Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

THÁI TỬ - CHƯƠNG 8 (2)

Tác giả : Phong Lộng
Edit : Yêu Nhền Nhện

---------------------------

Vịnh Thiện chăm chú nhìn Vịnh Kỳ đang đứng bên giường. 

Người hắn yêu thương đang gần trong gang tấc, y phục đơn bạc ngăn không được nhiệt độ cơ thể tiêm gầy của Vịnh Kỳ, hắn có thể cảm giác được trong không khí băng lãnh từng làn hơi ấm của Vịnh Kỳ tỏa ra, khiến hắn thầm nghĩ muốn đem người trước mặt này xé nát, ăn sạch sẽ, hung hăng giày vò, lại muốn quỳ xuống, hướng đến người trước mặt này sám hối hết thảy những gì hắn đã làm -- nếu tất cả đều có thể vãn hồi.

" Đừng đánh thức đệ ấy." Vịnh Thiện lặp lại một lần nữa. Ngay cả hắn cũng thực kinh ngạc âm thanh chính mình thật tự nhiên như thể hắn thật sự chính là một kẻ tàn nhẫn vô tình. Hắn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Vịnh Kỳ, đồng thời, hướng tay về phía Vịnh Kỳ, trong giọng nói pha lẫn một chút  ôn nhu," Đệ ấy ngủ thật ngon, đúng không?"

Vịnh Kỳ tin rằng Vịnh Thiện tàn nhẫn vô tình, sợ hắn ngay cả thân đệ đệ Vịnh Lâm đều hạ độc thủ, không thể không ngoan ngoãn thuận theo ý tứ của hắn ngồi xuống bên giường.

Nhưng thực rõ ràng, ngồi xuống không phải là mục đích của vị thái tử đệ đệ này. Vịnh Thiện ôn nhu nhưng cường ngạnh kéo y xuống giường, vì không muốn đánh thức đệ đệ đơn thuần, Vịnh Kỳ kinh hãi thuận theo Vịnh Thiện bá đạo, rốt cục nằm xuống sàng đan của Thái tử.

Ánh mắt Vịnh Kỳ sắc bén quan sát Vịnh Thiện, cùng Vịnh Lâm đang ngủ say sưa trên sàng đan rộng lớn. Trên đời này chỉ sợ không có ánh mắt huynh đệ nào có thể làm cho người ta xấu hổ sợ hãi đến thế này.

Vịnh Thiện ngủ ở bên trong, đưa lưng về phía Vịnh Lâm đang ngủ mê, vòng tay khóa chặt Vịnh Kỳ vào lồng ngực. Hắn phát giác Vịnh Kỳ đang run rẩy, có lẽ là vừa rồi mặc y phục quá đơn bạc, nhưng hắn thật cao hứng vì chính mình có thể dùng thân thể sưởi ấm cho y. Hơn nữa khi hắn làm như vậy, Vịnh Lâm, người được Vịnh Kỳ yêu thích đang ngay tại bên người bọn hắn ngủ say.

Thật thú vị.

" Lạnh không?", hắn đem mũi kề sát vào mũi Vịnh Kỳ thổi lên mặt y một luồng nhiệt khí.
Thấy Vịnh Kỳ nhắm mắt lại , hắn vươn đầu lưỡi, trên chiếc mũi cao thẳng hoàn mỹ của Vịnh Kỳ từ từ trượt xuống.

"Huynh, cùng đệ ấy," Vịnh Thiện dùng đầu lưỡi liếm da thịt căng mịn, theo chóp mũi, lại hoạt đến trên môi, áp thấp thanh âm," Đến tột cùng là thế nào?"

Thế nào ? Vịnh Kỳ nghi hoặc đích mở to mắt, y không rõ ràng lắm ý tứ Vịnh Thiện.

"Đệ ấy có ôm qua huynh không?" Vịnh Thiện cắn nhẹ môi y, tựa hồ không chút để ý.

Vịnh Kỳ lại vi chấn một chút. Y rõ ràng nhớ rõ vị tân thái tử này từng dùng vấn đề này tra khảo qua y, phương thức ấy vừa tàn nhẫn vừa dâm mĩ, làm cho y xấu hổ thống khổ không thể tự kiềm chế. Y rất rõ ràng, vấn đề này đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một mồi lửa có thể làm bùng phát một thảm họa.

Trong vòng tay Vịnh Thiện thử thăm dò giãy dụa một chút, phát giác cơ thể Vịnh Thiện quả nhiên căng chặt, ngữ điệu không chút để ý kia thật ra chính là giả vờ, y chỉ có thể cố thả lỏng một chút, thùy hạ hàng mi dày mỹ lệ, thấp giọng trả lời," Không có."

Vịnh Thiện rốt cục buông tha cho đôi môi bị hắn cắn đến ửng đỏ lên : "Thật sự không có?"
Vịnh Kỳ lắc lắc đầu, bỗng nhiên phát hiện ý định chính mình tựa hồ sẽ làm hắn hiểu lầm, lại vội vàng gật gật đầu.

Sau khi gật đầu, lại càng lộ ra biểu tình hoang mang.

Bất chợt, tiếng cười khẽ của Vịnh Thiện vang bên tai.

Cười trong chốc lát, Vịnh Thiện nâng tay đem khuôn mặt khẩn trương đến trắng bệch của ca ca giữ chặt, ghé vào tai y thì thầm," Nói huynh yêu ta."

Yêu cầu quỷ dị, làm cho Vịnh Kỳ kinh ngạc ngẩng mặt nhìn Vịnh Thiện một chút, lập tức hạ mi xuống.

Vịnh Thiện không thích y trầm mặc.

" Nói huynh yêu ta." Vịnh Thiện dùng ngữ khí làm nũng khiến kẻ khác mao cốt tủng nhiên [dựng tóc gáy] hạ lệnh, hơn nữa bắt đầu siết chặt vòng tay, Vịnh Kỳ không dám lấy tay đẩy, dần dần bị cưỡng bách áp sát vào ngực hắn.

Hai lồng ngực phập phồng giao hòa, cách một tầng y phục đơn bạc, mong manh đến tựa như không tồn tại.

Vịnh Thiện đem người yêu siết chặt vào lòng thật lâu, như thể hắn cần mất một thời gian để thở. Giờ khắc này hắn cảm kích vạn phần đêm tối mịt mờ, hắn không cần che giấu phần tối tăm của bản thân, mà Vịnh Kỳ ngay tại trong lòng hắn, ngoan đến nỗi có thể so sánh với một chú mèo đã được gọt tỉa đi móng vuốt.

"Vịnh Kỳ, ta sẽ đối với huynh tốt hơn," Hắn kề vào tai Vịnh Kỳ," Được không?" Ngữ khí cẩn trọng cùng thâm tình, trong khát vọng mang theo nỗi lo sợ mơ hồ .

Hắn đợi trong chốc lát.

" Vịnh Kỳ, huynh vì cái gì lại chán ghét ta như vậy?" Hắn hơi nới lỏng thân thể Vịnh Kỳ đang căng thẳng, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay hao gầy mềm mại của y chạm vào gương mặt mình, ngữ khí trở nên bất an," Huynh cảm nhận xem, cùng Vịnh Lâm có cái gì bất đồng?"

"Huynh chán ghét ta như vậy sao ? Ngay cả nhìn cũng không muốn?"

" Cùng Vịnh Lâm có cái gì bất đồng?"

" Giống nhau, rõ ràng giống nhau."

" Nếu không tin, huynh sờ Vịnh Lâm thử xem......" Hắn đem tay Vịnh Kỳ hướng ra phía sau chạm vào mặt Vịnh Lâm, Vịnh Kỳ đột nhiên rút tay trở về, bật ngồi dậy.

Trầm mặc. Tất cả chìm vào tĩnh lặng.

Vịnh Thiện nhìn chăm chú vào thân ảnh mỹ lệ phập phồng trong bóng tối, cảm giác trái tim giống như bị thiết chùy hung hăng đập một phát, tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Y phục tơ tằm đơn bạc trắng nhuần trong bóng đêm giống như phát sáng, hắn không biết là do quần áo hay là bản thân Vịnh Kỳ tỏa sáng.

" Nằm xuống." Sau một lúc lâu, Vịnh Thiện trầm giọng ra lệnh.

Ngữ khí đáng sợ.

Người ngồi trước mặt ngay cả một hơi thở nhẹ cũng đột ngột đình chỉ, thân ảnh trong bóng tối chợt cứng ngắc.

"Ta muốn ngươi,  nằm xuống cho ta." Lại có mấy từ được phun ra từ kẽ răng.

Ánh mắt hắn hung ác tựa con sói bị thương, trong bóng tối càng khiến kẻ khác mao cốt tủng thiên, hàn quang âm trầm lóe lên từ đôi mắt, cơ hồ xuyên thủng thân thể mỏng manh của Vịnh Kỳ.

Vịnh Kỳ hít sâu một hơi, một lát sau, mang theo giác ngộ nhận mệnh, y chậm rãi nằm xuống, ngay bên người Vịnh Thiện.

Hơi thở của Vịnh Thiện dần dần trở nên dồn dập , hắn hô hấp thô trọng  giống như đem hết toàn lực áp chế một con ác thú muốn phá tung cơ thể, khiến cho Vịnh Kỳ cũng theo đó mà khó có thể ức chế nỗi sợ hãi đang dâng lên.

Đã đến giai đoạn này, Vịnh Thiện cắn răng, hung hăng xoay người, đưa lưng về phía Vịnh Kỳ.

"Ngủ đi." Sau một lúc nỗ lực kiềm chế bản thân, hắn mới tìm được một chút khí lực, trầm giọng nói với Vịnh Kỳ ở phía sau.

Vịnh Kỳ ở phía sau.

Mà đệ đệ Vịnh Lâm ngủ say, gương mặt không mang chút ưu thương  ngay tại trước mắt.
Tay Vịnh Thiện ở trong chăn nắm lại thành quyền, dùng móng tay bấu vào  lòng bàn tay chính mình. Hắn trong lòng nghĩ muốn hung hăng đấm cho Vịnh Lâm một quyền, đem đệ đệ hạnh phúc, vô tư lự mà có được thứ hắn tối khát cầu từ trong mộng đẹp đánh tỉnh, nhưng tay hắn lại hoàn toàn làm trái với ý muốn của mình, nhẹ nhàng, thương tiếc, xoa nhẹ lên mi mắt Vịnh Lâm.

Ngủ thật ngon.

Tiểu ngốc tử này......

Tiểu ngốc tử đáng chết này.

" Ta sợ đệ......"

Một giọng nói mềm nhẹ như tơ đột nhiên cất lên.

Mờ ảo như vậy khiến Vịnh Thiện không dám tin khựng lại một lúc.

" Ta…" Ban đêm, giọng nói Vịnh Kỳ êm ái, dễ nghe lạ thường. Giọng nói thanh đạm, trong trẻo. Y ngừng một lúc mới tiếp tục nói," Ta… không có… chán ghét đệ."

Yên tĩnh.

Im lặng bao trùm tất cả, không biết bao lâu.

Ta… không có chán ghét đệ.

Vịnh Thiện cảm thấy yết hầu chính mình như nghẹn lại.

Vịnh Kỳ … Vịnh Kỳ…

Sa trướng buông xung quanh, sàng đan to lớn chen chúc ấm áp, thái tử sắp có được cả thiên hạ , dùng nghị lực cực đại bình sinh của mình để nằm yên, nhưng trong đầu cứ lặp đi lặp lại một ý niệm.

Vịnh Kỳ, ta sẽ đối tốt với huynh.

Ta phải đối tốt với huynh, tốt hơn bất cứ ai.

Vĩnh viễn đều tốt với huynh......

Trong lòng âm thầm mặc niệm  .

Lời tuyên thệ như lan tỏa khắp huyết mạch, nhưng thân thể không dám di động.

Hắn sợ dù chỉ một đầu ngón tay nhúc nhích thôi, cũng có thể làm tan biến đi nguồn ấm áp này.

Cuối cùng, trong trái tim luôn băng giá của hắn cũng cảm nhận được một chút ấm áp.

Mặc dù chỉ có một chút, nhưng đã băng lãnh quá lâu, tưởng chừng như vĩnh thế.

Cho nên, chỉ cần một chút, cũng đã đủ đầy...... Hơi ấm......

Ngày kế ông trời khai ân, thời tiết tốt lên.

Vịnh Thiện sau một đêm không ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, mới kinh giác chính mình lại ngủ đến lúc giữa trưa.

Thường Đắc Phú nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng đến bên giường hầu hạ, cười mờ ám nói:" Điện hạ tỉnh? Khó được ngủ ngon như vậy, tiểu nhân xem điện hạ ngủ ngon, so với chính mình ngủ còn vui mừng hơn. Khéo sao hôm nay tốt trời, nếu điện hạ hưng trí, hay là ngồi nhuyễn kiệu ra ngoài dạo chơi?  Đối với việc hồi phục thương thế cũng tốt hơn ."

Vịnh Thiện ngủ ngon giấc, thần thanh khí sảng, ngay cả miệng vết thương cũng không đau đớn như trước, nghe hắn ríu ra ríu rít, thần kỳ là tâm tình thật thư thái, ngồi xuống cho bọn họ hầu hạ đoan nước ấm sơ tẩy, hướng ngoài cửa sổ xem, một mảnh chói lọi, quả nhiên sau những ngày qua âm âm trầm trầm, giống như hết thảy đều trở nên sáng sủa hẳn ra, gương mặt tràn ngập anh khí cũng hiện ra nét cười, đem khăn lau mặt để xuống, ngoảnh đầu hăng hái," Nắng đẹp , hảo thời tiết!"

Liếc nhìn xung quanh sàng đan trống trơn , lại vờ như không chút để ý hỏi:" Hai vị điện hạ đi đâu?"

"Bẩm điện hạ, hai vị đều ở thiên điện."

"Thiên điện?" Vịnh Thiện tùy ý “Ân” một tiếng, lại theo sát hỏi:" Làm gì?"

"Chơi cờ."

Ánh mặt trời  sáng lạng chiếu sáng phía trên hành lang khắc hình phúc thọ song toàn, lấp lánh ánh dương xuyên qua song le, chiếu lên Vịnh Thiện làm cho cả người hắn bao phủ trong ánh dương quang ấm áp, đặc biệt sảng khoái, cước bộ cũng nhanh hơn nhiều.

Vừa qua hành lang liền nhìn thấy đại môn bằng gỗ của thiên điện, cửa không đóng hẳn, hé mở chừng nửa cánh cửa. Nội thị khoảng đôi mươi đứng ở cửa, thật lâu mới có một ngày nắng đẹp, hai mắt mơ màng, ngáp một cái, bỗng nhiên nhìn thấy Vịnh Thiện xuất hiện ở trước mặt, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, giống bị người rút xương quỳ mọp xuống," Điện......"

Vịnh Thiện mở ngón trỏ ra, phất phất ra hiệu cho bọn họ đều lui sang một bên. Cũng không đẩy cửa, nghiêng thân mình lặng lẽ len vào cánh cửa đang nửa mở kia.

Mặt trời mùa đông vĩnh viễn làm người ta hưng trí.

Ánh nắng chiếu vào thiên điện rọi lên chiếc đèn lồng ở giữa phòng làm nó tỏa ra hào quang lấp lánh bảy màu tựa như lưu li, bởi vì trời đã sáng rõ, trong điện lại đủ sáng, nhóm nội thị bèn đem đèn này thổi tắt.

Đã có người dùng qua điểm tâm. Trên bàn tùy ý bày biện các món ăn, còn có năm sáu món đểm tâm trên đĩa bạch ngọc, các món ăn đều đã được động qua vơi đi không ít. Chỉ còn lại một nửa miếng hoàng tùng cao trên đĩa , chứng tỏ người dùng quả thật hài lòng.

Bên kia, phía trước cửa sổ đang triển khai ván cờ, song phương đều tập trung giao chiến, Vịnh Lâm cúi đầu cắn răng, nhíu chặt mày xem xét ván cờ. Không biết Vịnh Kỳ lại là biểu tình ra sao, Vịnh Thiện âm thầm lặng lẽ tiến đến phía sau y, cố nhịn không tựa vào gương mặt kia, hướng tầm mắt vào bàn cờ.

Vừa thấy, không khỏi nhếch môi cười.

Trách không được Vịnh Lâm sầu mi khổ kiếm như vậy, rõ ràng là cục diện thảm bại.
Đã lâu như vậy rồi, kì nghệ một chút cũng không tiến bộ.

"Đệ đi bước này!" Vịnh Lâm suy tư nghiền ngẫm đã nửa ngày, khẳng khái cầm trong tay cờ đen hướng bàn cờ đi một quân.

Vịnh Thiện trong lòng nghĩ, đồ ngốc, kia không phải là tự tìm tử lộ sao?

Vịnh Lâm đầu ngón tay vừa hạ, tựa hồ cũng nhìn ra, giống như ý thức được nguy hiểm, chựng lại hét lên:" Không đúng! Không đúng!"

Vịnh Kỳ hơi nghiêng đầu, không lên tiếng.

Đáy mắt Vịnh Thiện đong đầy bóng dáng kia, tỉ mỉ, không bỏ lỡ một khắc nào. Hắn đắm đuối nhìn từng đường nét trên tấm lưng mềm mại tuyệt đẹp kia, không cần đắn đo ,  hắn cũng biết giờ phút này gương mặt y tất nhiên là biểu tình thanh đạm nhu hòa tựa như trước đây biết bao lần hắn đã trộm nhìn.

"Vịnh Kỳ ca ca, huynh nhường đệ hai quân này đi." Vịnh Lâm đắn đo, đem quân đen xoay xoay trong lòng bàn tay, mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cách nửa ngày, bỗng nhiên với tay đem hai quân trắng của Vịnh Kỳ lấy ra, xấu hổ hắc hắc cười làm nũng, vừa ngẩng đầu, ngạc nhiên kêu lên:" Vịnh Thiện ca ca!"

Vịnh Thiện vừa định khẽ khoát tay ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng thì đã  không còn kịp nữa. Chiếc lưng mềm mại trước mặt quả nhiên chợt co rụt lại, Vịnh Kỳ đột ngột đứng phắt dậy giống như bị rắn cắn ở chân.

Hắn bị Vịnh Lâm hô một tiếng" Vịnh Thiện ca ca" dọa nhảy dựng, bật dậy đã gấp gáp còn muốn quay đầu nhìn, làm sao đứng vững, đầu mới chuyển qua nhìn thấy một nửa thân ảnh Vịnh Thiện, dưới chân liền mất thăng bằng cả người không khỏi té ngã về phía sau.

Vịnh Thiện nhanh tay lẹ mắt, hai tay nhanh chóng đưa ra vững vàng tiếp được y, ôn nhu cười nói: "Thực không cẩn thận."

Vịnh Kỳ còn đang sững sờ, Vịnh Thiện đã dìu y đứng lên, lại nhẹ nhàng ấn bả vai y, đỡ y ngồi xuống. Chính mình cũng vén vạt áo ngồi xuống cạnh Vịnh kỳ.

Nguyên bản vốn là ghế đơn, hai người ngồi làm sao mà không chật chội? Vịnh Kỳ bị ép ngồi sát vào, đối diện là Vịnh Lâm, nhất thời thần tình xấu hổ, tay chân vô thố, thanh âm Vịnh Thiện khẽ khàng bên tai, "Chật chội sao? Nếu không ta lấy ghế khác đến đây ngồi nhé ?"

"Không cần đâu. Đệ không sợ chật, ca ca lại đây cùng ta ngồi." Vịnh Lâm vừa cười hì hì nói vừa vỗ vỗ ghế chính mình, nhích nhích vào phía trong ..

Vịnh Thiện “ân” một chút, nhưng một ngón tay cũng không di chuyển, vẫn như cũ quay sang Vịnh Kỳ, giống như thì thào tình tự:" Chật không?"

Ngăn cách bởi bàn nhỏ, hắn không hề cố kị chút gì, một bên thấp giọng hỏi, một bên ở dưới bàn nhẹ nhàng cầm tay Vịnh Kỳ, dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay mềm mại.

Thân thể Vịnh Kỳ chợt chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn như van cầu, hắn thấy vậy không nỡ làm khó, đành phải mỉm cười, giống như không để ý mà buông ra bàn tay mang lại xúc cảm thoải mái kia.

" Ăn điểm tâm không?" Vịnh Kỳ thùy hạ mi mắt hỏi.

Sau một hồi lâu, Vịnh Thiện mới ý thức được đó là hỏi hắn, trong lòng vui mừng khôn xiết, trên mặt lại lơ đãng nhíu mày," Mỗi ngày đều là những món này, có cái gì ngon chứ ?"

Vịnh Lâm thầm nghĩ...... Sao lại khó chịu như thế ? Còn nói ta không nghe lời, nguyên lai ca ca lúc ở trong cung của mình cũng giống như ta thôi. Một lát nữa gặp mẫu thân, ta phải mách lại mới được." Đứng lên đem bàn cờ dọn đi, chỉ chốc lát sau, các món điểm tâm đều được mang lên, còn có một cái lồng trúc, bên trong chứa một món dưa tạo hình hoa thật tinh xảo, giống nhau đều chỉ còn một cái, Vịnh Lâm còn mang bát của mình để trước mặt Vịnh Thiện," Trước khi người mang bát đũa sạch đến, ca ca không phiền dùng bộ của đệ chứ ?"

Thịnh tình của hắn như thế, Vịnh Thiện thật không nỡ cự tuyệt. Tùy ý gắp khối dưa hoa đưa lên miệng nhai một chút , nhíu mày:

"Thường Đắc Phú làm sao vậy? Thời tiết giá rét lại chuẩn bị một món ăn vừa chua vừa lạnh băng như thế."

Không nghĩ tới Vịnh Lâm lập tức lộ ra vẻ mặt oan uổng, ủy khuất nói:" Đây là đệ cố tình mang từ Giang Trung về đây, dọc theo đường đi muôn vàn cẩn thận, sợ làm hỏng, cái gì mà ‘vừa chua vừa lạnh băng’ chứ ? Trong hoàng cung làm không được món ngon như vậy đâu, Vịnh Kỳ ca ca còn thực thích ăn."

