KHÁCH ĐIẾM LÃO BẢN
CHƯƠNG 32 : Kinh Biến 2
Edit : Yêu Nhền Nhện
----------------------------------------------------
A
Vong thấy Kiều Nhị sắp đào thoát, liền nghĩ muốn mau chóng đuổi theo.
Mạc
Ly lấy tay vòng qua bờ vai của hắn, thanh âm ôn nhu bên tai A Vong gọi: “A
Vong, A Vong, nghe được lời ta nói không? A Vong. . . . . .”
Hô
hoán mấy tiếng, sắc đỏ trong mắt A Vong mới có hơi giảm bớt.
“A
Vong, nhớ rõ ta đã từng nói qua không? Sinh mệnh đều là đáng quý , có thể
không giết người, liền tận lực không cần giết, được không?”
A
Vong cúi đầu nhìn người trong ngực mình, trong đôi mắt trong suốt của Mạc
Ly mang theo một chút cầu xin.
Giống
như dòng suối được hơi ấm mùa xuân xua tan đi băng giá, cơn tức của A
Vong chốc lát liền biến mất vô tung .
Nội
lực tản đi, ánh mắt A Vong khôi phục lại bình thường.
Hắn
ôm Mạc Ly, hôn nhẹ sườn mặt của y.
“Bọn
họ đánh ngươi, Mạc Mạc, bọn họ dám đánh ngươi!” Kỳ thật A Vong mới chỉ có bảy tuổi, tuy rằng
vừa rồi là dựa vào nội lực này nọ mà ngay cả chính hắn cũng không biết là cái
gì hù dọa người, nhưng khôi phục thần trí , nhiều ít là bị dọa tới rồi. “Mạc
Mạc, ngươi đau không ? Ta thượng dược cho ngươi được không?”
Chạy
như bay đi tìm được ngăn tủ chứa thuốc trị thương , A Vong cẩn thận chấm thuốc mỡ xoa
xoa mặt Mạt Ly.
Mạc
Ly kinh hồn chưa tỉnh, chỉ phải ngơ ngác nằm ở trên giường cho A Vong chiếu
cố.
A
Vong ở trên mặt hắn xoa dược, hỏi vài tiếng không gặp Mạc Ly trả lời, gấp đến
độ mồ hôi lạnh đều chảy ra .
“Mạc
Mạc, nói chuyện với ngươi nha, Mạc Mạc, ngươi đau làm sao?”
Mạc
Ly lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn đến A Vong cắn chặt hàm răng,
trên trán đều là mồ hôi.
Mạc
Ly cử động thân mình, an ủi: “Ta không sao, ngươi. . . . . .”
A
Vong gặp Mạc Ly có đáp lại, một phen chồm qua ôm thật chặt y.
“Mạc
Mạc, Mạc Mạc là của ta, ta sẽ bảo hộ Mạc Mạc, ta không cho người khác thương
tổn ngươi. . . . . .”
Mạc
Ly bị A Vong ôm thật chặt, nhiệt độ cơ thể kia ấm áp , xoa dịu vết thương trong
lòng.
Tay
Mạc Ly vuốt vuốt lưng A Vong , lại vỗ nhẹ an ủi.
“Ta
không sao , ta. . . . . .”
Nhưng
một lát sau , Mạc Ly tựa hồ cảm giác được A Vong khác thường.
A
Vong sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, hạ thân lại thập phần không bình thường
ngạnh lên.
Mạc
Ly cả kinh, nhớ tới vừa rồi kẻ kia nhắc tới trà bị hạ dược.
“A
Vong, trà kia ngươi uống rồi ?”
Mạc
Ly hai tay nắm chặt bả vai A Vong.
A
Vong cọ xát Mạc Ly, khổ sở gật đầu.
Mạc
Ly lúc này mới nhớ tới, A Vong vừa rồi phỏng chừng là có nội công hộ thể mà cường
lực đem dược tính áp chế xuống , hiện tại nội kình tản mác, dược hiệu tự
nhiên liền chiếm thượng phong.
Mạc
Ly biết loại dược này lợi hại, nếu không được giải tỏa, A Vong cả đời này
phỏng chừng liền phế đi.
Mạc
Ly vội thúc giục A Vong nói: “A Vong, ta không mắng, ngươi nhanh tự
xoa dịu chính mình. . . . . .”
Nói
xong, mặt Mạc Ly cũng không tự giác đỏ lên.
Kỳ
thật không cần Mạc Ly nói cái gì, A Vong đã muốn dựa vào bản năng chính mình mà
làm.
Chính
là sau một lúc lâu qua đi, tuy rằng được phóng thích, nhưng vật cực đại của
A Vong vẫn là cứng rắn như trước, còn hơi hơi phiếm tử sắc làm cho người ta
sợ hãi.
A
Vong quay cuồng ngã xuống giường: “Mạc Mạc, ta thật là khó chịu, ta thật là khó
chịu.”
Mạc
Ly quýnh lên, cũng không biết như thế nào cho phải.
Xem
ra thuốc này dược tính quá mãnh liệt, trừ khi hoan ái nếu không thì không thể giảm bớt.
Nhưng
ở trấn nhỏ này, trước mắt làm sao có kỷ viện, lại là ban đêm băng thiên
tuyết địa như vậy làm sao cấp A Vong tìm một nữ nhân giải dược tính này?
A
Vong áp thân lên làn da lạnh lẽo của Mạc Ly, ngoài miệng thì thào hô: “Mạc
Mạc, cứu ta, ta sắp chết, ta sắp chết rồi. . . . . .” Trong giọng nói lộ vẻ
nức nở.
Mạc
Ly bị A Vong đặt ở dưới thân, y vốn cũng chỉ có kiện y sam đơn bạc khoát hờ bên ngoài, bị tay A Vong kéo mạnh một cái, rất dễ dàng liền gần như
trần trụi.
Thân
thể A Vong gắt gao dán sát vào Mạc Ly cọ xát, bị A Vong đụng tới, thân thể Mạc
Ly không tự giác run rẩy phản ứng.
Lấy
chỉ số thông minh A Vong hiện tại , là tuyệt đối đoán không ra đây là “long
dương chi phích”.
A
Vong không tìm được kỳ môn mà vào, hạ thể càng lúc càng chuyển sang xanh
tím.
Xem
Mạc Ly tựa hồ không có ý định hỗ trợ, A Vong xoa xoa vài lần đau đớn khó
chịu cũng không hề giảm bớt, đơn giản hét lớn một tiếng: “Ta đau quá, ta không
cần cái đồ vật kia nữa !”
Liền
vung tay lên muốn phế đi.
Mạc
Ly bị động tác bất thình lình của A Vong làm khiếp sợ cháng váng, nhanh chóng
ngăn cản tay A Vong .
“Ngu
ngốc, ngươi làm như vậy về sau sẽ hối hận đến chết!”
A
Vong khóc nháo nói: “Ta mặc kệ, ta khó chịu, ta hiện tại sẽ chết !”
Nhìn
đến bộ dáng A Vong khó chịu, Mạc Ly gấp đến độ nước mắt chảy xuống.
A
vong căn bản là người ngoài cuộc, lần này thuần túy là tự dưng bị mình liên lụy
mới cuốn vào cuộc thị phi , hiện giờ rơi vào kết cục này, Mạc Ly như thế nào có
thể khoanh tay đứng nhìn?
Nhưng
nếu cứu A Vong, trừ khi mình xả thân ra, lại không còn phương pháp khác.
Ở
trong lòng Mạc Ly cuồng loạn đấu tranh tư tưởng một cách gian nan.
Rốt
cục, nhìn đến hành vi A Vong tự mình hại mình sau mới hạ quyết tâm.
Mạc
Ly xoa xoa đầu A Vong, “Chớ sợ chớ sợ, Mạc Mạc giúp ngươi, một hồi sẽ không
khó chịu .”
Mạc
Ly phết một ít dược cao vừa rồi A Vong bôi cho y, nhắm chặt hai mắt, toàn bộ hướng hậu đình chính mình
lấp đầy.
Đại
khái lộng vài cái, Mạc Ly cũng không kịp việc chuẩn bị trước nhiều hơn được nữa,
liền cho A Vong nằm xuống.
“A
Vong, ngươi nhắm mắt lại được không?”
A
Vong đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng hắn tin tưởng Mạc Ly, cho nên vẫn là cố nén đau
đớn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Mạc
Ly nâng lên cự vật làm cho người ta sợ hãi kia, mặc cho trái tim đập loạn,
khóa ngồi vào trên người A Vong. Đem vật kia gian nan từ từ nhét vào trong
cơ thể mình.
Hô
hấp A Vong càng thêm dồn dập . Hắn không tự chủ được mở to mắt, thấy được Mạc
Ly đối hắn làm những chuyện như vậy.
Khi
đó, Mạc Ly chính là đem cự vật kia nhét vào đến một nửa.
Gặp
A Vong mở mắt , Mạc Ly liền xấu hổ: “A Vong, ngươi sao lại mở mắt , ngươi
, a. . . . . .”
A
Vong gặp Mạc Ly chỉ lo nói chuyện ngừng động tác, bản năng đem thân thể hướng
lên trên .Vật cực đại tức thì ấn vào hậu huyệt.
Mạc
Ly hét lên một tiếng, nhất thời trong cơ thể cảm nhận lấp đầy làm cho thắt
lưng y đều mềm nhũn ra, chỉ có thể rũ người xuống nằm ở trên người A Vong.
A
Vong hiện tại đã hoàn toàn là bị dược tính khống chế , cũng không biết nặng
nhẹ, một khi có cảm giác thoải mái, liền sống chết mạnh mẽ xoay lên.
A
Vong ngồi dậy , đem thân mình phủ lên Mạc Ly .
Chân
Mạc Ly mảnh khảnh đặt trên lưng A Vong, lúc này hai tay vội ôm lấy cổ A Vong.
Bị
A Vong thô bạo trên mặt đất thao lộng , thân thể Mạc Ly bởi vì không phải lần
đầu tiên thừa nhận loại chuyện này, không lâu sau, cũng khó tránh khỏi cảm nhận
được khoái hoạt .
Thân
thể bị khoái cảm khống chế , nhưng tâm Mạc Ly lại đầy bi ai.
Từ
đây về sau đã không thể nào giống với trước kia nữa. Bản chất rõ ràng đã thay đổi.
Khó
xử, về sau y cùng A Vong, lấy tư cách gì ở chung đây?
Y
không biết.
Y
chỉ biết là, một ít niềm tin mà y vẫn cố giữ gìn đã gần như không còn sót lại
chút gì .
Thân
thể Mạc Ly buông xuôi, chỉ có thể dựa vào A Vong cường tráng luật động.
Nhìn
đến gương mặt A Vong đắm chìm trong khoái hoạt, nước mắt Mạc Ly lại không hiểu
sao bất giác chảy xuống.
Thôi
thôi, thân thể cùng tâm này đã sớm bị tàn phá không chịu nổi rồi . Hiện giờ
vì cứu người, còn có thể miễn cưỡng nói là khả dụng.
Chính
là, qua đêm nay, có rất nhiều sự tình, Mạc Ly biết, là rốt cuộc không thể quay
lại như quá khứ được nữa.
Triệt
để thay đổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét