KHÁCH ĐIẾM LÃO BẢN
CHƯƠNG 30 : Nếu có thể 4
--------------------------------------------------------
Kẻ kia nắm lấy cổ áo Mạc Ly , giật
mở chéo áo làm lộ ra làn da trắng nõn cùng ngự long lệnh, “Hàn Tử Tự thủ đoạn quả nhiên cao minh, đem ngự long
lệnh giấu ở một tiểu khách điếm như vậy. Vì sợ Thanh Long Môn ta biết bí mật trong đó, cho nên tiên hạ thủ vi cường, một mặt lấy cớ liên minh cùng chúng ta, mặt
khác lại cơ hồ đem mấy ngàn môn đồ chúng ta giết hại hầu như không còn ai!”
Mạc Ly tuy bị người kiềm chế,
nhưng cũng không có luống cuống tay chân.
Hai người kia nhất định là không
có ý giết y, nếu không, nói nhiều như thế làm gì, gọn gàng dứt khoát động thủ
không phải tốt hơn sao.
“Hừ.”
Gặp việc đã đến nước này, Mạc Ly
biết tránh không khỏi kiếp nạn, nếu không thể không đếm xỉa đến, liền cũng
không định tiếp tục làm bộ như không biết, chỉ thấy y cười lạnh nói: “Muốn
trách thì trách môn chủ ngươi không được lòng người, vọng tưởng thông qua bàng
môn tà đạo mưu hại người khác, lại nói, các ngươi trước đây làm chuyện thương
thiên hại lí chẳng lẽ còn thiếu? Hôm nay gặp báo ứng, là trừng phạt đúng tội!”
Nghe Mạc Ly nói xong, Kiều Nhất
chẳng những không giận trái lại còn cười: “Thật không hỗ là làm cho Hàn Tử
Tự Hàn đại môn chủ đau nhập tâm can, hận không thể xả thân quên mình bảo vệ
bảo bối a! Chết đã đến nơi , còn không quên nói giúp cho ái nhân.”
Mạc Ly nghe vậy, thần sắc trong
mắt nhất thời ảm đạm.
“Sự tình này có lẽ công tử vẫn là nên tích chút khẩu đức,
không nên nói lung tung cho thỏa lòng.”
Hắn cười đáp: “Nói lung tung?
Vốn ta cũng tưởng lời đồn đãi là không đáng tin, bất quá sau đó lại cùng hắn uống
rượu, nghe được lời thật lòng khi uống say của hắn, ta đây không thể
không tin.”
Tay Kiều Nhất chế trụ yết hầu
Mạc Ly, ngón tay đặt trên ngự long lệnh trong suốt ẩn hiện sắc xanh.
“Thật không nghĩ tới, loại
người như ngươi, thế nhưng có thể làm cho Hàn Tử Tự mất hồn như vậy, bất khả
tư nghị [không thể tin được], thật sự là bất khả tư nghị. . . . . .”
Mạc Ly quay đầu đi: “Không cần
nhiều lời, ngươi hôm nay tới đây có mục đích gì, đi thẳng vào vấn đề đi!”
Kiều Nhất nét mặt thâm trầm ,
nói: “Hảo, hôm nay chúng ta đến đây chính là có ba mục đích. Thứ nhất, đem
ngự long lệnh cướp đến tay, thứ hai, ngươi, ngoan ngoãn theo chúng ta đi.”
Mạc Ly chảy xuống mồ hôi lạnh: “Ngươi
muốn dùng ta làm con tin áp chế Hàn Tử Tự ? !”
Kiều Nhất ngả ngớn vỗ vỗ mặt của y
nói: “Ngươi không phải là quá dốt nát đó !”
Mạc Ly ngăn lại tay của Kiều Nhất
, “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Ta cũng là người bị Hàn Tử Tự lợi dụng, ngươi dùng ta
áp chế hắn, căn bản là không có bất cứ tác dụng gì!”
Kiều Nhất chụp lấy tay đang
giãy giụa của Mạc Ly, ghé vào tai y nói: “Có hay không cũng không phải
ngươi nói là được, mà là do Hàn Tử Tự định đoạt.”
Dứt lời, Kiều Nhất nâng mắt hướng
về Kiều Nhị bên kia.
Kiều Nhị cũng là người của Thanh
Long Môn, là đệ đệ ruột của Kiều Nhất, Kiều Nhị có thể gia nhập Thanh Long Môn,
cũng là do mặt mũi Kiều Nhất.
Dễ dàng áp chế phản kháng không
ngớt của Mạc Ly, kẻ kia lạnh lùng cười nói: “Đừng nóng vội, nghe ta đem nói
cho hết lời, còn có điều thứ ba.”
Mạc Ly nghiêng đầu sang chỗ khác,
dùng ánh mắt phẫn hận trừng trừng nhìn Kiều Nhất: “Ngươi làm như vậy, không
chỉ Hàn Tử Tự, Trình Cửu Nhụ bọn họ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!”
Kiều Nhất cuồng tiếu nói: “Ta nếu
dám đến, liền tự nhiên biết hoàn cảnh ngươi, nhưng là, Thiên Toán cùng độc
Dược Lang kia, không phải đã ở xa nơi
Biện Kinh sao? Nước xa không cứu được lửa gần, giờ này khắc này, ngươi còn
hy vọng có ai có thể tới cứu ngươi ?”
Kiều Nhất buông tay ra biểu thị không
sao cả nói: “Dù sao dược hiệu cũng sẽ nhanh chóng phát tác, ta đối với loại nam
nhân khô khan này cũng không có gì hứng thú, có thể Kiều Nhị sẽ không giống, mặc
dù không phải hàng nhất phẩm, nhưng hắn đối với khẩu vị này cũng chấp nhận
được.”
Mạc Ly biết rõ Kiều Nhất nói là
có ý tứ gì, tay chân nhất thời dâng lên một trận lạnh lẽo.
Kiều vừa chuyển thân qua ra hiệu
với Kiều Nhị: “Hôm nay, khiến cho huynh đệ của ta đến hảo hảo ‘ giáo huấn ’ một
chút người trong lòng của Hàn Tử Tự , ta muốn cho hắn biết, cái gì gọi là đau thấu
triệt tâm can ! Aha ha ha! ! !”
Thừa dịp Kiều quay người lại
cuồng tiếu, có điều lơi lỏng một lát, Mạc Ly vội đứng dậy liền chụp lấy ghế hướng
sau gáy hắn đánh tới.
Kiều nhất do trường kỳ tập võ,
thân thể đã có phản ứng rất nhạy với đột kích, cái ghế còn chưa chạm đến hắn,
đã bị đánh bật ra.
Tuy rằng phản ứng cực nhanh,
nhưng bởi vì hai người trong lúc đó khoảng cách rất gần, Kiều Nhất vẫn là không
thể tránh được hết những mảnh gỗ vụn đập lên lưng.
Mạc Ly thừa dịp khe hở muốn phá
cánh cửa mà ra.
Kiều Nhất hô: “Kiều Nhị!”
Kiều Nhị hoàn hồn , lập tức chặn
lại đường ra duy nhất .
Kiều Nhất lần nữa đem Mạc Ly bắt
lấy, trêu tức nhìn một chút thần sắc Mạc Ly. Ánh mắt tức giận, nhưng như cũ
trong suốt .
Kiều Nhất chợt hỏi: “Ngươi không
uống trà kia sao?”
Mạc Ly theo bản năng hỏi ngược
lại: “Trong trà có cái gì?”
Kiều Nhất đúng là có hạ xuân dược
vào trà, dược tính mãnh liệt.
Bởi vì lát nữa phải làm cái việc kia, không phải
người khác, mà là thân đệ đệ của chính hắn.
Kiều Nhất lo lắng Mạc Ly phản
kháng quá mức kịch liệt, nghĩ quẫn trong lòng, ôm tâm tình cá chết lưới rách, làm
hại bản thân y cùng đệ đệ của hắn . . .
Cũng không phải hoàn toàn
không có khả năng phát sinh chuyện này.
Cho nên vì tránh cho vạn nhất,
vừa rồi đang nhìn đến thời điểm Mạc Ly pha trà , Kiều Nhất liền làm động tác
nhỏ, hướng trong trà bỏ thêm xuân dược.
Mà Mạc Ly lại không chút nào hoài
nghi đã mang trà đem cho A Vong dùng.
Kiều Nhất vừa thấy sự việc không thuận lợi,
liền quyết tâm dù việc hôm nay không thành công cũng phải liều, vô độc bất trượng
phu! Hắn quyết định phải cho Kiều Nhị cứng rắn đến.
Dù sao giờ này ngày này cũng đã
tới, trước có truy binh sau không đường lui, hắn chính là dù có chết, cũng muốn
làm cho Hàn Tử Tự kia chịu nhục nhã một phen.
Đè lại tay chân Mạc Ly đang vùng
vẫy, Kiều Nhất đem xiêm y Mạc Ly xé toạt ra.
“Kiều Nhị, lại đây!”
Kiều Nhị kia mặc dù cùng Kiều Nhất
đồng dạng đều là người của Thanh Long môn , nhưng tác phong làm việc kém xa sự
quyết tuyệt của đại ca, cho nên lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng chỉ là sống dưới
cái bóng của Kiều Nhất , chỉ là một môn
đồ bình thường mà thôi.
“Có thể không, chính là. . . . .
. Đại ca. . . . . .”
Kiều Nhị gặp Mạc Ly bộ dáng liều
chết giãy giụa thực đáng thương, cũng biết Mạc Ly là một người ngoài cuộc không
liên quan gì, khó tránh khỏi tâm sinh chần chờ.
Mạc Ly gặp Kiều Nhị tâm tình mềm
yếu, liền hướng hắn cầu xin.
“Kiều Nhị, ta van cầu ngươi,
không cần làm như vậy! Như vậy là tổn hại âm đức , ngày sau ngươi như thế nào
đối mặt cha mẹ ngươi ở dưới suối vàng . . . . . A!”
Lời còn chưa nói xong, Mạc Ly
liền bị Kiều Nhất hung hăng tát một cái lên mặt.
Gương mặt Mạc Ly nghiêng qua một
bên, khóe môi tràn ra vệt máu, nơi xương gò má tức khắc sưng lên.
“Ngươi không đến liền đến lượt ta
đến, cùng lắm thì không cần y áp chế Hàn Tử Tự , trực tiếp giết chết y là xong!”
Kiều Nhất hung ác nói uy hiếp.
Kiều Nhị biết rõ Kiều Nhất là
loại người nếu đã nói ra liền nhất định sẽ làm được, hắn mặc dù sợ hãi đại ca,
nhưng trong lòng lập tức cũng có một chút thương hại đối với Mạc Ly, liền quyết
tâm cởi bỏ trường khố [quần dài], đến gần Mạc Ly.
Mạc Ly trăm triệu lần không thể
tưởng được, tới giờ này khắc này rồi, y còn phải tiếp tục trả giá vì sai
lầm cứu Hàn Tử Tự ngày đó .
“Không! Không cần! !”
Mạc Ly thất thanh thét chói tai.
Kiều Nhất thị huyết cuồng tiếu áp
chế Mạc Ly , giống như đang hưởng thụ khoái ý vì được trả thù .
Kiều Nhị nhìn Mạc Ly không ngừng giãy
giụa hai chân, ngoài miệng thì thào, cũng không biết là nói cho Mạc Ly nghe hay
vẫn là nói cho chính hắn nghe .
“Xin lỗi, ta cũng không phải vui khi làm như vậy, nhưng. . . . . .”
“Còn có. . . . . . Ánh mắt của
ngươi. . . . . . Thật xinh đẹp. . . . . .”
Nói xong, Kiều Nhị liền không tự
chủ được cúi người xuống, muốn hôn lên đôi mắt đang giận dữ cùng mang theo một
chút lệ quang long lanh.
“Hỗn đản, buông! Không được! ! !”
------------------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét