Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016

Tướng quân lệnh - Chương 8 [Hạ]


Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn

Edit : Yêu Nhền Nhện

Qua mấy ngày, Kính vương bị phong hàn, bị bệnh sau một tháng vẫn chưa khỏe lại. Trần phu nhân sau khi nghe nói, vội vàng nhờ người tìm dược bảo Trần Tắc Minh mang vào trong cung.

Trần Tắc Minh thừa dịp phiên trực đem dược đưa đến Chiêu Hoa cung.

Trước đây hoàng đế từng nói muốn y hạn chế cùng quý nhân gặp mặt, vì thế y đem dược giao cho Tiểu Hồng liền muốn xoay người rời đi, trùng hợp chính là gặp gỡ Ấm Ấm đang tản bộ trở về, vừa đối mặt hai người đều lắp bắp kinh hãi. Nếu đã gặp mặt, lập tức liền đi cũng không tránh khỏi rất bất cận nhân tình, Trần Tắc Minh do dự một lát mới cùng Ấm Ấm đi vào thăm bệnh cháu trai.


Kính vương giờ phút này đã hơn một tuổi, bởi vì bị bệnh nên khó chịu, cũng không chịu xuống đi lại, chỉ bám trên người nhũ mẫu khóc không ngớt, nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bụ bẫm, giờ phút này hiển chút vàng như màu nến, nhìn rất là đáng thương.


Trần Tắc Minh đau lòng nói:“Điện hạ sắc mặt không tốt .”

Ấm ấm hơi hơi thở dài, bảo nhũ mẫu đem Kính vương mang theo đi ra ngoài. Do dự sau một lúc lâu lại nói:“Biểu ca, huynh sao lại tiều tụy như vậy......”

Trần Tắc Minh cả kinh, nhịn không được sờ sờ hai má:“Phải không, hay là do đã nhiều ngày không ngủ ngon.”

Ấm Ấm nói:“Huynh không soi gương đi, đã sắp không ra hình người rồi .”

Trần Tắc Minh nở nụ cười:“Nương nương nói đùa.”

Ấm ấm lại cũng không mỉm cười, thẳng tắp nhìn y một lúc lâu, ánh mắt dần dần thương cảm, “Chuyện của huynh ta đã nghe nói......”

Trần Tắc Minh cúi đầu, nếu là nói trên thế giới có một người khiến y không hi vọng đối phương nhìn thấy bản thân mình thất bại thất thế, thì chính là người trước mặt này .

Ấm Ấm đứng dậy đi đến bên cạnh y, mở miệng nói:“Mấy ngày nay, ta vẫn nghĩ...... Nếu như......” Nàng đè thấp thanh âm chỉ cho y cùng mình có thể nghe được,“...... Nếu như chưa từng gặp gỡ hắn, huynh có khoái hoạt hơn hiện tại hay không?”

Trần Tắc Minh cả người run lên, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Ấm Ấm, ẩn hiện trong đó có cái gì khiến y tim đập không thôi, kinh nghi bất định, y không thể triệt để lý giải ý tứ của lời này, đây là ý gì?

Ấm Ấm buông xuống mi mắt, lại nâng lên, trong ánh mắt có một loại kiên nghị chưa bao giờ từng có qua,“Biểu ca, huynh như vậy ta thật sự thực đau lòng, so tổn thương trên người ta còn đau hơn...... Ta thật sự...... Thật sự......” Nàng dần dần dữ tợn, bất cứ ai khi biểu tình tràn ngập cừu hận cũng sẽ không còn mĩ lệ nữa ,“...... Thật sự căm hận hắn ! ! !”

Trần Tắc Minh trừng lớn mắt nhìn Ấm Ấm trước mặt, chỉ khoảng nửa khắc thế nhưng không biết phản ứng ra sao.

...... Lời nói như vậy, thần tình như vậy đều rất xa lạ .

Mà đây cư nhiên là bắt nguồn Ấm Ấm.

Ngay sau đó, Ấm Ấm lại cảm thấy được chính mình thất thố, thu hồi biểu tình tràn ngập hận ý kia, trầm mặc một lát, rồi nói:“Ta mệt mỏi...... Biểu ca huynh về trước đi.”

Trong khoảnh khắc Trần Tắc Minh bước ra cửa, trong đầu vẫn tràn đầy biểu tình nghiến răng nghiến lợi kia của Ấm Ấm, không biết vì cái gì, điều đó khiến trong lòng y không chỉ kinh hoàng mà còn cả hoảng sợ bất an không thôi.

Tỉnh tỉnh mê mê trở lại bên ngoài cửa cung, Trần Tắc Minh chợt đứng sững lại, yên tĩnh một lúc lâu, y đột nhiên hiểu rõ  ý tứ Ấm Ấm, buổi tối kia người ngoài cửa sổ là nàng ! Nàng thuở nhỏ tại Trần phủ sinh hoạt nhiều năm, cho nên có thể trong nháy mắt tìm đến chỗ ẩn thân tránh né sự truy kích của mình là tuyệt không ngạc nhiên. Y che mặt lại, dưới bàn tay phát ra một tiếng rên rỉ lạ thường, lảo đảo lui ra phía sau, cơ hồ đứng thẳng không nổi.

Xa xa binh sĩ thủ vệ nhìn thấy tướng quân của bọn họ đứng ở trên đường ngẩn người, vẻ mặt cổ quái, không khỏi có chút hiếu kỳ liên tiếp nhìn qua.

Trần Tắc Minh y tựa lên tường, hai vai cứng đơ, nhịn không được cả người run rẩy. Cũng không biết trải qua bao lâu, y mới trì độn cảm thấy được trong miệng có vị mặn mới dùng mu bàn tay sát qua, lại là vết máu, tựa hồ là trong lúc kích động đã đem lưỡi cắn nát . Y ôm đầu dựa sát tường từ từ trượt xuống, cuộn tròn thân thể ngồi hồi lâu.

Thẳng đến khi có binh sĩ đến gọi y ăn cơm, y mới giật mình thấy thời gian tựa như chưa quá buổi trưa, ngờ đâu mình đã ngồi một hai canh giờ.

Kia binh sĩ thử nhìn y, thấy bên môi y có vết máu, liền nhẹ giọng nói:“Tướng quân có phải hay không thân thể không ổn, tiểu nhân đỡ ngài đứng lên ?” Trần Tắc Minh lắc đầu, gượng đứng lên.

Thật lâu bất động, này vừa nhoáng lên một cái, y chỉ cảm thấy tức ngực buồn nôn, đầu choáng váng mắt hoa lên, nhịn không được cắn răng, vội vàng vươn tay chống được tường.

Binh sĩ kia vội vàng muốn dìu, Trần Tắc Minh ngăn tay hắn lại, thấp giọng nói:“Tự ta làm.”

Rất nhiều chuyện, ngươi chỉ có thể tự mình làm.

Ngay lúc này, đỉnh đầu tựa hồ như bị người dùng kim đột nhiên đâm xuyên qua, đau triệt nội tâm, trước mắt y bỗng tối đen, mất đi ý thức, té nhào xuống đất.

Y rốt cuộc vẫn bị bệnh, áp lực trong người tựa hồ đều hóa thành bệnh ma trong chớp mắt đánh bại y.

Trước đây trên chiến trường mệt nhọc, thêm khúc mắc tích tụ trong lòng, khiến cho y chợt gầy yếu không nói, còn đột nhiên mắc chứng đau đầu, khi bệnh phát ra là đau đến lăn lộn trên đất, đại phu đến xem cũng thúc thủ vô sách. Trần phu nhân bị bệnh trạng của y làm sợ hãi đến khóc không ngừng, chỉ nói:“Con còn trẻ như vậy, con còn trẻ như vậy a !”

Y nằm trên giường ước chừng một tháng, không thể xuống giường, Ngô Quá thường xuyên tới thăm, cũng nói đại thần công cao đột nhiên bệnh nặng khiến hoàng đế cũng thực bận tâm, thậm chí nhắc tới muốn đích thân tới thăm, nhưng giờ phút này trong triều sự vụ quá mức bận rộn, nên không thể bứt ra.

Trần Tắc Minh nghe một lúc lâu, chỉ là thản nhiên cảm ơn, Ngô Quá trong lòng kỳ quái, đây là bao nhiêu đại ân sủng, y cư nhiên bình tĩnh như vậy. Sau đó, hai người nói tới đại sự gần đây, Ngô Quá nói, Thái Hậu vì tế tổ đại điển, gọi tôn thất chư vương các nơi vào trong kinh, đây cũng coi như là sự kiện trọng đại gần nhất.

Trần Tắc Minh ngạc nhiên nói:“Cư nhiên đem chư vương đều kêu đến...... Nhưng tiên hoàng từng có lệnh, chư vương không được rời đi phần đất phong của mình......”

Ngô Quá thấp giọng nói:“Nghe nói là Thái Hậu viết thư nơi nơi khóc lóc kể lể, nói vạn tuế giam cầm nàng nhiều năm là bất hiếu. Trong tôn thất nghe nói xong rất là dị nghị, lần này tiến đến phỏng chừng là muốn thương nghị việc này, chỉ xem điều đình ra sao.”

“Điều đình......” Trần Tắc Minh hơi trầm ngâm,“Vậy lúc này ngoài kinh e là có binh ?”

Ngô Quá kính nể cười một cái, lại nhíu mày.

Chư vương mang đến binh mã sáu bảy vạn người đóng quân ở ngoài thành, danh là điều đình kỳ thật chính là uy hiếp. Nếu như vạn tuế phản ứng không hợp tình, chỉ e rằng ngày xung đột vũ trang không xa.”

Trần Tắc Minh nói:“...... Trong kinh nay trống rỗng, chỉ còn hai vạn binh mã, vài thân vương kia sẽ thừa dịp suy yếu mà vào.”

Ngô Quá nói:“Vạn tuế đã tức giận đến không kiềm được, binh là Thái Hậu gọi tới , bài tử đánh cũng thật vang dội, hữu lý ắt có người theo . Lại nói, chỉ bằng nhân số, nếu thực sự đánh thì chúng ta cũng chắc hẳn sẽ thua, cho nên nói -- chúng ta đành ngậm bồ hòn làm ngọt còn phải làm ra một bộ tư thế mừng rỡ như điên, trước hai ngày nghe nói còn hướng ngoài thành ban chút khao thưởng...... Huống chi giờ phút này biên quan ngoại ưu chưa trừ, cũng không phải thời điểm nội chiến, một khi khai chiến đại thương nguyên khí a.”

Trần Tắc Minh nói:“Thái Hậu bị giam cầm nhiều năm, như thế nào giờ phút này mới nghĩ đến xin giúp đỡ từ tôn thất?”

Ngô Quá than thở:“Nghe nói trước đây vẫn coi sóc thật sự nghiêm cẩn, tôn thất tuy rằng biết, lại lấy không ra chứng cớ, nhưng sau này trông coi dần dần lơi lỏng , thư do Thái Hậu tự tay viết cư nhiên bị người lén lút đưa ra khỏi cung...... Tôn thất chư vương lấy được thư, đúng lý hợp tình liền vươn cờ khởi binh .”

Trần Tắc Minh cúi đầu trầm tư.

Ngô Quá nói:“Bất quá...... Ta phỏng chừng vạn nhất thật muốn dùng vũ lực, thủ thành chỉ có thể là tướng quân, tướng quân cần phải hảo sinh nghỉ ngơi, sớm ngày khang phục, không thì dân chúng cả thành khó thể bảo toàn.”

Trần Tắc Minh nói:“Liền như theo như lời huynh, giờ này khắc này không thể đánh, thật đánh nhau không phải nhất thời nửa khắc có thể chấm dứt . Nhược bằng bị Hung Nô thừa dịp loạn mà vào, mới là chân chính không xong . Vạn tuế không thể nào nhìn không ra điểm này, chỉ là......”

Y trong lòng thầm nhủ, một người như vậy nếu muốn hắn hướng người bên ngoài cúi đầu, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn...... Thật sự là không thể tưởng tượng.

...... Chẳng lẽ nói, lúc này đây thật có thể nhìn thấy bộ dáng hắn chịu thua sao?

Lời tuy nói như vậy, Trần Tắc Minh vẫn là ngay sau khi bệnh huống chuyển biến tốt lập tức quay trở về trong doanh, tùy thời đợi mệnh.

Mà giờ phút này, tôn thất chư vương đã nhập kinh, tổng cộng bảy người, trong đó hai người là huynh đệ của hoàng đế, còn lại đều là bối phận thúc bá của hoàng đế. Mà Thái Hậu chuyển thư đến những người này, làm cho hoàng đế không thể không làm ra nhượng bộ nhất định. Hoàng đế hứa hẹn sau này giải trừ giam cầm, cũng hiếu kính mẫu hậu cả đời.

Thái Hậu lại không chịu buông tha, muốn lấy bất hiếu làm tội danh bức hoàng đế thoái vị. Lời này nghe vào tai tuy rằng đáng cười cũng không quá có khả năng thực hiện, nhưng trăm sự hiếu vi tiên [mọi chuyện lấy hiếu thảo làm đầu], thật bị Thái Hậu dây dưa như vậy khó tránh khỏi đem hoàng đế đẩy vào hoàn cảnh xấu hổ. Mà tôn thất chư vương cũng minh bạch [hiểu rõ], có thể đến một bước này, hoàng đế đã làm nhượng bộ lớn nhất, càng làm tới chắc chắn chọc giận hắn, vì thế người người khuyên bảo Thái Hậu dừng tay.

Một đêm này, hoàng đế đột nhiên hạ mệnh đương trị [đang trong phiên trực] võ tướng tiến đến yết kiến.

Trần Tắc Minh buông sự vụ chạy tới, lại tại trước cửa thư phòng đụng phải một người. Ngẩng đầu vừa thấy chính là Dương Như Khâm, Trần Tắc Minh liên thanh giải thích, Dương Như Khâm chỉ gật đầu một cái thay câu trả lời, bèn thần sắc vội vàng mà đi. Trần Tắc Minh kinh ngạc nhìn hắn cước bộ dồn dập, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác bất an.

Trần Tắc Minh vào phòng, hoàng đế vừa nhấc đầu, mặt lộ vẻ ngạc nhiên:“Hôm nay đương trị là ngươi ?”

Trần Tắc Minh lấy làm kỳ quái, hoàng đế lại nói:“Những người khác có đây không?”

Trần Tắc Minh đáp:“Còn có một người vì bệnh xin nghỉ , hôm nay thủ trị đại thần chỉ có một mình thần.”

Hoàng đế thần sắc bất định, sau một lúc lâu mới “Ân” một tiếng, mệnh y nhanh chóng tự mình chọn phái đi mười binh sĩ lực đại tài cao [vừa có sức mạnh vừa có tài] cùng hai mươi con khoái mã, đưa đến trước cửa cung, đồng thời lập tức phái trọng binh bao vây tẩm cung Thái Hậu, chỉ có thể vào không thể ra.

Trần Tắc Minh giật mình, mơ hồ cảm thấy sự cố không ổn, trong lòng nói chẳng lẽ tối nay liền sẽ có biến. Lại thấy hoàng đế thần sắc ngưng trọng, lại càng không dám chậm trễ, đem hết thảy an bài thỏa đáng.

Đến cửa cung đợi một lát, quả nhiên gặp một người chạy tới. Đến gần nhìn lại, thì ra là người mới vừa gặp qua lúc nãy- Dương Như Khâm, không khỏi rất lấy làm kinh ngạc, hắn giờ phút này ra cung là muốn làm gì. Dương Như Khâm thấy phía sau y vệ sĩ cao lớn uy vũ, đầu tiên là gật gật đầu, sau lại lắc đầu, nói:“Tướng quân có quần áo tầm thường cho bọn họ thay không? Như vậy dễ khiến người khác chú ý, cũng không phải là làm bia ngắm cho người ta.”

Trần Tắc Minh nói:“Dương đại nhân tính toán làm gì?” Y trong lòng thấp thỏm bất an mới hỏi như thế, bằng không ấn theo cung cách làm người ngày thường của y, không thích người này dứt khoát sẽ không mở miệng nói chuyện.

Dương Như Khâm nhìn kỹ liếc mắt nhìn y một cái, thấy y quả nhiên trên mặt mang nghi ngờ, dần dần hiện lên tiếu ý,“Tướng quân không biết? Vạn tuế còn chưa từng nói rõ?”

Trần Tắc Minh dù là tính tình đôn hậu, cũng bị một câu này của hắn ngầm có ý trào phúng biết rõ còn cố hỏi nghẹn quá chừng.

Y cảm thấy so với phục binh ngoài tẩm cung Thái Hậu trọng áp thì loại chi tiết nhỏ nhặt này cũng chẳng đáng là gì, bèn sai người lấy đến quần áo cho các tướng sĩ thay, mới nói:“Chưa từng.”

Dương Như Khâm vẫn đứng tại cạnh cửa nhìn mọi người hành động, ánh mắt sáng ngời, ánh mắt đảo qua một lượt, đã xem kia vài binh sĩ nhất nhất xem kĩ càng, thấy bọn họ chuẩn bị thỏa đáng, đột nhiên cất cao giọng nói:“Chuyến này có đi khó về, là tử lộ, có nhát gan hiện tại đi ra còn kịp !” Dứt lời, rút ra bên hông phối kiếm, hắn tuy rằng là văn sĩ, nhưng thế gian văn nhân tinh vu múa kiếm cũng không ít.

Kia mười quân sĩ hai mặt nhìn nhau, khó hiểu ý này.

Trần Tắc Minh đưa tay ngăn lại Dương Như Khâm:“Bọn họ từng người đều là dũng sĩ lấy một chọi mười, dưới quân lệnh, đương nhiên sẽ tận lực cam đoan ngươi an toàn. Giờ phút này ngươi mang theo bọn họ muốn đi nơi nào? Ra khỏi thành?”

Dương Như Khâm đột nhiên đảo kiếm lại, lưỡi kiếm sáng như băng tuyết đặt ngay cằm Trần Tắc Minh, lòe lòe ánh sáng lạnh lẽo.

Mọi người không khỏi ồ lên.

Trần Tắc Minh lạnh lùng nhìn hắn, làm thủ thế ngăn trở mọi người tiến đến. Dương Như Khâm liên khóe mắt cũng chưa từng liếc qua người bên ngoài, chỉ nhìn mặt y đánh giá một lúc lâu rồi nói:“Dũng mãnh vẫn còn chưa đủ, ta muốn là dũng khí không sợ chết!...... Tướng quân mặt không đổi sắc, là nắm chính xác ta không dám giết ngươi, hay là trời sinh không sợ chết?”

Vóc dáng của hắn không cao bằng Trần Tắc Minh, lúc nói chuyện chỉ có thể hơi ngẩng đầu, lại không chút nào chật vật.

Trần Tắc Minh im lặng một lát:“...... Ngươi tốc độ thua xa ta, nhất định không thể giết được ta.”

Dương Như Khâm nhướn mày, có chút kinh ngạc:“Mặc dù kiếm này để tại cổ họng ngươi sao?”

Trần Tắc Minh trấn tĩnh nói:“Mặc dù kiếm này có để tại cổ họng ta !”

“Khẩu khí thật là lớn......” Dương Như Khâm thu kiếm lại xoay mũi kiếm hướng mấy binh sĩ kia, hắn một thân hoa phục, vung lên như thế khiến ống tay áo vũ động, lại là cực tiêu sái nói,“Cường tướng thủ hạ vô nhược binh [dưới tay tướng quân mạnh không có binh sĩ yếu]...... Tin ngươi.”

Trần Tắc Minh nhìn thủ hạ liếc mắt nhìn nói:“Bọn họ vốn là tốt nhất.”

Dương Như Khâm nhìn chằm chằm quan sát y:“...... Ngươi như thế nào biết là ta phải ra khỏi thành?”

Trần Tắc Minh nói:“Tử lộ bên trong thành chỉ có một , nên quay đầu trở về hướng vào cung đi. Ngươi mang theo hai mươi con khoái mã cho thấy là để thay đổi, có thể nhìn ra được đường xá không gần, tử lộ này ắt hẳn ở ngoài thành.”

Tuy rằng miệng nói như thế, y lại vẫn cau mày, khó hiểu hoang mang. Đại quân tiếp cận, một văn nhân mang theo mười quân sĩ có thể làm cái gì được chứ, hoàng đế suy nghĩ cái gì? Chiêu hàng? Ly gián? Hay là phá vây? Y cảm thấy mờ mịt. Nhưng hồi tưởng lại thần sắc trên mặt hoàng đế thời điểm phân phó, tựa hồ là trấn định tự nhiên không hề sợ hãi , y vì phần trấn định ấy mà nhẹ nhàng thở ra, song lại càng thêm bất an.

Dương Như Khâm nghe y phân tích như thế, mặc dù hắn thông minh nhất thế, cũng không khỏi lộ ra vẻ thần sắc kính nể, không phải không có tiếc nuối nói:“Nói thật ra, nếu có thể ta rất muốn chính là ngươi !”

Hắn tuổi không lớn, nói chuyện lại là lão khí hoành thu mà ngạo khí mười phần, không phân tôn ti. Tuy rằng trong triều từ trước trọng văn khinh võ, nhưng Trần Tắc Minh phẩm chất cao hơn hắn, Dương Như Khâm nói như vậy nói rõ ràng là cử chỉ vô lý đi quá giới hạn.

Trần Tắc Minh dở khóc dở cười, nghiêng đi ánh mắt, ngậm miệng không đáp.

Dương Như Khâm phiên thân lên ngựa, thở dài:“Đáng tiếc a, người nào tự có mệnh ấy......” Nói xong ôm quyền, lộ ra tiếu ý,“Trần tướng quân, hữu duyên tái kiến...... Nếu là vô duyên, tự nhiên liền không tất gặp lại !”

Trần Tắc Minh nghe trong lời nói của hắn có ám chỉ, dường như điên đảo lại tự có thâm ý khác, có tâm hỏi, đã thấy hắn không đợi đáp lễ đã phóng ngựa mà đi. Người này cũng kỳ quái, mới gặp thì thấy kiêu căng vô lễ, nhưng sau một phen trò chuyện, tựa hồ lại là một loại cảm giác khác, phát hiện có chút thẳng thắn tùy tính.

Mười binh sĩ vô thanh theo phía sau, đoàn người dần dần chìm khuất vào bóng đêm ngoài cửa cung.
Trần Tắc Minh trông theo bóng dáng bọn hắn xa dần, trong lòng bất an, xoay người trở lại thư phòng diện thánh.

Vừa vào Ngự Thư phòng, không khỏi giật mình :“Đỗ đại nhân?”

Đỗ Tiến Đạm đứng ở trong điện hướng hắn gật đầu, không biết đến từ khi nào.

Trần Tắc Minh không nhớ rõ có người nhắc tới chuyện thủ phụ đại nhân vào cung hay không, như vậy có lẽ từ ban ngày hắn vẫn không ra khỏi cung thành. Dưới ngọn đèn leo lét, lão thần này tựa hồ trong vòng mấy ngày liền già đi mấy tuổi, tóc bên thái dương lại lấm tấm thêm nhiều sợi bạc.

Hoàng đế ngồi ở sau bàn, cầm trong tay một tờ giấy giấy viết thư trăn trở không yên, sắc mặt xanh mét, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Trần Tắc Minh thấp giọng gọi:“Vạn tuế.”

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn y, nhất thời tựa hồ không phản ứng kịp, tĩnh một lát mới đáp:“Sao rồi, Dương Như Khâm xuất phát chưa?”

Trần Tắc Minh gật đầu, nhịn không được lại chần chờ nói:“Hắn mang ít người như vậy, có thể phá vây sao......”

Hoàng đế nhíu mày nhìn y:“Phá vây? Ai nói qua muốn phá vây?”

Trần Tắc Minh kinh ngạc càng sâu.

Đỗ Tiến Đạm thấy y nghi hoặc bèn lên tiếng nói:“Kế sách này là Dương đại nhân đề suất . Hiện giờ đại quân ngoài thành phân binh ra ba lộ, mà trung lộ là do đại tướng Ngụy Huy -thủ hạ của Triều thân vương sở hạt, chỉ một lộ quân liền có bốn vạn người, nếu như có thể xúi giục, vòng vây dưới thành lập tức được giải trừ.”

“Xúi giục?”

Trần Tắc Minh không khỏi giật mình, nhớ tới câu Dương Như Khâm mới vừa nói “Nếu là vô duyên” vừa tươi cười, mới biết đối phương cư nhiên là ôm tâm tình ra đi quyết tử, nghĩ hắn tuổi còn trẻ, cư nhiên hào hùng nghĩa đảm như thế, thấy chết không sờn, cũng nhịn không được tâm sinh kính nể.

Tuy nhiên nghĩ cho tường tận thì kế sách này quả thật là một nước cờ hiểm.

Giờ phút này đối phương binh lực hơn xa bên ta, ưu thế nơi tay, không hẳn thuận ý cùng ngươi đàm phán. Chỉ có thể kỳ vọng Dương Như Khâm hoa ngôn xảo ngữ miệng nói hoa nở, dẫn đến đối phương mờ mắt tâm nhuyễn, nhưng suy cho cùng tính khả thi không khỏi quá thấp, bất giác khẽ lắc đầu.

Kế sách bây giờ chỉ còn lại chờ đợi, duy có hy vọng đối phương không quá tuyệt tình, Dương Như Khâm thất bại cũng là không có gì, chỉ cần không chết thì mặt mũi hoàng đế vẫn được bảo toàn, như vậy mới còn có đường sống.

Im lặng tự suy nghĩ sau một lúc lâu, hoàng đế bất ngờ nói:“Hôm nay có những người nào vào cung?”

Trần Tắc Minh cẩn thận nghĩ nghĩ,“Đều là mấy thái giám chọn mua, cũng không có ai đặc biệt.” Ngừng một lát,“Nhưng trong cung Thái Hậu thỉnh gánh hát vào cung, nói là Thái Hậu muốn nghe hí khúc.”

Hoàng đế nở nụ cười, đối với Đỗ Tiến Đạm trào phúng nói:“Đi nhìn một phen nhóm thúc phụ của trẫm, đường đường thân vương cư nhiên giả trang thành con hát xuất nhập cung đình, truyền ra cũng không phải là làm trò cười cho người trong nghề sao.” Đỗ Tiến Đạm chỉ cười không đáp.

Trần Tắc Minh kinh hãi, vội vàng quỳ xuống:“Là thần sơ sót, không biết tôn thất chư vương thế nhưng ở trong đó.” Lúc này mới minh bạch nguyên do chân chính hoàng đế muốn y bao vây tẩm cung Thái Hậu.

Hoàng đế phất tay:“Vài binh sĩ kia của ngươi cũng không phải mỗi người đều nhận ra được vương gia, người không biết không có tội.”

Trần Tắc Minh trong lòng biết giờ phút này hoàng đế tâm tư sớm không ở trên việc nhỏ như vậy mới tạ ơn đứng dậy. Thầm nghĩ, tình thế này lại càng phức tạp thêm một bậc, tôn thất chư vương vụng trộm vào cung, cùng bọn họ trước đó bày ra thái độ hữu hảo hoàn toàn không phù hợp, hiển nhiên bụng dạ khó lường...... Nay việc này còn có thể giải quyết êm đẹp sao, nếu là thật muốn xung đột vũ trang, hậu quả đó ai có thể gánh vác nổi...... Vừa nghĩ như vậy, nhịn không được cau mày.

Hoàng đế thưởng thức đồ chặn giấy trong tay, tựa hồ là tâm sự nặng nề, hoặc là lại khó có thể quyết đoán, Đỗ Tiến Đạm hai người cũng không dám lên tiếng, cứ như thế qua một nén hương, hoàng đế đột nhiên đứng dậy, sắc mặt kiên nghị:“Bãi giá...... tẩm cung Thái Hậu !”

Trong cung Thái Hậu sớm là một mảnh yên tĩnh. Cung nhân không biết khi nào đã phát giác phục binh ngoài cửa, dẫn đến mọi người lập tức đánh mất hứng thú tiếp tục nghị luận, chuyển thành hoảng loạn.

Khi hoàng đế bước vào, các thân vương quay đầu nhìn hắn, rồi lại nhìn thoáng qua bên mình, chần chờ một lát.

Hoàng đế lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, thấy mọi người không quỳ, cảm thấy sáng tỏ, chợt đưa mắt nhìn người nhỏ tuổi nhất Ngô vương. Ngô vương là đệ đệ nhỏ nhất của hắn, năm nay mới mười chín, lá gan cũng nhỏ, bị ánh mắt của hắn bức bách một phen, cả người run lẩy bẩy, thế nhưng bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng hô vạn tuế.

Những người khác thấy thế, chỉ phải cũng lần lượt quỳ xuống.

Thái Hậu hơi lạnh mặt, tràn đầy thần sắc phẫn hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hoàng đế nhìn lướt qua, gặp chư vương vẫn là bộ dáng giả dạng thành con hát, nhịn không được cười cười:“Các vị đều hảo hưng trí a, chỉ là không biết hôm nay cấp Thái Hậu nương nương xướng khúc nào.”

Lời này ngầm ám chỉ, mọi người nghe được sắc mặt đều biến, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Triều thân vương.

Triều thân vương là vị vương gia lớn tuổi nhất vừa có thế lực lớn nhất, cũng là đại bá [bác cả] của hoàng đế, từ trước nói chuyện tối có phân lượng, chẳng qua lúc này làm chim đầu đàn lại không được thoải mái chút nào. Đang bị mọi người nhìn chăm chú vạn phần không được tự nhiên, hoàng đế theo ánh mắt mọi người nhìn qua, mỉm cười đối với hắn:“...... Triều thân vương có lời muốn nói?”

Triều thân vương năm nay đã gần hoa giáp [sáu mươi tuổi], sớm đã là đa mưu túc trí, bị hoàng đế ngưng mắt nhìn như vậy, trong lòng biết đối phương đã ghi hận mình, nguyên bản có tâm thấp thỏm tránh lui trái lại bình tĩnh trở lại, ám đạo nếu đã tính đến đổ lên đầu mình, dù sao cũng chỉ có thể tiếp tục . Ngược lại bước tới trước hướng hoàng đế hành một lễ, nghiêm mặt nói:“Sự việc hôm nay, tuy ta một mình vào cung có vẻ hơi xâm phạm cung cấm, nhưng kỳ thật là Thái Hậu mời chúng thân vương thương nghị đại sự. Tuy rằng vạn tuế không biết, thủ đoạn vào cung cũng đáng cười chút, tuy nhiên Thái Hậu thân là quốc mẫu, nàng vẫn là có quyền lực tổ chức hội tụ tôn thất, cũng thỉnh vạn tuế không cần để ý.”

Hoàng đế khẽ giật mình, triều thân vương lời này hữu lý, hắn nhất thời nửa khắc cũng không có cách nào phản bác.

Thái Hậu bị cấm chế nhiều năm, nhưng đến cùng không phải bị truất phế, quyền lực vẫn đều có đủ, chỉ là nàng vô lực thực thi mà thôi, nguyên bản đây là lòng nhân từ của hắn giờ phút này trái lại trói chặt mọi hành động của hắn, trong lòng không khỏi ngầm bực.

Triều thân vương thấy hắn nhíu mày không đáp, biết mình chiếm thượng phong, càng nói:“Hôm nay tất cả toàn gia, có chuyện cũng không có cách chi nói rõ .” Hắn ngừng một lát, quay đầu xem những người khác,“Vạn tuế, chúng ta biết trong cung có trọng binh, cũng không khả năng không đề phòng, hôm nay lặng lẽ vào cung, sáng mai, ra cung nếu là thiếu một, liền có hộ vệ thông tri ngoài thành đại quân, phát động thế công.”

Hoàng đế lạnh nhạt nói:“ Ngược lại bố trí được chu đáo.”

Triều thân vương thở dài:“Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chúng ta cũng chỉ là tự bảo vệ mà thôi.”

Hoàng đế yên lặng một lát, đột nhiên thở dài:“Bá phụ lo lắng nhiều rồi, đều là quan hệ huyết thống, máu mủ tình thâm, trẫm như thế nào bỏ được mà động đến các ngươi?”

Triều thân vương hướng hắn nhìn nhìn, cũng nhìn không ra biểu tình gì,“Vạn tuế nghĩ như vậy, trong lòng lão thần thật sự là cảm thấy vui mừng......”

Bên cạnh lại có người nói:“Thực sự có nhân từ như vậy sao, Thái Hậu năm đó đem hắn từ trẻ nhỏ nuôi dưỡng thành người, đây là loại nào đại ân huệ, sau khi đăng cơ hắn lại lập tức giam cầm mẫu thân, quả thực tâm nhược sài lang ! Còn có các ngươi quên lúc trước, chết còn ít người sao? Như vậy quân vương phế đi có cái gì không đúng. Tiên đế lưu lại di chỉ này, không phải là vì hôm nay sao? !”

Triều thân vương vội vàng quát bảo ngưng lại:“Im miệng ! Nguy vương !” Nguy vương kia là thúc phụ nhỏ nhất của hoàng đế, xung động hiếu thắng, vẫn đối hoàng đế hung ác xem không vừa mắt, sớm đã mang lòng bất mãn, lần này Thái Hậu chiêu bọn họ thương nghị chuyện phế đế, hắn là nhiệt tình nhất.

Hoàng đế cả người chấn động, cũng không nhìn Nguy vương, chỉ đối với triều thân vương nói:“Quả nhiên theo như lời hắn, phụ vương lưu lại di chiếu phế trẫm?”

Triều thân vương thấy hắn thần sắc không đúng, vội vàng quỳ xuống:“Tiên đế lưu lại cũng không phải là chỉ nhất định muốn phế vạn tuế thánh chỉ.”

Hoàng đế cúi đầu, sau một lát lại nhìn hắn:“...... Đem thánh chỉ kia đưa cho trẫm xem.”

Triều thân vương chần chờ.

Thái Hậu đứng lên:“Kia thánh chỉ tự nhiên cho ta giữ là tốt rồi , như thế nào có thể cho vạn tuế xem. Nếu là có đi không có về, đám người chúng ta đây chẳng phải thành phản nghịch cả sao !”

Triều thân vương nhíu mày, hắn cũng không hy vọng bức hoàng đế thái quá, dĩ hòa vi quý luôn luôn là tôn chỉ sinh tồn của hắn, nhân sinh tung hoành vài thập niên, hắn thật sự là gặp nhiều chuyện làm việc cực đoan dẫn đến tai họa.

Hoàng đế quay đầu nhìn mẫu hậu, thấp giọng nói:“Mẫu hậu, người thật sự hận hài nhi sâu đến mức như vậy sao?” Hắn cau mày, bộ dáng khó tin nổi không thể phản ứng. Biểu tình như vậy phảng phất như nói cho đối phương, ngươi chỉ cần một câu liền có thể đánh bại hắn.

Thái Hậu giật mình, có chút không biết làm sao, nàng không rõ như vậy yếu đuối đến cùng là thật hay giả, là thật coi trọng mình hay là diễn cho mình xem.

Cách sau một lúc lâu, rốt cuộc nói:“...... Sớm biết hôm nay, lúc trước sao lại......”

Hoàng đế nhìn Thái Hậu vẫn không nhúc nhích, khóe mắt dần dần ướt át, tĩnh một lát, hắn buông xuống mi mắt, đem cảm xúc khó được một lần biểu lộ kia thu liễm lại.

Triều thân vương quỳ xuống, nói:“Chỉ cần vạn tuế lập xuống ý chỉ, không truy cứu tội của ta, cũng tiến hành cải tiến chỗ mọi người bất mãn, ta cả đời sẽ không vận dụng di chỉ kia.”

Hoàng đế nói:“Còn có bất mãn?...... Là chỗ nào?”

Triều thân vương nói:“Vạn tuế làm việc quá mức bạo ngược, dĩ vãng như thế khó tránh khỏi gợi ra sự phẫn nộ của dân chúng, còn thỉnh bệ hạ tự xét lại.”

Hoàng đế nở nụ cười cười:“Triều thân vương ngươi là đại biểu chính ngươi, hay là đại biểu tôn thất cùng trẫm cò kè mặc cả?” Tất cả mọi người quỳ xuống:“Là đại biểu cho mọi người chúng ta.” Hoàng đế nhìn chung quanh một vòng, gật gật đầu.

Thái Hậu nguyên bản trong lòng không cam tâm, lại bị thần tình của hắn mới vừa rồi chấn trụ, cư nhiên cũng không đưa ra dị nghị.

Triều thân vương thừa thắng truy kích, sai người bưng tới giấy bút:“Thỉnh vạn tuế nghĩ chỉ.” Nói xong tự mình mài mực cho tốt, lấy ra một chiếc bút lông sói đưa cho hoàng đế, hoàng đế nhìn hắn, chậm chạp không chịu tiếp.

Triều thân vương trong lòng nôn nóng:“Vạn tuế...... Thỉnh nghĩ chỉ.”


Hoàng đế tiếp nhận bút, cười nói:“Nay, một đám các ngươi đều biết bức trẫm .” Lời này tuy rằng vừa nói vừa cười lại pha lẫn tự giễu, Triều thân vương vội vàng thỉnh tội, hoàng đế nói:“Kia tiên đế di chiếu ở nơi nào, bằng không trẫm bị các ngươi vô duyên vô cớ lừa cũng không chừng.”


1 nhận xét:

  1. Quá khứ chắc chắn đã có chuyện gì đó đúng không? >< , có liên quan đến Dương Lương nhỉ? Mà sau vụ này là Ấm Ấm chết rồi T_T

    Trả lờiXóa