KHÁCH ĐIẾM LÃO BẢN
CHƯƠNG 29 : Nếu có thể 3
--------------------------------------------------------
A Vong này ngoại trừ phiền phức vẫn là phiền phức, nói
tóm lại, Mạc Ly đối với những việc phát sinh từ “Tiểu hài tử” này vẫn là
rất đau đầu.
A Vong tuy rằng mất trí nhớ, nhưng là cho tới bây giờ cũng sẽ
không làm cho Mạc Ly lo lắng, nói thí dụ như trước khi rời đi khách điếm
cũng lên tiếng kêu gọi Mạc Ly, báo cho hành tung của mình, sau đó ở định
sẳn trước thời gian về nhà.
A Vong tuy rằng tham ăn, nhưng nói chung sẽ không đem đồ ăn
toàn bộ ăn sạch, nhìn nhiều lúc Mạc Ly đều muốn gắp thêm đồ ăn cho vào bát
mình, A Vong luôn sẽ đem đồ ăn gắp quay về trong bát Mạc Ly.
A Vong tuy rằng yêu quấn quýt si mê, nhưng đương trường biết
phân rõ nặng nhẹ, ở thời điểm Mạc Ly bận rộn, luôn ngoan ngoãn ngồi
một chỗ mà không đi quấy rầy Mạc Ly làm việc.
A Vong tuy rằng tham ngủ, nhưng trước khi Mạc Ly rời giường, y tự lấy nước rửa mặt cho mình.
Bởi vậy vô số lần, không phải trường hợp cá biệt.
Kỳ thật trên phương diện này, Mạc Ly cũng rõ ràng không coi là
ưu điểm quá lớn, nhưng y đối với A Vong luôn có thừa ”Mẫu tính” , chính là
bất kì cử chỉ hành động nào của A Vong, y đều có thể phát hiện.
Ở trong lòng Mạc Ly, những hành vi của A Vong dần dần thoát
khỏi bản tính tàn khốc, bạo ngược trước kia, cùng hiện nay tiểu hài tử khỏe
mạnh lớn dần thoạt nhìn đã từ từ khác biệt : nhiệt tình yêu thương cuộc sống,
tôn kính ”Trưởng bối” , đối mọi sự vạn vật vẫn duy trì sự hiếu kì ( mặc dù có
thời điểm cũng sẽ mang đến vô tận phiền toái ).
Nhìn A Vong mỗi thời mỗi khắc lớn dần như vậy, Mạc Ly trên mặt
không nói, nhưng ở trong lòng luôn âm thầm vui mừng .
Y hiện tại có chút ẩn ẩn hiểu được , vì cái gì trò chơi mô phỏng trong máy tính ở xã hội hiện đại luôn thịnh mà không suy, phỏng chừng trong đó nguyên nhân
rất lớn, đó là trong quá trình tham gia trò chơi, mọi người có thể
hưởng thụ việc nhìn thấy chính mình nỗ lực tạo ra một nhân sinh khác đích
thực vui mừng cùng khoái ý.
Đương nhiên, ý nghĩa của A Vong đối với Mạc Ly không đơn giản
chỉ là trò chơi mà thôi.
Từ lần trước sau khi theo Trình gia trở về, Mạc Ly cùng Trình
Cửu Nhụ cùng Dược Lang hai người liền không có cơ hội gặp lại.
Một là Mạc Ly biết lần này mình lại quá thiện tâm tùy tùy tiện
tiện đem một người trở về, có thể thấy được, lần trước chuyện Hàn Tử Tự còn
không đủ để cho y nhớ kỹ giáo huấn, lúc này nếu để cho Trình Cửu Nhụ bọn họ
biết, Mạc Ly khẳng định sẽ bị giáo huấn đến tróc cả một tầng da, cho nên mới giấu
hai người , y liền hy vọng việc này chỉ có thể giấu được càng lâu càng tốt.
Vừa đúng lúc buổi cơm ngày thứ hai sau khi rời đi Trình gia,
Trình Cửu Nhụ liền nhận được văn kiện khẩn cấp từ bạn tốt ở biện kinh đưa
tới, nói có chuyện quan trọng thương lượng, nhất định phải Trình Cửu Nhụ đi
Biện Kinh một chuyến.
Trình Cửu Nhụ gặp người gặp chuyện không thể chối từ, cũng đành
phải đáp ứng.
Đương nhiên là Dược Lang muốn một tấc cũng không rời, theo sát
Trình Cửu Nhụ .
Sự tình khẩn cấp, Trình Cửu Nhụ sau khi nhận được thư liền thu thập
hành trang khởi hành , gấp đến ngay cả cơ hội tự mình nói lời từ biệt cùng Mạc
Ly cũng không có, chỉ có thể nhờ người nhắn lại.
Mạc Ly biết được tin tức, tất nhiên là thở phào nhẹ nhõm .
Hy vọng hai người kia có thể giống vợ chồng tân hôn hưởng tuần
trăng mật, có thể đi bao lâu liền đi bấy lâu.
Nhưng là, Trình Cửu Nhụ cùng Dược Lang chung quy là sẽ trở về ,
chuyện A Vong sớm hay muộn cũng phải nói cho bọn họ biết.
Đến lúc đó, có thể ngăn cản Trình Cửu Nhụ đem A Vong quăng ra
hay không, Mạc Ly cũng không biết.
Nhìn hiện tại A Vong lúc còn nhỏ nhu thuận như thế, tựa như khi còn nhỏ y có rất nhiều đệ đệ , làm sao y có thể giữ nổi quyết tâm cho được?
Nhưng nếu Trình Cửu Nhụ cùng Dược Lang buộc mình phải chọn
giữa bọn họ với A Vong, khi đó tiến hành lấy hay bỏ, y đến tột cùng phải làm
sao lựa chọn?
Càng nghĩ, Mạc Ly càng bối rối.
Vỗ vỗ mặt mình một chút, Mạc Ly lẩm bẩm: “Cửu Nhụ không phải
là loại người hay để ý thế này, phỏng chừng tình huống này đều là
chính mình suy nghĩ quá nhiều thôi.”
Đem sự nôn nóng trong lòng thoáng áp chế đi một chút, Mạc Ly
lại bắt đầu nhanh chóng làm những việc lặt vặt.
Bất quá, Mạc Ly đoán là vấn đề khó khăn nhất , kỳ thật cũng
không phải ở Trình Cửu Nhụ .
Người làm cho chuyện này phức tạp, chính là bản thân Mạc Ly.
Lại nói từ khi Trình Cửu Nhụ cho hay ngày đó phải đi lến
phía bắc, Mạc Ly liền biết hắn cùng Dược Lang đi lần này, khách điếm liền mất
đi chỗ dựa lớn nhất.
Khách điếm trước nay có cái danh hào được sự bảo hộ của đám
người Trình Cửu Nhụ cùng Tam Nương, cho tới nay tuy rằng phong ba không ngừng,
nhưng nói tóm lại cũng là bình an vô sự.
Với bối cảnh đặc thù cùng thế vô tranh của khách điếm ,
phàm là những kẻ giang hồ thông minh sẽ không vô duyên vô cớ đến nơi này quấy
phá tìm phiền toái.
Nhưng Mạc Ly biết, giang hồ cũng không tồn tại cái gọi là đạo lý
nước giếng không phạm nước sông, cho dù ngươi không đi trêu chọc người khác,
cũng khó tránh khỏi người khác sẽ đến trêu chọc ngươi.
Cho nên, mặc kệ là vì an toàn của A Vong hay vẫn là an toàn của
khách điếm, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngày thường trừ bỏ giờ
đi ngủ, y đều đã yêu cầu A Vong đeo mặt nạ da người.
A Vong mới đầu là chết sống không chịu mang loại đồ vật này.
Mặt nạ da người kín gió, cho dù là vào đông trời rét lạnh, mang
lâu cũng khó tránh khỏi trên mặt ngứa ngáy, nhưng Mạc Ly
càng thêm kiên quyết, A Vong vẫn buộc phải nghe lời.
Ở sâu trong nội tâm của A Vong, vẫn là thực sợ hãi sự tức giận
của Mạc Ly .
Mạc Ly nguyên bản phỏng chừng là kẻ thù của A Vong có thể sẽ tìm
đến, khoảng thời gian này, cũng có vài người lục tục đến hỏi thăm một ít tin
tức người mất tích, nhưng khẩn trương nửa ngày, cũng không có gặp được chính
chủ.
Sau lại chân chính xuất hiện người đến gây phiền phức, cũng tìm
đến A Vong.
Lại nói ngày ấy, thời tiết đặc biệt âm hàn.
Mạc Ly sớm đã đóng cửa khách điếm, cùng A Vong đứng ở bên trong
sưởi ấm.
Sau khi dùng bữa tối, hai người đang chán đến chết, Mạc Ly liền
nghĩ thúc giục A Vong đi tắm rửa trước.
A Vong thực thích chơi đùa với nước, mỗi lần tắm rửa đều phải
tắm đến lúc nước nóng biến thành lạnh thấu xương mới bằng lòng đi ra, Mạc Ly có
một lần chờ hắn đến thiếu chút nữa ngủ quên.
Vì tránh cho tình huống này phát sinh, Mạc Ly liền pha trà.
Lá trà để vào bình, mới vừa rót nước sôi thật cẩn thận, liền
nghe được bên ngoài tựa hồ cũng chút động tĩnh khác lạ .
Mạc Ly cảm thấy kỳ quái, cầm ngọn nến đẩy cửa đi ra ngoài xem
xét.
Nhìn hồi lâu cũng không tìm ra nguyên nhân, liền nghĩ có phải
hay không chuột lại tác quái, cố không đem chuyện này để ở trong lòng.
Trở lại phòng bếp đem trà ngon mang đến phòng ngủ, Mạc Ly từ tủ
lấy ra quần áo để thay , đem đến phòng tắm cho A Vong.
A Vong tiếp nhận quần áo, cũng nhìn đến trà trong tay Mạc Ly,
liền một tay đoạt lấy ấm trà.
“A Vong!”
Mạc Ly kinh hô một tiếng.
“Ta muốn một bên tắm rửa một bên uống, tắm rửa sẽ khát nước.”
Mạc Ly bất đắc dĩ, bất quá quả thật tắm lâu thì miệng khô
lưỡi khô, liền chỉ có thể đem trà đưa cho A Vong.
A Vong một tay bưng ấm trà, một tay cầm quần áo, vội vàng chạy
vào tắm rửa.
Mạc Ly đến ngồi ở trước bàn bát tiên, chỉ chốc lát sau liền bắt
đầu cảm thấy buồn ngủ.
Liền vào lúc này, bỗng nhiên có hai người xông vào cửa.
Mạc Ly bỗng bừng tỉnh, nhìn đến hai người kia trong mắt mang sát
khí, còn cố tình chọn loại thời gian này , hiển nhiên là không có ý tốt .
Lâm trận đối địch, không thể thua thế trước.
Trong lòng Mạc Ly mặc dù vạn phần kinh sợ, nhưng trên mặt lại
một chút cũng không dám biểu lộ ra.
“Nhị vị, đêm khuya đến đây có chuyện gì?”
Hai kẻ xâm nhập kia, trừ bỏ ngoại bào dùng tránh tuyết, bên
trong mặc chính là trường bào màu xanh, phía cuối dây lưng bên hông, có thêu
hoa văn thanh long bằng chỉ bạc.
Người trong giang hồ, nhìn đến cách ăn mặc này liền biết hai kẻ
này là người của Thanh Long Môn.
Mạc Ly theo nhân dạng của hai người có thể đoán ra một phần,
nhưng vẫn là không dám vội kết luận.
“Nói vậy các hạ chính là Mạc lão bản ?”
“Đúng là tại hạ.”
Trong đó một người chắp tay nói: “Không biết, lão bản có từng
nghe qua người tên Hàn Tử Tự ?”
Cho dù có lại đủ định lực, thời điểm Mạc Ly nghe đến tên này vẫn
là không tự chủ được sắc mặt liền biến thành khó coi.
“Ta cùng người này không liên quan, xem ra là nhị vị tìm sai
người.”
Một người của Tinh Long Môn nghe vậy ngửa mặt lên trời cười to nói:
“Người khác có lẽ nhận sai, nhưng ta nhất định sẽ không nhận sai ngươi !”
Người vừa nói kia chính là Tả Sứ của Thanh Long Môn.
Người kia như sớm biết Mạc Ly không có võ công, không nhanh
không chậm từng bước ép sát đến.
Mạc Ly không thể lựa chọn, chỉ có thể chật vật lui về phía sau.
Rốt cục, vẫn bị bức tới góc phòng.
****************************************
*thở dài* muốn ăn phải lăn vào bếp thôi ! Tìm hoài không thấy bản edit chương 29-39, đành tự mình edit vậy ! Đọc bản QT thiệt là ...ba chấm...mà !!!
Trả lờiXóaWa! thật sự là ta rất vui khi nàng edit tiếp truyện này a! ta cũng ủ giấm bộ này đến nỗi muốn chua lun rồi mà cũng không thấy ai làm hết. huhu.
Xóabữa nay lên thấy nàng làm tiếp mà ta hạnh phúc quá chừng lun!
bạn edit cũng hay lắm! cảm ơn bạn nhiều nha!
*ôm phát coi* *hun phát nào*
Rất vui vì nàng thích !
Xóa