Vịnh Thiện nửa tin nửa ngờ, quay đầu lại nhìn Vịnh Kỳ.

Vịnh Kỳ thấy hắn tuy ngồi ở bên cạnh, nhưng cũng không làm ra chuyện gì dọa người, vẻ mặt dần dần tự nhiên , thấy Vịnh Thiện nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng," kết hợp với hoàng tùng cao nóng ăn rất ngon."

Vừa nói vừa nhìn vào lồng trúc, đột nhiên nhớ tới chỉ còn miếng hoàng tùng cao cuối cùng mình đã ăn hơn phân nửa, chính là miếng ở trên bàn kia, nhất thời không thốt được lời nào.

Vịnh Thiện thấy y hướng lên bàn nhìn nhìn, đã hiểu được đại khái, cười nói:" Dưa hoa chua lạnh phối với hoàng tùng cao, ta đây cần phải ăn thử mới được." Chính mình đứng lên, đem nửa  khối hoàng tùng cao trên bát bên kia lấy lại đây.

" Cái kia......" Vịnh Kỳ xem hắn thật tính ăn, không khỏi kinh ngạc, nhịn không được nói:" Miếng hoàng tùng cao kia......" Mới nói đến nửa chừng thì ngừng lại , nhìn chằm chằm miếng hoàng tùng cao trên tay Vịnh Thiện.

Kia chính là miếng y đã cắn qua, bởi vì lúc bắt đầu đã ăn một cái, không thể một mình ăn hết tất cả , cho nên để xuống đó.

" Cái kia như thế nào" Vịnh Thiện nhìn bộ dáng y thú vị, cố tình trêu chọc.

" Lạnh......"

" Không sao." Vịnh Thiện cố tình nhét hai khối dưa hoa vào bên trong miếng hoàng tùng cao, cắn một miếng lớn, nhắm mắt thưởng thức, tựa như đang được ăn quả đào tiên của Vương Mẫu nương nương, không dám bỏ lỡ chút hương vị nào, đến khi toàn bộ nuốt xuống, mới thở dài thỏa mãn: "Quả nhiên ngon miệng. Lành lạnh ăn rất tuyệt."

Tựa như hương vị tuyệt vời thật sự còn vương lại.

Vịnh Kỳ trong lòng hiểu được hắn là có ám chỉ khác, mặt đỏ tới mang tai.

Vịnh Lâm lại phi thường kinh ngạc, nuốt một ngụm nước miếng, "Thật sự ngon như vậy? Ta cũng nếm thử chút."

Hưng trí bừng bừng lấy qua lồng trúc gắp một khối dưa hoa lạnh, lại cầm thêm một món cao điểm . Vịnh Kỳ ngăn lại hai tay đang cầm cao điểm cùng  dưa hoa của hắn, trầm hạ mặt hỏi : " Đệ còn không mau chuẩn bị cờ ?"

"Vịnh Thiện ca ca còn muốn ăn điểm tâm mà."

"Ta ăn no rồi." Vịnh Thiện nhàn nhã thong dong nói.

Vịnh Lâm nhớ tới thế cục thảm thương trên bàn cờ, mặt mày nhăn nhó nhưng  đành phải ngoan ngoãn đem dẹp đồ trên bàn, đem ván cờ một lần nữa sắp xếp lên.

Vẫn là ván cờ vừa rồi, bất quá Vịnh Lâm chơi xấu, cố tình lấy mất hai quân cờ trắng của Vịnh Kỳ.

Vịnh Kỳ thật cũng không có truy cứu, sau lại lấy một quân trắng hạ xuống, mắt nhìn Vịnh Lâm.

Vịnh Lâm dùng sức gãi đầu, cào cào cả nửa ngày, hỏi:" Huynh có thể chừa vùng này lại cho đệ không? Huynh xem, đệ thật vất vả chỉ có một khối địa phương như vậy."

"Không tiền đồ." Vịnh Thiện ở một bên nhìn cười, mắng Vịnh Lâm một câu, lấy một quân đen, vì Vịnh Lâm hạ một nước cờ.

Một nước cờ này của hắn nhìn như tùy ý, kỳ thật sớm đã cân nhắc lúc đứng phía sau Vịnh Kỳ. Vịnh Lâm tiếp tục đi hai nước, thế cục càng chuyển có lợi. Quả nhiên, hắn vừa ra tay, Vịnh Kỳ liền khó khăn, không giống lúc ban đầu khi tùy ý thong dong, cầm quân trắng cẩn thận cân nhắc một hồi lâu sau mới đem cờ hạ xuống.

Vịnh Lâm đem hai tay khoanh ở trước ngực.

"Ngươi như thế nào bất động?" Vịnh Thiện nhìn hắn.

Vịnh Lâm hì hì cười," Chơi cờ là chuyện của người thông minh, đệ tự nhận không phải người thông minh. Cờ đen vốn là sắp đến tuyệt lộ, nếu Vịnh Thiện ca ca có thể thắng lại, đệ liền tặng huynh cả lọ dưa hoa để cảm tạ."

Vịnh Thiện tà liếc mắt một cái," Ai hiếm lạ gì món ăn của ngươi ?" Tiện thể lại giơ tay lên hạ xuống một quân.

Vịnh Lâm hỏi Vịnh Thiện," Ca, huynh muốn ngồi bên này với đệ không?"

" Không cần."

" Sẽ không có không thoải mái đâu !"

" Ngươi ít dong dài hai câu ta liền thoải mái nhiều."

Vịnh Lâm vội ngừng lời.

Thiếu hắn dong dài, trong điện quả nhiên im lặng nhiều. Vịnh Thiện kì nghệ so với Vịnh Lâm tốt hơn gấp trăm lần, Vịnh Kỳ có thể thắng Vịnh Lâm, nhưng so với Vịnh Thiện lại không phải là đối thủ. Tuy lúc đầu thắng không ít quân, nhưng cờ đen từng bước dồn ép, đến lúc sau, Vịnh Thiện hạ cờ ngày càng nhanh, cơ hồ không cần suy nghĩ, nhấc tay lập tức hạ cờ. Vịnh Kỳ lại lộ ra từng bước quẫn bách, tay cầm cờ trắng thường ở giữa không trung dừng lại cả nửa ngày, vẫn do dự không biết nên hạ cờ hướng nào.

Vịnh Thiện cùng y làm " Huynh đệ" lâu như vậy , vẫn là lần đầu tiên có cơ hội cùng y đối cờ, hình tượng luôn luôn trầm ổn giống như tự động sụp đổ hơn phân nửa, cảm giác mới mẻ hưng phấn cuộn trào, làm cho hắn vài lần nhịn không được thiếu chút nữa khẽ cười thành tiếng.

Hắn một bên đợi Vịnh Kỳ hạ cờ, một bên làm bộ như không kiên nhẫn, nghiêng đầu quan sát đối thủ. Ánh mặt trời sáng lạng chênh chếch chiếu lên bàn tay trắng nõn thật là diễm lệ, Vịnh Thiện thực hận không được một phen bắt lấy, đem đến bên miệng gặm cắn mơn trớn cho đến khi Vịnh Kỳ nhíu mày mới thôi.

Vịnh Kỳ hạ nước cờ này thật sự gian nan, nửa ngày hạ xuống không được, thậm chí ngay cả Vịnh Lâm đang xem cuộc chiến ở đối diện cũng đánh ngáp một cái thật dài, Vịnh Thiện chống tay nhìn chằm chằm Vịnh Kỳ quan sát, thầm nghĩ cho dù y cả đời này không hạ cờ, ngồi bên người mình nhíu mi trầm tư cũng là một chuyện tốt. Bất quá chốc lát sau, hắn giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trực tiếp  chồm tới gần cổ Vịnh Kỳ ," Xem ra tốt hơn nhiều." Đại khái là do ánh nắng trực chiếu lên như vậy nhìn qua vết bỏng hình hoa trên cổ như ửng lên càng rõ nét.

Vịnh Kỳ đang nghiền ngẫm, hành động bất ngờ của hắn khiến Vịnh Kỳ  hoảng sợ, quân trắng trong tay rơi xuống bàn cờ.

Vịnh Thiện nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên cổ," Để ta gọi người mang dược thoa lên ?"
" Ân."

Vịnh Thiện mỉm cười, bước ra cửa cung, kêu một nội thị đang hầu ở bên ngoài đến phân phó :" Khố phòng có một chiếc gậy như ý lưu tô ngọc trụy bằng vàng, ngươi lấy đi thưởng cho Thường Đắc Phú rồi bảo hắn mang dược đến đây."

Kia nội thị vội vàng đáp ứng một tiếng, trước khi đi lại cẩn thận hỏi:" Điện hạ, muốn hay không nói cho hắn biết đây là vì cái gì thưởng cho hắn ?"

" Thưởng hắn liền thưởng hắn! Còn cần lý do sao? Hỗn trướng, nhanh đi." Vịnh Thiện tức giận vừa buồn cười liếc mắt tiểu đông qua này một cái, mắng một câu, xoay người lại trở vào phòng.
Không nghĩ tới Vịnh Kỳ thừa cơ hội này đã trốn khỏi ghế, giả vờ khát nước, đứng bên góc bàn dùng trà, thấy Vịnh Thiện quay lại đến lập tức nhìn chằm chằm hắn, nói:" Ta nhận thua."
Vịnh Lâm phi thường vui mừng, đứng lên vươn vai, hắc hắc cười với Vịnh Kỳ," Mỗi lần đều là Vịnh Kỳ ca ca ở trên bàn cờ khi dễ đệ, nguyên lai huynh cũng có lúc phải nhận thua. Lần này đến phiên đệ may mắn, để nghĩ đã, phải đòi cái gì mới tốt đây?"

Vịnh Kỳ trừng lại hắn," Lại không phải đệ thắng, dựa vào cái gì phải đòi chiến lợi phẩm?"

Vịnh Thiện thế mới biết nguyên lai thắng là được phần thưởng, thú vị quan sát Vịnh Kỳ," Ta thắng, ta nên có phần thưởng đi?"

Vịnh Kỳ không nói.

Y từ nhỏ là đại hoàng tử, thân phận từ khi sinh ra liền cùng các vị đệ đệ có một chút bất đồng, lại đảm đương thái tử vị, lại càng không phải một người để một hoàng tử bình thường như Vịnh Thiện có thể dễ dàng tiếp cận. Vịnh Thiện thường thường nhìn lén Vịnh Lâm cùng Vịnh Kỳ nói cười, chính mình lại không có phúc phận như vậy, sau đó Vịnh Kỳ đột nhiên bị phế, đưa đi Nam Lâm, càng không có cùng bất kì ai vui đùa.

Cho nên Vịnh Thiện đã lớn như vậy, tựa hồ vẫn là lần đầu tiên có cơ hội cùng Vịnh Kỳ nói đùa như thế, tuy thoạt nhìn chính là thuận miệng nói một câu, trong lòng lại ít nhiều có chút thấp thỏm, đồng tử theo bản năng hơi co lại, nhìn chằm chằm Vịnh Kỳ.

May mắn sau khi Vịnh Kỳ trầm ngâm một lúc, mặc dù thần sắc xấu hổ, cuối cùng vẫn là đáp lại một câu," Phần thưởng cũng không có gì, cũng chỉ là viết một bức tự cho người thắng mà thôi."

Vịnh Lâm dương dương đắc ý nói:" Vịnh Kỳ ca ca, quá khứ huynh phạt đệ thật thảm. Lần này còn không đến phiên đệ phục thù sao? Yên tâm, đệ cũng sẽ không quá khó, liền phạt huynh đem Kì kinh mười ba chương viết lại một lần......"

Còn chưa nói xong, đã bị Vịnh Thiện nắm lấy cổ áo ở phía sau xách lên, mỉm cười nói:" Chiến lợi phẩm của ta, khi nào đến phiên ngươi lắm miệng?" Đem Vịnh Lâm xua ra khỏi thiên điện, đóng cửa đại môn.

" Ca!" Vịnh Lâm vội lấy tay chặn ở cửa đại môn đang đóng lại, thấp giọng nói:" Khó được hôm nay y hơi vui vẻ, không giống trước đây sợ huynh như vậy, huynh nắm chắc cơ hội này đó."

Vịnh Thiện ngẩn ra," Đệ nói gì?"

" Đệ nói còn chưa hiểu sao?" Vịnh Lâm hỏi lại, đem đầu nghiêng qua, giống như tiết lộ một bí mật :" Mẫu thân nói huynh kỳ thật vẫn đều thực kính yêu Vịnh Kỳ ca ca, trong lòng cũng cho rằng y bị phế là không đáng, nhưng ngại hoàng mệnh, trên mặt không thể không đối với y quyết tuyệt một chút. Đệ vốn nửa tin nửa ngờ, không nghĩ tới huynh lại thực cứu y thoát khỏi Nội Trừng Viện. Bất quá huynh khốc liệt thật cũng tốt mà giả cũng được, dù sao ở Nội Trừng Viện đã làm huynh ấy sợ...... Cũng là , ai kêu huynh dùng thanh như ý đốt nóng dọa y đâu? Này khổ nhục kế cũng thật hù chết người ta. Đệ vì huynh, hôm nay chính là phí không ít công phu làm y cao hứng, mong các huynh xóa bỏ hiểu lầm , cùng đồng lòng,  như vậy tương lai huynh đệ ba người chúng ta......"

Còn chưa nói xong, Vịnh Thiện liền đem cửa gỗ thật mạnh đóng lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét