Tác giả : Phong Lộng
Edit : Hà Hoa Khứ
-----------------------
“Mẫu thân?”
Vịnh Lâm a một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, “Sao mẫu thân lại đến
đây?”
Vịnh Thiện lẽ
nào không rõ, cũng ngồi dậy, đưa tay làm động tác thỉnh an, ngoài cười trong
không cười, nói: “Giữa giờ Tý đêm khuya lạnh lẽo, mẫu thân vất vả đến đây, chắc
không phải chỉ vì muốn thăm nhi thần chứ?” Nghiêng đầu nói với Vịnh Lâm: “Ai
bảo đệ không chịu về sớm, bây giờ đã làm kinh động đến mẫu thân rồi.”
Chỉ một lời
đã làm cho sắc mặt của Thục phi biến chuyển lúc trắng lúc hồng.
Bà quả thật
bởi vì nhận được tin, rằng Vịnh Thiện cho gọi Vịnh Lâm đến để trách mắng, chẳng
những động thủ, còn phạt hắn quỳ gối giữa sân tuyết, vốn nghĩ phạt xong rồi
cũng qua, không ngờ đến giờ Tý vẫn chưa thấy Vịnh Lâm trở về.
Quỳ gối giữa trời tuyết như vậy, chẳng phải sẽ bị đông cứng chết
tươi hay sao?
Tính khí lạnh
lùng của Vịnh Thiện bà biết rất rõ, chỉ e Vịnh Thiện thật sự không niệm tình
huynh đệ, càng nghĩ càng sốt ruột không chịu nổi, tự mình đến thẳng đây.
Trăm triệu
lần cũng không nghĩ tới, sau khi xông vào nội thất rồi, rốt cuộc lại thấy huynh
đệ hòa thuận, cùng đắp chung một chăn, còn đang tâm sự. Ngược lại nói cho bà
biết bản thân quá hồ nghi đa sự, vô cùng xấu hổ, trong lòng trở nên bình ổn an
tâm rất nhiều, cười lớn nói: “Ta đã bỏ mặc chuyện của Vịnh Lâm rồi, giao cho
con quản giáo thì tốt nhất còn gì. Tối nay hình như lại bắt đầu trở gió, thân
mang thương tích tối kỵ thời tiết thất thường, dù sao ta cũng ngủ không được,
ghé qua thăm con một chút. Không được sao?” Vừa nói vừa ngồi xuống bên giường,
dịu dàng nhìn hai đứa con trai trời sinh cá tính hoàn toàn trái ngược của mình.
Vịnh Thiện
biết bà nói lời không đúng với lòng, cũng không vạch trần, cười nói: “Đa tạ mẫu
thân lo lắng, kỳ thật vết thương của nhi thần đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ
cũng không còn đau nữa. Có điều ở một mình buồn chán, cho nên mới tìm Vịnh Lâm
đến cùng trò chuyện. Mẫu thân muốn dẫn đệ đệ về sao?”
Lúc Thục phi
ngồi xuống, đã sớm nhìn thấy rõ ràng năm dấu tay hằn đỏ trên mặt Vịnh Lâm,
trong lòng nhiều ít cũng đoán được mấy phần, biết lời của Vịnh Thiện không hoàn
toàn là thật. Bất quá bây giờ hai huynh đệ nói cười vui vẻ, cũng xem như một
chuyện tốt, bà là người thông minh, biết đứa con Thái tử này không phải dễ đụng
vào, nên cũng không cố chấp, lắc đầu cười nói: “Đưa nó về làm gì? Để nó ở đây
với con đi, tiện thể, để cho ca ca như con có dịp dạy dỗ nó. Thấy thương thế của
con không đáng lo nữa, ta an tâm rồi, cũng nên trở về thôi.” Rồi hướng Vịnh Lâm
nói: “Ngoan ngoãn nghe lời ca ca, y có đánh con chửi con, chỉ vì không muốn con
chịu thua kém, đều muốn tốt cho con.”
Dặn dò vài
câu, quả nhiên để Vịnh Lâm ở lại, an tâm rời khỏi.
Vịnh Lâm vừa
bị đánh vừa chịu rét, khổ sở hai bận, bây giờ ấm áp thoải mái liền cảm thấy
buồn ngủ, làm một cái ngáp thật to. Vịnh Thiện nhìn hắn, “Buồn ngủ rồi?”
“Ừm.” Vịnh
Lâm mơ màng gật đầu.
“Quả nhiên vô
tâm vô phế.” Vịnh Thiện mắng yêu một câu, “Thiên hạ này còn ai tốt phúc hơn đệ?
Chẳng phải lo nghĩ gì cả, chỉ chuyên tâm gây chuyện thị phi, còn có người vì đệ
lo lắng đến không ngủ được. Mẫu thân như vậy, y cũng như vậy.” hừ lạnh một
tiếng, gọi Thường Đắc Phú lại, “Ngươi đi nói với Vịnh Kỳ, Vịnh Lâm đã ngủ ở đây
rồi, một sợi tóc cũng không bị tổn hại, bảo y đừng lo lắng, ngoan ngoãn đi ngủ
đi.”
Lúc nói ra
những lời này, cảm thấy khuôn mặt mình thật quá mức giả tạo, vừa lạnh lùng vừa
chật vật, chỉ e giống hệt như một khối sắt rỉ sét. Trong lòng cũng vừa lạnh lẽo
vừa miễn cưỡng, không biết từ đâu dâng lên vị đắng không thể ức chế, miệt mài
không tan tràn ngập lồng ngực.
Hắn cảm thấy bản thân thật sự là một kẻ lạnh lùng quá đỗi.
Hắn rũ buông mi mắt, lẳng lặng nhìn sang, trên khuôn mặt khôi
ngô mang theo tính trẻ con cùng mình giống nhau như đúc kia đã viết đầy hai chữ buồn
ngủ.
Dễ dàng đi vào giấc ngủ như vậy…
Vịnh Thiện đố
kỵ dùng đầu ngón tay ấn vào hai má của đệ đệ một chút, Vịnh Lâm lại không hề
thấy đau, ngược lại chép miệng vài cái, cái trán vô thức dụi vào cánh tay của
ca ca, khóe môi vẽ nên vài nụ cười.
Giống như có
ai, đang ở trong mộng chơi đùa với hắn.
Vịnh Thiện thầm than một tiếng, ngươi
quả thật rất có phúc.
Chữ “phúc”
này xoáy thẳng vào tim hắn một cách tàn nhẫn, hắn đưa mắt nhìn xa xăm, suy nghĩ
càng lúc càng tỉnh táo, bên ngoài tối đến mức đưa bàn tay ra cũng không thấy
được, mà trong đầu lại giống như đang thắp sáng một ngọn nến, ánh lửa nhỏ đong
đưa, chậm rãi tỏa ra hào quang, khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Rốt cuộc, hắn
đưa tay vén màn trướng đang rũ xuống, dùng giọng nói không hề sợ sẽ đánh thức
Vịnh Lâm: “Người đâu.”
“Điện hạ?”
Nội thị gác đêm được huấn luyện nghiêm chỉnh, bước chân lặng yên không tiếng
động còn lợi hại hơn cả loài mèo, giống hệt một cái bóng từ từ lướt tới gần,
quỳ xuống bên giường.
“Đi, đưa Vịnh
Kỳ đến đây.”
Chỉ một lát
sau Vịnh Kỳ đã được đưa đến.
Y vừa chợp
mắt chưa được bao lâu thì Thường Đắc Phú vào chuyển lời truyền gọi. Ngoài trời
rét đậm, bỗng nhiên bị nội thị kéo chăn “Thỉnh” đi, không khỏi vừa lạnh run vừa
mơ mơ hồ hồ.
Đến khi đã
bước chân vào tẩm phòng vô cùng hoa lệ ấy, bị cặp mắt quen thuộc lạnh lẽo đen
láy sâu hút nhìn chằm chằm vào mình, Vịnh Kỳ mới sợ run cả người, cảm nhận được
nguy hiểm.
“Suỵt.” Vịnh
Thiện nửa cười nửa không, đặt một ngón tay lên môi, phát ra thanh âm rất nhỏ.
Động tác nghịch ngợm của trẻ con này, do hắn làm ra, lại lộ xuất một loại quyết
đoán khiếp người, khiến Vịnh Kỳ như bị đóng đinh tại chỗ, không dám động đậy.
Vịnh Thiện
nhìn y, tâm tình dần dần tốt lên.
Vịnh Kỳ chỉ
mặc một lớp áo màu trắng, lộ ra thân hình hết sức nhỏ nhắn, tơ lụa dán vào da
thịt, như ẩn như hiện ôm theo đường cong của khuôn ngực và vòng eo.
Nếu một phút
trước Vịnh Thiện còn oán hận hoài nghi tại sao mình phải đảm đương ngôi Thái tử
yểu mạng này, thì hiện tại hắn đã vô cùng tâm đắc xác định rõ lý do.
“Lại đây.”
Hắn ngồi trên giường, vươn tay hướng về phía Vịnh Kỳ. Thấy Vịnh Kỳ càng bước
càng lui, Vịnh Thiện tâm tư khó đoán cười một cái, giật dây vén màn lên, lộ ra
khuôn mặt đang say ngủ của Vịnh Lâm.
Tam hoàng tử
cá tính ngược ngạo vĩnh viễn không biết đến nỗi khổ mất ngủ. Hắn nằm sát bên
vai Vịnh Thiện, ngủ thật say sưa.
Tròng mắt
Vịnh Kỳ chợt động, lo lắng nhìn Vịnh Thiện.
“Lại đây,
đừng đánh thức đệ ấy.” Vịnh Thiện nhẹ nhàng, ôn nhu nói với y.
Không, đó
không chỉ là lời nói.
Đó là cảnh
cáo và uy hiếp.
Kỳ thật, căn
bản Vịnh Kỳ không cần để ý tới lời cảnh cáo uy hiếp đó. Luận huyết thống, Vịnh
Thiện thân với Vịnh Lâm hơn, giữa huynh đệ cùng cha khác mẹ với huynh đệ song
sinh ruột thịt, thử hỏi người nào sẽ yêu thương Vịnh Lâm bội phần?
Theo thói
quen, Vịnh Kỳ rũ mi nhìn xuống.
Vịnh Thiện
ung dung chờ đợi, y chắc chắn sẽ làm theo lời hắn.
Quả nhiên lát
sau, Vịnh Kỳ bắt đầu bước từng bước rất nhẹ, thậm chí còn như đang nín thở,
không gây ra bất kỳ tiếng động gì, thật gượng ép, càng bước càng gần.
Quả nhiên! Là
vì Vịnh Lâm…
Thấy bộ dạng
cam lòng hy sinh của Vịnh Kỳ, sự căm ghét trong lòng Vịnh Thiện bừng cháy ngùn
ngụt khó mà hình dung, cháy đến mức suýt nữa làm hắn ngã vật ra giường, cháy
đến mức suýt nữa ngay chính bản thân cũng kìm nén không nổi.
Ngay lúc đó,
cơ hồ hắn phải từ trên giường vùng dậy, tự tay bóp chết Vịnh Lâm đang say ngủ
kề bên.
Có lẽ cũng
bóp chết luôn cả Vịnh Kỳ.
Nhưng loại
cuồng nộ điện quang thạch hỏa không thể khống chế này lại rất nhanh biến mất,
trong nháy mắt, Vịnh Thiện dùng tâm tư lạnh lùng cứng rắn của mình đè ép cơn
giận, nuốt ngược xuống cổ.
Có gì mà phải hận đến như vậy?
Có gì mà phải hận đến như vậy?
Vịnh Kỳ? Tới
tận bây giờ Vịnh Kỳ vẫn không phải là của hắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét