Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
Trước
khi đi, Trần Tắc Minh đến gặp Ấm Ấm. Hai người ngồi cách một tầng màn che, lờ
mờ thấy hình bóng Ấm Ấm có vẻ càng thêm đẫy đà, Trần Tắc Minh cảm giác tiểu
biểu muội mà mình không an tâm nhất cư nhiên đã sớm vô duyên vô phận.
Hai
người đều dặn dò nhau bảo trọng, rồi cơ hồ không còn lời nào để nói hoặc là
không thể nói được.
Trần
Tắc Minh ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ. Cung nhân đang muốn dẫn y ra ngoài, màn
che đột nhiên bị nhấc lên, Ấm Ấm trên mặt đã tràn đầy nước mắt vọt ra: “......
Ca......”
Trần
Tắc Minh giật mình sững lại, trong lòng nháy mắt mềm nhũn, nhịn không được xoay
người đi đến trước mặt nàng, muốn cầm lấy tay nàng nhưng nửa đường lại thu tay
về, chỉ ôn nhu nói:“Ta không sao, không có việc gì , mọi chuyện ta đã an bài cẩn thận......”
Ấm
Ấm lắc đầu:“...... Huynh hãy cẩn thận, trên chiến trường luôn luôn ám tiễn khó
phòng.”
Trần
Tắc Minh trong lòng chấn động, mơ hồ cảm giác lời này của nàng tựa hồ ngầm ám
chỉ điều gì khác, trầm ngâm một lát mới gật gật đầu.
Ấm
Ấm lấy ra một phong thư:“Nhiều ngày không gặp phụ mẫu, trong lòng nhớ mong,
nhịn không được đề bút thành thư......” Nói đem thư kia nhét vào trong lòng y,
lại nâng tay sửa sang lại y phục cho y, rồi nhẹ nhàng cúi đầu nói,“Tiểu muội cung
chúc huynh trưởng kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công !”
Trở
lại phủ, Trần Tắc Minh dưới đèn mở ra thư, lọt vào tầm mắt là bút tích thanh
tú của Ấm Ấm, trong giây lát lại nghĩ tới cảnh tượng hai người thuở bé cùng tập
viết, không khỏi ảm đạm.
Chăm
chú nhìn, lời thư Ấm Ấm lưu loát rõ ràng, nói hai ba câu tưởng niệm chi tình
sau lại là đề cập một đoạn thâm cung cố sự [chuyện
cũ trong cung], mà cố nhân với mình có một chút can hệ, không khỏi rất
là kinh ngạc.
Hoàng
đế tiến vào mộng đẹp, ở nơi đó hắn vẫn còn là thiếu niên.
Hắn
chân trần đi trên hành lang cung điện thật dài, nền ngọc thạch khiến bàn
chân hắn cảm thấy lạnh lẽo, quanh mình không có một ai, những bóng đen ẩn hiện
phía sau những cột trụ màu đỏ tựa hồ như tùy thời muốn nhào tới.
Hắn
không hét lên, hắn minh bạch [biết rõ] đó là
vô dụng , chỉ là hắn từ lúc ban đầu đi chậm rãi dần dần biến thành chạy chậm, cho
đến chạy như điên, hắn hướng tới địa phương cố định kia mà chạy qua.
Chỉ
có chỗ đó là an toàn .
Cuối
đường là hai cánh cửa bằng trúc tựa hồ là mới dựng, tại sao loại này lại xuất
hiện ở trong cung chứ.
Hắn
phóng tới đẩy mạnh cánh cửa.
Ánh
sáng lập tức tràn vào, dị thường ôn nhu bao phủ hắn lại, vuốt ve hắn. Hắn cơ hồ
nhích từng bước lên, gắt gao nhắm lại mắt, thình lình xuất hiện ánh sáng khiến hắn
còn không thể thích ứng.
Cách
một lát, hắn mở mắt ra nhìn.
Trong
phòng, một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đang đứng trước bàn, nghe được tiếng
mở cửa, thiếu niên đứng thẳng lưng dậy, buông xuống khối mực trong tay nhìn về
phía hắn.
“Ngươi
lại đến muộn.” Thiếu niên kia nở nụ cười, mang theo một loại đặc trưng bất kham
tiếu ý cùng bình tĩnh. Bộ dáng người dị thường rõ ràng, quanh mình sự vật đều có
vẻ rất mơ hồ, chỉ có người này thủy chung vẫn rõ nét như vậy.
Nhìn
đến khuôn mặt này, hắn đột nhiên kiên định , những bóng đen kia không có cách
nào ở trong này xúc phạm tới hắn, hắn biết điều đó.
Thiếu
niên hướng hắn đi tới, một đôi mắt cười đến cong cong , tim hắn lại bắt đầu đập
loạn nhịp. Thiếu niên dừng lại trước người hắn, hướng hắn cúi đầu xuống,
trong mắt có chút thần sắc trêu đùa......
Hắn
ngừng hô hấp, vẫn là chịu không nổi tiếng hít thở càng ngày càng gần kia, chỉ
phải nhắm mắt lại.
Bên
mặt có cái gì chạm nhẹ, hắn mở mắt ra, thì ra là thiếu niên khom người ôm lấy
hắn nép vào sau cửa, trên mặt chạm được bất quá là vai người đó, thiếu niên so
với hắn cao hơn một cái đầu, vai vẫn có chút gầy, nhưng đã bắt đầu có hình dáng
thành nhân .
Thiếu
niên cúi đầu hướng tới hắn cười nói:“Nói chung cũng nên đóng cửa.”
Nhìn
thiếu niên bóng dáng, mặt hắn không thể tự khống chế đỏ lên, có loại cảm giác xấu
hổ rất khó nói.
Thiếu
niên đi trở về bên cạnh bàn, phía sau không biết khi nào xuất hiện thêm một
người, đó là một người trung niên khoảng bốn mươi, râu dài qua ngực, trong ánh
mắt tỏa ra thần sắc kiên nghị mà nghiêm túc, hắn vịn vai thiếu niên, hai người kia
diện mạo có chút tương tự.
“Định
nhi, còn không mau lại đây !” Người trung niên trầm giọng nói. Trong thanh âm
ẩn chứa một chút trách cứ, nhưng mà loại trách cứ này mang theo cảm
giác thân mật, từ những người khác nghe không được như thế .
Hắn
lấy lại bình tĩnh, chạy vội qua hai người.
Còn
không đợi hắn đến trước mặt hai người, quang cảnh bốn phía đột nhiên vặn vẹo,
hắn giật mình ngừng bước, nhìn đến thiếu kia niên chớp mắt đã trưởng thành một chút,
tựa hồ là bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, càng cao cũng đã bắt đầu có hương vị nam
nhân, thoạt nhìn đã sắp thành đại nhân.
Thiếu
niên quỳ xuống một gối, ngẩng đầu nhìn phụ thân đang khoanh tay đứng ở trước
mặt hắn, sắc mặt xanh mét.
Tiểu
hoàng đế nhịn không được mở miệng:“Dương......” Còn không đợi hắn lên tiếng, người
trung niên đã giơ roi gỗ trong tay lên, liên tục đánh lên lưng thiếu niên,
hoàng đế hít một ngụm khí lạnh.
Thiếu
niên nhu thuận cúi đầu, trầm mặc chịu đựng đau đớn, máu từng chút từng chút
xuyên thấu qua xiêm y chảy ra, dần dần nhuộm thành một mảng lớn khiến người sợ
hãi.
Hắn
vọt lên:“Dương Lương, đứng lên !”
Hai
người kia tựa hồ cũng không nghe được tiếng hắn, khổ hình cứ tiếp tục . Hắn
nhào lên, lại nắm không được bàn tay tàn khốc kia, hắn cố gắng quơ hết tay này
rồi lại tay kia rồi lại kinh ngạc quay đầu nhìn, cho đến lúc này hắn mới biết bản
thân bất lực không thể ngăn cản hết thảy.
Hắn
vì chính mình vô năng cùng mọi chuyện sắp xảy ra mà bắt đầu rơi lệ.
Hình
pháp kia rốt cuộc chấm dứt, người trung niên nhìn nhi tử gương mặt tái nhợt mím
miệng, từ đầu tới đuôi, bộ dáng ái tử cũng không toát ra một tia muốn cầu xin
tha thứ, chỉ là bình tĩnh nhìn mình. Hắn đã là nam tử hán , nhưng dũng khí
không nên dùng cho chuyện thế này.
Người
trung niên sửng sốt một lát, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Thiếu
niên Dương Lương giật mình, hắn tựa hồ bị phụ thân bất cẩu ngôn tiếu này [trầm ổn, nghiêm túc, không dễ nói cười] đột
nhiên yếu đuối dọa rồi. Cách một lát,“Cha --” Hắn nhào tới, ý đồ ôm lấy chân
phụ thân, lại bị phụ thân vô tình đá văng ra.
Hắn
ngã ngồi trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn phụ thân.
Người
trung niên lạnh lùng nói:“Đừng gọi ta là cha, thanh danh một đời Dương Đình ta đều
bị bêu xấu ở trên tay ngươi!”
Dương
Lương kinh ngạc nhìn phụ thân, sau lưng máu nhỏ xuống dưới thành một vũng, hắn
cũng không cảm thấy đau.
Dương
Đình ngửa mặt lên trời thở dài:“Từ nay về sau, mỗi người đều sẽ nói Dương gia ta lấy sắc thị quân hành vi bại hoại! Ngươi !” Ông giận dữ chỉ vào hắn, Dương
Lương đột nhiên run lên, kinh hãi nhìn phụ thân xa lạ, Dương Đình gằn từng
tiếng oán hận,“Câu dẫn chủ tử, không biết liêm sỉ, mất hết mặt mũi Dương gia
liệt tổ liệt tông chúng ta ! !...... Thái tử nay người đang ở hiểm cảnh, vạn
tuế đã hạ quyết tâm muốn phế hắn, mọi chuyện đến nước này, ta bồi dưỡng hắn một
phen khổ tâm nay tất cả đều uổng phí...... Hết thảy những chuyện này đều do
công Dương Lương đại nhân ngươi ban tặng .”
Dương
Lương ngây ngốc ngẩng đầu nhìn phụ thân đột nhiên đứng dậy:“Lấy thái tử tư chất
cùng xuất thân trải qua vốn có hi vọng trở thành minh quân, gây dựng một phen
thái bình thịnh thế, tạo phúc thiên hạ chúng sinh, đây là đại công đức dường
nào. Nay thất bại trong gang tấc a...... Dương Lương đại nhân !” Dương Đình
phất tay áo, liếc nhìn nhi tử sớm đã ngây người, âm thanh lạnh lùng nói,“Tội
nhân thiên cổ này, ngươi còn muốn tiếp tục làm sao ! !”
Bóng
dáng Dương Lương cương ngạnh khắc họa vào mắt hoàng đế nơi sớm đã đong đầy nước
mắt, hắn không rõ một cảnh trước mắt này, đến cùng là tận mắt nhìn thấy hay là
xuất phát từ ảo tưởng của chính mình, nhưng mà loại cảm giác vô lực này sao lại
chân thật cùng trầm trọng như vậy.
“Dương
Lương, Dương Lương, Dương Lương......” Hắn không ngừng mà hô lên tên này, đó là
chân ái[tình yêu chân thật] thuở niên thiếu của
hắn, là nỗi đau xót vĩnh viễn trong tim hắn.
“Dương
Lương !”
Cảnh
sắc lại thay đổi, hắn thân hoàng bào, đứng dưới Huyền Hoa Môn, phía sau là
trọng binh, lạnh lùng nhìn Dương Lương đang nắm tay cung nữ kia đánh giá bốn
phía.
Dương
Lương nhìn lại đây, thấy được hắn thì giật mình, không tự chủ nhăn mày nhìn nữ hài
tử bên cạnh , ánh mắt kia hẳn là lo lắng.
Tâm
hoàng đế lập tức bị phẫn nộ lấp đầy, hắn quên một khắc trước đây bi thống cùng
thương tiếc. Hắn đã đăng vị , hắn không còn là thái tử yếu đuối trước đây, không
còn là kẻ nhu nhược bị kẻ khác tùy ý thao túng. Người đó vì cái gì còn muốn
trốn, vì cái gì muốn mang theo nữ nhân này trốn đi ! ! !
“Dương
Lương, ngươi lại đây, ta đáp ứng ngươi không giết nàng !” Hắn nén giận, hướng người
đó vươn tay.
Dương
Lương nhìn hắn, đó là ánh mắt hoài nghi, bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau, từ nhỏ
đến lớn năm tháng ấy không phải giả, bọn họ giống như nửa kia của nhau, hợp
nhau đến mức như là một vòng tròn khép kín.
Hai
người giằng co một lát, Dương Lương mới nói:“Ngài hiện tại là hoàng đế , miệng
vàng lời ngọc.”
Hắn
gật đầu.
Dương
Lương lại nói:“Nếu ngài nuốt lời , ta đây sẽ chết không được yên.”
Hắn
trong lòng oanh một tiếng, kia lực lượng suýt nữa đem hắn nổ thành hai nửa, hắn
lảo đảo nửa bước, lạnh lùng cười rộ lên:“Ngươi đây là cò kè mặc cả với ta ? ! !
!”
Dương
Lương không nói, trên gương mặt luôn luôn phóng khoáng đột nhiên hiện ra một tia
thống khổ, thần sắc kia nháy mắt đánh tan hắn, hắn nghiến răng nghiến lợi:“Được,
ta không giết nàng ! ! !”
Dương
Lương buông tay ra, nàng kia kinh hoảng nhìn hắn, Dương Lương nhìn nàng cười
khổ:“Thực xin lỗi, ta nuốt lời , không có cách nào mang nàng ra ngoài......
Nhưng vạn tuế đáp ứng không giết nàng, nàng sẽ không có chuyện gì!”
Hoàng
đế lộ ra một tia mỉm cười quỷ dị , lạnh lùng nhìn hai người bọn họ nói lời tạm biệt.
......
Nàng
kia tại dưới chân hắn giãy dụa, bám lấy ngón tay hoàng đế:“......” Tư thế này là
đại bất kính, nhưng đã không còn ai tính toán truy cứu khuyết điểm của nàng .
Hoàng
đế nhìn xuống nàng, lạnh nhạt nói:“Trẫm đã đáp ứng qua Dương tướng quân, đáp
ứng -- không tự tay giết ngươi.” Nói rồi hỏi thái giám bên người,“Hàn công
công, nàng chết như thế nào?”
Hàn
công công vội vàng nói:“Bẩm vạn tuế, nàng này chính là trong lúc vô ý trộm uống
rượu độc, tự làm tự chịu mà thôi.”
Hoàng
đế ngửa đầu cười to, cất bước đi ra ngoài.
Cửa
chậm rãi đóng lại, nàng kia ngẩng đầu, ánh sáng trên mặt đã vì đau đớn mà vặn
vẹo, nhưng vẫn là nhìn ra được dung mạo anh khí hiếm có, nghiễm nhiên cùng Trần
Tắc Minh có bảy tám phần tương tự......
Hoàng
đế chợt bừng tỉnh, nghiêng người ngồi dậy, âm thầm cúi đầu:“Dương Lương, Dương
Lương ! Ngươi ngu ngốc...... Ngươi vì cái gì thề độc như vậy...... Ngươi xem,
thật sự ứng nghiệm ...... Thật sự ứng nghiệm rồi ! ! ! Đã ứng nghiệm rồi … ! !
!” Nói đến sau này, đã là khàn cả giọng thất thanh, trong đêm khuya cũng không
biết làm giật mình bao nhiêu người đang mộng đẹp.
Ngay
sau đó là âm thanh nghẹn ngào.
Trần
Tắc Minh khép lại thư, yên lặng ngồi một lát, lời cuối cùng trên thư như còn ám
ảnh trước mắt.
“......
Từ đó về sau, hai người dần dần xa cách. Trong cung nhiều người đều lời đồn
đại, nàng kia cùng huynh trưởng khuôn mặt cực kỳ tương tự. Tiểu muội sau khi vào
cung thấy vạn tuế đối huynh trưởng thái độ lãnh đạm cổ quái, rất nhiều hành vi
không hợp với lẽ thường, vốn rất là kỳ quái, vừa nghe lời ấy, tâm liền có phương
giải thích nghi hoặc. Lần này xuất chinh, có khả năng hắn đối với huynh có ý
mượn đao giết người, trăm ngàn lần hãy cẩn thận !” Ít ỏi vài chữ, lại vẫn nhìn
ra được Ấm Ấm thân thiết xúc động.
Y
đứng dậy đẩy ra cửa sổ, gió đêm phơ phất lùa vào, sắp tới đầu xuân, đêm lại vẫn
còn lạnh lẽo , xa gần bóng đen lay động, sớm đã không còn đèn đuốc. Y nặng nề thở
hắt ra, đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm:“Ấm Ấm...... Nàng không biết...... Ta thà
chết ở trên chiến trường, cho dù là chết dưới ám tiễn...... Cũng tốt hơn cả đời
như thế này !”
Lúc
này đây xuất chinh hoàn toàn không giống Dương Lương trước khi đi hoành tráng
như vậy.
Vào
một đêm, Trần Tắc Minh thống lĩnh hơn một vạn tinh binh do mình tự tuyển chọn cùng
ngựa chở lương thảo lặng yên xuất hành, không có đoàn người tiễn đưa càng không
có hoa tươi hoan hô, bọn họ như quỷ mị ly khai.
Hung
Nô sau khi Dương Lương binh bại đã rút đi đại bộ phận
[phần lớn] binh lực, nhưng trên tuyến đường trọng yếu nơi biên cảnh Phác
Lữ quốc thiết lập cứ điểm quan trọng Liên Vân bảo, thành lũy này hướng về phía
nam, phía bắc là rừng rậm, đóng quân trọng binh vạn người còn lại. Đây là Hung
Nô thiết kế bình chướng dễ thủ khó công vì bảo hộ Phác Lữ quốc .
Mà
muốn phá được Liên Vân bảo, trước hết cần vượt qua chinh đồ [hành trình] dài lê thê .
Trần
Tắc Minh dẫn dắt binh sĩ ngày đêm kiêm trình hành quân gấp, vốn ba tháng lộ
trình, chỉ tốn bốn mươi ngày.
Y
muốn tranh thủ thời gian, tất cả mọi người không ngờ y có thể nhanh chóng đến như
thế , bao gồm hoàng đế, bao gồm bách quan, cũng bao gồm cả đối thủ người Hung
Nô.
Cùng
ngày bọn họ tới, chiến tranh lập tức bắt đầu.
Trần
Tắc Minh thậm chí không cho hạ trại, y bảo binh sĩ, tiến vào thành liền có thể
nghỉ ngơi.
“Đánh
vào thành bảo, buổi tối các ngươi có thể ngủ trên giường !” Y nói như vậy, mỗi
một binh sĩ đều vì ý tưởng này khiến cho phấn chấn, hơn một tháng nay, bọn họ
đều chỉ có thể tại trên lưng ngựa ngủ gà ngủ gật, bọn họ rất khát vọng nghỉ
ngơi một đêm tại một nơi yên ổn.
Trần
Tắc Minh tự tin tràn đầy như vậy không phải là mù quáng, trên đường đến, y đã
cẩn thận phân tích qua trước quân đội hoặc là nói các loại tư liệu Dương Lương
lưu lại. Dương Lương là người làm việc đặc biệt có trật tự, hắn lưu lại quyển
trục tường tận đến mức khiến người giật mình.
Trải
qua cân nhắc, y sử dụng chiến thuật hoàn toàn tương phản cùng Dương Lương,
Dương Lương chú trọng là đánh vững chắc thủ vững vàng, mà chiến pháp của y chỉ
trọng một chữ -- nhanh, nhanh đến mức khiến kẻ khác không tưởng được.
Người
Hung Nô trong Liên Vân bảo quả nhiên bị nhuệ khí của y kinh sợ , bọn họ không
dự đoán được nhanh như vậy liền gặp được thân ảnh địch nhân tại dưới thành,
tuy rằng đã chiếm được tình báo đối phương xuất binh, nhưng bọn hắn còn chưa
chuẩn bị tốt kế sách ứng đối, càng không ngờ đến địch nhân cư nhiên lều trại
cũng không dựng mà liền phát động thế công, loại dũng mãnh nghiêng trời lệch
đất này làm cho bọn họ khó tránh khỏi thất kinh .
Sau
khi tấn công kịch liệt vào dàn phòng thủ thì Trần Tắc Minh rốt cuộc đạp lên
trường thành Liên Vân bảo.
Đội
ngũ của y trảm năm ngàn người, bắt sống ngàn người, đạt được chiến mã hơn ngàn
con, y tư khí giáp hơn một vạn. Lại chỉ tốn hai canh giờ, liền kết thúc hết
thảy.
Bên
cạnh chân y là từng khối từng khối thi thể bị cắm tên dày đặc, y không ngại
đường xa vạn dặm mang đến mấy cổ xe nỏ, lần này trong chiến đấu phát huy tác
dụng trọng yếu nhất – sau mỗi một lần phát nỏ, thành lũy bị hủy sụp từng mảng
lớn.
Sau
khi binh sĩ trèo lên tường thành, mỗi một người đều là lực sĩ lấy một chọi mười
.
Y
vì bọn họ tự hào, bọn họ là binh sĩ do y tuyển chọn.
Gió
nghênh diện thổi tới làm áo choàng trên vai y tung bay phấp phới.
Y
nhìn mặt trời đỏ dần dần lặn xuống dãy núi xa, ráng chiều rực rỡ tràn ngập, cả
một vùng tĩnh lặng, ngẫu nhiên còn có thể nghe được xa xa truyền đến âm thanh
chém giết, xa xôi tựa như ảo giác.
Y
đột nhiên cảm thấy có một loại dũng khí lạ lẫm tràn ngập toàn thân. Trên đời
này, có chuyện gì y làm không được đâu, kẻ tại kinh đô khúm núm nhẫn nhục chịu
đựng thật là chính mình sao?
“Trần
tướng quân !”
Y
theo tiếng quay đầu, một người bộ dáng quan văn ở phía sau hướng y ôm quyền,
Trần Tắc Minh yên lặng một lát, hiện lên tươi cười:“Giám quân đại nhân !” Giám
quân này họ Ngô tên Quá, chính là hoàng đế ngự bút khâm điểm phân cho mình,
tính tình có chút yếu đuối, khi tới Liên Vân bảo, Trần Tắc Minh hạ lệnh công
thành, hắn liền cản trở một lúc lâu, nói là hành động này quá nguy hiểm.
Ngô
Quá tươi cười nói:“Đánh hạ Liên Vân bảo là công lớn, vẫn là do đại nhân quyết định
thật nhanh...... Chúc mừng đại nhân, lần này hồi kinh tất nhiên tiền đồ rộng mở
!”
Trần
Tắc Minh nhìn hắn một lát, đạm nhiên nói:“Chiến sự còn chưa kết thúc, sao lại muốn
phong thưởng .”
Ngô
Quá kinh ngạc nói:“...... Đại nhân còn muốn đánh nơi nào?”
Trần
Tắc Minh nhìn sang một mảnh cao nguyên bên kia, sau một vùng trắng xóa như dát
bạc trãi dài là kinh đô của Phác Lữ quốc. Mà dãy núi cao ngất hiểm trở kia
quanh năm phủ tuyết, nghĩ tới núi này chỉ có thể đi dọc theo sông băng mà lên,
mà dọc theo đường đi là từng đụn tuyết phập phồng, có khả năng tùy thời bước nhầm
vào cái khe, sơ ý liền sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
Ngô
Quá để ý tới đến ý tứ trong lời của y, sắc mặt trắng bệch, liên tục xua
tay:“Không nên không nên, kia rất nguy hiểm .”
Trần
Tắc Minh chuyển ánh mắt nhìn hắn:“Không hiểm, làm sao thủ thắng?”
Ngô
Quá vội la lên:“Chúng ta đã đánh hạ Liên Vân bảo, hẳn là lập tức xin phủ quận gần
nhất phát binh, tướng quân tử thủ nơi đây chờ tiếp viện, đợi hai bên hội hợp, Phác
Lữ quốc vương tự nhiên sẽ nghe tin đã sợ mất mật, nhấc tay đầu hàng, làm gì cần
ra nước cờ hiểm này.”
“Thứ
nhất, tiếp viện tới đây cũng muốn hơn mười ngày, lương thảo không đủ, thứ hai,
đợi đến càng có thể là người Hung Nô, đến thời điểm bọn họ hai quân hội hợp,
tiền hậu giáp kích [trước sau cùng tấn công],
chúng ta liền chết không có chỗ chôn.” Trần Tắc Minh mở miệng liền vô tình phá tan
ảo tưởng của hắn.
Ngô
Quá chà xát hai tay, hắn không muốn đi vào nơi tử vong chi địa [vùng đất chết] ấy, còn nói không ra chủ ý nào tốt
hơn, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Trần
Tắc Minh bình tĩnh quan sát hắn một lát, không khỏi cười nói:“Đại nhân không
cần nóng vội như thế, ngày mai lưu ba ngàn binh lính cho đại nhân tại nơi này
thủ thành là được.”
Ngô
Quá đại hỉ [cực kỳ vui mừng], cầm tay hắn:“Tốt,
tốt ! !” Suy nghĩ một chút lại cảm giác không ổn, nhíu mày nói,“Nhưng như vậy
ngài càng thiếu binh lực để mang đi, càng thêm khó có thể thủ thắng...... Vạn
nhất vạn tuế truy tra xuống dưới...... Này, này ta phải ăn nói như thế
nào...... Tướng quân vẫn nên không đi là tốt nhất. Phá được Liên Vân bảo đã là một
kỳ công, làm gì lại tự tìm phiền toái như thế?”
Trần
Tắc Minh bất động thanh sắc rút tay ra:“Giám quân đại nhân chỉ cần chuyên tâm bảo vệ tòa thành bảo này là được. Về
phần Vạn tuế, Trần mỗ mới là người lĩnh quân, tất nhiên sẽ không trách tội đại
nhân.”
Ngô
Quá không khỏi ngậm miệng, nhìn bóng dáng cao ngất của Trần Tắc Minh đi xuống
bậc thang đá, thần sắc tự nhiên có chút xấu hổ.
Bất
quá, ngày thứ hai Ngô Quá vẫn lưu lại trong bảo, hắn đứng ở đầu tường nhìn
đoàn người dắt ngựa hướng sông băng tràn ngập cạm bẫy mà gian nan tiến lên, dần
dần hình thành một trường tuyến [đường dài]
màu đen vẽ trên mặt băng, giống như một cái cái khe, không khỏi giật mình, có
chút kinh hãi.
Một
trận chiến này đánh như thế nào, Ngô Quá cũng không tận mắt nhìn thấy.
Năm
ngày sau, hắn còn đang phiêu du trong mộng đẹp, trong bảo đột nhiên huyên náo hẳn
lên.
Hắn
mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy ngoài cửa sổ rõ ràng trời vừa tờ mờ sáng, đầy trời ánh sáng hồng sắc mới giật mình ngồi dậy:“Xảy ra chuyện gì ?”
Ngoài
cửa vệ sĩ cư nhiên không ai hướng hắn bẩm báo, hắn trong lòng giận dữ, ôm quần
áo lồm cồm bò lên, đang muốn mở miệng quát hỏi, một trận vang trời tiếng hoan
hô từ ngoài cửa sổ truyền vào, âm thanh vang dội cơ hồ đem hắn quật ngã :“Tướng
quân trở lại -- ! !”
Hắn
trong lòng nhảy dựng, chạy tới phía trước cửa sổ, thăm dò nhìn ra ngoài.
Trong
những tia sáng le lói của mặt trời, mơ hồ gặp một kỵ sĩ [người cưỡi ngựa] chạy gấp lên thành lâu, thân ảnh mạnh mẽ như
báo, tuyệt đẹp lưu sướng. Đến đầu tường, chiến mã đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ hí
vang chấn động cả sơn cốc, uy phong khó tả.
Tất
cả mọi người nhìn lên.
Thanh
niên tướng lãnh kia đón gió nâng tay, cầm trong tay trường kiếm vung lên. Thái
dương từ trong mây đúng lúc lộ ra, thân kiếm loang loáng ánh lên, ánh sáng
chiếu vào khuôn mặt người trẻ tuổi nọ.
Trên
gương mặt kia đã dày đặc vết máu, nhưng không thể che khuất đi phần tuấn lãng
anh khí của người nọ.
Trần
Tắc Minh đầy mặt hưng phấn cùng thần sắc ngạo nghễ, lớn tiếng cười vang, dương
quang ôn nhu bao phủ y, lúc này, y nên là thiên chi kiều tử.
“Thắng
! Chúng ta thắng -- ! ! a -- ! ! !”
Trần
Tắc Minh bắt sống Phác Lữ quốc vương cùng vương tộc của hắn.
Phác
Lữ quốc vương lập tức chịu thua, đề bút viết thư xin hàng, tỏ vẻ cả nước quay
về Thiên triều quản hạt, cũng vui lòng hàng năm đúng hạn triều cống. Hắn lớn
tiếng lên án mạnh mẽ người Hung Nô ép buộc hắn phản bội Thiên triều cùng thần
tử đã giật giây hắn .
Trần
Tắc Minh chú ý tới hắn giữa những hàng chữ nhiều lần nhắc tới một cái tên, tên
này trong quyển sổ Dương Lương lưu lại cũng được viết tại quyền vị [vị trí quyền thế] -- Luật Duyên. Người nọ là
Hung Nô Hữu Hiền vương, nghe nói dũng mãnh thiện chiến, giảo hoạt hung ác.
Dương Lương là trong lần đối chiến cuối cùng với hắn, vô ý bị phi tiễn bắn
trúng nơi yếu hại.
Trần
Tắc Minh đem tên này thầm lặp lại nhiều lần, hắn biết đây chính là một kình
địch mình cần phải đánh bại. Dương Lương, huynh ở trên trời hãy chứng giám, y thầm nhủ.
Bọn
họ không có lập tức khải hoàn về triều mà chờ ở tại chỗ đợi viện quân đến,
Trần Tắc Minh lúc này mới áp dụng góp lời của Ngô Quá , yêu cầu quận phủ gần nơi
đây nhất lập tức xuất binh, tiếp quản cùng đóng quân trong bảo này. Mà tại đây
chờ đợi nửa tháng, y cũng không nhàn rỗi, đội quân của y thêm tù binh, dư hơn vạn
lao động, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ sửa chữa Liên Vân bảo tường thành, cũng đem
nó đắp càng chắc chắn, càng cao lớn, càng không thể phá vỡ. Từ nay về sau, đây chính là một cứ điểm trọng yếu khiến Hung Nô khó có thể phá được, Hung Nô vì chướng
ngại vật tự tay mình thiết kế này mà ảo não không thôi, ‘bụng làm dạ chịu’
những lời này dùng ở trong này thật sự là tối thỏa đáng.
Lúc
này Trần Tắc Minh cũng không biết, nhiều năm sau, lần vượt qua sông băng chiến
đấu này của y được mọi người xưng tụng là kỳ tích hành quân.
Y
dẫn quân vượt qua cao nguyên lúc này cho đến mấy trăm năm sau cũng chưa từng có người làm được, mọi người không thể tưởng tượng tại cổ đại, y làm thế nào
vượt qua quân lương không kịp đến, đường xá gian khổ, núi cao thiếu dưỡng khí
cùng rất nhiều khó khăn, ngang qua cao nguyên, dẫn theo mấy ngàn binh sĩ tới
đích đồng thời còn chiến đấu .
Về
sau mọi người nhớ đến năm đó đều hướng về không thôi, đồng thời đều không thể
không bị vị thanh niên tướng quân gan dạ sáng suốt cùng dũng khí hơn người này thuyết
phục.
Mà
cũng trong khoảng thời gian này, quân đội của Trần Tắc Minh đã trong Phác Lữ
quốc đã thần phục này bắt người cùng đoạt được rất nhiều trân bảo tài vật.
Trần
Tắc Minh cũng không áp chế bộ hạ của y, ngược lại là Ngô Quá có chút xem không
vừa mắt, hắn tự xưng là đọc sách thánh hiền, hành vi quân lính cướp nhà giàu làm
tiền thưởng thật sự có chút quá, liền đối với Trần Tắc Minh khuyên nhủ vài lần.
Trần Tắc Minh nhìn hắn cũng không nói, chỉ cười cười, quay đầu liền cho người tặng
một rương tài vật đến phòng hắn, đương nhiên cũng là cướp về .
Ngô
Quá mở ra vừa thấy, trước mắt phục trang đẹp đẽ, trợn mắt há hốc mồm, rất nhiều,
không khỏi vừa tức lại có chút tâm động. Do dự sau một lúc lâu, lại chạy đến phòng
Trần Tắc Minh, Trần Tắc Minh đang xử lý công vụ, thấy hắn xâm nhập ngẩng đầu
nhìn hắn, trong mắt có chút thần sắc nghi hoặc.
Ngô
Quá nói:“Rương châu báu kia ta không cần !”
Trần
Tắc Minh để bút xuống nói:“Sao vậy?”
Ngô
Quá trách nói:“Nơi quân đội đi qua, trân vật lược tẫn [châu
báu hết sạch] , tướng quân không sợ tương lai có người nói ngươi trị
quân không nghiêm sao?”
Trần
Tắc Minh nói:“Đây là các tướng sĩ dùng mạng đổi lấy , bất quá là vật ngoài
thân, cầm chút lại như thế nào? Đại nhân nếu ngại ít, đem rương trong phòng ta
chuyển đi cũng được.” Nói xong ngoắc tay, có binh sĩ đem một rương trong phòng mở ra.
Ngô
Quá liếc mắt nhìn đảo qua đi, cùng rương châu báu của mình tương tự, chỉ vừa
thấy liền đều có giá trị xa xỉ, không khỏi hít một hơi lạnh, ngẩng đầu thấy
Trần Tắc Minh bộ dáng không cho là đúng càng thêm nghẹn họng nhìn trân
trối:“Này...... Đây chính là trong Phác Lữ vương cung ? !”
Trần
Tắc Minh gật đầu:“Hiện tại là của đại nhân .”
Ngô
Quá không khỏi choáng váng đầu, chỉ cảm thấy mình là đang đàn gảy tai trâu, vốn
cho rằng hai người đều từng đọc qua thi thư, trao đổi hẳn là không thành vấn
đề, nào biết đến phiên này đúng là nước đổ lá môn. Ngây ra một lúc lâu mới giẫm
chân thở dài:“Tướng quân vẫn là nên khiến thủ hạ thu liễm chút đi !”
Trần
Tắc Minh nhìn bóng dáng hắn có thể nói là chật vật mà đi, không khỏi nở nụ cười.
Một
tháng sau, đóng quân tiến vào Liên Vân bảo, Trần Tắc Minh phụng mệnh dẫn quân
về triều.
Bất
đồng với khi đến, giờ phút này y lại tận lực thả chậm hành trình, trên danh
nghĩa là để cho binh sĩ nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, mà trên thực tế, y cách
kinh thành càng gần, cái loại cảm giác áp lực này liền càng trầm trọng, cảm
giác hưng phấn thỏa mãn lúc trước sớm ở mấy ngày trước khi hồi trình đã biến
mất hầu như không còn . Y có loại cảm giác đứng ngồi không yên, đợi đến khi bản
thân phát giác thì lại có chút tự giễu, chẳng lẽ người trên Kim Loan điện kia
so với địch nhân, so với sông băng còn đáng sợ hơn sao? Y nghĩ như vậy mới định
thần được.
Y
tỉ mỉ chọn lựa một vài kỳ trân dị bảo, dùng giấy màu vàng niêm phong kĩ càng,
cũng sớm viết xuống tấu chương.
Chiết
tử kia y viết đi viết lại rất nhiều lần, chỉ cần có một chữ không thỏa đáng, y
liền đem nó sửa lại, đến lúc này là vì trên đường thời gian dài lâu không thể
phái, thứ hai, bất tri bất giác y muốn làm được hoàn mỹ nhất, y đang khát cầu
cái gì đó, tuy rằng y cũng không tự giác.
Nhưng
mà đường dẫu có dài vẫn có thời điểm kết thúc, thời điểm cách kinh thành hơn
mười dặm, y phái ra một đội tiền trạm quân truyền tin, kỳ quái là, đội nhân mã kia
vào kinh liền giống như đá chìm đáy biển hoàn toàn không có hồi âm.
Y
thấp thỏm đi trước, xa xa đã có thể nhìn đến đầu tường kinh thành, đột nhiên có
người hô:“Nhìn xem, đó là cái gì?”
Trong
đội ngũ bắt đầu rối loạn, y bèn sai người tiến đến tìm hiểu.
Binh
sĩ kia rất nhanh trở lại, quỳ một gối xuống trước ngựa của y, bởi vì kích động
mà có chút lắp bắp :“Tướng quân, là, là bệ hạ !...... Là Hoàng Thượng, Hoàng
Thượng dẫn bách quan tới đón tiếp tướng quân a !”
Y
ngẩn ra, nâng thân nhìn về phía cửa thành .
Chỗ
đó ngựa xe như ấm, đoàn người đông như nước đổ.
Yêu Tắc Minh quá,
Trả lờiXóaYêu Dương Lương quá
Yêu Ấm Ấm quá
ghét tra Định quá -_-
Quá chuẩn !!!!
XóaSao càng đọc càng thích Tắc Minh và Dương Lương thế này. Tác giả có thể nào cho anh Dương sống lại và lập cp với Tắc Minh không? * cầu mộng*
Trả lờiXóaĐúng là Dương Lương chết thật đáng tiếc, nhưng mà sau này tra Định bị hành cũng dữ lắm!
XóaTui vẫn nuôi hi vọng anh Lương come back a~~~~ Tui không thể tin ảnh chết thật :((( Có thể nào cho ảnh được ai đó cứu k :"(((
Trả lờiXóa