Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

KĐLB - 31

KHÁCH ĐIẾM LÃO BẢN

CHƯƠNG 31 : Kinh Biến 1


Edit : Yêu Nhn Nhn

--------------------------------------------------------



Lúc này Mạc Ly sớm đã mất đi lý trí.


Y theo bản năng thét lên .



Kiều Nhất lập tức bịt miệng y , lại vung một bạt tay lên mặt y.


  
“Ngô ngô. . . . . .”                  


Hạ thân bại lộ ở trong không khí lạnh lẽo, Kiều Nhất Kiều Nhị, ánh mắt của một tên thì âm ngoan, một kẻ thì đáng khinh quan sát y vùng vẫy, Mạc Ly ở trong lúc tuyệt vọng, ngay cả tâm muốn chết đều có .


Tay của Kiều Nhị mơn trớn trên làn da y, từng trận cảm giác dính ngấy ghê tởm dâng lên. Tựa như vô số con ốc sên, ở trên người của y từ từ bò tới bò lui.


“Ngô. . . . . .”


Nước mắt Mạc Ly sắp tràn ra . Lại vào lúc này, cửa phòng bị ‘bang’ một tiếng mở ra.


“Mạc Mạc, ta tắm xong . . . . . .”


“. . . . .”


Rốt cục sau khi A Vong nghịch nước chán chê, trở lại phòng, nhìn đến chính là một tình cảnh thật khó coi. Mạc Ly bị hai nam nhân áp chế , y phục trên người bị xé thành mảnh nhỏ.


Hắn nhìn đến còn có một người nam nhân, đang ở trên người y. . . hình như là , hôn môi Mạc Mạc của hắn ?


A Vong tuy rằng chỉ có chỉ số thông minh của đứa trẻ bảy tuổi còn không có chân chính phức tạp để có thể lý giải đến việc này đến tột cùng, nhưng giờ này khắc này, dục niệm chiếm hữu sự ôn nhu an ủi của Mạc Ly ẩn sâu trong cốt nhục hóa thân thành ngọn lửa  “Ghen tị”, điên cuồng mà đốt cháy A Vong.


“Mạc Mạc là của ta, trừ bỏ ta, không ai có thể tùy tiện động vào y! ! !”


Trong lòng A Vong kêu gào như vậy .


Hắn muốn dùng hai tay của mình, đem hết thảy những kẻ đang chạm vào Mạc Ly này xé thành mảnh nhỏ!


Trong bốn người này , người phản ứng đầu tiên là Mạc Ly.


Là y không để ý phản đối mà cứu Hàn Tử Tự nên tạo thành cục diện rối rắm này, cùng A Vong vô tội một chút quan hệ cũng không có.


Mạc Ly giẫy khỏi bàn tay kẻ đang che miệng mình.


“A Vong, ngươi chạy mau. . . . . . Chạy mau. . . . . .”


Nhưng lúc này A Vong nào có thể nghe tiếng Mạc Ly đang nói gì.


Kiều Nhất Kiều Nhị nhìn đến người vào, đầu tiên là sợ ngây người.


A Vong lúc này , bởi vì mới vừa tắm rửa xong, mặt nạ da người ngày thường mang sớm đã bị tháo ra.


Nhìn thấy bộ mặt thật của A Vong , Kiều Nhất Kiều Nhị đều sợ tới mức khớp hàm run lên.


Ngày xưa trong khi đại chiến, ma đầu này giết người không chớp mắt , không biết đã uống bao nhiêu máu tươi của đệ tử Thanh Long Môn.


Sau ngày ấy, người này liền ly kỳ mất tích, mà ngay cả Thiên Đạo Môn môn chủ Hàn Tử Tự cũng đều nghĩ hắn đã thành công diệt trừ dị kỷ .


Không thể tưởng được, người nọ thế nhưng có tài năng ẩn nhẫn thu mình trong khách điếm lâu như thế không hiện thân giang hồ, chẳng lẽ hắn không sợ trong khoảng thời gian hắn mất tích, phạm vi thế lực của mình toàn bộ bị Hàn Tử Tự nuốt hết sao?


Kiều Nhất lập tức rút ra phối kiếm trong tay , nhắm thẳng vào A Vong.


“Ngươi chớ lại đây, không thì , hôm nay ta sẽ vì Thanh Long Môn lập đại công lần nữa!”


Tay cầm kiếm có chút run nhè nhẹ, không biết là do sợ hãi hay là đang hưng phấn.


Ma đầu kia trãi qua ngày ấy nhất định bị hao tổn nghiêm trọng, nếu thuận lợi, ta có thể  áp chế hắn.


Đến lúc đó, không chỉ có Hàn Tử Tự không thể đoạt Thanh Long Môn, hơn nữa vị trí người kế nhiệm Thanh Long Môn, đối với ta mà nói không bao giờ … còn là khát vọng xa vời nữa.


A Vong nhìn ánh mắt mơ màng của Kiều Nhất, thần tình lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy dù có là băng tuyết khi trời đông giá rét cũng không bì được sự lạnh lùng của hắn.


A Vong căn bản không để ý tới hướng kiếm của hắn, chính là vừa xoay người tránh qua liền hướng Mạc Ly bước tới.


Kẻ kia chợt sợ hãi, dù sao ma đầu kia tu dưỡng một đoạn thời gian, cũng không biết công lực khôi phục đến mấy tầng .


May mà, hắn còn không có phát hiện sự thật A Vong chính là bị mất trí nhớ thành tiểu hài tử bảy tuổi.


“A Vong, đừng động ta, ngươi chạy mau. . . . . .”


Đến gần một chút, A Vong mới có thể nhìn đến dấu tay xanh tím trên mặt Mạc Ly.


“Thương thế của ngươi Mạc Mạc? Thương thế của ngươi Mạc Mạc? ! Các ngươi dám tổn thương y ! ! ! !”


A Vong lồng ngực khí huyết sôi trào, vùng đan điền vì tức giận mà bất tri bất giác sản sinh một cỗ cường lực.


Dòng nhiệt lưu kia theo đan điền hướng bốn phía khuếch tán trong thân thể , làm cho người hắn không tự giác có loại xúc động điên cuồng đẫm máu.


A Vong không thấy hình ảnh chính mình, nhưng một màn quỷ dị này, Mạc Ly lần đầu nhìn thấy.


Y biết A Vong chắc chắn tức giận phi thường, chính là y chưa từng gặp qua sát khí cường đại như thế trên người A Vong phát ra.


Điều này cũng thu vào tầm mắt của  Kiều Nhất Kiều Nhị, nhìn thấy trong đôi mắt A Vong bắt đầu thoáng hiện màu đỏ sậm quỷ dị, tất cả võ trang cùng ý chí chiến đấu, nhất thời tan thành mây khói.


Kiều Nhất kia sợ tới mức thiếu chút nữa liền phải buông kiếm chịu thua, nhưng biết hôm nay nếu là bị bắt ở trong tay ma đầu kia , thật là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.


Ánh mắt hắn không ngừng nhìn phía sau A Vong, mưu toan tìm được chỗ hổng có thể đột phá chạy trốn.


Kiều Nhị gặp người nọ thay đổi nét mặt, biết đây là điềm báo trước hắn phải đại khai sát giới .


Người nọ muốn bắt đầu cuộc tàn sát, thuộc loại điên cuồng địch ta chẳng phân biệt được, muốn tiêu diệt toàn bộ.


Kiều Nhị không tự chủ được đối Mạc Ly sinh ra loại tình cảm thương tiếc, sợ ma đầu kia phát cuồng lên ngay cả người dưới thân đơn bạc cũng không buông tha, liền quơ lấy một tấm chăn trùm lấy Mạc Ly ôm lên.


“Ma đầu muốn giết người , ta muốn mang theo ngươi chạy trốn!”


Mạc Ly ngay từ đầu đối lời nói không đầu không đuôi này của Kiều Nhị cảm thấy không thể tưởng tượng, bọn họ là ở sợ hãi A Vong sao?


Ý tứ trong lời Kiều Nhị . . . là muốn cứu mình sao?


A Vong nhìn đến Kiều Nhị kia ôm Mạc Ly lên, tựa hồ bộ dáng muốn đem Mạc Ly chạy trốn , liền cũng không tái giằng co nữa, hướng phía Kiều Nhị đánh tới.


“Kiều Nhị, chạy mau!”


Kiều Nhất hét lớn một tiếng, tính toán cầm chân hắn.


Kiều Nhị thấy đại ca ra tay, nhanh chóng đem Mạc Ly chạy ra hướng cửa vài bước, tầm mắt Mạc Ly bị thân thể Kiều Nhị hơi ngăn trở.


Ngay tại một chốc kia, y nghe được thanh âm tựa như đang ở địa ngục — đó là tiếng thét cuối cùng trước khi chết của Kiều Nhất .


Kiều Nhị quay đầu, nhìn đến đầu đại ca của mình đã bị ma đầu kia dùng năm ngón tay đâm thủng.


Bởi vì đầu bị đè ép, toàn bộ ngũ quan của Kiều Nhất đều vặn vẹo lên.


“Không, đại ca, đại ca!”


A Vong đối với thi thể Kiều Nhất, giống như rác rưởi trên tay quăng xuống đất.


Đôi mắt A Vong vẫn như cũ màu đỏ sậm, nhìn chằm chằm Kiều Nhị đang ôm chặt Mạc Ly .


“Đem Mạc Mạc trả lại cho ta.”


A Vong vươn năm ngón tay nhuộm đầy máu tươi bê bết hướng hắn.


Hai chân Kiều Nhị run lên, đã sớm không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma đầu kia đi từng bước tới gần mình.


Kiều Nhị tuy rằng đã chết đến nơi, nhưng coi như là có chút lương tâm, hắn ôm chặt Mạc Ly trong tay , cơ hồ là nói không thành tiếng: “Ta, ngươi giết ta, ta cũng trốn không thoát, nhưng đừng giết hắn, thỉnh không cần giết hắn. . . . . .”


Ở phía sau, hắn lại vẫn thay Mạc Ly cầu tình.


Tại trong nháy mắt, Mạc Ly lại nhớ tới vòng tay ôm ấp quen thuộc của A Vong, lúc này, y nghe được Kiều Nhị hét thảm một tiếng.


Kiều Nhị vội ôm chặt cánh tay của mình, đã bị xé khỏi thân thể hắn.


“A!”


Mạc Ly lại bị cảnh tượng huyết nhục mơ hồ trước mắt dọa đến, ánh mắt vừa đảo, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.


Nhưng may mắn thần trí y còn dựa vào một tia thanh minh duy trì : “A Vong, đừng giết người, đừng. . . . . .”


Đôi mắt A Vong đỏ ngầu tựa hồ khôn nghe thấy Mạc Ly khuyên bảo, hắn chính là giống như tử thần, hướng Kiều Nhị đang kêu thảm ngã trên mặt đất đi đến.


“A Vong, ngươi tỉnh lại, A Vong!”


Kiều Nhị kia vừa rồi mặc dù nghe lời ca ca, mưu toan đối với mình làm ra sự tình không bằng cầm thú, nhưng Mạc Ly biết, Kiều Nhị so với Kiều Nhất thiện lương hơn rất nhiều.


Hắn đã trả giá bằng một cánh tay, thật sự không cần phải thương tổn tính mạng của hắn.


Mạc Ly ngăn A Vong, đối Kiều Nhị nói: “Ngươi chạy nhanh mang theo thi thể ca ca ngươi đi thôi, để ta ngăn hắn, về sau đừng đến đây nữa.”


Kiều nhị gặp Mạc Ly ra tay tương trợ, cũng cố gượng cơn đau nhức, nhanh chóng dùng tay còn lại điểm mấy đại huyệt trên thân để cầm máu, lại dựa vào sức mạnh ý chí , đem thi thể ca ca tử trạng thê thảm cõng lên lưng chạy đi.

-------------------------------


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét