Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
Trần
Tắc Minh hạ tầm mắt:“Vạn tuế......” Y nhớ tới mấy ngày qua bản thân đã điều tra
việc này cả ngày lẫn đêm, không ngủ không nghỉ còn bị dày vò bởi thất bại, lại
nghĩ tới trong suốt mấy năm qua thống khổ kiên trì, trên chiến trường đẫm máu
chiến đấu hăng hái, đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí. Bản thân mình chờ
mong là một kết cục như thế này sao?
Có
một số việc đã định sẵn là làm không được , cho dù cố gắng mấy cũng vô dụng,
cái gọi là “tẫn nhân sự biết thiên mệnh” là như thế sao?
Y
cởi xuống mũ giáp của mình:“Vạn tuế nếu là hoài nghi thần, thỉnh xin chém đầu
thần...... Thần tất nhiên không oán hận một lời.” Nói rồi quỳ xuống dập đầu.
Nếu
nói y không có oán khí, đó là không có khả năng, giờ phút này y kỳ vọng nhất
chính là có thể sử dụng một bầu nhiệt huyết tẩy trừ trong sạch cho mình, sau đó
dù rằng chỉ đổi lấy một tia hối hận trên mặt người kia cũng được. Đây đương
nhiên là khí phách chi tranh.
Ánh
mắt hoàng đế chăm chú từ hồ nghi dần dần trở nên nhu hòa, hắn nhìn ra y hẳn là quyết
tâm phải chết cùng phẫn nộ, ngược lại cảm thấy cao hứng:“Trẫm bất quá là bị
người trêu đùa nên có chút tức giận mà thôi, khanh không cần như thế, đứng lên
đi.”
Trần
Tắc Minh có chút kinh ngạc, thái độ hoàng đế đối với mình đúng là biến hóa, hắn
không hề dùng thái độ cao cao tại thượng cố ý khiến y xấu hổ, giải vây cho mình
cùng hắn, tận lực bảo trì một bầu không khí trò chuyện hòa hảo.
Cũng
chính là vì một bậc tôn quý như vậy thay đổi, Trần Tắc Minh mới không thể ngoan
cố chống lại đến cùng như trước kia nữa.
Trần
Tắc Minh thay thế toàn bộ mấy trăm tên binh sĩ kia, bọn họ mất đi tư cách vào
cung đương trị, cũng bị lệnh cưỡng chế xuất ngũ.
Mặt
khác y cũng tăng mạnh xét duyệt đối với vệ sĩ vào cung kế nhiệm, muốn làm đương
trị tướng sĩ bắt buộc phải có năm người bảo lãnh đảm bảo, hơn nữa liên lụy lẫn
nhau, một khi gặp chuyện không may, sáu người cùng nhau chịu phạt, cải cách quy
chế như vậy mới làm cho y hơi an tâm chút, chẳng màng những quy định mới này
khiến y càng thêm bận rộn không chịu nổi.
Hai
tháng sau, Trần Quý nhân lĩnh mệnh hồi phủ thăm viếng. Từ nửa năm trước, Trần
phủ đã sớm bắt đầu chuẩn bị, chẳng những đem ngự tứ phủ đệ đổi mới một lần, còn
tại xung quanh mua thêm đất vườn tu kiến hoa viên.
Ngày
đó, toàn phủ trên dưới tại trước phủ đợi gần một canh giờ, loan giá mới chậm
rãi đến, ở phía sau nhìn lại không thấy điểm cuối. Trần Đổ rất là kinh ngạc, tư
thế này khí phái vượt hơn hẳn môn quy quý nhân xuất hành nên có, ngược lại tựa
hồ là hoàng đế ngự giá thân hành. Run rẩy tiến lên nghênh đón, nghe thái giám tuyên,
quả nhiên là hoàng đế đến khiến cả nhà cuống quít quỳ xuống.
Hoàng
đế bước xuống xa mã, nhìn qua khu vườn mới vài lần, khẽ cười nói:“Lão khanh
gia, nhiều năm không thấy thân thể còn cường tráng?” Trần Đổ vội vàng hồi đáp.
Trần Tắc Minh hai ngày trước mới về kinh thành, đứng ở phía sau phụ thân, cũng
là tất cung tất kính chờ đợi. Ánh mắt hoàng đế đảo qua trông thấy, khóe miệng khẽ cong lên.
Đến
ban đêm dùng bữa xong, hoàng đế xem diễn hí một lát rồi gọi Trần Tắc Minh vào
trong phòng hỏi công việc thu đinh.
Trần
Tắc Minh thuật lại việc thăm dò xung quanh đã tìm được nơi nào có nguồn mộ
lính, đang dán thông báo trưng binh. Y nhắc tới việc này, nhớ tới chính mình
vất vả bôn ba rốt cuộc đạt được thành quả, trong lòng rất là cao hứng, bừng
bừng đến nỗi mi phi sắc vũ. Nói một lát mới phát giác hoàng đế mỉm cười nhìn
mình, trong mắt ẩn ẩn tỏa sáng, không khỏi giật mình, nhất thời lúng túng.
Hoàng
đế bảo:“Nói tiếp đi.”
Trần
Tắc Minh trong lòng đại loạn, nào còn hưng trí, trấn định một lát, đơn giản vài
câu liền đem sự tình nói xong . Đợi y dừng lại, hoàng đế quả nhiên đưa tay sờ
hai má y. Trước đó khi hoàng đế ban tọa, y cũng không có cảm giác gì nên ngồi
xuống cách hoàng đế không xa, giờ phút này mới muôn vàn hối hận, nên ngồi càng
xa một chút mới phải.
Hoàng
đế nhẹ giọng nói:“Trước đây, trẫm chỉ lo sa vào chuyện cũ, lại chưa từng chú ý rằng
khanh quả nhiên tuấn dật phi thường.”
Cảm
nhận bàn tay kia vui đùa tự do trên mặt y xoa nắn một phen, Trần Tắc Minh hạ
tầm mắt, không dám giãy dụa, trong lòng lại vô cùng khó chịu. Một lát sau, tay hoàng
đế lần mò len vào chéo áo trước ngực của y khiến y kinh hãi nảy mình, bắt lấy
tay kia nhảy dựng lên:“Vạn tuế !”
Hoàng
đế nhìn y, tựa hồ bản thân là làm chuyện thiên kinh địa nghĩa, trái lại việc y né
tránh làm người khác khó hiểu.
Trần
Tắc Minh chán nản lại không thể không giải thích:“...... Này, đây là trong nhà thần,
không thể so trong cung cấm vệ sâm nghiêm, nhiều người nhiều miệng, nếu như,
nếu như......”
Hoàng
đế mỉm cười nhìn hắn, Trần Tắc Minh mới nói nửa câu cư nhiên liền nghẹn họng.
Hoàng
đế nói:“Trần tướng quân quá lo nghĩ, giờ phút này tiền viện náo nhiệt, đại gia
đều đang xem hí kịch, làm sao có người đến được. Lại nói, mặc dù có người đến,
vệ sĩ ngoài phòng chẳng lẽ chỉ là bài trí?” Trần Tắc Minh không nói gì,
hoàng đế thở dài một tiếng,“Khanh nếu là lo lắng, vậy không có biện pháp
......” Nghe ngữ khí hắn dường như muốn buông tha, Trần Tắc Minh âm thầm nhẹ
nhàng thở ra.
Đang
muốn cáo lui, đột nhiên bị người nghênh diện đẩy một phen, hoảng sợ nhảy dựng
đồng thời suýt nữa ngã xuống. Đang lui, dưới chân lại đạp phải một vật, hụt
chân một cái, trọng tâm bất ổn, lảo đảo liên tục lui lại mấy bước mới dừng lại
được.
“Cạch”
một tiếng, thì ra mới vừa rồi vấp phải chân ghế. Mà lưng lại đụng vào bức tường
vừa cứng rắn lại lạnh lẽo.
Vừa
mở mắt ra, hoàng đế đã áp đến trên người y, mỉm cười nhìn y.
Hai
người dựa vào thật gần đến nỗi cảm giác được hơi thở của nhau, Trần Tắc Minh
cười khổ nói:“Vạn tuế...... luôn như thế.”
Hoàng
đế ôn nhu:“Trẫm chính là thích đột nhiên áp đảo khanh, càng thích xem thần tình
trên mặt khanh thời khắc này.” Nói đoạn đưa tay bắt lấy hai cổ tay y cố định
trên đỉnh đầu, kỳ thật Trần Tắc Minh nếu muốn giãy dụa, hoàng đế lại như thế
nào chống đỡ được, nhưng hắn cố tình biết y không dám.
Trần
Tắc Minh sắc mặt biến đổi, nhưng rốt cuộc không hề mở miệng.
Hoàng
đế chăm chú nhìn y, hôn xuống gáy y, lại nói tiếp kỳ quái, tựa hồ từ ban sơ đến
bây giờ, hai người đều rất ít đụng chạm đôi môi đối phương. Trần Tắc Minh trán
ẩn ẩn mồ hôi, chỉ là nhắm mắt, gắt gao mím miệng, lại cũng không kháng cự.
Đang
dần dần hứng khởi, thình lình nghe ngoài cửa “Răng rắc” một tiếng vang lên, tựa
hồ là có người đạp gãy nhánh cây, hoàng đế ngẩng đầu quát:“Ai? ! !”
Trần
Tắc Minh lập tức kéo lại quần áo, đánh vỡ khung cửa sổ, tựa như sao băng vụt đuổi
theo.
Trong
viện bóng cây lắc lư đón gió, xào xạt lay động.
Trần
Tắc Minh tìm một vòng, nào có nửa bóng người, nhóm vệ sĩ nghe được tiếng vang
cũng lục tục chạy tới, Trần Tắc Minh hỏi một phen, tuy nhiên nhóm vệ sĩ đều nói chưa từng
thấy ai cả.
Trần
Tắc Minh trầm ngâm, bên chân một tiếng mèo kêu, là con mèo vằn nuôi trong nhà
không biết đến đây khi nào cọ qua cọ lại lên giày y. Trần Tắc Minh thầm nghĩ
chẳng lẽ là lầm rồi, đến cùng cũng không yên lòng, lại tìm kiếm một lần, quả
nhiên trên đám cỏ dưới song cửa, nhặt được một đoạn cây gãy chừng hai lóng tay.
Trần
Tắc Minh nhặt lên nhánh cây kia, ngón tay kiềm không được hơi hơi phát run,
chậm rãi nối tiếp, mặt vỡ đúng là hoàn toàn ăn khớp.
Trong
lúc nhất thời trước mắt hoa lên, tâm như nổi trống, suýt nữa đứng thẳng không
ổn, huyệt thái dương căng thẳng từng cơn, trong lòng không ngừng lặp lại đến
cùng là ai, đến cùng là ai.
Quay
đầu nhìn lại trong phòng, đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ.
Ngày
kế, hoàng đế quý nhân đều hồi cung, một phen náo nhiệt ồn ào qua đi, nhìn một hàng bóng dáng dần xa kia, trong phủ lại đột
nhiên lộ ra vẻ quạnh quẽ khôn cùng.
Trần
Tắc Minh một đêm chưa ngủ, vẫn cảnh giác đến lúc này, trong lòng thủy chung căng
thẳng như dây đàn, đứng ngồi không yên, lại cũng không thấy ra ai có cử chỉ dị
thường, từ từ mới thoáng an tâm. Lại nghĩ có lẽ là con mèo kia, tuy rằng y cũng
minh bạch một con mèo lại như thế nào đạp gãy được nhánh cây như vậy, nhưng mọi
chuyện tới nay, chỉ có thể mong mỏi người nhìn lén này vĩnh viễn đều không muốn
lộ diện mới tốt.
Trần
phu nhân xoay người thấy mặt y mang vẻ mệt mỏi, đau lòng không thôi, liên thanh
gọi y trở về phòng nghỉ ngơi.
Trần
Tắc Minh trở về phòng, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt khó tả, đầu vừa
đặt lên gối liền nặng nề ngủ, đến khi mở mắt ra đã là sáng sớm ngày thứ hai.
Chuyện
thu đinh dần dần đến hồi kết, đến lúc bốn ngàn quân sĩ kia được mang vào kinh
thành, hùng dũng oai vệ phô diễn trước mặt y, cảnh tượng hùng vĩ kia làm cho
Trần Tắc Minh tạm thời quên đi vụ việc khiến y nóng ruột nóng gan mấy ngày nay.
Trong
trận chiến Phác Lữ quốc trước đó, y sơ nhậm đại tướng, không có thân tín, không
có quan hệ, mọi thứ y sở hữu chỉ có thể dựa vào chính mình. Mà thủ hạ tướng
lãnh quân sĩ thấy y tư lịch nông cạn, phần đông mọi người không phục, vì thế chiến
thuật có thể dùng thật sự hữu hạn, cũng có chút bất đắc dĩ. Dưới trọng thưởng
tất có dũng phu -- sự thật chứng minh y dự tính cũng không sai, nhưng biện pháp
cực đoan như vậy không thể dùng lâu dài, huấn luyện một bộ phận kỷ luật nghiêm
minh, anh dũng thiện chiến để trở thành đội quân dũng mãnh thủ hạ thân tín của
mình, chẳng những là tất nhiên, cũng là thiết yếu.
Trần
Tắc Minh vì mỗi binh sĩ đều tuyển lựa chiến mã tốt nhất, cùng toàn bộ trang bị là
hắc sắc khôi giáp, mỗi ngày bất luận mưa gió, tiến hành nghiêm khắc huấn luyện.
Thủ hạ đại tướng của y Ngôn Thanh nói, hắc sắc quân đoàn này liệt khai trận
thế, này thế ngập trời, sát là uy phong, không bằng gọi là “Hắc y lữ”.
Lúc
này bọn họ cũng không biết, sau vài thập niên, chi đội hắc y dũng mãnh này không
ngừng mở rộng phát triển, cho đến khi trở thành chủ lực của Thiên triều. Mà
trong đó, xuất hiện hơn mười vị danh tướng. Đến lúc đó, Hắc y lữ kiếm phong sở
chỉ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, kẻ địch e ngại mà không dám tái phạm
đến biên thổ. Bọn họ sáng lập truyền kỳ, tại trên mảnh đại địa này được xưng
tụng là Thường Thắng chi sư.
Hoàng
đế qua mấy ngày sau triệu kiến y hỏi đến chuyện tân quân trang bị cùng quân
lương.
Trần
Tắc Minh nguyên bản có chút lo lắng đêm đó mình không cáo mà biệt, nhưng đàm
luận một hồi, hoàng đế cũng không thể hiện sắc mặt giận dữ, lúc này mới dần dần
thả lỏng. Cho đến sau khi nói xong chính sự, hoàng đế lại nhẹ nhàng bâng quơ
nói:“Đêm đó khanh đi mà không quay lại, đã khiến trẫm đợi nửa buổi.” Trần Tắc
Minh vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, hoàng đế trầm ngâm một lát, nói đùa:“Nếu muốn
trẫm không truy cứu, vậy liền lại đây nhượng trẫm hương thượng nhất hương.”
Lời
ấy lọt vào tai, Trần Tắc Minh thật sự là không biết nên khóc hay cười:“Vạn tuế,
này, này không khỏi rất hoang đường......”
Hoàng
đế vừa nghe lời này, sắc mặt đột biến, vỗ mạnh lên long ỷ, chỉ vào y quát:“Nếu
là không chịu, kia liền kéo xuống, tầng tầng trị tội !” Ngữ khí nghiêm khắc,
không giống giả vờ.
Ngoài
cửa vệ sĩ nghe tiếng xông vào, Hàn công công vội vàng phất tay, mọi người vì
thế lại lui ra ngoài.
Trần
Tắc Minh do dự một lúc lâu, chỉ phải đứng dậy, Hàn công công nhanh chóng xoay
lưng đi, thấy hành động của hắn, trong lòng Trần Tắc Minh càng xấu hổ không
chịu nổi. Đi đến trước mặt hoàng đế, phất áo bào quỳ xuống, rốt cuộc nhịn không
được khẽ nhíu mày, hoàng đế nói:“Khanh bất mãn ?”
Trần
Tắc Minh nói:“Thần làm sao dám.”
Lời
vừa nói xong, hoàng đế đưa tay nâng cằm y lên, Trần Tắc Minh ngẩng đầu nhưng lại
buông xuống ánh mắt, không cùng hắn đối diện, chỉ cảm thấy tầm mắt hoàng đế quan
sát gương mặt y, rồi cúi người xuống nhanh chóng hôn lên má y một cái.
Nơi
bị chạm vào ấm áp mềm mại, không biết vì sao, hai người đều ngẩn ra.
Sở
thích của hoàng đế cùng thường nhân bất đồng rất lớn, trương nỏ từng giết Dương
Lương kia bị hắn treo ở trên bàn không nói, thậm chí gọi công tượng cố ý chế
tác mũi tên bằng ngọc phối xứng với nó, lẻ loi cắm ở bao tên cùng Thiết Nỏ
kia treo chung một chỗ. Khi Trần Tắc Minh nhìn thấy cảm giác có chút mờ mịt,
mặc dù là vì cảnh giác bản thân mình không quên cừu hận, người bình thường tựa
hồ cũng sẽ không làm như vậy đi.
Y
chưa từng minh bạch ý tưởng của người này.
Hoàng
đế kế tiếp phong tước vị cho y, lại thưởng tân phủ đệ, cũng thường xuyên mang y
theo bên người, cơ hồ có ý muốn chiêu cáo thiên hạ sự sủng ái này, vì thế người
đến Trần phủ tặng lễ càng thêm nối liền không dứt.
Có
đôi khi, hoàng đế hưng trí lên cũng sẽ yêu cầu y ngủ lại trong cung, Trần Tắc
Minh yên lặng phục tùng. Y là thần tử, đã được trọng dụng sủng tín như vậy, y
còn có thể hi vọng người kia như thế nào đâu? Giữ lấy thân thể y, có lẽ cũng là
cái giá phải trả duy nhất.
Y
lên chức rất nhanh chóng, vì thế lời đồn về y cũng phá lệ nhiều, sau khi nghe nhiều
lâu dần y đã có thể bình tĩnh đối mặt. Nhưng lúc nghe đến từ sủng thần này, y
vẫn là nhịn không được chột dạ, tựa hồ bị người cầm một cây thương đâm trúng trái tim y đau
đớn khó kham. Cũng chỉ có thể cười khổ, âm thầm nghĩ chính mình còn chưa tu
hành đến nơi đến chốn.
Một
ngày này, trong ngự hoa viên mới vận chuyển đến mấy khối đá Thái Hồ, khí thế nhiều lỗ sâu cạn tinh xảo đặc sắc không nói, thể tích còn cự đại thật là khó được. Hoàng đế sai
người điệp thành hòn núi giả để ngắm cảnh, cũng gọi Trần Tắc Minh lại đây.
Trần
Tắc Minh vào cung, có người dẫn y vào trong hoa viên, lại không gặp thánh giá,
vừa hỏi mới biết là lâm thời có chuyện nên bảo y ở đây chờ. Rỗi rãi không việc gì,
bèn đi quanh hòn giả sơn kia một vòng, thấy núi kia to lớn nặng nề, như bình
phong khổng lồ đứng bên mép nước chặn tầm mắt, quả nhiên càng có cảm giác khúc
kính thông u, chỉ là khổng lồ như thế cũng không biết làm thế nào vận chuyển
vào kinh thành.
Vừa
mới cảm thán, trước mặt bỗng xuất hiện một thân ảnh, suýt nữa thì va trúng,
đứng lại vừa nhìn liền không khỏi giật mình.
Nàng
kia giương mắt nhìn sang, cũng lắp bắp kinh hãi, sau một lát mới nói:“Huynh sao
lại ở đây?”
Trần
Tắc Minh vội vàng thi lễ:“Quý nhân nương nương.”
Ấm
Ấm giương mắt:“...... Ca ca khách khí như vậy, chẳng lẽ là muốn ta gọi huynh Trần tướng quân.”
Trần
Tắc Minh nhịn không được nở nụ cười:“Kia làm sao dám.”
Ấm
Ấm là từ chỗ Thái Hậu thỉnh an lại đây, nghe nói nơi này có trò vui mới nên vòng
đường đến xem, vừa vặn liền đụng phải. Hai người cùng nhau đi một đoạn, Trần
Tắc Minh thủy chung đi sau một bước, rất là kính cẩn nghe theo, Ấm Ấm xem tại
trong mắt, lại cũng không nói nhiều.
Đợi
đi đến nơi trống trải, Ấm Ấm dừng lại cước bộ, lệnh thị nữ lui lại vài bước, xoay
người đối với y:“Ta cuối cùng nghi ngờ bên người có người giám thị, nơi càng quang
minh lỗi lạc càng dễ nói chuyện.”
Trần
Tắc Minh trong lòng kỳ quái, cũng không dám nhiều lời:“Nương nương có chuyện,
nhưng thỉnh......”
Ấm
Ấm ngắt lời:“Biểu ca, nay...... Huynh sống có tốt không?”
Trần
Tắc Minh đột nhiên bị nàng hỏi như vậy, thật ngoài ý muốn:“Sống có tốt không ư......”
Y nhịn không được lập lại một lần, trong lòng nói ta thật sự sống tốt sao? Như
bây giờ là tốt sao?
Tung
hoành sa trường, gia quan tiến tước, làm rạng rỡ tổ tông, đây đều là những gì
từ bé y tha thiết ước mơ . Nhưng đồng thời y trả giá quá nhiều, thời điểm nằm ở
dưới thân hoàng đế khúc ý hầu hạ, cái y buông tay là tôn nghiêm nam nhân của chính
mình, những tước vị châu báu, kim quang sáng lóa khiến vạn người thèm thuồng
kia, có thể chống đỡ được nỗi thống khổ giãy dụa của y sao? Mỗi ngày, y đều bị dằn
vặt giữa ý niệm thần phục hay là phản kháng, bị những ý niệm kia lăng trì cho
đến máu tươi đầm đìa, cho đến khi y lui chân từng bước, lựa chọn thuận theo tự
nhiên, kỳ thật làm gì có cái gọi là thuận theo tự nhiên, cự đại ngoại lực trước
mặt, kia bất quá là cái cớ để buông tay mà thôi.
Y
cuối cùng vẫn là yếu đuối buông tay .
Vấn
đề này tựa như kim đâm đau đớn khiến y biến sắc, nhưng thật sự để người tuyệt
vọng là đến giờ phút này y đã không còn đường lui.
Ấm
Ấm buồn bã nói:“Vào cung rồi, ta mới phát giác, nguyên lai có đôi khi một
người dễ dàng liền có thể thay đổi cả cuộc đời một người khác. Thật kỳ quái a,
vận mệnh của ngươi nguyên lai không ở trên tay của chính mình......”
Trần
Tắc Minh cơ hồ muốn gật đầu xưng phải, y cùng Ấm Ấm đồng thời đều nghĩ đến
chính mình. Đột nhiên linh quang chợt lóe, Trần Tắc Minh trong lòng nói nàng vì
cái gì đột nhiên nói như vậy, chẳng lẽ...... Là nàng biết cái gì, hoặc là nhìn
thấy gì, đêm hôm đó...... Đêm hôm đó ngoài cửa sổ chẳng lẽ cư nhiên là nàng?
Nghĩ đến đây, Trần Tắc Minh mặt xoát một chút liền trắng, toàn thân thẳng phát
lạnh, suýt nữa ngã xuống.
Ấm
Ấm dường như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hướng y cười cười:“Trong tẩm cung Thái
Hậu gặp được vài chuyện khó tránh khỏi có chút cảm khái, là tiểu muội thất thố
.”
Trần
Tắc Minh giật mình, tẩm cung Thái Hậu ? Là chỉ chuyện Thái Hậu bị giam cầm ? Phải,
nếu là nàng tận mắt nhìn thấy một màn kia, làm sao còn bình tĩnh như vậy, nghĩ
như thế, trong lòng mới dần dần lơi lỏng, đêm hôm đó ngoài cửa sổ
nếu là nàng, lại như thế nào có thể đúng lúc trốn đi, ngay cả chính mình đều
tìm không được? Nghĩ đến đây mới như trút được gánh nặng. Nghĩ lại mới đối Ấm
Ấm nói:“Nghĩ như vậy cũng không được nói, nếu là để người khác nghe được tố
cáo đến chỗ vạn tuế thì không xong.”
Ấm
Ấm gật đầu.
Trần
Tắc Minh nhịn không được thở phào một hơi dài, không phải nàng, một đêm kia
không phải là nàng.
......
Thật sự là quá tốt.
Hoàng
đế thủy chung không có tới.
Ngày
kế, Trần Tắc Minh đi Ngự Thư phòng kiến giá, hoàng đế đang luyện chữ, thấy y
đến cũng không ngừng lại, hai người lúc được lúc không hàn huyên chút chính sự.
Thẳng đến hoàng đế dường như vô tâm nói:“Trần Quý nhân...... Trẫm nghe nói Trần
Quý nhân nguyên lai không phải thân muội muội của ngươi?”
Trần
Tắc Minh cả kinh, đáp:“Gia phụ chỉ có hai con gái, lúc trước trên thánh chỉ ban
chiếu là con gái thứ ba của Trần gia Ấm Ấm, tưởng là lầm ...... Gia phụ lúc này
mới thu Ấm Ấm làm con gái nuôi, việc này sớm đã cùng chấp sự thái giám thuyết
minh, nguyên lai chưa từng thưa lại với Hoàng Thượng sao.”
Hoàng
đế dừng bút nghĩ nghĩ:“...... Phải không, trẫm không nhớ rõ ...... Như thế,
ngươi cùng quý nhân nếu không phải huynh muội, nàng lại vào cung, liền nên ngăn
cách một chút, để phòng ngừa bị người ta nói, về sau các ngươi vẫn là hạn chế
gặp mặt thì tốt hơn.”
Trần
Tắc Minh trong lòng biết tất nhiên là chuyện hôm qua bị kẻ nhiều chuyện tố cáo,
tự dưng cảm thấy như bị đánh một gậy, lại không thể phản bác, buồn bực không
chịu nổi, chỉ phải xưng vâng.
tui nghi ở ngoài là Ấm Ấm thật quá ><
Trả lờiXóamà ông Định cứ thế này bao giờ lấy được trái tim mỹ nhân đây ><
Bởi vậy mới ngược lên ngược xuống thúi cả ruột !!
XóaT_T
Xóatui ghét ngược, nhưng truyện hay đa phần là ngược
Nói thật là ta cũng thấy vậy. Đọc truyện ngược có cao trào, có nhói tim, nhưng ta ghét BE.
Xóa