Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016

Tướng quân lệnh - [Q2] Chương 1 [Thượng]



Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
------------------

Đến cuối năm, hoàng đế đột nhiên ngã bệnh.

Ngay từ đầu tất cả mọi người cho rằng bất quá là cảm mạo linh tinh, bệnh nhẹ mà thôi nên cũng không lo ngại, thái y do Hàn Hữu Trung gọi tới cũng nói như thế.

Vì vậy ngay cả hoàng đế đối với bệnh của mình cũng không phải đặc biệt để bụng.

Nhưng thân là tổng quản nội quan thái giám Hàn Hữu Trung cũng không dám có chút chậm trễ, mỗi ngày tự mình pha dược, theo liều lượng đúng hạn dâng lên cho Thánh Thượng dùng.


Đối với người cao cao tại thượng này, Hàn Hữu Trung vẫn biểu hiện ra ngoài là vô hạn trung tâm pha lẫn kính sợ. Nhưng mà sâu trong nội tâm, lão đối với hoàng đế kỳ thật còn có một loại yêu thương tựa như trưởng giả đối với con cháu. Đương nhiên lời này lão chưa bao giờ dám nói ra, bằng không liền là đại bất kính.

Trước khi Hàn Hữu Trung tịnh thân có một đứa con trai, nếu có thể sống cho tới hôm nay có lẽ cũng lớn xấp xỉ vạn tuế. Chính là xuất phát từ tâm tình như vậy nên năm xưa lúc vạn tuế vẫn còn là thiên tuế, lão đã đưa cho thái tử thiếu niên đang thất thế kia một khối điểm tâm mà lão để dành lại không nỡ ăn.

Nhưng khiến lão vạn vạn không ngờ tới chính là chỉ nhờ một khối điểm tâm mà ngày sau cư nhiên đưa lão từ một hoạn quan thấp bé làm việc vặt, một bước lên trời trở thành chính tứ phẩm tổng quản nội quan thái giám, từ nay về sau lên như diều gặp gió.

Lão vào cung mục đích nguyên bản chỉ là để được ấm no mà thôi, hồi báo như vậy thật sự rất kinh người cũng quá đủ phân lượng, tựa như trời cao đột nhiên bao dung ban ân khiến lão vui mừng khôn xiết đồng thời đột nhiên cũng cho lão một chỉ dẫn lớn nhất trong đời, khiến lão nháy mắt từ một người không có xuất thân, không có bản lĩnh, hưởng được vận thế tốt nhất đứng trên đỉnh cao.

Hiển nhiên kiếp này lão nên một lòng một dạ hầu hạ hoàng đế Tiêu Định.

Nhưng nếu hoàng đế không còn, Hàn Hữu Trung luôn luôn cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.

Dược cứ như vậy từng ngày từng ngày dùng.

Nhưng thân thể hoàng đế vẫn là càng ngày càng yếu nhược, mắt thấy Nguyên Tiêu sắp qua mà bệnh tình hoàng đế chẳng những không thấy chuyển biến tốt, ngược lại từ từ nghiêm trọng hơn. Đến cuối cùng thậm chí bởi vì sốt nhẹ không lui, lại cả ngày nhức đầu hoa mắt, không thể đứng dậy.

Mấy vị thái y cực giỏi ở thái y cục đã sớm thay nhau ra trận.

Kỳ quái là trừ phong hàn nóng lên vất vả lâu ngày thành tật bên ngoài, mấy lão gia hỏa hưởng bổng lộc triều đình này cư nhiên chẩn không ra triệu chứng nào khác. Chỉ là muôn thuở luận điệu cũ rích, khai phương thuốc điều dưỡng.

Sau khi Hoàng đế tinh thần từ từ uể oải, kinh sợ phẫn nộ, tính tình càng thêm khó nắm bắt, nhưng dần dần, hắn ngay cả lúc phát hỏa đều mang theo chút hương vị thở hổn hển .

Mọi người ai cũng chưa nói, ai cũng không dám nói, có chút ý niệm quả thật cứ giống như cỏ dại trên ruộng, một khi sinh trưởng liền lan tràn vô cùng vô tận không thể diệt trừ.

Một ngày, thái y lại xem qua mạch tượng nhưng vẫn là nhìn không ra bệnh căn. Dưới tất cả bất đắc dĩ, quan sát thấy đôi tấu chương trên đầu giường của vạn tuế, thái y kia linh quang chợt lóe, góp lời nói vạn tuế tất yếu phải tĩnh tâm tu dưỡng, cần cù chính sự như vậy giờ phút này đối thân thể có tổn hại vô ích.

Hàn Hữu Trung vừa nghe lời này, liền minh bạch người nọ là tự tìm xui xẻo.

Quả nhiên, vạn tuế nghe vậy cũng không đáp lời, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ. Thái y bị hắn nhìn thẳng nên hốt hoảng, tay chân tựa hồ cũng luống cuống.

Hàn Hữu Trung xem mặt đoán ý nhiều năm, sớm minh bạch giờ phút này mình nên làm cái gì nên lập tức nâng tay gọi người.

Binh sĩ từ ngoài cửa tiến vào đem người nọ kéo ra ngoài. Người nọ liên thanh kêu oan.

Hàn Hữu Trung thầm nghĩ, vạn tuế bệnh lâu không thuyên giảm, trong thâm tâm đã chột dạ . Ngươi lại không chữa bệnh bất an tâm, không dỗ dành trấn an mà lại khuyên vạn tuế nhanh chóng phân quyền, không đánh ngươi thì đánh ai. Phân quyền không phải không đúng nhưng ngươi phải khiến Thánh Thượng tự mình nghĩ ra mới phải.

Có người nói, thời điểm thích hợp nói ra là lời hay, thời điểm không thích đáng đó chính là bụng dạ khó lường chọc người sinh chán ghét.

Người nọ nói sai còn không có gì bàn cãi, ngược lại xui xẻo là những thái y khác ở đây cũng bị kéo xuống mỗi người bị đánh mười trượng giống hắn. Tội danh là không học vấn không nghề nghiệp, vọng đoạn lầm người.

Sau khi hành hình, mấy người này đều là hơn tháng không thể hành động.

Thái y cục vì thế đổi thái y khác đến trị liệu, mặc dù là như thế, căn nguyên quái bệnh cuối cùng cũng không tìm được.

Lại qua mấy ngày, mắt thấy tấu chương đầu giường là càng đội càng cao.

Hoàng đế tìm đến Đỗ Tiến Đạm cùng chư thần Chính Sự đường, bày mưu đặt kế cho bọn họ đối với tấu chương mỗi ngày tự tiến hành thương nghị xử lý, gặp trọng yếu mới dâng lên cho hắn quyết định.

Đợi Đỗ Tiến Đạm lui ra rồi, hoàng đế tựa vào trên giường, thần sắc dường như mệt mỏi, nhắm mắt sau một lúc lâu không nói.

Như thế qua hơn nửa tháng, triều chính cuối cùng không hề hoang phế, may mà cũng không phát sinh đại sự gì.

Không gặp triều thần, sau lại an tâm điều dưỡng, thân thể hoàng đế tuy rằng không thấy khỏe lên, nhưng cũng không chuyển biển nặng thêm.

Hàn Hữu Trung lúc này mới an tâm một chút.

Tiêu Định năm nay ba mươi bốn tuổi, tự mình chấp chính đã mười lăm năm. Hàn Hữu Trung cũng theo hắn mười lăm năm, ngần ấy năm như vậy, ngày ngày đi theo, cho dù là dưỡng cẩu cũng sinh ra cảm tình , huống chi lão nguyên bản tìm kiếm bóng dáng nhi tử trên người hắn.

Hàn Hữu Trung biết rõ một đạo lý, hoàng đế sống được càng dài chính mình tài năng qua được càng tốt, tốt nhất là Thánh Thượng trưởng mệnh trăm tuổi, vạn thọ vô cương, cho dù chính mình chu đáo vô phúc hưởng thụ hoàng ân cuồn cuộn này, nhưng không phải còn có thân thích điệt nhi sao. Cảm tình và lợi ích trong tâm lão cũng phân không rõ được. Hàn Hữu Trung thương cảm phái người chung quanh tìm kiếm hỏi thăm lương y, tuy rằng một phen ép buộc xuống dưới cũng không mang đến hiệu quả quá lớn nhưng tốt xấu cũng khiến Tiêu Định thấy được lòng trung thành của lão.

Ngày nọ, Đỗ Tiến Đạm dâng lên tấu chương báo rằng-- Xu Mật phó sứ Trần Tắc Minh đại thắng, dẫn binh diệt giặc được mười vạn, đang trên đường hồi kinh.

Nghe được tin tức này, hoàng đế giật mình, cách một lát mới như cười như không nói:“Sau khi Trần ái khanh tái nhậm chức chưa từng thất bại...... Lần này lại là phá giặc mấy lần, lấy ít thắng nhiều, lương tướng như thế, quả là phúc của triều ta....”

Vài chữ cuối cùng, ngữ điệu Tiêu Định thong thả mà quái dị, dường như mang ẩn ý trong lời nói.

Hàn Hữu Trung trong lòng giật mình, nhưng khi giương mắt nhìn thần tình hoàng đế phía trên lại không có gì đặc biệt.

Trần Tắc Minh sáu năm trước vì cứu giá công cao tại núi Kỳ Lân mà được phong quan Xu Mật Sứ.

Nhưng triều đại luôn luôn trọng văn khinh võ, do võ tướng giữ chức vị quan trọng này thật sự là sự tình trước đây chưa từng có, nhóm văn thần người người góp lời thượng tấu phân tích thiệt hơn. Tiêu Định cân nhắc tả hữu, đem Xu Mật Sứ sửa thành Xu Mật phó sứ để bình ổn nghị luận của triều thần. Tuy nhiên Trình Khởi Linh - người giữ chức vị Xu Mật Sứ đã lớn tuổi nên trong triều tướng lãnh tối cao chân chính có thể chinh chiến vẫn là Trần Tắc Minh.

Trần Tắc Minh trong ấn tượng Hàn Hữu Trung là mang theo chân chất mao đầu tiểu tử, năm đó cũng không phải không nếm qua thất bại.

Nhưng sau khi tại núi Kỳ Lân cứu chủ, Trần Tắc Minh so sánh với trước kia cơ hồ là hai người.
Y trở nên trầm mặc ít lời, bất cẩu ngôn tiếu, liền giống như một khối thép âm trầm, ẩn ẩn mang theo cảm giác cự người ngàn dặm, cũng không cùng quan viên khác trong triều lui tới, quái gở thật sự. Mà trái lại, hào quang của y ở trên chiến trường lại dần dần tỏa sáng, diệt giặc bình khấu chiến dịch, chỉ cần là y lĩnh quân thì mọi việc đều thuận lợi. Đột tập, lấy ít thắng nhiều đều thành chiến thuật yêu thích nhất của y, càng hiểm càng dùng, càng dùng càng tinh, sau đó mỗi lần tiệp báo truyền hồi, mọi người đều sẽ cảm thán lại là một kỳ tích phát sinh.

Năm đó y vì dụ địch mà dùng hai chữ Chiến Thần, nay đã nhanh chóng được chứng minh là danh xứng với thực .

Hàn Hữu Trung có đôi khi sẽ cảm thấy có lẽ người này đem bao nhiêu thông minh nên dùng tại đạo lý đối nhân xử thế dùng hết trong chiến tranh đi.

Kỳ thật Hàn Hữu Trung cũng có thể minh bạch biến hóa trước sau của Trần Tắc Minh.

Mười năm trước, hành động thí chủ của Trần Tắc Minh tuy rằng sau này được hoàng đế giải thích là vô tình không cố ý, nhưng chung quy từng chấn động một thời. Từ sau đó Trần Tắc Minh hiển nhiên hấp thụ giáo huấn, càng thêm cẩn thận từng li từng tý, nói đến cùng, kỳ thật người khiêm tốn như vậy đối với mình đều là sự tình tốt.

Khiến Hàn Hữu Trung xem không rõ là hoàng đế đối với vị tướng quân này như gần như xa, mọi người đều nói Trần tướng quân là sủng thần của vạn tuế, nhưng mà Hàn Hữu Trung nhìn ra lại là hoàng đế đối với người này đề phòng. Điện tiền tư nguyên bản cũng là thuộc quyền quản lý của Xu Mật viện, Tiêu Định lại đem nó tách ra, phân công Phác Hàn làm chỉ huy cùng Trần Tắc Minh vừa lúc là có chút hiềm khích cũ.

Đây là ý gì, còn không phải làm cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, vì cái gì muốn kiềm chế, đó chính là tỏ vẻ hoàng đế cũng không hoàn toàn tín nhiệm Trần Tắc Minh.

Nhưng mà ở trước mặt triều thần, hoàng đế lại quả thực cấp Trần Tắc Minh mặt mũi, mỗi chiến tất thưởng, kể cả phụ mẫu đã từ trần của Trần Tắc Minh đều phong thưởng kim ngân tơ lụa chất đống ở Trần phủ lý đoán là sớm đã lên mức hàng vạn .

Lúc này đây phỏng chừng là lại nên thưởng .

Hàn Hữu Trung nhìn gương mặt hoàng đế, chết sống nhìn không ra nửa điểm vui mừng.

Toàn bộ cường đạo làm loạn Tây Nam bị bắt, vạn tuế lại cũng không cao hứng.

Trước giường Đỗ Tiến Đạm lại thấp giọng nói một câu:“Theo báo, Trần tướng quân giống như trước đây, không có bất cứ dị động nào.”

Tiêu Định khẽ gật đầu.

Hàn Hữu Trung dưới đáy lòng thở dài, cũng không biết vì ai.

Mấy ngày sau, Đỗ Tiến Đạm lại báo:“Trần tướng quân đã ở ngoài thành ba mươi dặm hạ trại, cũng cho người truyền tin xin cầu kiến.”

Khi Tiêu Định nghe được tin tức này, tinh thần cư nhiên phấn chấn rất nhiều, đẩy Hàn Hữu Trung đang dìu mình ra, ngồi dậy.

Hàn Hữu Trung kinh hỉ vạn phần:“Vạn tuế?”

Tiêu Định lại hoàn toàn không có nghe đến tiếng lão kêu, nghĩ nghĩ nói:“ Cho y lập tức khinh kị binh vào thành, vào cung nghe tuyên chỉ.”

Đỗ Tiến Đạm cung kính nói:“Dạ.”

Tiêu Định trầm ngâm một lát, đột nhiên lại bỏ thêm một câu:“...... Tả hữu đồng hành không được vượt quá năm mươi người.”

Đỗ Tiến Đạm lĩnh mệnh đi xuống .

Tiêu Định lật xem hắn đưa lên đến tấu chương, trong lòng không khỏi nghĩ đến lần trước nhìn thấy Trần Tắc Minh đã là sự tình của một năm trước.

Sáu năm trước, sau khi Trần Tắc Minh thụ phong, cũng không ở trong kinh thành.

Cuộc chiến núi Kỳ Lân khiến Thiên triều tổn thất thảm trọng, trong khoảng thời gian ngắn binh lực tài lực khó có thể vi kế, mà Luật Duyên xem chuẩn điểm này, hơi làm thở dốc liền lại lần nữa xuất binh xâm phạm biên giới. Vừa trở về kinh Tiêu Định chỉ phải mệnh lệnh Trần Tắc Minh trọng chấp soái ấn.

Trần Tắc Minh thu thập tàn binh, lại chiêu thêm tân đinh, tập hợp đại quân phản hồi biên giới.
Luật Duyên ưu thế là binh hùng tướng mạnh, này thế bức người. Trần Tắc Minh lại là lấy nhược chế cường, tấc đất không bỏ. Kỳ phùng địch thủ chính là tạo thành kết quả đánh giằng co.

Vì thế, Trần Tắc Minh tại trong chinh chiến tới lui giữ chức vị Xu Mật phó sứ sáu năm.

Trạng huống như vậy không nằm trong dự đoán của Tiêu Định, hắn phong Trần Tắc Minh làm Xu Mật phó sứ, bất quá là kế sách quyền lợi cầm chừng, vốn định qua một đoạn thời gian đợi đến khi sự kiện Trần Tắc Minh cứu chủ lắng xuống, tùy tiện lấy cớ liền có thể thay đổi y. Một người từng có ý đồ ám sát mình làm sao có thể chấp chưởng quyền cao, chẳng sợ Trần Tắc Minh chỉ là nhất thời hưng trí. Huống chi sau khi sự tình xảy ra suy nghĩ một chút, cái chết của Ấm Ấm cố nhiên là tự làm tự chịu, trùng hợp Ấm Ấm từng là ái nhân cùng thân thích, từ nay về sau Trần Tắc Minh đáy lòng cừu hận thật sự là không khó tưởng tượng.

Vì thế sớm ở đỉnh núi Kỳ Lân, nghe được tới cứu chính mình người cư nhiên là Trần Tắc Minh, ý niệm đầu tiên của Tiêu Định hoàn toàn không phải vui sướng, mà là trùng hợp tương phản, hắn rất sớm liền cảm giác được, từ nay về sau thu thập cục diện xuất hiện một số vấn đề khó giải quyết.

Vấn đề là trên đời sự tình vẫn liền kỳ quái như vậy, Luật Duyên thường xuyên xuất binh, lại dẫn đến một kết quả hoàn toàn tương phản cùng dự tính của Tiêu Định. Song song với việc Trần Tắc Minh càng thêm công cao chấn chủ dẫn đến tâm đề phòng của hắn càng tăng lên, về phương diện khác, chiến sự khiến hắn lại không thể không dựa vào vị tướng quân bất khả chiến bại này để tránh cho quốc lực có tổn thất càng lớn.

Cứ theo hệ lụy như vậy kéo theo quan hệ hai người đi vào một giai đoạn cực kỳ vi diệu, bằng mặt không bằng lòng.

Hắn đối Trần Tắc Minh cũng không thể như trước, gọi thì đến- xua thì đi. Kỳ thật hắn vẫn là muốn đem người này đặt ở dưới thân , không biết vì cái gì, đối với người này hắn thủy chung có một chút hận ý kỳ lạ, loại hận ý này nếu không làm nhục thì không thể phát tiết, hắn chỉ thích nhìn bộ dáng y bị bức bách, như vậy thật là hả giận.

Có vài người trời sinh ngươi nhìn không vừa mắt, đại khái chỉ có thể giải thích như vậy.

Nhưng mà mặc dù là hắn, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ . Lúc này tay Trần Tắc Minh đã nắm quyền vị -- thiếu niên Trần Tắc Minh năm đó cũng nắm qua binh quyền, song binh lực thua xa bây giờ.

Hắn nhìn ra được sự thay đổi của Trần Tắc Minh, cái loại lòng trung thành không phân biệt phương hướng  trên người kẻ này đã tiêu thất.

Đây là do mình tạo thành sao, Tiêu Định buồn bã đồng thời nhớ tới Dương Lương năm đó cảnh cáo --“Tướng tài khó được, Hoàng Thượng nếu muốn dùng hắn, cũng đừng lại làm nhục hắn, nếu thật sự chỉ là đùa bỡn, vậy liền vĩnh viễn đừng dùng hắn.” Lúc ấy cái loại giọng điệu bất đắc dĩ cùng vẻ mặt của Dương Lương tựa hồ còn quanh quẩn đâu đây.

Tiêu Định nghĩ đến Dương Lương, trong lòng hơi chút yên ổn.

Hắn mơ mơ màng màng vứt bỏ tấu chương, tựa đầu trên cánh tay, nhắm mắt, tựa hồ lại thấy Dương Lương đang cười với mình, tươi cười kia luôn luôn ấm áp dung túng, bên trong tràn đầy thiện ý cùng trêu chọc nhường nhịn, luôn có thể để người bình tĩnh.

Đứng ở một bên Hàn Hữu Trung vội vàng tiến lên chỉnh lại góc chăn cho hắn.

Trong giấc ngủ, hai gò má Tiêu Định đỏ lên bất thường tựa hồ bệnh tình lặp lại.

Hắn ở trong mộng cảnh có chút cảm giác choáng váng mơ hồ như đi mây về gió, hắn nhìn thấy Dương Lương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, phút chốc hắn thấy chính mình cũng là cầm trong tay cung tiễn, giục ngựa chạy như điên.

Đây là ở địa phương nào, hắn suy ngẫm một lát, mơ hồ nhận ra là Lê Hoa Pha ngoài thành.

Nơi này, hắn cùng thiếu niên Dương Lương đã luyện tập kỵ xạ nhiều lần, vốn Hoàng gia tự có khu vực săn bắn ngự dụng, Dương Lương lại không thích, bảo rằng cái loại địa phương này nửa điểm nhân khí cũng không có thật bức bối. Hắn đương nhiên muốn theo Dương Lương, hắn chỉ cầu Dương Lương có thể trở lại như xưa, thời thời khắc khắc đối với hắn cười. Hắn chịu không nổi Dương Lương cùng mình mang theo ngăn cách.

Vì cái gì lại nghĩ như vậy, hắn có chút minh bạch này bất quá là trong cơn mê hoảng hốt, mặc dù là thời khắc như vậy, cư nhiên đều không thể trở lại quá khứ vui vẻ hơn.

Tiêu Định có chút khó chịu nên thở dài.

Một tên kia như cuồng phong sấm sét, vọt thẳng tới con hươu. Phía sau âm thanh ủng hộ vang lên, Tiêu Định mỉm cười, Dương Lương của hắn chính là nên uy phong như vậy.

Mà tên đến nửa đường, tiền phương lại đột nhiên xâm nhập một thiếu niên cưỡi ngựa, cầm roi muốn đuổi theo con hươu kia. Tiêu Định cắn răng căng thẳng:“Thật sự là muốn chết.”

Lời này hắn phải chăng nói ra khỏi miệng , hắn cũng không nhớ rõ, bất quá khẳng định là có nghĩ qua như vậy.

Bên người người hầu thấy thế đều kinh thanh hô gọi, người bắn tên -Dương Lương càng bất an hơi thẳng người lên nôn nóng thăm dò.

Mắt thấy kia tên liền muốn cắm vào ngực thiếu niên, đột nhiên một mũi tên sáng như tuyết ngay vào thời khắc nguy cấp bắn vào đuôi tên của Dương Lương làm chệch đi hướng bay của nó. Mũi tên của Dương Lương bay xa như vậy, tốc độ vốn đã bắt đầu yếu đi, ngược lại mũi tên kia hiển nhiên là vừa được bắn khỏi cung không lâu nên thế tiến mạnh mẽ không chịu nổi.

Vì thế, một tên này xuất hiện đã phá tan được một vụ án mạng tàn khốc, cứu sống tính mạng một người.

Cũng làm biến đổi cuộc đời của hai người.

Mũi tên của Dương Lương bị đánh trúng chợt chuyển phương hướng, cắm xuống đất ngay sát bên cạnh thiếu niên, đuôi tên còn run lên từng đợt một hồi lâu. Thiếu niên kinh hãi rụng rời, ngồi sụp xuống đất.

Vốn là cải trang vi hành, thế nhưng suýt nữa xảy ra án mạng, bị người nhận ra thì thật là chuyện phiền toái , người hầu hai bên tả hữu sớm có người ngăn lại phía trước, người khác thì đi xuống bình ổn việc này.

Tiêu Định đi xuống nhìn lại, ngoài mấy trăm bước, từ nơi phi tiễn bắn ra, mơ hồ là thanh niên anh tuấn cao ngất đang cầm cung mà đứng. Người này ngược lại là một nhân tài, Tiêu Định dõi mắt nhìn ra xa, đến khi thấy rõ khuôn mặt kia thì đột nhiên giật mình kinh ngạc. Trùng hợp cùng tồn tại một thời khắc, Dương Lương cũng thấp giọng hút một ngụm lãnh khí.

Tiêu Định chậm rãi quay đầu, Dương Lương ở đối diện cũng quay sang, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Dương Lương giật mình, tự cảm thấy chính mình thất thố, lập tức hướng Tiêu Định cười cười, bộ dáng giả bộ dường như không có việc gì. Hắn không biết ánh mắt của bản thân đã sớm bán đứng chính mình, cái loại này không tự chủ toát ra tỉnh ngộ lo lắng cùng cảnh giác khiến Tiêu Định đau đớn.

Trong mắt ngươi, ta sớm đã thành loại người này...... Ta đây lại sai thêm một lần thì có ngại gì !
Tiêu Định mở mắt, than thở:“Đến đây sao?” Lại nhìn thái y đang bắt mạch cho mình.

Hàn Hữu Trung bước đến, lo lắng nói:“Vạn tuế bệnh lại chuyển nặng , hôm nay vẫn là đừng xem.....”

Tiêu Định giãy dụa muốn gạt đi bàn tay đang sờ tới sờ lui cỗ tay mình nhưng lại làm không được. Hắn muốn giận dữ, nhưng đột nhiên một cơn choáng váng lại đánh úp vào đầu hắn. Trước khi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ chỉ nghe thái y nói:“...... Như thế nào đột nhiên thần trí không rõ?” Quả thực là phế vật, Tiêu Định suýt nữa chửi ầm lên, lại không thể cưỡng lại thân thể cùng đầu nặng nề trầm trọng, không cam lòng mà thiếp đi.

Hắn mơ hồ nhìn thấy chính mình thân thể co ro tựa vào góc tường, đó là mỗi một mùa đông khi hắn thất thế, không ai nhóm hỏa lò cho hắn, hắn chỉ có thể chơ vơ chịu đựng rét lạnh cho đến khi mùa xuân về. Trong hoàng thành kim bích huy hoàng, trong cung điện trụy lạc xa hoa, ai có thể tin được thái tử trên vạn người có thể nghèo túng đến trình độ này, sự thật lại cứ chính là như vậy .

Trong lòng hắn đột nhiên khó chịu, hắn không thích hồi ức lại đoạn quá khứ kia, mộng cảnh như vậy tựa hồ đang nói cho hắn biết yếu đuối cũng là một phần của chính mình.

Nhưng đã nhiều năm qua, chính mình đã sớm vứt bỏ nó.

Thời điểm thanh tỉnh lần nữa, trong điện đèn đuốc giăng đầy, thì ra đã là đêm khuya .

Quanh mình cung nữ hoạn quan đều nhập nhèm buồn ngủ, Hàn Hữu Trung ngồi ở trên ghế, đầu cúi thấp, sớm đã ngủ gục.

Tiêu Định nhăn mày, đang muốn quát lớn, đột nhiên có một tiếng vang ngắt ngang hắn, âm thanh kia đến từ địa phương tương đối xa, không cẩn thận cơ hồ nghe không được.

Hắn nghiêng tai nghe một lát, mới vừa theo mộng cảnh mà đến, vẫn chưa tiêu tan bất an đột nhiên lại tràn lên. Hắn vì cái gì sẽ mơ thấy giấc mộng như vậy, sau khi hắn tự mình chấp chính cơ hồ đã quên quá khứ nan kham ấy. Vì cái gì ngay lúc này lại nhớ đến.

Tiêu Định cẩn thận suy nghĩ, sau khi nhận được đến tin tức đại quân về triều, Phác Hàn bị tự thân tự lĩnh quân thủ thành, túc vệ cũng là gọi Đỗ Tiến Đạm cố ý từ điện tiền tư tuyển nhân mã, cùng Trần Tắc Minh nửa điểm bạn cũ cũng không có.

Tuy rằng là phòng ngừa đại quân làm loạn, nhưng người khác cũng nên chống đỡ được.

Huống chi nhập kinh chỉ có năm mươi người, năm mươi người có thể làm cái gì?

Chẳng lẽ là những người khác, nhưng vô luận là ai, an bài như vậy đều hẳn là đã là vạn vô nhất thất [không một kẽ hở].

Trong đêm hôn ám mơ hồ truyền đến động tĩnh lúc có lúc không đến cùng là cái gì, hắn tận lực cảm thụ, càng nghe lại càng giống là âm thanh đao kiếm va chạm.

“Hàn Hữu Trung !” Hắn lớn tiếng hô lên.

Người trong điện đều từ trong mộng bị đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy sắc mặt hắn xanh mét, toàn bộ đều vội vàng quỳ rạp xuống.

“Đi xem, phát sinh chuyện gì !” Tiêu Định vô tâm truy cứu bọn họ thất trách, hắn chỉ quan tâm chính mình suy đoán có phải hay không sẽ trở thành hiện thực.

Cách một hồi, tiểu hoạn quan được phái đi xem xét kinh hoảng chạy vội trở về:“Không ổn rồi, có người giết vào cung! ! Vạn tuế mau tránh đi?”

Tiêu Định chấn động, hoàng cung của hắn không phải nên phòng thủ kiên cố sao:“Hôm nay đương trị [trực ban] là ai? Có bao nhiêu tặc nhân, thân phận là gì, làm sao xâm nhập cửa cung ?”

Tiểu hoạn quan quỳ xuống:“Nghe nói là có nội ứng, đem cửa cấp mở...... Bên ngoài rất loạn, thật sự tra không rõ ràng.” Này cũng thật oan uổng hắn, bên ngoài đao quang kiếm ảnh, hỗn chiến một đoàn, có thể hỏi thăm thật sự hữu hạn.

Hàn Hữu Trung vội vàng dìu Tiêu Định,“Vạn tuế, trước tránh một chút, đợi điện tiền tư chạy tới hộ giá, lại truy cứu cũng không muộn.”

Tiêu Định chỉ phải im tiếng, cổ bất an kia lại càng thêm nồng hậu .

Hắn đột nhiên ý thức được như vậy sấm cung hẳn là không phải ngẫu nhiên, mà là tỉ mỉ kế hoạch . Chính mình chỉ lo sợ làm khó dễ việc Trần Tắc Minh nắm trọng binh, lại không đề phòng biết cắn người còn có những người khác, tâm hắn đột nhiên run rẩy, sai lầm như vậy có thể là trí mạng .

Vội vàng cấp hoàng đế phi kiện áo choàng sẫm màu, Hàn Hữu Trung khiến mọi người đem đèn đuốc đốt sáng trưng, chính mình lại mang theo vài nội thị võ công tối cường đỡ Tiêu Định từ cửa hông ra ngoài.

Tiêu Định nguyên bản đầu nặng trình trịch bị gió lạnh ngoài cửa thổi lạnh mới hơi thanh tỉnh chút, xa xa ồn ào náo động tiếng chém giết đã có thể nghe rõ ràng, có thể thấy được trong cung thủ vệ vẫn là đang chống cự, bằng không tặc nhân sớm đã đến.

Đối phương là mạnh mẽ sấm cung? ! Đó chính là ý nghĩa điện tiền tư vẫn là tận trung với mình , như vậy sự tình còn có đường sống quay lại.

Tiêu Định hơi chút an tâm chút, đồng thời, bên cạnh Hàn Hữu Trung đang dìu hắn bất chợt ngừng lại.

Có người chặn ở phía trước.


Bọn họ không thể không dừng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét