Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
Đến
gần canh tư, hoàng đế như cũ không hề buồn ngủ, tựa vào trên giường thưởng thức
khối ngọc bội bên hông.
Trần
Tắc Minh đứng phía sau lại chống đỡ không nổi có chút ủ rũ, hoàng đế giữ y lại cũng
không nói nhiều, tựa như chỉ cần nhiều người cùng mình mà thôi, nguyên
bản trong cung người nhiều như vậy, nhiều thêm một người lại có ích gì đâu.
Hoàng
đế dường như nghĩ đến cái gì, cầm lấy ngọc bội hình tròn kia đối với ngọn đèn,
xuyên thấu qua ánh sáng kia, ngọc thạch trắng nõn oánh nhuận, mặt trên chạm
rỗng khắc lưu vân bách phúc, chạm trổ rất tinh xảo, nhưng không phải là vật hiếm
thấy.
“Ngọc
này là trẫm cùng Dương Lương trao đổi .” Hoàng đế đột nhiên mỉm cười hiển nhiên
là nghĩ đến cái gì mà tâm tình khoái trá lên. Trần Tắc Minh chỉ là thấy đầu nặng
trịch, cơ hồ chợp mắt ngủ, bị hắn một lời bừng tỉnh, cũng không trả lời đàng
hoàng, chỉ “A” một tiếng.
“Lấy
một khối ngọc bài đổi . Khi đó trẫm cơ hồ đã là phế thái tử, có đôi khi thậm
chí phi tử của phụ hoàng thấy trẫm cũng không thi lễ, coi trẫm giống như là phế
nhân.” Hoàng đế nói. Trên mặt hắn nhìn không ra thần sắc gì trầm trọng, chung
quy kia đều đã là quá khứ, mà hắn đã trở thành quân chủ trên vạn người, không
cần lại ghi hận vài kẻ nhỏ bé kia,“Trẫm quả thực tinh thần sa sút, Dương Lương
nhìn ra, hắn hướng trẫm quỳ xuống, thỉnh cầu một khối ngọc bài miễn tử......”
Hoàng
đế đã buồn cười cười to, hắn tựa hồ lại nhìn đến thiếu niên kia hướng hắn
quỳ gối bộ dáng nghịch ngợm tươi cười:“Trẫm nói, trẫm cho hắn cái gì đều vô
dụng sẽ không có có ai xem trọng, hắn cười nói, miễn tử bài muốn là để sau này
khi cần, đợi đến lúc trẫm được đăng đại vị mọi người muốn cũng không được
......”
Trong
mắt hắn chợt ánh lên một tia ôn nhu:“Hắn thực khéo hiểu lòng người, hắn biết
trẫm lúc ấy thậm chí ngay cả khối kim bài đều không có được, cho nên hắn nói là
ngọc bài miễn tử...... Trẫm đem ngọc bài bên hông cho hắn, hắn cũng đem khối
ngọc bội cho trẫm...... Bởi vì lúc ấy y phục trẫm đã không còn ai quản, trừ
khối ngọc bài bên người, xứng sức [phục sức xứng
với chức vị] đáng giá đều bị cung nhân trộm đi.”
Hoàng
đế nắm chặt ngọc bội kia, chợt trầm mặc xuống, trên mặt thần thái phi dương
cũng trong phút chốc tiêu tán.
Trần
Tắc Minh không biết mở miệng như thế nào, chỉ phải cũng im lặng không nói.
Hoàng
đế cách một lát, nói:“Khanh đi ngủ đi......”
Trần
Tắc Minh ngẩn ra, liền có cung nhân tiến lên muốn dẫn y đi xuống, hoàng đế bất
ngờ nói: “ Ngủ tại trong phòng này đi.”
Trần
Tắc Minh vội vàng quỳ xuống:“Thần không mỏi mệt.”
Hoàng
đế hướng y cười cười:“Phải không, trẫm thấy mệt mỏi.”
Hoàng
đế ân chuẩn Trần Tắc Minh đồng tháp [giường] mà ngủ, thiên đại ân điển như vậy đối
với y mà nói đến cùng là cảm kích hay là buồn bực, không cần nói cũng biết.
Hoàng đế hành vi tuy rằng xưa nay quỷ dị, nhưng lần này nhìn chung lại lộ ra
chút thụ thương yếu đuối khiến Trần Tắc Minh không thể kiên quyết triệt để cự
tuyệt. Y cũng không hoàn toàn là vì mềm lòng, nguyên nhân chủ yếu là giờ phút
này một khi đắc tội hoàng đế mới thực sự gọi là hậu hoạn vô cùng. Mà kỳ quái ỷ
lại như vậy cũng khiến y đứng ngồi không yên.
Hai
người nằm ở trên giường, sau khi hoàng đế tâm lực lao lực quá độ nên chìm vào
giấc ngủ rất nhanh, ngược lại là Trần Tắc Minh trằn trọc trăn trở một lúc lâu
mới rốt cuộc thiu thiu ngủ. Ngủ được một hồi, cảm giác ngực dường như có cái gì
đè nặng, trầm trọng không chịu nổi, Trần Tắc Minh đột nhiên mở mắt, nhìn kĩ không
khỏi hít vào một hơi, đã thấy gương mặt hoàng đế gần trong gang tấc, mà trên
người trầm trọng lại là do nửa người trên đã bị hoàng đế ngăn chặn. Thấy y tỉnh
lại, hoàng đế cũng không đình chỉ động tác, cúi người hôn xuống dọc theo tai y.
Khí
tức ấm áp ướt át, tình cảnh này ái muội tình sắc không sao tả xiết.
Trần
Tắc Minh run lên, kinh hoảng tột độ, lấy hai tay ngăn trở thân hình đối phương,
thấp giọng nói:“...... Vạn tuế, người, người......” Vốn y muốn nói người đã đáp
ứng không chạm vào ta, nhưng rốt cuộc đối phương là quân chủ, chỉ trích như vậy
mà nói liền nhất thời khó có thể nói ra miệng.
Hoàng
đế nhăn mày, bộ dáng dường như cực thương tâm:“Khanh cũng muốn cự tuyệt ta sao?”
Hai người bọn họ đã ở chung thật lâu rồi nhưng hoàng đế chưa bao giờ dùng thần
thái ngữ khí như vậy nói chuyện, Trần Tắc Minh có chút kinh ngạc nhìn hắn, vẻ
mặt kia đúng như một hài tử mới lớn bình thường, nào còn thấy được nửa điểm khí
thế ngày thường cao cao tại thượng, phẫn uất trong lòng Trần Tắc Minh vì thế mà
lui hơn phân nửa, chỉ còn lại có cảm giác bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
“......
Cầu vạn tuế bỏ qua thần đi, thần còn muốn...... Còn muốn cưới vợ sinh con, làm
sao đối mặt thế nhân......” Những lời này y chưa bao giờ thổ lộ, trước đây hoàng
đế lãnh khốc cho hắn biết mặc dù có nói ra cũng không ai để ý tới, nhưng một
khắc này, y tự nhiên cảm giác hoàng đế có lẽ là có thể lý giải .
Hoàng
đế ôm chặt lấy y, giống như một người chết đuối ôm lấy một miếng gỗ cuối cùng,
lẩm bẩm nói:“Cưới vợ sinh con......” Lặp đi lặp lại mấy lần, lại vươn tay tháo
dây cột tóc của y, Trần Tắc Minh trong lòng cảnh giác bất ngờ nâng tay ngăn
trở, hoàng đế tạm dừng một lát ngược lại đưa tay dời xuống tham nhập khố nội
của y, cầm lấy phân thân của y.
Trần
Tắc Minh cả người chấn động, một khắc kia không khỏi toàn thân như tôm cuộn lên,
bỗng chốc mồ hôi tuôn như nước, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Bọn
họ trước đây giao hoan hơn mười lần, đều là hoàng đế làm chủ mạnh mẽ phát tiết,
chưa bao giờ từng có loại hành động chủ động lấy lòng Trần Tắc Minh như thế này.
Nơi
yếu hại bị nắm, Trần Tắc Minh toàn thân như nhũn ra, khí lực lúc nãy tan biến
một nửa, thần trí lại vẫn tỉnh táo, vội vàng liền muốn lấy tay ngăn cản, vừa
bắt lấy cổ tay hoàng đế, lại nghe hoàng đế quát :“Buông tay !” Một tiếng này áp
bách khó đỡ, Trần Tắc Minh ngẩn ra, động tác không khỏi đình trệ một lát, những
ngón tay dưới khố hạ liền vận động lên xuống, khoái cảm như thủy triều từng đợt
tập kích thẳng đến tận xương tủy.
Trần
Tắc Minh khó có thể ngăn chặn suýt nữa lên tiếng, vặn vẹo thân hình, ý đồ lui
bước lại như thế nào cũng tránh không khỏi đôi tay kia, quá tuyệt vọng, chỉ có
thể lấy khuỷu tay gắt gao ngăn trở đối phương dục áp lên đến thân thể, toàn
thân căng thẳng, nháy mắt mồ hôi đã ướt đẫm trọng y.
Hoàng
đế vỗ về chơi đùa sau một lúc lâu mà vật trong tay kia không thấy phát tiết, trái
lại dần dần có chút mềm nhũn lại, không khỏi sinh nghi, ngẩng đầu nhìn thì thấy
Trần Tắc Minh nhắm mắt cắn răng, cả người phát run, vẻ mặt này nếu nói là vui
thích chi bằng nói là thống khổ càng đúng hơn, bộ dáng mãnh liệt chịu đựng áp
lực làm sao có nửa điểm hưởng thụ. Hoàng đế giật mình ngừng lại, có chút nghi
hoặc mới cúi đầu xem xem, qua một phen ép buộc này nội khố [quần] của Trần Tắc Minh đã bị hoàng đế kéo đến
giữa hai chân, nửa cởi nửa không thoạt nhìn qua cảnh này hết sức dâm loạn.
Hoàng đế do dự một lát, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy phân thân của y vào trong
miệng.
Trần
Tắc Minh cơ hồ là lập tức chấn kinh, trong miệng phát ra thanh âm gần như rên
rỉ,“...... Không, không......”
Sau
đó y gắt gao ngậm miệng, ý đồ tập trung toàn lực chống lại cự đại khoái cảm, y
liều mạng giãy dụa , cho dù loại giãy dụa này kỳ thật không có bao nhiêu hiệu
quả. Tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, y đã phân không rõ đó là thanh âm của ai,
thế giới dần dần trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác động tác trương miệng dưới
thân kia có vẻ trúc trắc.
Y
chỉ có thể buông tay , sa vào trầm luân mặc dù hoàn toàn không cam tâm.
Một
khắc cao trào, y cơ hồ co rút lại, mu bàn tay gân xanh phồng lên, hai tay nắm
chặt đầu vai hoàng đế, hoàng đế cảm thấy hơi khó chịu nhưng lại như cũ không
buông tay.
Từ
đầu đến cuối, Trần Tắc Minh không chịu lại phát ra nửa điểm thanh âm.
Hoàng
đế đứng dậy phun ra thể dịch trong miệng vào trong bồn vàng, có cung nữ đưa lên
khăn gấm, hắn tiếp nhận chà lau khóe miệng.
Trần
Tắc Minh vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, lấy tay che gương mặt, thân
mình hơi hơi phát run, dưới thân đệm giường bởi vì mồ hôi lâm li sớm đã ướt
đẫm. Hoàng đế quay đầu ôn nhu đối với y nói:“Xem đi, khanh cũng có thể cảm
nhận được khoái hoạt không phải sao?”
Trần
Tắc Minh đột nhiên chấn động, lại khó thể tự kiềm chế được run rẩy lên, động
tác run rẩy càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ cả giường đều phải run run theo.
Hoàng đế vươn tay vuốt ve tóc y:“...... Tương lai khanh sẽ thích ứng .”
Hồi
phủ đã là gần buổi trưa ngày hôm sau, về chuyện này Trần Tắc Minh vẫn trầm mặc không
nói, sắc mặt tro tàn.
Hoàng
đế lúc sau cũng không lại tiến thêm một bước làm gì nữa, đại khái hắn nói là không
chạm vào Trần Tắc Minh, kỳ thật đến cùng ý tứ là không giống từ trước đến nay.
Thánh tâm khó dò, mà Trần Tắc Minh tỉnh ngộ được thì đã quá muộn. Nếu nói trước
kia, y còn có thể dùng đạo lý gần bùn mà không nhiễm bẩn linh tinh an ủi chính
mình thì từ sau chuyện này đã không thể nữa rồi, khoái cảm kia trong nháy mắt
đã đánh bại vòng bảo vệ cuối cùng của bản thân mình.
Thì
ra, chính ta cũng thích thú chuyện tình không chịu nổi như vậy .
Cái
gọi là kiên trì, nguyên lai một điểm ý nghĩa cũng không có.
Vào
phủ đệ, liền có hạ nhân chào đón dẫn ngựa:“Thiếu gia, có khách tới bái phỏng, đã
đợi ngài nửa ngày .” Trần Tắc Minh đem mã tiên ném cho người hầu, trong lòng cảm
thấy kỳ quái, đi nhanh vào phòng trong.
Khi
đạp lên thềm đá, một thanh âm quen thuộc truyền đến: “Gần buổi trưa , nói vậy
công tử nên trở về ăn cơm ?”
Phụ
thân đáp:“Ngày thường lúc này đã trở lại.”
Nam
tử kia cười:“Nhờ có bá phụ gia giáo nghiêm cẩn, mới có thể dạy dỗ nên một thanh
niên tài tuấn được quân vương trọng dụng như thế.”
Trần
Tắc Minh kinh hãi, dừng cước bộ.
Người
nọ cũng đã nghe được động tĩnh, xoay người lại, cười nói:“Trần công tử, đã lâu
không gặp .”
Trần
Đổ nhìn thấy y, vội vàng gọi :“Minh nhi, vị công tử này đã chờ con hồi lâu
...... hôm nay vì sao hạ triều trễ như vậy?”
Trần
Tắc Minh cũng không trả lời, tay phải khoát lên trên chuôi kiếm, đứng ở trước
cửa, bình tĩnh nhìn kẻ kia đứng dậy, hướng mình chắp tay mỉm cười - Hung Nô Hữu
Hiền vương.
Trần
Đổ nhìn hành động của y thần thái cổ quái, kinh ngạc nói:“Sao vậy?......”
Luật
Duyên cười hướng lão nhân tóc đã bạc giải thích:“Bá phụ, Trần công tử cùng tiểu
điệt vốn chỉ là gặp mặt một lần, đều là do tiểu điệt có tâm ngưỡng mộ quá đáng,
mới mạo muội đến đây, Trần công tử nhất thời không nhớ được tiểu điệt cũng là tất
nhiên.”
Trần
Tắc Minh hơi hơi đảo mắt qua, thấy phía sau Luật Duyên đứng hai gã hắc y nam tử,
cao lớn uy mãnh, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, vừa thấy liền biết là cao
thủ, hiển nhiên là hộ vệ bên người hắn. Thấy y nhìn qua, hai người kia tiến
một bước hướng đến Trần Đổ. Trần Tắc Minh thu hồi ánh mắt, Luật Duyên trước mặt
chỉ là phe phẩy quạt thong dong mỉm cười.
Trần
Đổ nói:“Tả công tử cách nói năng không tầm thường, để người xem qua khó quên, Minh
nhi như thế nào có thể quên, Tả công tử nói đùa.”
Trần
Tắc Minh hạ mi mắt, nắm chặt chuôi kiếm, đáp:“Không sai...... Phụ thân, ta bất
quá là chợt vừa thấy mặt, rất kinh hỉ mà thôi.”
Nói rồi
đi về phía trước vài bước, giải kiếm để xuống bàn, đối Trần Đổ nói:“Phụ thân,
ta cùng với Tả công tử đã lâu không gặp, có chút lời muốn nói, làm phiền phụ
thân bồi tiếp hồi lâu, chắc là cũng mệt mỏi, thỉnh phụ thân nghỉ ngơi trước
đi.”
Trần
Đổ gật đầu, đứng dậy hướng Luật Duyên cáo từ, Luật Duyên cười ứng đối, ngược
lại là phối hợp Trần Tắc Minh, không lộ nửa điểm dấu vết. Hai danh hộ vệ kia gặp
Trần Đổ rời đi, không khỏi đều quay đầu nhìn Luật Duyên, Luật Duyên hơi nâng
tay, hai người kia mới trở về phía sau Luật Duyên.
Luật
Duyên lại ngồi xuống, một danh hộ vệ vì hắn rót đầy bát trà, hắn uống một ngụm,
đột nhiên như nhớ ra:“Cũng châm cho Trần công tử một ly a, châm thượng.”
Trần
Tắc Minh vừa bực mình vừa buồn cười, gặp kia hộ vệ đến gần, trong tay căng
thẳng, liền muốn làm khó dễ, lại nghe Luật Duyên không nhanh không chậm nói:“ Hai
mươi bốn vệ binh của ta đều mai phục tại ngoài viện, Trần tướng quân muốn cả
nhà bình an, vẫn là nên đợi một chút, đừng sốt ruột mới tốt.” Trần Tắc Minh ngẩn
ra, chậm rãi buông tay ra, trong lòng tức giận, kia liên can thủ thành vệ sĩ cư
nhiên thất trách như thế, để cho rất nhiều người Hung Nô vào thành, ngày mai
nhất định phải xem là ai lĩnh đội, trị tội hắn tắc trách [lơ là nhiệm vụ].
Đợi
hộ vệ đưa qua trà, Trần Tắc Minh im lặng tiếp nhận, cũng không lên tiếng, Luật
Duyên ngạc nhiên nói:“Tướng quân không hỏi xem ta vì sao tới đây?”
Trần
Tắc Minh nhìn hắn một cái:“Vương gia vì sao tới đây?”
Luật
Duyên bỗng thấy buồn tẻ vô vị, chỉ vào y nói:“Tướng quân tướng mạo tuấn tú, làm
người lại thật sự có điểm không thú vị.”
Trần
Tắc Minh hừ một tiếng, cách một lát nói:“Đa tạ khích lệ.”
Luật
Duyên vỗ tay:“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Trần
Tắc Minh nhìn hắn ăn mặc như thư sinh người Hán, nếu không phải trên mặt có vết thương, thật sự nhìn không ra nửa điểm bóng dáng người Hung Nô, cử chỉ ngôn
hành hiển nhiên là đã chịu ảnh hưởng sâu đậm của người Hán, trong lòng cũng thấy
kỳ quái.
Luật
Duyên “Ba” Một tiếng, xếp quạt lại :“Bổn vương hôm nay đến, muốn thỉnh tướng
quân dẫn đường.”
Trần
Tắc Minh nhìn hắn một lát, quả quyết cự tuyệt:“Không được !”
Luật
Duyên nhướn mày nói:“Bổn vương còn chưa nói muốn đi đâu.”
Trần
Tắc Minh lạnh nhạt cười nói:“Đến kinh thành này, còn có thể đi đâu.”
Luật
Duyên buồn bực cười:“Cả sân đầy người, vài chục tính mạng, tướng quân cũng
không để ý? !”
Trần
Tắc Minh không nói, mặt không chút thay đổi, lại nhìn không ra suy nghĩ cái gì,
Luật Duyên nhân cơ hội nói:“Ta chỉ muốn trông thấy tiểu hoàng đế kia mà thôi,
chưa bao giờ tính toán đả thương mạng người. Ngươi ngẫm lại xem, thật muốn giết
hoàng đế, kinh động kinh thành mười vạn đại quân, chẳng lẽ ta có thể toàn thân
trở ra. Nói như thế nào ta cũng là vương gia cao quý, muốn giết cũng nên là mua sát
thủ giết người, như thế nào sẽ tự mình ra trận. Tướng quân làm gì cố chấp như
thế?”
Trần
Tắc Minh vẫn không nói một lời, cách một lát mới nói,“Ngươi gặp hắn làm gì?”
Đây
là một cỗ xe rất rộng rãi, nhưng trên đường xóc nảy những đá, ngồi dậy cũng
không thoải mái. Trần Tắc Minh xốc lên màn xe, nhìn quanh một lát, khóe miệng
hơi hơi gợi lên tiếu ý:“Lầm đường rồi, vương gia.”
Luật
Duyên ngồi ở đối diện, như có chút đăm chiêu nhìn y.
Cuối
đường là tòa tiểu đình viện, giờ phút này đã là đầu thu, phiến lá vàng óng ánh như mây giăng lên đỉnh đầu. Trần Tắc Minh nhảy xuống xe cười:“Vương gia không
phải muốn vào cung diện thánh sao, sao lại mang ta đến nơi này,” Lại nhìn quanh
một lát, khen,“Quả là một nơi u tĩnh.”
Luật
Duyên cũng cùng xuống dưới:“Kia bất quá là lý do tùy tiện nói lung tung mà
thôi, tướng quân đã nhìn ra, lại châm chọc ta làm gì, đây là tòa viện ta vừa
mua, tướng quân nếu thích thì tặng cho tướng quân.”
Trần
Tắc Minh lạnh lùng nhìn hắn:“Kia ngược lại không cần, vương gia nếu là hảo tâm,
không ngại đem hai mươi bốn vệ binh trong
phủ ta rút đi, Trần mỗ đã vô cùng cảm kích.”
Luật
Duyên cười tủm tỉm nói:“Không vội không vội.”
Đến khi
vào sân, có người bưng lên đồ nhắm rượu cư nhiên rất là phong phú, hiển nhiên
trước đó đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ y đến. Trần Tắc Minh mỉm cười, cũng không
khách khí, nhấc đũa liền ăn, bụng y sớm đã đói đến kêu vang.
Luật
Duyên nói:“Không sợ ta hạ độc?”
Trần
Tắc Minh nói:“Thì tính sao?”
Luật
Duyên gật đầu:“Sinh diệc hà hoan, tử diệc hà khổ.” [Sống có gì vui, chết có gì buồn]
Trần
Tắc Minh chấn động, trong miệng nhắm rượu đột nhiên không có tư vị, trên tay
liền chậm lại. Luật Duyên tự mình rót rượu cho y:“Đến, từ ngày trên chiến
trường nhìn thấy Trần tướng quân, ta liền muốn uống sảng khoái như thế này,
thiên hạ anh hùng, phân biệt chi bối cảnh, có thể cùng đối thủ mạnh như thế đối
ẩm, vẫn có thể xem là nhân sinh nhất đại khoái sự.” [chuyện vui nhất đời người]
Trần
Tắc Minh do dự một lát, cuối cùng giơ lên chén rượu, có lẽ đến từ kính ý của địch
nhân trái lại càng khiến người khó cự tuyệt. Có người vào cửa, Luật Duyên vừa
thấy nhân tiện nói:“Hai mươi bốn vệ binh đã rút đi, tướng quân có thể thống
khoái mà uống, hôm nay chúng ta nhất túy phương hưu.”
Trần
Tắc Minh cực kỳ kinh ngạc, nguyên tưởng rằng Luật Duyên bắt được gia nhân tất
yếu đạt tới mục đích nào đó lại vừa bỏ qua, có thể thấy được Luật Duyên đầy mặt
bộ dạng thành khẩn, lại không giống gạt người, gật đầu nói:“Như vậy tạ vương
gia ưu ái.”
Nguyên
bản y muốn tìm thời cơ thông tri đội hộ vệ trong thành, nhưng mà Luật Duyên lại
chân thành tương giao đối đãi như thế, khiến y nhất thời không thể quyết đoán .
Hai người thiên nam địa bắc [trời nam đất bắc] hàn huyên một trận, cũng trò
chuyện với nhau thật vui vẻ. Mãi đến lúc sau, lại nói đến chuyện Hung Nô xuất
binh, Trần Tắc Minh chỉ trích đối phương xuất binh vô nghĩa, dẫn đến sinh linh đồ
thán, dân chúng lầm than. Luật Duyên cười, ngươi cho rằng thời điểm Hán nhân
cường thịnh, không khi nhục dân chúng chúng ta, không cướp đoạt lương thực chúng
ta sao, còn không phải tám lạng nửa cân, thiên hạ luôn luôn là cường giả lập
quy tắc, nay bất quá là Thiên triều binh yếu, địch không nổi Hung Nô mà thôi.
Nói xong
không khí như đông cứng lại, mắt thấy đã không vui mà tan, Trần Tắc Minh hít
sâu một hơi, kiềm nén lửa giận, đứng dậy cáo từ.
Luật
Duyên quát :“Đứng lại.” Nói xong cũng đứng dậy, vòng quanh Trần Tắc Minh đi một
vòng,“Tướng quân cố chấp như thế...... Đến cùng là vì trời sinh trung thành hay
vẫn là bởi vì được hưởng ân mưa móc?”
Lời
ấy mới vừa vào tai, y còn chưa thể lý giải, chờ kịp phản ứng, Trần Tắc Minh
giống bị một phát muộn côn trong giây lát đập một phát, trước mắt hoa lên, lưng
cong lại lui nửa bước, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Luật
Duyên có chút thương tiếc giống như nhìn thấy bản thân hắn:“Trong kinh đều
truyền khắp , ta là ngoại nhân cũng mới đến hai ngày mà thôi.” Trần Tắc Minh
kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng nói, thật sự, thật sự mỗi người đều biết .
Luật
Duyên cười nói:“Ta còn nghe nói rất nhiều chuyện...... Hắn có từng xem ngươi là
con người sao? Làm gì cố chấp như vậy? Tướng quân sống như vậy có cái gì mà tốt chứ ?
Không bằng đến Hung Nô chúng ta, không phải là tự do hơn nhiều sao?”
Trần
Tắc Minh nhìn hắn, thủy chung không nói nên lời.
Luật
Duyên vỗ vai y, nói nhỏ:“Ta biết chuyện như vậy nhất thời sẽ rất khó quyết
đoán, ngươi có đầy đủ thời gian cân nhắc.” Nói xong hướng y cười cười, nhét vào
lòng y vật gì đó, xoay người đi ra cửa, vài người hầu sôi nổi theo rời đi.
Đến
khi ngoài cửa một mảnh yên tĩnh, Trần Tắc Minh không biết đã đứng đó bao lâu,
mới dần dần bị tiếng chim hót làm bừng tỉnh, từ trong lòng lấy ra tờ giấy kia,
cũng không thèm nhìn tới, xé cho tan nát.
Trang
giấy như hoa tuyết phân tán, Trần Tắc Minh lui từng bước, thẳng đến bị cái gì
vấp té, ngã một cái.
Y
cúi đầu, dưới chân là rễ của một cây già lộ ra mặt đất, y không có đứng dậy, mà
là đem hai tay che mặt, thật sâu chôn trên đầu gối.
Khi Hoàng
đế đi vào Ngự Thư phòng, cũng chưa từng chú ý qua vệ sĩ trước cửa, một ngày
này, cố tình liếc mắt nhìn liền thấy người kia.
Đại
khái là vì vết thương trên mặt kia, ở trong cung nhập trị binh sĩ luôn luôn đều
phải trải qua chọn lựa, bề ngoài có chỗ thiếu hụt, rất thấp hoặc là rất xấu là
không thể tiến nhập hoàng cung , người nọ diện mạo tuy rằng không kém, nhưng
vết sẹo này từ khóe mắt đi xuống, cơ hồ vượt qua nửa khuôn mặt, thật sự là muốn
nhìn lâu cũng khó, cố tình người này một bộ dáng đúng lý hợp tình, tựa hồ cảm thấy chính mình so người bên ngoài không hề thua kém, thay lời khác nói,
rất có cảm giác hạc trong bầy gà khí vũ hiên ngang.
Hoàng
đế đột nhiên nổi lên hưng trí, dừng cước bộ, hỏi:“Ngươi tên là gì?”
Binh
sĩ kia nhìn hoàng đế, tựa hồ là không phản ứng kịp, cách sau một lúc lâu mới
quỳ xuống trả lời:“Hồi bẩm vạn tuế, tiểu nhân Tả Ngôn, Tả trong tả hữu, Ngôn trong
ngôn ngữ.” Tuy rằng phản ứng đã muộn chút, tuy nhiên ngữ khí trấn định, không
kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Hoàng
đế gật gật đầu, lại nói:“Như thế nào trước đây chưa từng gặp qua ngươi?”
Tả
Ngôn nói:“Tiểu nhân là thay ca , một huynh đệ hôm nay bị bệnh, lâm thời khiến
tiểu nhân lĩnh bài tử tiến cung.” Tuy là lần đầu diện thánh, người này lại cử
chỉ bình tĩnh, ngôn ngữ rõ ràng, nếu so một phổ thông binh sĩ mà nói, thật là
khó được.
Hoàng
đế lại hỏi:“Ngươi nhập ngũ đã bao nhiêu năm? Đã từng đánh giặc sao?”
Tả
Ngôn đáp:“Nhập ngũ đã mười lăm năm, cùng chiến dịch Hung Nô đều tham gia qua.”
Hoàng
đế cảm thấy kinh ngạc, cẩn thận đánh giá hắn một phen:“Mười lăm năm...... Điện
tiền tư có nhân tài như ngươi vậy, cư nhiên cũng chưa có người dẫn dắt?” Nói,
hừ lạnh một tiếng, hơi có chút không vui, thái giám phía sau vội nói:“Trong
quân vài chục vạn người, các đại nhân làm sao có thể đều xem qua hết, Thương
Hải Di Châu cũng là khó tránh khỏi, chủ tử đừng tức giận.”
Tả
Ngôn cũng nói:“Vị công công này nói phải, huống chi Trần tướng quân thân mình
chính là nhân chi Long Phượng, nhãn giới tự nhiên cao một chút.”
Hoàng
đế nhìn hắn:“...... Ngươi đối Trần tướng quân thấy thế nào?”
Tả
Ngôn cúi đầu nói:“Rường cột nước nhà.”
Khi Trần
Tắc Minh phụng chỉ yết kiến thì muốn dâng tấu chương, cầu hoàng đế một lần nữa trưng
thu đinh tráng luyện binh.
Hoàng
đế nhìn có chút không cho là đúng, đem tấu chương kia ném tới một bên:“Trong
quân tướng sĩ còn chưa đủ nhiều sao, khanh còn muốn thu đinh, thiên hạ dân
chúng như thế nào sinh dưỡng nghỉ ngơi, ý chỉ này hạ xuống, tướng quân là muốn lưng
mang bêu danh .”
Trần
Tắc Minh quỳ nói:“Thần ở tiền tuyến chứng kiến, nay binh sĩ tuy nhiều, nhưng
chịu địa vực phong tục ảnh hưởng, thiếu người dũng mãnh. Đến khi đối mặt Hung
Nô cường địch, khó mà kích động nhuệ khí. Thần muốn lựa chọn sử dụng dân phong
dũng duệ, toàn dân thượng võ, trưng thu mấy nghìn người, tiến hành thao luyện.
Thời chiến dùng cho tiên phong, có những người này thì không nơi đâu không thể
phá, mặt khác binh sĩ nhìn thấy, tất nhiên sĩ khí đại trướng, không sợ tiến thẳng
về phía trước. Mà đánh nhau, quan trọng chính là sĩ khí.”
Hoàng
đế trầm tư một lát:“Cũng có đạo lý, việc này liền giao cho khanh gia phụ
trách.”
Trần
Tắc Minh mừng rỡ quỳ tạ. Lại nghe hoàng đế nói:“Ngươi trong quân có binh sĩ gọi
là Tả Ngôn, tựa hồ là một nhân tài, ngươi lần này thu đinh, cũng mang hắn theo
đi.”
Trần
Tắc Minh nghi hoặc nói:“...... Tả Ngôn?” Bất quá binh sĩ dưới trướng y số lượng
hàng vạn, làm sao có thể người nào cũng đều nhận ra được.
Hoàng
đế mỉm cười nói:“Chính là người trên mặt mang vết sẹo , đi tìm, xem ra cũng là
không cam tâm làm kẻ dưới a.”
Trần
Tắc Minh ngẩn ra, sau lại sắc mặt đại biến, vội vàng cúi đầu che giấu, đợi
hoàng đế đem đề tài chuyển khai, trong lòng ầm ầm như trống đánh.
Đến
khi trở lại trong quân, Trần Tắc Minh lập tức phái người theo lời hoàng đế tra
qua người đã vào cung hôm nay, nào có người tên là Tả Ngôn, này cũng còn trong
dự kiến của Trần Tắc Minh, khiến y chân chính kinh ngạc là, binh sĩ đang có
nhiệm vụ trực đều lĩnh bài tử, cũng không có ai vắng mặt.
Như
vậy Luật Duyên làm thế nào tiến cung? Ai đem bài tử chính mình cho hắn?
Các
tướng sĩ mặc dù là phụng mệnh trấn thủ hoàng cung, nhưng ngày thường cũng không
thể tự dưng đi vào, ngày có nhiệm vụ trực, sau khi lĩnh kim bài thì lập tức
dùng bài tử vào cung. Mà sau khi tiến vào rồi, phân đội tại trong cung tuần
tra, phần mình độc lập, không can thiệp chuyện của nhau. Một ngày vào cung liền
có hàng trăm hàng ngàn, như vậy muốn tra người không biết tên không biết tướng
mạo thật sự là có hương vị mò kim đáy bể.
Trần
Tắc Minh cẩn thận từng đội xác minh qua hành trình trong ngày, cư nhiên vẫn
không hề có sơ hở, trong lòng hoảng sợ. Y cũng không thể lấy mấy trăm người kia
đều giết trị tội. Sau khi Luật Duyên cùng mình gặp mặt, cư nhiên thật sự vào
cung diện thánh, hiển nhiên là có nội ứng giúp hắn, mà có thể làm đến như vậy
tuyệt không dấu vết có thể tìm ra, trừ ra bản thân hắn tâm tư tinh mẫn bên
ngoài, kẻ nội ứng này chỉ sợ cũng không đơn giản.
Trần
Tắc Minh lại phái người ở kinh thành ngầm điều tra, Luật Duyên đoàn người lại
sớm như đá chìm đáy biển, không thấy bóng dáng. Trần Tắc Minh càng nghĩ càng
sợ, suy nghĩ cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc đem việc này báo cho Thánh Thượng.
Hoàng
đế biết được, quả nhiên kinh hãi:“Ngày ấy trẫm gặp cư nhiên là Hung Nô Hữu Hiền
vương.”
Trần
Tắc Minh nói:“Nếu là khoảng ba mươi tuổi, có một vết thương thật dài từ khóe
mắt đi xuống, hẳn là Luật Duyên mà thần ở trên chiến trường gặp qua.”
Hoàng
đế mặt lạnh lùng:“Hay cho Luật Duyên...... Nguyên lai là hắn, đùa giỡn trẫm thật
thê thảm.” Nói xong quay đầu, Luật Duyên kia chỉ Thiết nỏ vẫn bị hắn treo tại
đầu tường, cảnh báo chính mình không quên huyết hận.“Hắn tới nơi này, lại không
ám sát trẫm, lại là vì cái gì?”
Trần
Tắc Minh cúi đầu nói:“Thần đang điều tra.”
“Vậy
ngươi tra được cái gì ?”
Trần
Tắc Minh khó xử:“Tạm thời...... Còn chưa có đầu mối.”
Hoàng
đế lạnh lùng nở nụ cười:“Đó chính là nói, tướng quân cái gì cũng chưa tra
được?”
Trần
Tắc Minh kinh hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất:“Thần đã làm hết sức, còn thỉnh
vạn tuế thư thả mấy ngày.”
Hoàng
đế nói:“Người đều nói ngươi là lương đống chi tài, như thế nào......” Nghĩ đến
đây, sắc mặt hơi hơi thay đổi, trầm ngâm thật lâu sau, cẩn thận đánh giá Trần
Tắc Minh.
Trần
Tắc Minh bị hắn nhìn đến mức trong lòng sợ hãi, một nỗi kinh hãi không thể lý
giải.
Cách
sau một lúc lâu, hoàng đế rốt cuộc chậm rãi nói:“Trong cung thủ vệ nhiều như
thế, cư nhiên khiến hắn một vương gia xông vào, điện tiền tư của trẫm thật sự
là cực độ vô dụng như thế sao......”
Trần
Tắc Minh nghe trong lòng uể oải vô cùng, y là điện tiền tư phó đô chỉ huy sứ,
lời này quả thực là đang chỉ ngay mũi y mà mắng, lại cố tình không thể phản bác
lại. Hoàng đế nói:“Chẳng lẽ là...... Có nội gian......” Lại nặng nề
nói,“Trần tướng quân, ngươi tra ra cái gì?”
Trần
Tắc Minh trong lòng kỳ quái, lời này không phải hỏi qua sao, đang muốn trả lời,
trong lòng đột nhiên nhảy dựng, đúng là mơ hồ ngộ đến cái gì, ba chữ không tra
được này liền kẹt ở hầu gian nghẹn họng.
Hai
người đều không nói chuyện, Ngự Thư phòng yên tĩnh một mảnh, cả tiếng hô hấp cũng có thể
nghe được.
Trần
Tắc Minh da đầu run lên. Vạn tuế đang hoài nghi ta...... Ý nghĩ này khiến y vừa
khó chịu vừa kinh khủng.
Hoàng
đế thấp giọng nói:“Khanh...... Vì sao không đáp?” Thanh âm kia cũng không
nghiêm khắc, nhưng có loại lạnh lẽo thấu xương ẩn hàm trong đó.
Trần
Tắc Minh chậm rãi ngẩng đầu, hoàng đế đang lạnh lùng chăm chú nhìn y.
Nói thật là tui ghét Luật Duyên hơn cả tra Định nhé. Nói dễ nghe thì tên này mưu mô xảo quyệt, mà nói khó nghe ra thì cứ thấy tên này hèn hèn.
Trả lờiXóaỔng quả là mưu mô có thừa, cơ mà sau này ông này bị Tắc Minh làm tức chết [đúng nghĩa đen] luôn .
Xóakiểu mưu mô nhưng không có cái gì để coi là dũng ấy.
XóaThua xa mấy vai phản diện khác
So ra tra Định ít nhất còn có chút nhỉnh hơn.
Tắc Minh thì ranh rồi, ngày đó nếu Dương Lương thoải mái đi đánh thì lão ăn hành lâu rồi.
Quá chuẩn !
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa