hắn khác thường, không khỏi ngừng lại, kinh ngạc nhìn hoàng đế.

Hoàng đế hạ thấp người, hai người nhìn thẳng sau một lúc lâu. Hoàng đế đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói:“Ái khanh...... Ngươi còn truy lại đây lặp lại nhắc nhở, trẫm nên nói như thế nào ngươi...... Ngươi không phát hiện...... Trẫm từ ban đầu, liền một kẻ cũng không tính toán bỏ qua sao?”

Trần Tắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối, hoàng đế nâng tay vỗ về gương mặt y, như trấn an, rồi đứng lên vòng qua y bước đi. Trần Tắc Minh sững sờ ở tại chỗ, sau một lúc lâu mới có thể nhúc nhích, ngốc một hồi, cúi đầu khẽ thở dài một hơi.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt của hoàng đế nửa điểm tiếu ý cũng không có, tràn đầy sát khí.

Đứng dậy quay đầu, sau cung tường ánh lửa hừng hực, lúc này thế lửa đã lớn lắm rồi, muốn dập tắt đã không thể được nữa.

Y không cứu được một ai nơi ấy.

Trần Tắc Minh buông xuống ánh mắt, lòng tràn đầy vô lực, trong đầu hỗn độn như ma thế nhưng không biết phải làm sao.

Từ thuở nhỏ y đã được phụ thân dạy bảo, đối với hai chữ trung hiếu rất là thâm trọng.

Lấy phụ vi thiên, lấy quân vi thiên. Nhân sinh trăm sự, hiếu tự vi tiên. [Lấy cha làm trời, lấy vua làm trời. Trăm chuyện trong đời, chữ hiếu làm đầu.] Từng câu từng chữ trên trang sách còn rõ ràng trước mắt, đó là từ lúc bé y đã bắt đầu thuộc làu làu, thuận miệng mà tụng , phụ thân nói đây đều là lời dạy của thánh hiền, là tín điều một đời làm người phải tôn sùng.

Nhưng mà, những chuyện y chứng kiến tối nay đã hoàn toàn làm đảo điên hết thảy.

Từ chỗ Dương Lương biết được nguyên nhân quan hệ khẩn trương của hoàng đế cùng Thái Hậu, cũng chính mắt thấy sóng ngầm sôi trào giữa hai người, y còn biết tính tình hoàng đế là trời sinh tâm ngoan thủ lạt, nhưng y vẫn hề không nghĩ tới hoàng đế sẽ lấy phương thức cực đoan như vậy đến giải quyết đoạn tình cảm này.

Trong nguy cấp, hoàng đế bằng trí mưu một tay xoay chuyển thế cục, hắn chứng minh năng lực của bản thân, càng chứng minh thủ đoạn của chính mình không người có thể so bì, hắn là quân vương trời sinh.

Nếu đã là nắm chắc phần thắng, thủ đoạn tàn khốc kia cũng chỉ có thể gọi là trút căm phẫn .

Gây bất hòa, giam cầm hoặc là sau khi mọi chuyện xong xuôi thì theo nếp luận tội, cái gì đều có thể, vì cái gì cố tình là hỏa thiêu tẩm cung chứ?

Sao lại tạo nên một trận lửa đem toàn bộ thân nhân đốt thành tro tàn?

Cho dù trong đó bao gồm những thân vương ngu xuẩn, nhưng bọn họ là thúc bá huynh đệ của hắn, bao gồm phụ nhân vô tình kia, nhưng nàng đã dưỡng dục hắn, vẫn được hắn gọi là mẫu thân nhân?

Phương thức như vậy vượt qua phạm vi lý giải của y.

Trên lý trí y có thể minh bạch hoàng đế đang trảm thảo trừ căn [diệt cỏ tận gốc] chấm dứt hậu hoạn, trên cảm tình lại không thể chấp nhận chuyện triệt để trở mặt vô tình cùng nghịch lại với lời dạy của thánh hiền như vậy.

Quân vương như vậy khiến y cảm giác e ngại trái tim băng giá, hơn nữa không thể câu thông, bọn họ tựa như người ở  hai thế giới, cô lập với nhau, hoàn toàn không có giao điểm. Y nhớ tới Dương Lương trước kia, có lẽ Dương Lương cũng đã trãi qua những chuyện như vậy, cùng mọi thứ bây giờ y gặp phải cơ hồ hoàn toàn giống nhau. Nay y đã triệt để minh bạch ý tưởng của Dương Lương, người kia dần dần bất hòa với quân vương đứng trên vạn người, như vậy khó có thể tiêu sái như vẻ ngoài mà giữ vững lập trường của chính mình.

Bản thân mình nên làm cái gì bây giờ?

Thủ vững tín niệm hay là thuận theo tự nhiên, khoanh tay đứng nhìn hay là lửa cháy thêm dầu?

Y càng tiến thêm một bước cảm thụ sự yếu đuối của chính mình, khi tín ngưỡng cùng hiện thực xảy ra xung đột, y chỉ có thể thúc thủ vô sách. Mà lấy hiện tại trải qua cùng trí tuệ của y không thể nhìn thấu hết thảy.

Dần dần, ánh lửa ngút trời, giống như ban ngày, có thể thấy được mọi thứ vô cùng rõ ràng.

Y cúi đầu trốn tránh không nhìn quầng sáng kia.

Như thế sau một lúc lâu, đột nhiên phía sau có người lặng lẽ đến gần, y mạnh quay đầu. Từ hòn giả sơn một nữ tử len lén bước ra, nhìn thấy nơi này cư nhiên có người, kinh hãi cơ hồ nhảy dựng lên.

Trần Tắc Minh nhíu mày nhìn cung nữ kia, cảm giác có chút nhìn quen mắt, nhận biết một lát mới nói:“Sao lại là ngươi?”

Đó là thị nữ Tiểu Hồng bên người Ấm Ấm, không biết vì sao đêm đã khuya còn hoảng loạn trong cung.

Nhìn thấy là y, Tiểu Hồng mới miễn cưỡng trấn định xuống dưới, giương mắt nhìn ánh lửa rừng rực kia, lắp bắp nói: “Dạ...... là nương nương sai ta đi ra xem xem...... Chuyện gì huyên náo !”

Trần Tắc Minh nghe được là Ấm Ấm, trong lòng càng loạn, trên mặt đột nhiên nóng lên, may mà là được bóng tối che khuất, Tiểu Hồng cũng không nhìn ra.

Sau khi y khỏi bệnh, lâu rồi chưa từng nhớ tới vị biểu muội này, cha mẹ ngẫu nhiên nhắc tới, y cũng sẽ lập tức chuyển đề tài. Lúc ấy giữa bọn họ từng có qua ngọt ngào, những hồi ức khắc cốt ghi tâm kia lại trở thành một loại thống khổ tra tấn . Mỗi khi y nghĩ đến thuở trước, liền sẽ đồng thời nhớ đến cảnh tượng đêm nọ có thể là bị nàng nhìn thấy. Nhưng y lại nhịn không được phải nhớ lại, lúc ấy trước mắt nàng chính mình đến cùng đang làm cái gì.

Suy đoán như vậy quả thực khiến y sụp đổ.

Tiểu Hồng thấy y ngẩn người, thật cẩn thận nói:“Vậy, nô tỳ xin lui trước ......”

Trần Tắc Minh lúc này mới lấy lại tinh thần, như trút được gánh nặng thở dài một tiếng, nói:“Trở về đi...... Một nữ hài tử như ngươi, đêm đã khuya không an toàn. Trong cung cháy cũng là chuyện thường, bảo nương nương của các ngươi......” Hắn khụ một tiếng, ý đồ thoát khỏi cái loại cảm giác không được tự nhiên này,“Bảo nương nương của các ngươi không cần quá bận tâm.”

Tiểu Hồng vội vàng lui gót.

Một hồi giày vò như vậy, Trần Tắc Minh dự tính trận lửa kia cũng sắp thiêu hết mọi thứ rồi, lúc này mới trở lại đám cháy.

Quả nhiên cung điện đã cháy đến một mảnh sáng lòa, tường viện đã sụp mấy chỗ, thấy được đến bên trong phòng ốc, ngọn lửa từ cửa sổ táp thẳng ra bên ngoài như muốn kéo lấy bầu trời.

Đỗ Tiến Đạm vẫn đứng ở trước đám cháy, yên lặng nhìn, phía trên râu bạc trắng trong làn sóng nhiệt lung tung phi vũ, càng phô bày vẻ mặt hắn bình tĩnh vô ba. Thấy y giờ phút này mới đến, hiển nhiên là không thành công mà trở lại, Đỗ Tiến Đạm thiện ý cười cười, gật gật đầu.

Trần Tắc Minh nhìn hắn, nhớ tới Dương Như Khâm dưới thành, thầm nghĩ, những nhân tài này chân chính là đầu nhập theo vạn tuế, chính mình cần gì phải lẫn vào cùng họ.

Lúc này toàn bộ nóc cung oanh một tiếng rơi xuống, cho thấy là cột trụ cuối cùng rốt cuộc bị thiêu gãy, đại điện ầm ầm sụp xuống, trong lúc nhất thời đầy trời hỏa tinh, diễm thế đại thịnh, sóng nhiệt bức người.

Binh sĩ bên người vội vàng đem hai người kéo ra sau vài bước, tránh đi nhiệt khí cuồn cuộn kia nghênh diện đánh tới.

Trong ngọn lửa lập tức vang lên vài tiếng kêu thét hoảng sợ, bén nhọn chói tai, đã phân không ra nam nữ, chỉ nghe ra nỗi tuyệt vọng thê lương thảm thiết .

Đỗ Tiến Đạm thấp giọng nói:“Còn chưa chết hết ......”

Trần Tắc Minh đưa tay che ở trên trán, cúi đầu không đành lòng nghe.

Hỏa thiêu vài canh giờ mới tắt, thẳng đến trời sáng, khi Trần Tắc Minh ra thành xuất binh, còn nhìn thấy cổ khói đặc quánh kia.

Một trận chiến này cũng không tốn quá nhiều thời gian, đánh một hồi chiến địch minh ta ám [địch ngoài sáng, ta trong tối], nguyên bản không có trì hoãn.

Thân vương tả hữu hai bên trung quân, duy nhất khiến Trần Tắc Minh có chút kinh ngạc là thế tử của Nguy vương.

Đó là một thanh niên huyết khí phương cương.

Sau khi lọt vào trước sau hai phương giáp công của Trần Tắc Minh cùng Dương Như Khâm, thân vương quân đại loạn, những người khác liên tiếp nâng cờ đầu hàng. Chính là dưới hoàn cảnh khốn khó như vậy, hắn cùng với thủ hạ mấy trăm thân binh vẫn như cũ chiến đấu đến một khắc cuối cùng.

Dũng khí kia có lẽ bắt nguồn từ huyết thống cố chấp nhất mạch tương truyền cùng nỗi bi phẫn sau khi nghe được tử tấn [tin về cái chết] của phụ vương.

Trong khoảnh khắc Trần Tắc Minh nhìn thấy hắn bị loạn thương đâm chết, nảy sinh một loại bi thương nồng đượm, lại hoàn toàn không có niềm vui sướng khi thắng lợi.

Y ở trên ngựa nhìn chiến trường xa xa kia, chỉ nhìn thấy máu cùng thi thể chất chồng.

Y không muốn đánh một trận chiến như vậy.

Bình sinh lần đầu tiên, Trần Tắc Minh sinh ra ý niệm mãnh liệt muốn rút lui, giải giáp quy điền.

Tin cung Thái Hậu bị cháy giờ khắc này đã truyền khắp toàn bộ kinh thành.

Mấy trăm người bận rộn đào cho đến trưa, mới dọn sạch được phế tích kia, đào ra vài chục cụ thi thể. Các xác chết đều bị đốt thành than, làm sao còn nhận ra được dung mạo thân thể, bọn thái giám chỉ phải dùng vải trắng che từng khối thi thể, đặt ở nơi trống trải chờ đợi phân biệt. Nghĩ đến những người đã chết kia, trước đây người nào hiển quý hay kẻ nào ti tiện, giờ phút này lại cuối cùng bình đẳng .

Đào xong cuối cùng duy nhất có thể xác nhận là, trong cung Thái Hậu đêm ấy, không một người có vận khí may mắn sống sót.

Hoàng đế khóc xuống chỉ, Thái Hậu vì cháy hoăng thệ, cử hành quốc tang ba ngày, trong năm ngày không được đàm luận chính sự nhằm tế điện Thái Hậu hồn thiêng. Cũng hạ chỉ truy cứu trách nhiệm nội thị quan đương trị [trong phiên trực], hung hăng điều tra.

Đáng thương thái giám kia ngày thường cũng coi như là người cần cù, đêm qua khi thấy lửa bùng lên liền đã bị dọa mất mật, vội vã dẫn người đi cứu giá lại bị điện tiền tư ngăn lại, nhìn thế lửa cùng trọng binh ở kia, trong lòng biết lần này chính mình khó có đường sống, đứng cạnh đám cháy thất hồn lạc phách trông cả một đêm. Đến khi thánh chỉ hạ xuống, thị vệ đến kéo đi, thái giám kia tựa như khúc gỗ ngốc ngốc mặc người đùa nghịch cũng không kêu oan, tự sớm đã bị dọa choáng váng.

Chiến sự kết thúc, Trần Tắc Minh đem tù binh cùng hạng mục công việc nhất nhất an bài thỏa đáng, tiến cung diện thánh thì sớm đã đưa mắt bạc trắng.

Ánh mắt có thể đạt được phiên kì không gió tự động, thỉnh thoảng cung nữ đi qua cũng không dám lớn tiếng, lặng yên qua lại vô thanh vô tức thật quỷ mị. Nhớ lại cuộc thảm sát đêm qua, Trần Tắc Minh đột nhiên rùng mình kinh hãi, chỉ cảm thấy một cỗ âm khí tự sau lưng dâng lên, quay đầu xem rõ ràng trống rỗng, cảm thấy hoảng sợ không thôi.

Người ta thường nói không làm chuyện sai trái không sợ quỷ gõ cửa, nay y thân là người chấp hành, mặc dù là phụng mệnh hành sự, trong đầu rốt cuộc cũng là hư không vài phần.

Trong lòng y vốn đã có chút bất an, bị dọa như vậy càng thêm khó chịu đựng, đột nhiên liền cảm thấy tất cả cố gắng sở cầu cả đời này, lại chỉ trong một đêm qua đã hao tổn không còn gì , tâm như tro tàn hận không thể lập tức liền rời khỏi nơi đây, tìm mảnh  đất yên tĩnh , từ nay về sau đối quốc sự chẳng quan tâm, bình thản tự tại sinh hoạt.

Chờ ở Ngự Thư phòng nhìn thấy hoàng đế, miên man suy nghĩ mới hơi chút thu liễm chút.

Hoàng đế một thân bạch y ngẩn người trên long ỷ, giờ này khắc này, hắn cố nhiên không có khả năng có cảm giác gì bi thương, nhưng thần thái tan rã tựa hồ cũng không phải đắc ý.

Trần Tắc Minh liền dựa theo tình hình chiến đấu mấu chốt nói vài câu, hoàng đế cũng không lên tiếng, cách một lát mới gật đầu cho y lui ra. Trần Tắc Minh trong lòng hơi rầu rĩ thầm nghĩ đến cùng hắn vẫn là hối hận nhưng người chết không thể sống lại, nay hối hận lại làm được gì? Đêm qua khi mình khuyên can hắn chỉ vào tai này ra tai kia, bây giờ hối tiếc liệu có ích lợi gì?

Y dù không thiện tâm kế cũng biết đây không phải thời cơ khuyên nhủ, chỉ phải dập đầu bái lui.

Mới ra Ngự Thư phòng, một tiểu thái giám theo đi lên.

Khởi điểm Trần Tắc Minh còn chưa chú ý, đi một đoạn, phát giác thái giám nọ vẫn luôn theo phía sau, liền âm thầm lưu tâm. Đợi đến một góc, đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

Thái giám nọ thấy y vọt đi, cũng là nóng vội, hấp tấp chạy vội lên. Nhưng ngã rẽ làm gì có ai, thái giám nọ đang sững sờ thì bị người từ phía sau đột nhiên xoay trụ cánh tay.

Thái giám nọ bị đau, nhịn không được “A” kêu một tiếng. Kia thanh âm nhu nhuyễn, cư nhiên là nữ hài tử. Trần Tắc Minh giật mình, tập trung nhìn vào, lại là Tiểu Hồng. Không khỏi buông tay ra:“Ngươi vì sao trang điểm thành bộ dạng này?”

Tiểu Hồng thấy y, trên mặt tràn đầy nỗi kinh hoảng, muốn nói lại thôi.

Trần Tắc Minh nhíu mày nói:“Ngươi không ở trong cung hầu hạ chủ tử, giả trang thành thái giám nơi nơi chạy loạn làm gì?”

Tiểu Hồng “Bùm” một tiếng quỳ xuống, đột nhiên bắt đầu rơi lệ:“...... Tướng quân tướng quân, sự tình này quá lớn, ta ta, ta không biết nên tìm ai nói ! !”

Trần Tắc Minh thấy nàng thần tình một bộ trời sụp xuống,tràn đầy tuyệt vọng, giật mình nói:“Sao vậy?”

Tiểu Hồng khóc nói:“Đêm qua nương nương...... Nương nương nàng đi tẩm cung Thái Hậu! !”

Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy bỗng chốc Ngũ Lôi oanh đỉnh, hai chân mềm nhũn, lắc lư một hồi mới đứng vững . Đột nhiên cúi người bắt lấy hai vai Tiểu Hồng, dùng lực lay nàng, trầm giọng nói:“Nói bậy, ngươi đêm qua rõ ràng nói nàng bảo ngươi đi ra nhìn xem chuyện gì, ngươi rõ ràng là nói như vậy !...... Ngươi hiện tại nói bậy bạ gì đó ! !”

Tiểu Hồng bị y hai tay bấu cơ hồ kêu lên, thấy y đầy mặt sát khí, đột nhiên như thay đổi thành người khác, không khỏi kinh hoảng, liên thanh hô đau nhưng không thể thoát ra, chỉ đành lắp bắp nói:“...... Đó là...... Đó là nương nương muốn ta nói như vậy , nàng nói vô luận là ai đến, đều không thể để người biết nàng không ở Chiêu Hoa cung.”

Trần Tắc Minh kinh ngạc nhìn nàng một lát, ngơ ngác nói:“...... Ngươi gạt ta...... Ấm Ấm đi vào trong đó làm gì......” Nói xong lời này, đột nhiên nghĩ đến khi Ấm Ấm nói hận hoàng đế biểu tình kiên quyết kia, trong phút chốc hết thảy đều thông thấu.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét