Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
Mọi người kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn thấy một người thân quan phục đứng ở cửa, tay nâng một vật trách
mắng:“Sở Hàn phong, ngươi bất quá chỉ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đại án bậc này cư
nhiên dám tư thiết công đường, loạn hình bức cung, trong mắt còn có vương pháp hay
không !”
Sở Hàn phong ngưng
một lát, người mới đến nhìn thật xa lạ, nhưng lại là thân quan bào nhị phẩm,
trong triều quan to cỡ này không ai là hắn không nhận biết , nghĩ đến đối
phương bất quá là ngoại địa quan viên, tuy nhiên vệ sĩ bên ngoài sao lại có thể
tự tiện cho người không liên can tiến vào, không khỏi sinh nghi:“...... Ngươi
là ai?”
Trần Tắc Minh giật
mình quay đầu:“...... Ngô huynh.”
Ngô Quá mỉm cười nhìn
y.
Trần Tắc Minh dưới đại
hình đào thoát quả thật may mắn. Sau khi trở về thiên lao, Ngô Quá mời đến
lương y chữa trị cho y, cũng tự mình vấn an.
Hai người đã lâu
không gặp, Trần Tắc Minh lại ngay khi gặp rủi ro được hắn cứu giúp cho nên cảm
giác đối với hắn tăng thêm mấy phần thân thiết. Lại nghi hoặc Ngô Quá sao lại
đột nhiên thăng chức quá nhanh, đột nhiên thành Hình bộ Thị Lang, hắn nói là
hoàng đế đột nhiên hạ chỉ triệu hắn hồi kinh trọng dụng khiến bản thân hắn cũng
suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu được, tự nghĩ cũng không có công lớn gì đáng để
trọng thưởng vì thế cũng kinh hãi không thôi:“Bất quá, lúc ấy vạn tuế lại hỏi một
câu phi thường kỳ quái.”
Trần Tắc Minh ngạc
nhiên truy vấn:“Hỏi cái gì?”
“Vạn tuế hỏi, lúc
trước Trần tướng quân quân kỷ không nghiêm, tướng sĩ cướp đoạt thành tính,
không ra thể thống gì, tuy rằng đắc thắng, nhưng trong triều phần đông đại thần
bất mãn, phân phân thượng tấu, ta thân là giám quân, vì cái gì lại không đề?”
Trần Tắc Minh nhớ tới
lúc trước:“Kỳ thật...... Ngô huynh lúc trước cũng đã giúp qua ta một lần .”
Ngô Quá cười nói:“Lúc
này lại nói cũng không quan hệ , dù sao vật đổi sao dời. Khi đó quả thật cũng
có mấy người theo ta đề cập qua nên buộc tội tướng quân. Nhưng ta tổng cảm giác
vì chuyện đại sự, không câu nệ tiểu tiết cũng không có gì lạ. Trong triều mấy
vị đại thần kia không đi qua kia băng thiên tuyết địa, nào biết chinh chiến
nguy hiểm vất vả, một mặt chỉ tại sau lưng bắn lén, thật sự không xứng kết giao.”
Trần Tắc Minh cười
khổ một lát, đột nhiên tỉnh táo lại :“Người nhà của ta......”
Ngô Quá an ủi
nói:“Tướng quân yên tâm, ta vừa mới đã người đi thông báo Trần phủ. Tướng quân
đêm qua bị bắt, theo lý tin tức nhanh nhất cũng đến hôm nay mới tới quý phủ,
như vậy canh điểm thời gian thì không xảy ra chuyện gì nhiễu nhương.” Trần Tắc Minh
tất nhiên là vô cùng cảm kích.
Ngô Quá lại nói:“Sở
Hàn Phong đã bị giam giữ, ta đã tấu thỉnh vạn tuế, ngày mai tam đường hội thẩm,
có lẽ có thể trả lại tướng quân một thân trong sạch.”
Trần Tắc Minh giật
mình:“Lời ấy có ý gì?”
Ngô Quá nói:“Hắn vượt
quyền một mình tra thẩm ngươi, nếu là án kiện bình thường thì cũng liền thôi.
Nhưng đây là đại án, nay lại là Hoàng Thượng khâm định, cũng coi như hắn vận
khí không tốt, định tội biết pháp phạm pháp là không có nửa điểm vấn đề......
Bất quá hắn cùng với ngươi không oán không cừu, thật sự không cần phải mạo hiểm
trí ngươi vào chỗ chết, chắc hẳn là có người bày mưu đặt kế, đả thông nhân mạch
chiếm lấy ưu đãi. Chỉ cần hỏi ra tính danh người nọ...... Có lẽ đúng như Thánh
Thượng nói, trong triều có gian tế khác.”
Trần Tắc Minh cả
người chấn động:“...... Lời này của đại nhân, ý là nói người Hoàng Thượng nghi ngờ......
Không phải ta?”
Ngô Quá chần chờ:“Lời
này ta cũng không dám nói, vạn tuế thánh tâm khó dò, thường nhân há có thể thấy
rõ. Bất quá Thánh Thượng nói, sở hữu chứng cớ đều chỉ hướng tướng quân, sự tình
sao có thể khéo như vậy, cho nên ngược lại là chân chính có điểm khả nghi.”
Trần Tắc Minh nghe
lời này, bao uất ức nghẹn ở trong lồng ngực một đêm kia rốt cuộc tan đi, trong
lúc nhất thời trước mắt nhòa đi, nhịn không được cúi đầu che mặt, trong mũi
chua xót không chịu nổi.
Đang tại lúc này, có
quan coi ngục vội vã chạy vào liên thanh hô lên:“Không tốt , không tốt , Sở Hàn
phong...... Sợ tội tự sát.”
Ngô Quá đột nhiên
đứng dậy:“Cái gì !” Hai người nhìn nhau, hoảng sợ thất sắc.
Qua mấy ngày, hoàng
đế tuyên Trần Tắc Minh vào cung hồi đáp.
Ngô Quá mang đến xiêm
y sạch sẽ cho Trần Tắc Minh thay đổi, lại gọi xe ngựa đưa y vào cung, hết thảy
đều an bài thích đáng, không có gì bất ổn, Trần Tắc Minh trong lòng cảm kích,
không khỏi cảm thán, lúc trước chính mình ở trên chiến trường còn có vài phần
khinh thường người này quá sợ chết, lại nguyên lai con người khác nhau tại các
phương diện tài năng không giống nhau, nào có thể nhất nhất cưỡng cầu.
Đến trong cung, tự
nhiên có nội thị tiến đến tiếp nhận, áp y một đường tập tễnh đi trước, đợi cho đến
trước Ngự Thư phòng, trong lúc vô ý ngẩng đầu không khỏi giật mình, tiền
phương một người đứng trước hành lang cúi đầu trầm tư. Kia mi mục, kia vẻ mặt
thế nhưng hết sức quen thuộc, y cơ hồ há miệng muốn gọi ra tiếng.
“Dương......” Dương
Lương? Huynh ấy không phải đã chết rồi sao, chẳng lẽ là quỷ hồn?
Người nọ nghe được
động tĩnh, nghiêng đầu nhìn lại đây, thấy gông cùm trên tay y, không khỏi nhíu
nhíu mày, lộ ra chút thần sắc khinh thường.
Hai người này vừa đối
mặt, Trần Tắc Minh đem danh tự kia lập tức nghẹn nuốt xuống.
Tương tự khuôn mặt,
tương tự thần thái, nhưng Dương Lương tổng là mang theo thong dong lại bất kham
tươi cười, nhìn gần người này trong ánh mắt lãnh đạm tựa hồ muốn cự nhân ngàn
dặm, Dương Lương thiếu hoa phục, người này lại quần áo hoa lệ.
Hoàn toàn là hai
người bất đồng.
Càng trọng yếu hơn
là, người này bất quá còn là thiếu niên.
Kia thiếu niên nâng
chân đi vào Ngự Thư Phòng , Trần Tắc Minh lại chờ ở ngoài cửa.
Hoàng đế thấy y tiến
vào, thu lại nét cười nói:“Vết thương của khanh đã đỡ hơn chưa ?”
Trần Tắc Minh một
đường đi tới, vết thương sớm đã đau đớn khó nhịn, lại quỳ nói:“Tạ bệ hạ quan
tâm, đã tốt lên nhiều.”
Hoàng đế đem phía sau
thiếu niên kéo đến, cầm tay thiếu niên nói:“Khanh đến xem, hắn phải chăng rất
giống Dương Lương.”
Trần Tắc Minh cung
kính nói:“Thật là rất giống.”
Hoàng đế bảo :“Hắn là
cháu họ xa của Dương Lương, trẫm sai người tìm đã nhiều năm, hôm nay mới tìm
được. Nhớ khi trẫm vẫn là thái tử còn ôm qua hắn đó.” Thiếu niên kia thấy trong
ngôn từ vạn tuế cư nhiên có phần coi trọng người này, cũng sinh lòng hiếu kỳ,
cẩn thận đánh giá Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh
nói:“Chúc mừng bệ hạ.”
Hoàng đế lúc này mới
chú ý y vẫn là một thân tù phục, nhíu mày nói:“Ngô Quá cũng không tìm kiện xiêm
y tốt một chút cho ngươi mặc sao.”
Trần Tắc Minh nói:“Vụ
án chưa định, thần vẫn là tù phạm.”
Hoàng đế phất tay
không kiên nhẫn nói:“Người đều chết, manh mối sớm đã đứt đoạn, còn định cái gì,
ngươi hồi phủ nghỉ ngơi đi, không cần đến thiên lao nữa.” Trần Tắc Minh cơ hồ
chấn trụ, sau một lúc lâu mới nén run thanh âm nói:“...... Thần tuân chỉ.”
Hoàng đế nhìn y một
cái, đột nhiên lại có chút mềm lòng:“Đến Ngự y kia đi lấy chút thuốc trị thương
rồi nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện sau này, trẫm tự có định đoạt.”
Có người tiến đến mở
xiềng xích cho y, Trần Tắc Minh tầng tầng khấu đầu, cúi đầu lui ra ngoài.
Khi ra khỏi phòng, nghe hoàng đế đối với thiếu niên kia ôn nhu nói:“Ngươi vẫn ở tại tòa nhà cũ của thúc phụ ngươi đi...... Trẫm ban cho ngươi vài cung nữ, về sau hãy thường xuyên vào cung.” Trần Tắc Minh đột nhiên xoay người, vén rèm ra khỏi phòng.
Về đến nhà, mẫu thân
thấy vết thương trên người y, che mặt rơi lệ không ngừng còn phụ thân Trần Đổ thì
liên tục thở dài:“Điều tra rõ là tốt, điều tra rõ là tốt rồi !” Sau khi ông cáo
lão đã trãi qua nhiều năm thư thái, lâu lắm không hỏi han thế sự, thình lình
nghe nói nhi tử bị hạ thiên lao, bỗng chốc cư nhiên có chút thất thố. Lần này thấy
nhi tử không hao tổn trở về, mới có loại sống sót sau tai nạn nhẹ nhàng thở ra,
lại luôn cảm thấy thấp thỏm khó an.
Trần Tắc Minh lại
cười nói:“Là hài nhi không tốt, phiền cha mẹ lao tâm lo lắng .” Nói đến đây,
không biết vì cái gì lại giữ không nổi nét mặt tươi cười, tâm trạng chùng xuống,
nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Ngô Quá vẫn phụ trách
vụ án này, nếu liên lụy lớn như thế, tự nhiên vẫn là cần cấp thiên hạ cùng
triều dã một công đạo , chẳng sợ kia đích xác chỉ là một giải thích hợp tình
hợp lý mà thôi.
Không bao lâu sau
thánh chỉ ban xuống , khế đất kia bị chứng minh là giả tạo , nghe nói khế đất
này xuất hiện được cũng rất là thần bí, là cùng một phong thư tố giác từ bên
đường bị ném vào trong kiệu của Đại Lý Tự Khanh một hôm bãi triều về nhà, tra
không ra là người phương nào ném. Mà mật tấu của Hàn công công có hiệu quả như
cũ, Trần Tắc Minh bị phạt một năm bổng lộc, khiển trách y không làm tròn nhiệm
vụ, cũng mệnh y khi lành vết thương phân phó trọng trách trở lại tiền tuyến,
tiếp tục chủ chưởng soái ấn, lập công chuộc tội.
Trong khi Trần Tắc
Minh dưỡng thương, Ngô Quá cũng thường tới thăm, trong kinh hắn vô thân vô cố [không kẻ quen biết không người thân thích], tuy
rằng đã có phủ đệ nhưng rốt cuộc vẫn quạnh quẽ, cho nên ngoại trừ thăm bệnh chỉ
sợ còn có chút ý tứ cọ cơm. Ngô Quá đối với chuyện y bị phạt có chút bất bình,
theo chính hắn nói, cũng từng trước mặt hoàng đế cố gắng nhưng hoàng đế không chấp
thuận. Trần Tắc Minh nghe cũng không nói lời nào, vẻ mặt không chút thay đổi.
Qua vài ngày, thương thế
dưỡng tốt hơn một chút thì lên đường ra biên quan, giám quân lại đổi người. Trần
Tắc Minh thở phào một hơi, muốn y mỗi ngày lại tất cung tất kính mà đối diện
Hàn công công, thật sự là một loại khổ hình.
Trong khoảng thời
gian y rời đi, người do hoàng đế phái đến trấn thủ cũng là có bản lĩnh, là một vị
tướng quân có kinh nghiệm thủ thành lâu nhất trong triều- Lô Giang Bình, có thể
thấy được hoàng đế vẫn là tán đồng đối với kế sách công thủ của y, cũng không
hồ đồ. Này thật ngoài sở liệu của Trần Tắc Minh, phạt bổng một năm, vốn là
trừng phạt nhẹ nhất, là làm cho người xem, chỉ là đến cùng hắn có tâm tư gì,
Trần Tắc Minh rốt cuộc cũng không có hứng thú phỏng đoán.
Luật Duyên thừa dịp y
không ở đây từng phát động qua vài lần tấn công mãnh liệt, muốn thừa dịp rối
ren mà vào, Lô Giang Bình cư nhiên trong thế công kia vẫn bảo vệ thành an toàn.
Thấy y đến, Lô Giang Bình cười nói:“Cuối cùng là có thể thả lỏng .”
Trần Tắc Minh cười
cười:“Làm sao đây, đổi ta, chỉ sợ không bằng tướng quân.” Ngược lại đây không
phải là khiêm tốn, thủ vững cũng không phải sở trường của y.
Hai quân đối chọi,
Luật Duyên đưa mắt nhìn xa xa thấy y một thân ngân bạch khôi giáp, hồng anh như
hỏa, không khỏi cười cười.
Bảo người đến trước
trận kêu gọi:“Trần tướng quân, nghe nói hôn quân kia không phân tốt xấu, vừa
quân cầm hạ ngục, nay có thể toàn thân thoát ra, quả thật là may mắn của chúng
ta!”
Trần Tắc Minh lạnh
lùng nhìn thân ảnh đối diện đang được quân lính bảo hộ kia:“Làm gì chơi trò mèo
khóc chuột.”
Luật Duyên lại phái
người nọ tiến lên:“ Hung Nô ta chiến tướng cũng nhiều, nhưng không có ai như
tướng quân có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đặt mình dưới thân người,
đây đại khái cũng là người Hán cùng người Hung Nô chúng ta bất đồng đi !”
Mọi người còn không hiểu
rõ ràng lắm ý nghĩa thực sự của câu ‘đặt mình dưới thân người’ cho nên cũng
không để ý.
Còn Trần Tắc Minh vừa
nghe năm chữ rõ ràng có ẩn ý khác, vạn vạn không ngờ đến hắn thế nhưng lấy việc
này trước mặt người khác vũ nhục mình, không khỏi sắc mặt đột biến, trong lòng
đại loạn.
Người nọ còn muốn kêu
nữa, Trần Tắc Minh xoay tay rút ra một lượt ba mũi tên, kéo căng dây cung mạnh
mẽ buông ra. Chỉ nghe một tiếng ‘vút’, ba mũi tên song song bắn ra dưới cơn
giận dữ cực độ của y, thật sự là khí thế như nước lũ, nhanh như sao băng. Người
nọ tránh né không kịp, bị ba mũi tên đâm xuyên qua tim, lảo đảo ngã xuống, lập
tức tắt thở.
Binh sĩ bên ta gặp
chủ tướng bắn cung như thần, nhất thời tiếng hoan hô rung trời không dứt.
Luật Duyên lại chỉ là
mỉm cười. Đợi tiếng hô hơi lắng xuống, hắn lại bảo người hô:“Ngươi giết được
một người, diệt được thiên hạ......” Trần Tắc Minh không đợi hắn kêu xong, đã
thét ra lệnh cho binh sĩ dưới trướng:“Giết cho ta ! !” Ra roi thúc ngựa làm
gương, nhanh như chớp phóng ra.
Lúc này y tâm phù khí
táo lại trùng hợp là tối kỵ của binh gia, giờ phút này y còn trẻ, có một số
việc không thể nhẫn cũng phải nhẫn, y tuy rằng biết như vậy nhưng vẫn không thể
làm được. Luật Duyên muốn chính là hiệu quả này.
Người Hung Nô rất ít khi
đánh theo kiểu lấy cứng đối cứng, hai quân giao chiến không lâu, liền giả bại
lui binh. Trần Tắc Minh thấy đối phương lui lại, cũng không dám khinh thường,
lập tức thu binh. Ngay lúc cả đội quân của y quay lại, đại quân của Luật Duyên đột
nhiên quay đầu vọt trở về, ra chiêu hồi mã thương truy sát.
Trần Tắc Minh thúc
ngựa chạy vội tới dưới thành, ngăn ở trước cầu treo giết mấy tên lính Hung Nô
chạy đến đầu tiên, vừa quay đầu thét lớn :“Đóng cổng ! ! Kéo cầu treo lên! ! !”
Giờ phút này đại quân
còn gần một nửa ở ngoài thành, theo lý thuyết Trần Tắc Minh thân là đại soái nên
lập tức chạy trở về thành, rồi kéo cầu treo lên mưu đồ hậu sự. Nhưng y lại theo
bản năng đứng chờ ở phía sau, tâm lý này trong lúc nguy cấp ngay cả chính bản
thân y cũng không thể nhận ra được.
Chỉ nghe “Ken két …ầm
ầm --” Thanh âm nặng nề vang lên, cửa thành dần dần khép lại. Lúc cầu treo bị
kéo lên dẫn theo tiếng nhốn nháo náo loạn, không biết bao nhiêu binh sĩ rơi
xuống sông đào bảo vệ thành, ngay khi kéo lên được một nửa lại tựa hồ bị trục
trặc, rốt cuộc không thể hoàn toàn kéo lên hẳn, Hung Nô binh nhảy dựng lên xếp
thành thang người, bò leo mà lên.
Luật Duyên đứng phía
sau trận nhìn thấy hết thảy, nở nụ cười.
Ánh mắt hắn có thể dễ
dàng nhìn thấy Trần Tắc Minh cả người là máu, dũng mãnh vô địch, song đây chỉ
là ngoan cố chống cự.
Ngoài thành người Hán
binh sĩ càng giết càng ít, càng có thêm nhiều người lao đến nơi bạch bào tiểu
tướng .
Đại cục đã định.
Trần Tắc Minh đã giết
đến hai mắt sung huyết, địch nhân người trước vừa ngã xuống người sau liền tiến
lên, một đám ngã xuống trước ngựa, không ai có thể vượt qua mũi kích sáng như
tuyết của y. Nhưng mà, bọn họ tựa hồ vĩnh viễn giết không hết, không chút nào
sợ hãi vọt tới trước mặt y.
Dần dần thần trí y có
chút mơ hồ, nhưng tay một chút cũng không chậm lại. Một cỗ máu tươi phun lên
mặt y, chất lỏng đậm sệt dần dần khô cằn, y lại không có thời gian lấy tay lau,
y cắn răng cơ hồ muốn không mở mắt ra được.
Y nghĩ ta có lẽ sẽ
chết ở nơi này .
Ta muốn chết ở chỗ
này .
......
Ngươi nhìn thấy không?
Liền tại giờ khắc
này, từ trong cổng thành thét lên một tiếng, vang tận mây xanh.
Người Hung Nô đều bị tiếng
thét hào khí chấn thiên này làm giật mình kinh ngạc, cửa thành đột nhiên mở
rộng, một đội binh sĩ người Hán toàn thân hắc giáp, phóng ngựa lao ra.
Khi cầu treo ầm ầm hạ
xuống, dưới cầu những binh lính Hung Nô làm thành thang người kia phát ra tiếng
thét chói tai, tầng tầng lớp lớp ngã nhào xuống nước.
Trần Tắc Minh đã giết
đỏ cả mắt rồi, đâu đó tiếng vang y không nghe được hoặc là mặc dù nghe được y
cũng căn bản không rảnh bận tâm.
Đến khi chém ngã một
địch nhân cuối cùng, không còn ai lao đến chỗ y nữa. Y không rõ tình hình, lại
cảm thấy có được một khe hở hiếm hoi mới nâng tay lau đi vết máu đã sắp khô trên
mặt, trời đất như quay cuồng, tay y bởi vì kiệt sức mà không thể điều khiển tự
động phát run, phương thiên họa kích dần dần rủ xuống. Y cúi thấp người tựa vào
trên lưng ngựa, thở hổn hển chậm rãi phun ra cát vàng trong miệng.
Không thể buông tay,
buông tay liền xong.
Y nắm lại năm ngón
tay, đem hết toàn lực nắm chặt thân kích suýt nữa rời tay. Đuôi kích lạnh lẽo,
điều này làm cho y thanh tỉnh một chút, sau đó rốt cuộc có thể cảm thấy được sự
tĩnh lặng kỳ quái bên người.
Ngẩng đầu lên, y thấy hắc
y kỵ binh đang trầm mặc đưa lưng quay về phía y. Bọn họ ngăn chặn Hung Nô binh phía
trước y, mũi thương sắc bén loang loáng vung lên dưới ánh mặt trời lóe ra quang
mang chói mắt.
“Đại soái !”
Y nghĩ muốn quay đầu,
lại đột nhiên choáng váng rã rời từ trên ngựa rơi xuống, một khắc khi rơi
xuống đất kia y nhìn thấy là gương mặt kinh hoảng của Ngôn Thanh.
Bằng mấy nghìn người như
vậy muốn chuyển biến toàn bộ chiến cuộc tuy rằng khó khăn, nhưng trước cầu treo
cứu ra một người lại không tính cái gì. Hắc y lữ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên từ
khi thành lập đến nay cư nhiên là cứu tính mạng tướng quân của bọn họ, chuyện này
chưa từng có ai nghĩ tới.
Ý niệm đầu tiên sau
khi Trần Tắc Minh tỉnh lại là, y bị đánh bại.
Y mở to hai mắt, bàng
hoàng hồi lâu.
Sau chiến sự kiểm kê
được, một trận này binh sĩ tử thương ba vạn người, thi thể đối phương lưu lại
trên chiến trường bất quá khoảng một ngàn, tuy rằng hắc y lữ thương vong rất ít,
vẫn là thua trận không hơn không kém. Bởi vì trước đó mấy trận chiến, những
binh sĩ căn bản đối với vị chủ soái này kỳ vọng cực cao, lúc này thấy y nguyên
lai cũng là người phàm, chẳng những làm không được bách chiến bách thắng, mà
còn là đại bại, không khỏi sĩ khí cuồng tiết.
Không qua bao lâu,
liền có ý chỉ hạ xuống, triệu y hồi kinh, chủ soái cũng bỏ cũ thay mới.
Trước khi đi, Ngôn
Thanh khóc rống chảy nước mắt, hắn là do Trần Tắc Minh một tay đề bạt đi lên , tình
cảm luyến tiếc khó thể tránh khỏi, Trần Tắc Minh an ủi hắn nói:“Tương lai rồi
sẽ có ngày gặp lại.”
Ngôn Thanh rưng
rưng:“Hắc y lữ là tướng quân một tay sáng tạo, vô luận người khác thấy như thế
nào, chúng ta đều luôn chờ đợi một mình tướng quân.”
Trần Tắc Minh trầm
mặc một lát mới bảo:“Lời này trước mặt người khác nhất định không thể nhắc lại,
bằng không tương lai cuối cùng cũng có một ngày ta khó thoát khỏi họa sát
thân.” Ngôn Thanh kinh sợ, không dám nói nữa.
Ở trên triều khi trần
thuật lại chiến bại đã trãi qua, Trần Tắc Minh nhịn không được đầy mặt hổ thẹn,
dưới ánh nhìn chằm chặp của mọi người cẩn thận phân tích thất bại của bản thân,
đây cũng không phải là sự tình làm người ta sung sướng gì.
Ánh mắt các đại thần xung
quanh có khắc khe , có cười nhạo , cũng có phẫn nộ . Bọn họ đều liếc nhìn Trần
Tắc Minh quỳ trên đại điện, không tiếc chỉ trích. Con người vốn là như thế,
được làm vua thua làm giặc. Chẳng cần biết trước kia ngươi thắng được nhiều bao
nhiêu, thua một lần lập tức liền thành tiêu điểm săm soi.
Hoàng đế tuy rằng bất
động thanh sắc, lại hỏi cực kỳ chi tiết, có nghi vấn lập tức liền vạch trần,
bất lưu nửa điểm tình cảm.
Trần Tắc Minh bị mọi
người vây quanh, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi sống một ngày bằng một năm, y
không khỏi tự giễu nghĩ nếu khi đó Ngôn Thanh không có mang theo hắc y lữ tới
cứu, có lẽ hôm nay y còn có thể phong trung ý bá đi [hồn nương theo gió tự do tự tại].
Thế nhân luôn là coi
trọng chết đi bi tráng mà đùa cợt sống sót gian nan.
Trước đó liên tiếp
phong tứ, Trần Tắc Minh sớm đã thăng đến điện tiền đô chỉ huy sứ, là điện soái năm
đó Dương Lương từng làm qua, quan từ nhị phẩm. Lần này chiến bại, hoàng đế
chẳng những thu hồi soái ấn, cũng đem y giáng xuống hai phẩm, đô chỉ huy sứ
chuyển công tác phó chức. Nhân tiện ngầm có ý trong khoảng thời gian ngắn,
hoàng đế không định lại dùng y.
Cùng chuyện này hình
thành nên thế đối lập là hoàng đế đối Dương Như Khâm từ từ sủng ái, Dương Như
Khâm là Dương Lương điệt nhi [cháu họ xa], là vị mà Trần Tắc Minh từng gặp qua ở
trong cung.
Dương Như Khâm này nghe
nói thuở nhỏ là thần đồng, hai tuổi có thể biết chữ, ba tuổi đã bắt đầu thuộc
lòng Luận Ngữ, đến năm sáu tuổi liền có thể làm thơ, còn từ ngữ không tầm
thường, nay mười tám , được thiên hạ văn nhân xưng là ‘học phú ngũ luân tài tử’.
Hắn còn chưa từng khảo qua khoa cử, lại được hoàng đế cho vào Đô Sát viện, lấy
danh ngôn quan. Nhân xưng kẻ này tư duy nhanh nhẹn, ngôn ngữ sắc bén, bởi vì
duyệt biến quần thư, học thức uyên bác, thường thường đối với mỗi chuyện mỗi vật
có kiến giải kỳ lạ, nên đang im hơi lặng tiếng bỗng nhiên nổi bật.
Hoàng đế ban sơ bất
quá là yêu thích hắn cùng với Dương Lương rất giống bề ngoài, sau thấy hắn tuổi
còn trẻ đã kiến thức không tầm thường, càng cao hứng hơn, nhiều lần phong
thưởng, liên tiếp triệu kiến. Nhất thời trong kinh lại dấy lên tin đồn liên
tiếp, đều nói là hoàng đế lại có tân hoan.
Một ngày, Trần Tắc
Minh có chuyện được ứng triệu vào cung. Vừa đi tới trước Ngự Thư phòng, lại bị
thái giám ngăn lại, nói:“Dương đại nhân ở bên trong, còn thỉnh đại nhân chờ một
chút.”
Trần Tắc Minh nhìn
sang sắc trời, giờ phút này mây đen che phủ đúng là muốn đổ mưa .
Y chắp tay biểu lộ cảm
tạ, yên lặng thối lui đến trong hành lang nhìn gió cuốn mây vần. Dần dần hạt
mưa to như hạt đậu từng hạt từng hạt tí tách rơi xuống, va trên mặt đất lỗ chỗ,
trời đột nhiên càng thêm u ám , hạt mưa đột nhiên rào rào thành sợi, thế to như
bát, đem bùn đất từng tầng tẩy bóc ra, chảy xuống thấp, lại luôn cũng rửa không
sạch.
Trong phòng phía sau,
dường như hoàng đế bị cách nói chuyện thú vị của Dương Như Khâm chọc cười, nói
cười không ngừng, Trần Tắc Minh đi vài bước tránh đi cửa sổ, cho đến khi không nghe
thấy âm thanh nào nữa.
Thỉnh thoảng có thái
giám ra vào phòng, bưng trà bánh linh tinh gì đó từ bên cạnh y đi qua, cũng
không nhìn y.
Như thế không biết
đến cùng qua bao lâu, thế mưa rốt cuộc giảm nhỏ, lại một lát sau đúng là
ngừng, lộ ra ánh mặt trời.
Rèm cửa bị nhấc lên,
Dương Như Khâm bước ra khỏi phòng, hơi hơi mỉm cười, thái giám đi theo chỉ sợ hạt
mưa từ trên cây rơi lên người hắn, dưới ánh nắng cũng che ô, cứ tiền hô hậu ủng
như thế mà đi, chưa từng nhìn xuống phía hành lang một chút nào.
Đủ loại huyên náo qua
đi lại hiển lộ sự quạnh quẽ, lúc này mới có thái giám đến bên cạnh y nói:“Đại
nhân, thỉnh.”
a, chương này hay quá đi. Dương Như Khâm này trong vid kịch truyền thanh hình như từng giúp Tắc Minh nhỉ? ^^
Trả lờiXóaa, chương này hay quá đi. Dương Như Khâm này trong vid kịch truyền thanh hình như từng giúp Tắc Minh nhỉ? ^^
Trả lờiXóaÀi!!! Lúc trước coi dự cáo chỉ lo chú ý vụ Tắc Minh bị rape [Đầu óc ta quá đen tối !!!!], còn đọc QT thì chỉ sơ sơ hổng nhớ rõ tình tiết lắm .
Xóa