Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
Bão
cát nơi vó ngựa xoay vần, một nửa trọng kích đã bị cát vàng gần như bao phủ.
Trần
Tắc Minh chậm rãi vươn tay cởi khôi giáp, tùy tay vứt xuống, mũ giáp vô thanh [không một tiếng động] chìm vào trong cát. Thanh y
vệ đều có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.
Trải
qua trận đánh này, Trần Tắc Minh nguyên bản dùng dây vải bố buộc cẩn thận mái
tóc dài nay đã gần như xoã tung, từ phía sau nhìn lại hơi rối, lưng vẫn thủy
chung thẳng tắp lại khiến lòng người dao động, sự trầm mặc nội liễm tựa hồ ẩn
chứa một loại áp lực kì lạ khiến người không dám dễ dàng tiếp cận.
Gió
gào thét càng lúc càng lớn, cát sỏi dần dần bị xoay vòng bốc lên cao, từ vó
ngựa lên đến lưng ngựa, lại cuốn quanh hông người cưỡi. Luật Duyên mỉm
cười, trời không quên ta.
Dây
buộc tóc của Trần Tắc Minh dần dần nới lỏng cuối cùng không thắng nổi sức gió,
tóc đen lặng yên xõa xuống chặn mắt phải của y.
Ngay
giờ khắc này, ánh đao đột nhiên loang loáng vung lên tựa như hoa thu.
Cát
vàng bắt đầu bốc lên mịt mù che khuất tầm mắt, dù ánh mắt Luật Duyên hết sức
tinh tường nhưng vẫn thấy không rõ giữa vòng chiến phát sinh chuyện gì.
Một
lát sau, sức gió giảm dần, từ từ lộ ra thân ảnh nhóm thanh y vệ, bọn họ vẫn
giơ đao, chỉ là tư thế kia hơi hiển lộ cương ngạnh.
Luật
Duyên liếc mắt nhìn qua, sắc mặt đại biến, lập tức ghìm ngựa lui ra phía sau.
Trước mắt hắc ảnh chợt lóe, từ trong cát vàng chợt chui ra một người, lợi kiếm trong
tay mũi nhọn lóe ra thẳng ngay ngực hắn đâm tới. Luật Duyên hoảng hốt vội vàng
nhấc tay ngăn lại, vang lên tiếng kim loại va nhau, một vật rơi xuống đất, là Thiết
Nỏ mà hắn vẫn luôn nắm lấy.
Thị
vệ Hung Nô lúc này mới kinh hoàng phát giác Trần Tắc Minh không biết khi nào
lại nương bão cát che mắt xông đến trước xa giá Hữu Hiền vương của bọn họ. Mà
nguyên bản thanh y vệ đang kiềm chế Trần Tắc Minh giờ phút này lần lượt từng
người một ngã ngựa, bọn họ sớm đã bị người dứt khoát lưu loát một kiếm chém đứt
cổ họng.
Người
Hung Nô hết sức kinh hãi, lại thấy trong mắt thanh y vệ ngã xuống đổ máu giống
như huyết lệ, lại càng thêm hoảng sợ. Trước đó nghe truyền thuyết Thiên Thần hạ
phàm, giờ phút này dâng lên trong lòng khiến họ không khỏi đại e ngại, nhất thời cư
nhiên không dám xông về phía trước tiến đến hộ chủ.
Luật
Duyên nháy mắt liền bị Trần Tắc Minh thế công sắc bén bức xuống ngựa. Trong tay
hắn không một thanh đao kiếm vì thế tránh né dị thường chật vật, lại thấy thuộc
hạ giờ phút này khiếp đảm, không khỏi giận dữ. Trên mặt đất lăn tránh một lát,
may mắn tại khối thi thể bên cạnh đụng đến một bả đao, lúc này mới đứng lên được,
xoay đao đem sát chiêu của Trần Tắc Minh khóa lại.
Trần
Tắc Minh không ngờ hắn cư nhiên cũng là cao thủ, cũng hơi kinh ngạc.
Luật
Duyên cười nói:“Lấy cát làm ám khí, bắn mù mắt rồi giết, Trần tướng quân suy
tính tuyệt diệu. Đáng tiếc, ta nhiều năm điều giáo, nguyên lai gặp được cao thủ
vẫn là bất thành a.”
Trần
Tắc Minh không nói, tiến lên.
Trong điện
quang hỏa thạch hai người đã giao phong một hồi, thế nhưng khó phân thắng
bại.
Lúc
này, trời dần dần âm u, trên đỉnh đầu gió cuốn mây giăng, tầng mây khi đen khi xám
bốc lên mãnh liệt, tựa hồ có cái gì giấu trong đó lập tức bôn đằng mà ra, chỉ
nhìn liền khiến người kinh hoảng.
Cát
bụi càng lớn , cơ hồ cách năm bước là đã khó phân nhân ảnh. Dưới loại tình
huống này muốn đứng thẳng đều có chút khó khăn, huống chi đánh nhau. Trần Tắc
Minh trong lòng nôn nóng, Luật Duyên nói:“Phong bạo [bão
cát] sắp tới, Trần tướng quân, nếu lại đánh tiếp là dùng chính tính mạng
mình ra đùa, hôm nay sao không tan, chúng ta đều tự mình thu binh.”
Trần
Tắc Minh tự biết trong khoảnh khắc không thể chế trụ hắn, hắc phong ở phía
trước, đề nghị này thật sự đối với đôi bên đều có ích, nhưng rốt cuộc không cam
lòng, cắn răng lại tấn công mấy chiêu, Luật Duyên nhất nhất hóa giải:“Trần
tướng quân ngươi là Thiên Thần, thủ hạ mười vạn tướng sĩ của ngươi cũng đều là như
thế sao?” Dứt lời lại cười to, rất có vẻ đùa cợt.
Trần
Tắc Minh trong lòng biết đối phương đã nhìn thấu bố trí của mình.
Cái
gọi là truyền thuyết Thiên Thần bất quá là trước đó y cho người tung tin rải
rác vài nơi , chỉ là kế sách dụ địch. mục đích là để chọc giận Luật
Duyên, buộc hắn tự mình ra trận rồi tung một mẻ lưới bắt hết. Vạn vạn không ngờ
đến, đối phương binh lực cường hãn như thế, sau khi trúng mai phục bên ta vẫn
là khó tránh khỏi một hồi khổ chiến, chuyện này chỉ là đánh cược một trận, đáng tiếc
nhất là thiên công bất tác mĩ [trời không chiều lòng người], cuồng phong đột khởi, chiến cuộc chính mình tỉ mỉ
tính toán đến cuối cùng cư nhiên chỉ có thể qua loa kết thúc, không khỏi khiến
người phẫn hận. Người này quả như đồn đãi âm hiểm giảo hoạt, lần này đào thoát,
sau này muốn lại dụ hắn mắc mưu e là khó càng thêm khó. Nghĩ đến đây, nhịn
không được thở dài một tiếng.
Luật
Duyên nhìn thấu tâm tư y, nói:“Ta đếm ba tiếng, chúng ta đều tự lui ra phía
sau.” Nói cũng không đợi y trả lời, tự mình đếm lên.
Ba
tiếng đếm xong, hai người đều thu tay lại triệt khai, phiên thân lên ngựa.
Trần
Tắc Minh quay đầu ngựa, đang muốn phóng đi, lại nghe Luật Duyên nói:“Trần tướng
quân, người giống như ngươi, người Hán nơi đó còn có bao nhiêu?”
Trần
Tắc Minh kinh ngạc quay đầu, Luật Duyên đang mỉm cười nhìn hắn. Trần Tắc Minh
nhíu mày nói:“Nhiều đếm không xuể ! !...... Cho nên vương gia nếu yêu quý tính
mạng, liền không cần khinh phạm.”
Luật
Duyên cười mà không đáp, ghìm ngựa đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng y khuất xa
dần, như có chút đăm chiêu.
Sau
trận chiến Trần Tắc Minh thống kê, tiêu diệt địch trên vạn, đa phần là trước đó dùng nỏ viễn trình bắn chết , tự tổn hại gần ngàn, vẫn là đại thắng,
nhưng y khó có thể an tâm.
Hung
Nô Hữu Hiền vương Luật Duyên ít ngày sau triệt binh [lui
quân] , nguy hiểm của biên quan được giải trừ. Trần Tắc Minh phụng chỉ
khải hoàn về triều, biết được chiến tích, long nhan đại duyệt, ngự bút thân
phong y làm điện tiền tư phó Đô Chỉ Huy Tiết Độ Sứ, chính tứ phẩm.
Nhược
quán chi năm [hai mươi tuổi], mang danh lương
tướng uy chấn thiên hạ, chen thân vào hàng ngũ đại quan, thật sự là để người
hâm mộ kính ngưỡng, nhìn lại gần năm mươi năm qua, cũng chỉ có hai người Dương
Lương cùng y là làm được điều này.
Sau
trận chiến Trần Tắc Minh dâng lên thiết chế nỏ tên kia, hoàng đế có chút kinh
ngạc, Trần Tắc Minh hổ thẹn nói:“Vi thần vô năng, để Luật Duyên đào thoát.”
Hoàng
đế chuyển mắt nhìn y:“Nghe nói khanh cũng bị thương?”
Trần
Tắc Minh hồi đáp:“Cũng không vướng bận.”
Hoàng
đế bảo:“Để trẫm nhìn xem.”
Trần
Tắc Minh không khỏi ngây người, ngập ngừng:“Thần bị thương ở sau lưng, đã thỉnh
đại phu xem qua.”
Hoàng
đế mắt điếc tai ngơ, chỉ phiêu mắt nhìn y.
Trần
Tắc Minh do dự một lát, chỉ phải kiên trì cởi bỏ áo, lộ ra vết thương, xoay
lưng qua. Kỳ thật giờ phút này miệng vết thương đã băng bó, làm sao nhìn ra
được cái gì. Trần Tắc Minh quỳ một lúc lâu cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì, trái
lại càng thêm kinh hoảng, thấp thỏm không yên, mồ hôi tuôn như mưa.
Sau
lưng liền có người cười khẽ:“Trẫm cái gì cũng đều còn chưa làm, ái khanh cớ gì
như thế?”
Trần
Tắc Minh không khỏi cả người cứng ngắc:“Thần......” rồi thận trọng không nói nữa.
Hoàng
đế nói:“Đem một lọ dược do Phác Lữ tiến cống đến đây.” Lúc này mới đối với Trần
Tắc Minh,“Mặc y phục vào đi.”
Trần
Tắc Minh chưa từng dự đoán được rằng hắn quả nhiên chỉ là xem xét thương thế,
cảm thấy nghi hoặc ngoài ý muốn như là được sống lại, quay người lại thấy gương mặt hoàng đế trước sau như một không lộ thanh sắc, sững sờ ở tại chỗ không biết
ứng đối.
Đợi
mang tới lọ thuốc, thái giám giọng the thé nói:“Dược khả quý giá, trong cung
tổng cộng cũng chỉ có ba bình, trong uống ngoài thoa chút ít là được, một ngày ba lượt,
đại nhân nhớ cất kĩ.” Nói cẩn thận đưa cho hắn.
Trần
Tắc Minh kinh ngạc tiếp nhận, bình ngọc vào tay lạnh lẽo, hắn lúc này mới hồi
thần, nguyên lai lần này thật sự là thiên ân cuồn cuộn, trân vật như thế không
tiếc ban thưởng.
Hoàng
đế từ sau khi y trên chiến trường đắc thắng một trận, thái độ đối với y liền bắt
đầu có chút biến hóa, dần dần đối đãi với y rất bất đồng. Càng trọng yếu hơn
là từ đó về sau lại không tùy ý chạm vào y, hoàng đế có phải đã bỏ qua cho
mình, hận ý vì nguyên nhân mạc danh [không hiểu nguyên nhân] kia, vạn tuế thật sự buông ra sao.
Những
chuyện này Trần Tắc Minh trước đây không phải không nghĩ tới mà chỉ là không
dám tin tưởng. Mặc dù sau khi chiến thắng trở về, sau lưng chuyện vạn người ngưỡng
mộ, y mỗi ngày vẫn lo lắng đề phòng như cũ, luôn luôn căng thẳng không thể
thoải mái, chỉ e một ngày nào đó hoàng đế tâm huyết dâng trào, lại đem mình bức
đến long sàn.
Nay
hành động này của hoàng đế rõ ràng là cho thấy hắn có ý sủng tín mà không lại
có tâm đùa bỡn.
Nếu
nói trước đây trên chiến trường, Trần Tắc Minh bất quá là xuất phát từ bản năng là tẫn thần tử chi trung [làm hết trách nhiệm của trung thần] , giờ
phút này y lại đối với người cao cao tại thượng lại đã từng vô tình thương tổn
mình sinh ra một loại cảm kích xuất phát tự đáy lòng, đó là lòng biết ơn vì đối
phương dễ dàng buông tay, cũng vì được đối phương thưởng thức coi trọng mà sinh
ra cảm động.
Trần
Tắc Minh như trút được gánh nặng lại lòng tràn đầy cảm khái, quỳ trên mặt đất,
đối với trên người trên long ỷ nghiêm túc khấu đầu vài cái.
Nhi
tử của Ấm ấm được phong là Kính vương, bởi vì là trưởng tử nên rất được yêu quý.
Hoàng
đế lần đầu làm cha càng thật sự vui mừng, hạ lệnh tấn phong Trần Đổ danh hiệu “An
quốc công”, cũng ban cho một tòa phủ đệ. Bởi vì Ấm Ấm vốn đã là một trong Tam
phu nhân, trên nữa chỉ có ngôi vị hoàng hậu nên không thể lại thưởng, vì thế ban
cho vô số trân bảo, kể cả ngoại thích cũng được phong thưởng như vậy, đến bây giờ Trần
gia phong quang vô hạn, ở kinh thành có thể nói độc nhất vô nhị, không người sánh
kịp.
Mà
hoàng đế đối với Trần Tắc Minh từ từ thân cận cũng bắt đầu khiến người ghé mắt.
Chẳng những thường xuyên triệu y vào cung, mà còn rất chú trọng cái nhìn của y
đối với chuyện trong triều, thường ngầm hỏi ý kiến y đối thế cục trước mắt hoặc
là trong triều kết đảng. Bất quá, y không cùng hoàng đế thảo luận mà chỉ ở bên
long ỷ lẳng lặng nghe.
Mọi
người bắt đầu truyền miệng, đây là Dương Lương thứ hai a.
Trần
Tắc Minh đối với loại đồn đãi này có chút kinh hãi, y không muốn làm Dương
Lương. Gần vua như gần hổ cần cỡ nào thành thạo bình tĩnh, gan dạ sáng suốt
cùng kỹ xảo hơn người, sao có thể dễ dàng làm được.
Hoàng
đế cũng nhắc tới Dương Lương, hắn kể chuyện xưa từ khi bọn họ còn niên thiếu,
Dương Lương mang theo thái tử lặng yên ra cung, bọn họ uống rượu tại Túy Hương
lâu, đánh nhau nơi đầu đường cuối ngõ, làm rất nhiều chuyện mà thiếu niên bình thường có thể làm. Trên gương mặt Hoàng đế mang theo thương cảm tươi cười cùng hoài
niệm, đó là khoái hoạt mà trong sinh mệnh của hắn sẽ không bao giờ có thể lại
trãi nghiệm, như tuế nguyệt không thể quay đầu.
Trần
Tắc Minh nhớ đến chén rượu lật úp trên bàn kia, mỗi lần độc ẩm, Dương Lương đã suy
nghĩ những gì, có lẽ bao trùm hết thảy là nỗi tịch mịch.
Hoàng
đế nhìn Trần Tắc Minh, đánh giá khuôn mặt y thật lâu, ánh mắt kia khiến Trần
Tắc Minh không rét mà run, “Nhưng hắn vì một nữ nhân mà oán hận trẫm, bất hòa với
trẫm...... Bên nhau nhiều năm như vậy, thời điểm trẫm làm thái tử, trẫm không
thể không tạm xa cách hắn, hắn cũng chưa từng nói qua một chữ không, dù người
khác đều thay đổi, hắn cũng không như thế, hắn tựa như nham thạch bên bờ biển,
vô luận là dạng gì hoặc là công kích đến từ ai đều không thể lay động được tâm hắn,
là hắn khiến trẫm cho rằng trên đời này có thứ có thể vĩnh sinh không thay đổi . Nhưng
nguyên lai...... tình cảm đó lại dễ dàng bị phá hủy như vậy......” Hắn khinh
miêu đạm tả [nhẹ nhàng bâng quơ] nói, chỉ là trong đó ẩn chứa một cỗ ai oán cùng
hận ý.
Trần
Tắc Minh không dám trả lời. Tâm tư quân vương nào có thể sẻ chia, đó tựa như là
một bình độc dược.
Đôi
mắt Hoàng đế sắc bén như mắt chim ưng nhìn y chằm chặp, trong ánh mắt kia như hừng
hực thiêu đốt :“...... Trẫm lần đầu tiên nhìn thấy khanh, liền cảm giác khanh
rất giống một người.”
Trần
Tắc Minh mồ hôi ướt đẫm, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Hoàng
đế nhìn y, đột nhiên tựa hồ là tỉnh lại, đem cỗ nhuệ khí kia thu liễm lại, cười
nói:“Trời rất nóng sao?”
Trần
Tắc Minh ngẩn ra, bật thốt lên :“Không, không nóng.”
Hoàng
đế rút một chiếc khăn lụa trong tay ra ném sang, tấm khăn bay nhẹ nhàng đáp lên
vai của y, lại giống như thân thiết nói:“Không nóng sao khanh lại đổ mồ hôi
nhiều như vậy.”
Trần
Tắc Minh quỳ tạ rồi mới dám lấy khăn lụa thấm thấm lên trán, này tự nhiên cũng
là làm bộ dáng , tấm khăn này cầm về nhà còn phải giặt sạch sẽ để còn trả lại.
Lau
xong cúi đầu vừa thấy, trong lòng chấn động, thủ công lại là ngoài ý muốn nhìn
quen mắt, không ngờ trùng hợp là khăn này do Ấm Ấm thêu . Y ngẩng đầu, sắc mặt hoàng
đế cũng không có gì dị thường, y mới nghĩ những vật phẩm thêu tinh xảo này trong
cung chắc là hàng ngàn hàng vạn, nếu là không đề tính danh thì vạn tuế làm sao nhận
được.
Nháy
mắt liền tâm loạn như ma, kể cả hoàng đế nói gì y cũng không nghe rõ, cho đến khi
hoàng đế không kiên nhẫn lập lại một lần, mới trợn mắt há hốc mồm lắp bắp :“Thỉnh......
thỉnh an Thái Hậu ?” Có thể Thái Hậu ở trong cung bị giam cầm đã lâu, luôn luôn
cấm đại thần trong triều tiến đến yết kiến, trong lòng nghĩ như vậy, Trần Tắc
Minh cũng không dám nói như thế, chỉ phải tuân mệnh.
Hoàng
đế nhìn y, trên mặt chợt hiện lên một nụ cười cổ quái.
Trong
tẩm cung của Thái Hậu đèn đuốc sáng trưng, nghe nói là vì Thái Hậu mang bệnh cứ
hơi tối là nhìn không rõ.
Khiến
Trần Tắc Minh có chút ngạc nhiện là Thái Hậu ngồi ngay ngắn trên giường vẫn là phong
hoa tuyệt đại mỹ phụ nhân như trước, gương mặt diễm lệ, cũng không phải giống
trong tưởng tượng của y già như vậy. Hoàng đế quỳ xuống vấn an, Thái Hậu đứng
dậy nâng hắn đứng lên, hai người tuy rằng không thể nói là thái độ thân mật,
nhưng cũng không giống đồn đãi thế bất lưỡng lập như vậy.
Hai
người hàn huyên vài câu, Thái Hậu nheo lại mắt, hướng phía sau hoàng đế nhìn
lại, trong lúc vô ý hiện ra một tia lão thái :“Phía sau Hoàng đế là ai vậy?
Là Dương Lương tiểu ca sao?”
Sắc
mặt Hoàng đế chợt biến thành lạnh lẽo, một lát sau, lại lộ ra tươi cười:“Mẫu
hậu nói đùa, Dương Lương...... Đã chết gần một năm ...... Nếu là trẫm nhớ không
lầm, mẫu hậu hỏi qua như thế hơn bốn lần rồi .”
Thái
Hậu thở dài:“Người già đi, mỗi ngày bị nhốt ở trong này dần dà hồ đồ, nói chung
có vài thứ không nhớ được a.”
Hoàng
đế mặt không chút thay đổi nhìn nàng, một hồi lại cười lên:“Mẫu hậu thoạt nhìn
thiều hoa như trước, diễm quan hậu cung như cũ. Chỉ là nếu hai mắt chưa mờ,
nhất định sẽ bị người trẫm mang đến dọa đến kinh ngạc.”
Thái
Hậu nói:“Hoàng đế đây là đang châm chọc ai gia mắt mờ .”
Hoàng
đế hơi hơi hạ thấp người, làm bộ kinh hãi :“Hoàng nhi làm sao dám?” Thái
Hậu cười lạnh hai tiếng.
Hoàng
đế tả hữu nhìn quanh, đối một vị lão cung nhân vẫy tay, cung nhân kia vốn là
đang cao thấp đánh giá Trần Tắc Minh, trên mặt hơi lộ vẻ kinh hoảng kỳ quái,
gặp hoàng đế nhìn mình thì vội vàng thu liễm vẻ mặt.
“Cố
ma ma, ngươi hầu hạ Thái Hậu đã bao nhiêu năm?”
Cố
ma ma quỳ nói:“Từ khi Thái Hậu nương nương vào cung ngày đến nay đã là hai mươi
tám năm .”
Hoàng
đế gật đầu:“Thật là thân tín .”
Cố
ma ma giật mình, vội vàng dập đầu nói không dám.
Thái
Hậu buồn bực nói:“Hoàng đế có ý gì, Cố ma ma năm đó cũng đã từng ôm qua người,
chẳng lẽ đây cũng là sai lầm?”
Hoàng
đế nói:“Hoàng nhi không phải ý tứ này, Thái Hậu chớ hờn giận. Hoàng nhi là nói,
nếu Thái Hậu ánh mắt không tốt, hạ nhân kia liền giúp Thái Hậu thấy rõ ràng hơn
chút.”
Thái
Hậu nở nụ cười:“ Bộ dáng Hoàng đế ai gia nhìn hơn hai mươi năm, cho dù mù cũng
biết là bộ dáng gì.”
Hoàng
đế nói:“Ơn Thái Hậu dưỡng dục, hoàng nhi vẫn không dám quên, thời khắc ghi
nhớ trong lòng.” Dứt lời, đứng dậy cáo lui.
Thái
Hậu sắc mặt xanh mét, lại càng không đưa tiễn, hoàng đế không thèm để ý, mang
theo Trần Tắc Minh thối lui.
Phòng
trong nhất thời yên tĩnh vô thanh, đợi đến khi chúng cung nhân lui tán, Thái
Hậu gọi lại Cố ma ma:“Tiểu hoàng đế mang đến người nọ...... Có thể có chỗ nào
kỳ lạ?”
Cố
ma ma do dự nói:“Đó là vị tướng quân bộ dạng lại là đoan chính tiêu trí, từ khi
y vào cửa thần liền có chút giật mình, nhìn kĩ lại...... Thế nhưng cùng Ngộ
Yến năm đó...... bộ dạng rất giống.”
Thái
Hậu chợt nghe lời ấy, thân mình mềm nhũn suýt nữa hôn mê bất tỉnh, huyết sắc trên
khuôn mặt mỹ lệ rút sạch, mở miệng một lúc lâu cũng nói không nên lời, cuối
cùng mới run rẩy thều thào:“Hắn...... biết, hoàng đế hắn...... Đều biết ! Đã
qua lâu như vậy, như thế nào sẽ......”
Cố
ma ma an ủi nói :“Mặc dù vạn tuế biết được năm đó là Thái Hậu tạo điều kiện cho Ngộ
Yến cùng Dương Lương trốn đi, thế nhưng vật đổi sao dời, cũng không thể làm gì
Thái Hậu. Nói đến cùng, Ngộ Yến thích Dương Lương, Dương Lương đáp ứng mang Ngộ
Yến rời cung, mọi chuyện xảy ra đều không phải Thái Hậu có thể quản được a.”
Thái
Hậu cười lạnh nói:“Hắn nếu là thiên chân [ngây thơ] như ngươi như vậy thì tốt rồi......
Ngộ Yến bất quá là một cung nữ bình thường bên cạnh ta, nếu như không có người
giật dây bắc cầu, cho dù có tâm suy tính, nào có lá gan thông đồng đại thần trong
triều, sự tình đơn giản như vậy chẳng lẽ hoàng đế không nghĩ ra được...... Nay
nghĩ đến, cũng do ta nhất thời mê muội, nếu không sao lại dùng đến thủ đoạn đó,
tiểu quỷ Dương Lương kia nhìn qua bất kham, kỳ thật cùng cha hắn một khuôn
cương trực a, nhìn hoàng đế chính tay chiết sát hoàng tộc, thủ đoạn tàn bạo, sớm đã
có mầm móng lục đục nội bộ. Ta chỉ cần đợi một thời gian, sớm hay muộn sẽ nhìn
thấy một màn hai người quyết liệt, đến lúc đó bất luận là Dương Lương thất vọng
mà bỏ đi, hay là tiểu hoàng đế chịu đựng không được, dưới cơn giận dữ giết hắn để rồi hối hận một đời, dù kết quả thế nào đều hơn hiện tại gấp trăm lần......”
Nói đến đây, lại thở dài một tiếng, “Đều là chuyện quá khứ , có nói cũng là vô
ích thôi.”
Ngẫm
nghĩ một hồi mới không cam tâm nói:“Tiểu tử này trời sinh lãnh huyết, nếu Dương
Lương chưa chết, sự tình còn có cơ chuyển biến, nay người không còn, hắn dưới
cơn phẫn nộ trút giận lên kẻ khác, trời mới biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì
ác độc! !”
Cố
ma ma cũng nói theo vài câu, trong phòng mới tắt đèn.
Ngoài
phòng, Trần Tắc Minh nghe được lời này không khỏi trong lòng rúng động, cố gắng
trấn định một lát mới dám quay đầu nhìn hoàng đế bên cạnh dưới song cửa sổ.
Hoàng
đế quay lưng về hướng y, sau một lúc lâu mới thẳng đứng dậy, ngẩn ngơ đứng tại
chỗ nhìn chằm chằm ám sắc cửa sổ kia một lúc mới hồi thần. Trên mặt hắn rõ ràng
không có bất cứ biểu tình gì, Trần Tắc Minh lại có cảm giác có chút không đành
lòng nhìn vẻ mặt hắn lúc này.
Trở
lại tẩm cung hoàng đế, sắc trời đã tối lắm, hoàng đế vẫn không mở miệng, chỉ bồi
hồi vuốt ve chuôi kiếm, nhìn chằm chằm ngọn đèn không nói một lời, Trần Tắc
Minh chờ một lúc lâu, rốt cuộc thấp giọng nói:“Vi thần cáo lui.”
Hoàng
đế như cũ hoảng hốt như đi vào cõi mộng, Hàn công công thấy không ổn, nghi hoặc
nói:“Vạn tuế đây là......”
Trần
Tắc Minh đưa ngón tay để trước môi làm thủ thế chớ có lên tiếng, Hàn công công
hiểu ý, ngậm miệng không nói. Trần Tắc Minh lặng lẽ lui ra, đi đến trước cửa,
thình lình nghe phía sau hoàng đế quát chói tai:“Dương Lương ngươi đứng lại đó
cho ta ! !”
Trong
yên tĩnh hắn chợt lên tiếng, âm thanh chói tai, khiến tất cả mọi người trong
phòng sợ đến nhảy dựng.
Trần
Tắc Minh giật mình xoay người, trong không gian mông lung tiểu hoàng đế gặp người
trước mắt một thân trang phục võ tướng, tưởng đương nhiên là Dương Lương, thấy
y muốn đi, nhịn không được nộ khí tận trời, giờ phút này tập trung nhìn lại,
không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng :“...... Trần tướng quân, là ngươi !” Lúc
này mới nhớ tới chuyện tối nay nghe được ở chỗ Thái Hậu, trong lòng không khỏi rối
rắm khó tả.
Dương Lương sớm đã chết,
nhưng nếu không chết, hai người quả nhiên càng lúc càng xa cách, có hay không
một ngày thực sự quyết liệt như lời Thái Hậu nói chính tay ta giết hắn? Nghĩ
đến đây, liên tục lắc đầu, không, không có khả năng, Dương Lương là người ta cả
đời tâm niệm, nếu không có hắn duy trì những ngày phong ba chìm nổi, ta như thế
nào có thể vượt qua, ta làm sao có thể đối đãi với hắn giống như với thường
nhân được.
Trần
Tắc Minh nhìn hắn vẻ mặt cổ quái, có chút giật mình:“...... Vạn tuế?”
Hoàng
đế ngẩng đầu nhìn y, trong lòng vừa động, nhưng lúc trước khi Dương Lương cùng
chính mình dần dần xa cách, trong lòng phẫn uất chẳng lẽ không đúng là càng
ngày càng tăng sao? Dương Lương nhiều lần góp lời nói người này có tài, chính
mình lại cứ chèn ép không cần, trái lại càng thêm vũ nhục, không phải là bất
mãn cùng nộ khí xuất phát từ chuyện Dương Lương ngỗ nghịch với mình sao? Thậm
chí cuối cùng Dương Lương bởi vậy lại lần nữa trở mặt, kiên quyết thỉnh xuất chinh,
chính mình một câu không nói đã lập tức chuẩn tấu. Từ xưa chiến trường hung
hiểm, kẻ đi khó thể sống sót trở về, bản thân không phải không biết, một khắc kia
chính mình trong lòng có thật không có nửa điểm hận ý thà rằng hắn chết đi sao?
Nghĩ
đến đây, dĩ nhiên là hô hấp cứng lại, thất kinh chưa từng có, hướng tới Trần
Tắc Minh nói:“Khanh tối nay lưu lại bồi trẫm đi.”
Trần
Tắc Minh trố mắt, trong lòng hoảng hốt, lui nửa bước, sau một lúc lâu không trả
lời.
Hoàng
đế không thấy đáp lại, ngẩng đầu nhìn y, gặp Trần Tắc Minh đứng thẳng bất động,
trong lòng sáng tỏ mới hướng y nâng tay:“Trẫm đáp ứng không chạm vào ngươi, lưu lại
đi.”
Giọng
điệu của hắn lại mang theo chút khẩn cầu mà không tự biết, lúc này cảnh này,
Trần Tắc Minh cũng không còn đường tiếp tục cự tuyệt, chỉ phải quỳ xuống, cúi
đầu nói :“Thần...... Lĩnh chỉ !”
Tự nhiên tui thấy trong này chẳng ai là người có lỗi hết. Dương Lương có lẽ lần đó đi là tìm chết rồi, chứ với thực lực của anh nào có thua kém gì Tắc Minh.
Trả lờiXóaĐột nhiên thấy Tiêu Định có chút tội nghiệp.
Phải đó , truyện này hay ở chỗ không có ai hoàn toàn xấu hay tốt mà cả hai mặt đều cùng tồn tại trong một người. Ta bị bấn truyện này cũng vì thế.
Xóamà thấy Tiêu Định một lòng như vậy, cũng không phải đáng trách gì. Lúc anh cầu xin Tắc Minh ở lại mà tui thương quá
XóaĐối với Dương Lương đúng là tình yêu thật nhưng đối với người khác mà nhất là đối với Tắc Minh thì tính thấy phát sợ !
Xóakhông biết sau này có tốt hơn chút nào không? Nhưng nghe KTT thì anh giết Ấm Ấm thì phải, nếu vậy thì sau này dù có tốt cũng không thể tha thứ được. Ấm Ấm dễ thương thế mà Ọ_Ọ
XóaYêu hận của hai người này xoắn não lắm, mà cũng may là HE .
Xóahả? HE được á? Tui tưởng BE chắc cú rồi chứ O_O
XóaNếu mà là BE thì ta chạy mất dép rồi, chẳng dám edit đâu! Thật ra thì là OE nhưng ta thấy kết quả đó cũng có thể nói là HE.
Xóatui thấy HE được mới kì đó, Tắc Minh có thể tha thứ cho Tiêu Định sao? Lại còn rào cản Dương Lương trong lòng hai người nữa. Ấm Ấm chết oan lắm a...
XóaTắc Minh cũng không vừa đâu, sau này ảnh làm phản, hạ bệ luôn ông Tiêu Định rồi đấu qua đấu lại một trận người chết ta sống, nói chung nhiều tình tiết lắm mà cái kết lại hợp lý vô cùng .
Xóa