Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
-o0o-
Giờ phút này trời
đã bắt đầu tối , mưa dần dần dừng lại, tiểu nhị đem nến cầm lên đặt trên bàn
bọn họ. Dương Lương ở dưới ngọn đèn mỉm cười:“Dụng ý sao? Có lẽ là hi vọng
tương lai một ngày nào đó, trước khi sự tình đi vào tuyệt cảnh có thể có một
lối rẽ, mỗi người đều đều có thể chu toàn đường sống...... Ta cũng không thể nói
rõ......”
Trần Tắc Minh cả giận :“Dương huynh càng nói càng thêm mơ hồ .”
Dương Lương từ chối
cho ý kiến, chỉ là cầm chén rượu xoay xoay cười khẽ.
Dương Lương đánh
thủ thế, ý bảo y ngồi xuống, ôn nhu nói:“...... Đệ suy nghĩ nhiều quá.”
Trần Tắc Minh đứng
im bất động, lạnh nhạt nói:“Điện soái là lo lắng ta đối bệ hạ có dị tâm?”
Lời này đại nghịch
bất đạo như thế nhưng Dương Lương nghe lại mặt không đổi sắc, hiển nhiên này
cũng trong dự kiến của hắn:“Nếu quả thật đệ có dị tâm thì có khả năng làm được gì?”
Trần Tắc Minh cả
giận nói:“Huynh !......” Suy nghĩ một chút, chính mình quả thật cũng không có năng
lực này, không khỏi uể oải khó tả.
Dương Lương châm cho
y một chén rượu:“Nếu không có cách nào khác thay đổi cái gì, không bằng uống rượu
trước?”
Trần Tắc Minh bưng
lên chén rượu, cười khổ nói:“Này uống rượu càng buồn bực hơn, Dương huynh kỳ
thật là vì kích thích ta mà đến sao?” Nói uống một hơi cạn sạch, ngồi xuống.
Dương Lương kinh
ngạc nhìn khuôn mặt y dưới đèn, trên mặt có loại thần tình khó thể diễn tả bằng
lời. Trần Tắc Minh cảm giác được nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau làm
Dương Lương chợt cả kinh, lập tức lại cười lên che giấu.
“Coi như sai lầm của
ta, muốn hay không ta kể cho đệ một vài truyền thuyết phố phường giải sầu?” Hắn
chuyển đề tài liền đem phần xấu hổ này xóa đi, không lưu lại chút dấu vết. Hai
người mấy tháng không gặp, giờ phút này lại đã phẩm chất cách xa, Trần Tắc Minh
lại cũng bất giác cảm thấy mới lạ, đàm tiếu nhân gian, Dương Lương vẫn là Dương
Lương của trước kia, ở trước mặt hắn, tựa hồ khoảng cách cùng thời gian đều ngắn lại .
Mấy tháng sau,
tiền phương truyền đến tin tức, Hung Nô cùng Phác Lữ quốc cấu kết, cũng sai sử
Phác Lữ quốc phản bội Thiên triều.
Phác Lữ quốc tuy
rằng không lớn, nhưng vị trí này chính là con đường trọng yếu tới Tây Vực, phản
chiến khiến cho con đường Tây Vực chư quốc đi đến Thiên triều hoàn toàn gián
đoạn, Hung Nô nhân cơ hội chinh phục hơn hai mươi nước Tây Bắc. Hành động này
chẳng những khiến cho cống phẩm đến Thiên triều hàng năm giảm mạnh, càng làm cho
mặt mũi Thiên triều mất hết.
Hoàng đế giận dữ,
mệnh Dương Lương ngay hôm nay xuất binh thảo phạt. Phác Lữ quốc nơi ấy xa xôi,
tất cả mọi người hiểu rõ cuộc chiến này nhất định hao tổn lâu dài, cực hạn vất
vả. Nhưng Thiên Tử phái ra trọng thần, tâm bức thiết muốn thủ thắng có thể thấy được.
Lúc này đây xuất
chinh dị thường khẩn cấp, Dương Lương ngay cả cáo biệt cũng chưa kịp mà đã vội
ly kinh .
Khi Trần Tắc Minh chạy
tới quý phủ của hắn, sớm đã người đi nhà trống, trong viện chỉ còn vài hạ nhân
dọn dẹp. Dương Lương từ sau khi phụ thân chết đi, trong phủ cư nhiên không có
thân nhân khác.
Trần Tắc Minh nghe
tiếng quét rác xoàn xoạt, ngẩng đầu thấy vài chiếc lá vàng xoay quanh theo gió rơi
xuống, đột nhiên giật mình phát giác thì ra giờ phút này đã là đầu thu .
Hoàng đế lại bắt
đầu cách dăm ba ngày triệu y yết kiến, Dương Lương rời đi tựa hồ khiến hắn thêm
phần cô đơn.
Hắn vẫn là như vậy
hỉ nộ vô thường, để người cân nhắc không ra, tìm kiếm các loại phương thức
khiến Trần Tắc Minh cảm giác quẫn bách, cũng coi đây là vui. Trần Tắc Minh chịu
đựng , cũng không phản kháng, nhưng y có thể cảm giác được, phần cảm giác e ngại trước kia khiến y suýt nữa tan vỡ dần dần biến mất, phát hiện này khiến y
vui sướng vạn phần, cũng khiến y có nguồn sức mạnh để có thể tiếp tục duy trì.
Có lẽ là bởi vì y
thấy được phía sau mặt cường đại cũng có một đoạn quá khứ như vậy...... Điều
này nói ra không thể không kể đến công lao Dương Lương.
Ấm ấm mang thai ,
Trần Tắc Minh xa xa nhìn nàng chống bụng tại hoa viên tản bộ hình bóng ngày càng
mập mạp, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.
Hoàng đế ngẫu nhiên
một lần đi ngang qua, cảm thấy được thần tình chăm chú nhìn của y, liền thường
thường gọi hai người vào tán gẫu với nhau.
Ấm ấm với cái bụng lớn gặp Trần Tắc Minh tựa hồ cảm thấy vạn phần xấu hổ, luôn kiên
quyết chối từ, nhưng hoàng đế hạ khẩu ý, ai lại dám cãi lời.
Vì thế, huynh muội
gặp mặt càng thêm nhiều lần hơn.
Trần Tắc Minh dưới
ánh nhìn chăm chú của hoàng đế, không thể không nghìn bài một điệu nói phụ mẫu [cha mẹ] đối Ấm Ấm nhớ mong, Ấm Ấm cúi đầu cũng không đáp lời.
Cuộc gặp gỡ như vậy
không khác chi một hồi dày vò. Mà kiểu dày vò như vậy cứ cách một hai ngày liền lặp
lại một lần.
Trần Tắc Minh nhìn
ra được Ấm Ấm sớm đã không chịu nổi loại phiền lòng này, y nghĩ nếu lại tiếp
tục như thế, Ấm Ấm chỉ sợ thật muốn trở mặt. Nhưng mà hoàng đế cũng không phải
là mình, hắn sẽ không chịu đựng tính tình Ấm Ấm. Nếu thật làm như vậy thì tiền
đồ rạng rỡ của Ấm Ấm trong cung sẽ lập tức bị phá hủy.
Y chỉ có thể ôn
nhu, tận lực dùng từ khí an ủi dựng phụ [phụ nữ mang thai] vốn nên an tâm tĩnh dưỡng này.
Chuyện như vậy
giằng co không đến nửa tháng thì chợt ngưng hẳn .
Bởi vì tiền tuyến
truyền đến tin dữ -- Dương Lương xuất sư chưa tiệp, tử trận sa trường.
Tin tức truyền đến,
hoàng đế ba ngày không vào triều.
Ngày thứ tư, các
đại thần lúc trời chưa sáng liền vẫn như cũ không thể không vào phòng nghỉ phía
sau đợi, chờ không biết có lâm triều hay không.
Giờ phút này lời
đồn đã truyền đi khắp kinh thành, các đại thần cũng đều nghị luận tầng tầng,
nghe nói sau khi tin tử trận của Dương điện soái truyền đến, hoàng đế ba đêm chưa về
tẩm cung, canh giữ ở trước hương án của Dương điện soái, không hề chợp mắt,
không nói một lời, cũng không chịu nhập thiện [ăn
cơm]. Phàm là có người quấy rầy, đều bị hắn đánh đuổi ra ngoài.
Cũng có người nói Dương
điện soái là tình nhân của hoàng đế năm xưa khi còn là thái tử, chuyện cũ này bị
tiên hoàng cố ý áp chế nhưng giờ phút này lại bị đào ra, tuy rằng thực thực giả
giả ai cũng nói không rõ được.
Chính là lúc lời
đồn đãi gây xôn xao thì trống trên ngọ môn thành lâu lại đúng lúc gõ vang .
Hoàng đế muốn lâm
triều.
Hoàng đế ngồi trên
long tọa, gương mặt ngăn cách bởi chuỗi ngọc lưu ly nhìn không rõ, nhưng mơ hồ vẫn
là có thể thấy được thần sắc mỏi mệt. Vừa mở miệng liền trực tiếp tuyên:“Hôm
nay sự vụ khác miễn tấu, chỉ nói về chuyện xuất binh lại thảo phạt Phác Lữ, các
khanh cho rằng người nào có khả năng lãnh binh ?”
Dương Lương đã là
tướng tài khó có được, trong triều tuy rằng còn có không ít tướng quân, nhưng
mà vượt qua được hắn lại ít ỏi không có mấy. Lời này vừa hỏi, chúng thần đều
hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không thể ứng đối.
Hoàng đế nhìn chung
quanh một lượt, thấy không có người tiến lên, cảm thấy thất vọng, lạnh nhạt
nói:“Trên dưới triều ta lại không có nhân tài sao? Nếu là quả thực như thế, mười
ngày sau trẫm ngự giá thân chinh !”
Lời này vừa ra,
chúng thần đều liên thanh ngăn cản, dưới điện lập tức đứng ra vài vị võ tướng, tầng
tầng quỳ thỉnh:“Thần nguyện hướng.”
Hoàng đế đánh giá
hết thảy một lượt rồi ngưng mắt trước một mạt thân ảnh thật lâu. Chúng thần đều
thấy khác thường, hàng loạt quay đầu xem, là một thanh niên tướng lãnh, gương mặt
như quan ngọc, thật là tuấn mỹ.
Hoàng đế nói:“Trần
Tắc Minh, nếu là ngươi thì muốn bao nhiêu nhân mã?”
Tướng lãnh kia cúi
đầu:“Thần nguyện lĩnh tinh kỵ một vạn, chinh phạt Phác Lữ, báo thù cho Dương
điện soái!” Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều thầm nói tiểu tử này quả là ngông
cuồng, Dương Lương hơn mười vạn nhân mã còn chiến bại mà chết, hắn lại chỉ cầm
binh một vạn, muốn nổi bật đến điên rồi đi.
Hoàng đế lạnh lùng
“Hừ” một tiếng:“Một vạn? Ngươi đi chịu chết sao?”
Trần Tắc Minh ngẩng
đầu, nghiêm túc nói:“Binh không ở nhiều, mà quý tại tinh.”
Hoàng đế không vui
phất tay áo:“Các khanh còn có đề nghị gì ?” Thế nhưng làm lơ Trần Tắc Minh đang vẫn
quỳ chỗ cũ.
Mọi người thấy y
tuổi còn trẻ, lại nói khoác mà không biết ngượng, khẩu xuất cuồng ngôn, đều cảm
thấy y là tự làm tự chịu, chịu chút vắng vẻ cũng tốt, cả một nhóm người nhưng
lại không có ai chịu giải vây cho y.
Trần Tắc Minh quỳ
tại trong điện, nhìn quanh một lát, thấy tả hữu nghi luận sôi nổi, lại không
một người để ý tới mình, không khỏi hơi cúi đầu. Nhưng lưng lại vẫn như cũ
thẳng tắp, cũng không sụp xuống nửa phần.
Đợi thái giám tuyên
bố bãi triều, triều thần như thủy triều từ hai bên rút đi, Trần Tắc Minh vẫn tại
chỗ cũ không đứng dậy cũng không nhúc nhích tựa như bàn thạch.
Chỉ sau một lát, trên
điện đã vắng lặng không người.
Có thái giám tới
khuyên y rời đi, y chỉ là lắc đầu. Thái giám kia thấy y kiên trì, chỉ đành phải đi khỏi.
Một mình y nơi đó
tựa như tượng đá, trong phòng to lớn cô đơn chiếc bóng chờ đợi, tiếng hít thở
tràn ngập vành tai, dương quang từ phía sau cửa điện chiếu vào bóng y trước mặt
lay động khi ngắn khi dài. Tro bụi mờ ảo trong dương quang mơ hồ bay múa, cũng
là mảnh sinh động duy nhất trong không gian yên tĩnh này.
Không biết quỳ bao
lâu, nghe phía sau có vài tiếng bước chân khe khẽ, là Hàn công công vội vàng đến
bên cạnh y,“Vạn tuế tuyên ngươi, đứng lên đi.”
Hoàng đế đổi thường
phục, không có ngọc lưu che, tựa vào trên giường sắc mặt hơi xám tro. Thấy Trần
Tắc Minh tiến vào, hắn khẽ nâng tay, cung nữ bên cạnh biết điều lui xuống.
Trần Tắc Minh liếc
thấy cung nhân rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên bất an.
Hoàng đế hướng hắn
ngoắc, Trần Tắc Minh do dự một lát, đi đến trước người hắn quỳ xuống:“Vạn tuế.”
Đối phương sau một
lúc lâu không có động tĩnh, Trần Tắc Minh trong lòng kỳ quái, không khỏi giương
mắt. Thấy tiểu hoàng đế thần sắc hung tợn trừng mình thì kinh hãi cúi đầu. Lại
ngẩng đầu nhìn, hoàng đế phía trên sớm không còn biểu tình, chỉ là vẻ mặt lãnh
đạm dời đi ánh mắt.
“Dương Lương chết,
trận chiến kế tiếp này tự nhiên là hung hiểm vô cùng, ngươi vì sao thỉnh
chiến?”
Tim Trần Tắc Minh đập
mạnh thình thịch, chẳng lẽ là chính mình nhìn lầm. Chần chờ một lát:“Vì nước vì
dân, lẽ ra nên như vậy.”
Hoàng đế không kiên
nhẫn:“Đạo lý lớn không cần giảng, nói thật ra.”
Trần Tắc Minh cúi
đầu ngưng một lát:“...... Dương điện soái cùng thần quan hệ cá nhân sâu đậm, có ân
dạy bảo, hắn......” Nói chưa tròn câu lại nhớ tới mấy tháng hai người còn tại
dưới đèn trò chuyện với nhau thật vui vẻ, không khỏi chạnh lòng. Thầm nghĩ,
cuộc đời ta chỉ có một tri kỷ, như thầy như bạn, vì hắn báo thù cho dù có chết
cũng là nhất thường tâm nguyện. Trong lòng nghĩ như thế, bất tri bất giác trong
miệng cũng đồng dạng nói ra.
Lại nghe hoàng đế
lẩm bẩm nói:“Các ngươi một đám...... Một đám......” Trần Tắc Minh ngẩn ra ngẩng
đầu lên thì thấy hoàng đế thế nhưng nước mắt đầy mặt, vẻ mặt hoảng hốt nhìn
mình, không khỏi chấn động.
Hoàng đế tựa hồ
không biết chính mình khóc, chỉ chăm chú nhìn y : “Ngươi muốn báo thù ?......
Ngươi có tư cách gì vì hắn báo thù?...... Ngươi là thứ gì ! ngươi tính cái gì !
! ngươi là thứ gì chứ ! ! !” Ngữ khí càng nói càng là kịch liệt, cuối cùng lại
mạnh một cước đá lại đây, Trần Tắc Minh hơi nghiêng người đi nhưng vẫn bị đá
vào ngực.
Vốn dĩ với võ công
của y né tránh cũng không khó, nhưng y lại sợ hoàng đế bởi vậy mà càng giận dữ,
chỉ phải vận khí chịu đựng một cước này. Ai ngờ nhìn qua hoàng đế không giỏi võ
công tựa hồ cũng có chút công phu trong người, một cước này cư nhiên lại nặng
như vậy.
Trần Tắc Minh bị
nghẹn một hơi, dường như bị thương, cảm thấy thật kinh ngạc.
Đột nhiên nghe một
tiếng long ngâm, Trần Tắc Minh lại ngẩng đầu, thấy hoàng đế từ trên tường rút
kiếm xuống, không khỏi cả kinh nói:“Hoàng Thượng !”
Lời còn chưa dứt,
hoàng đế đã giơ kiếm đâm tới, y không dám đoạt kiếm, chỉ phải sử dụng thân pháp
trái phải né tránh. Trong chớp mắt, hoàng đế đã bổ mấy kiếm, cung nhân ngoài cửa nghe được động tĩnh, đẩy cửa tiến vào nhìn đến cảnh này, không khỏi kêu lên
sợ hãi.
Trần Tắc Minh thừa
dịp loạn kéo xuống khăn trải bàn, vận kình xoắn lên cuốn lấy lưỡi kiếm, một tay
còn lại vận lực ngón tay búng lên thân kiếm, hoàng đế trong tay kịch chấn,
không khỏi buông tay, kiếm kia “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Một chiêu này Dương
Lương từng dùng qua , khi hai người luận bàn Trần Tắc Minh có lãnh giáo mấy
chiêu, nay sử dụng cũng là giống khuông giống dạng .
Tất cả mọi người
ngây người, không biết như thế nào cho phải.
Hoàng đế trải qua
một phen gây sức ép, thần sắc hoảng hốt lúc nãy cũng đã giảm bớt, nhìn Trần Tắc
Minh kinh ngạc ngẩn người.
Trần Tắc Minh khom
lưng nhặt lên kiếm nâng trên hai tay, đi đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống:“Thần
tội đáng chết vạn lần, làm kinh động bệ hạ.”
Hoàng đế sắc mặt âm
tình bất định, sửng sốt sau một lúc lâu, lấy tay tiếp kiếm. Khi tiếp nhận lại
cố ý sử dụng lực cổ tay đè lên chuôi kiếm, một đường kéo kiếm về.
Trần Tắc Minh cảm
thấy đau xót, nhịn không được cắn răng, khi ngẩng đầu nhìn thì hoàng đế đã mang
thanh kiếm đi. Y nắm chặt bàn tay thả xuống bên cạnh, trong lòng bàn tay ấm áp
trơn ướt, nhất định là đã chảy máu.
Hoàng đế xem thân
kiếm, thấy mặt trên mơ hồ có một đạo vết máu, mắt hơi hơi híp lại, bất động
thanh sắc đem kiếm tra vào vỏ. Lại bảo mọi người lui ra, lạnh nhạt nói:“Khanh
có tâm báo thù, trẫm cảm thấy vui mừng......” Nói xong lại cười quỷ dị, “Nhưng
trẫm có nói qua vĩnh viễn không cần ngươi, quân vô hí ngôn, ngươi muốn trẫm làm
thế nào sửa miệng?”
Trần Tắc Minh ngẩn
ra, không nói nên lời. Hoàng đế nhìn y, cười nói:“Dùng miệng hầu hạ trẫm......
Trẫm cho ngươi cơ hội xuất đầu.” Nói xong chỉ là nhìn y cười.
Trần Tắc Minh sau một
hồi mới kịp phản ứng, kinh sợ trào dâng, khí huyết cuồn cuộn, suýt nữa thì ngất
đi.
Trước đây mặc dù
hai người đã giao hoan nhiều lần, nhưng Trần Tắc Minh chỉ là bị bắt lâm vào, không
hề có vui thích, thống khổ rất nhiều, lúc ấy còn có thể an ủi chính mình đây là
cường quyền bức bách, là bất đắc dĩ. Giờ phút này hoàng đế yêu cầu như vậy, rõ
ràng là muốn Trần Tắc Minh chủ động lấy lòng hắn, muốn y cam tâm tình nguyện
giẫm lên tôn nghiêm chính mình.
Trần Tắc Minh một
phương diện minh bạch hắn là cố ý khó xử chính mình, trong lòng thống hận vô
cùng, về phương diện khác lại biết đây là cơ hội duy nhất của mình, chỉ cần làm
được thì sẽ được tự do, dụ hoặc như vậy đối với y mà nói thật sự khó thể kháng
cự, trong lúc nhất thời trong lòng rối rắm khó có thể lựa chọn, suy nghĩ một lúc,
đầu đã đau như búa bổ, ngực nghẹn không thở nổi, thế nhưng rốt cuộc vẫn không
thể quyết định được.
Hoàng đế nhìn y một
lát, phất áo trở lại chỗ ngồi, tùy tay cầm lấy tấu chương trên bàn lật xem,
thần sắc tự nhiên, giống như không có thân ảnh Trần Tắc Minh trong phòng, lại
cũng giống như lúc nãy hắn chưa từng nói qua câu kia.
Trần Tắc Minh hai
tay nắm thành quyền, hai vai run rẩy không ngừng, trên mặt thần sắc thống khổ.
Phòng trong yên tĩnh vô thanh, chỉ nghe được tiếng thở dốc khó kiềm nén của y.
Đợi đến khi tấu
chương trong tay xem xong tất cả, hoàng đế ngẩng đầu, đạm mạc nói:“Suy nghĩ kĩ
chưa ?”
Trần Tắc Minh ngẩng
đầu, trong mắt có chút mê mang, hoàng đế thấy thế nhíu mày, bước đến trước mặt y
nhìn xuống một lát.
Trần Tắc Minh trong
đầu nặng nề rối rắm, ngược sáng cũng không thấy rõ khuôn mặt hoàng đế, lắc lắc
đầu để lấy lại bình tĩnh rồi mở mắt ra, đưa tay tháo đai lưng hoàng đế. Hai
tay run rẩy như si, thế nhưng sau một lúc lâu cũng không thể cởi bỏ.
Hoàng đế cũng không
động, trên cao nhìn xuống y.
Trần Tắc Minh chỉ
cảm thấy đầu càng ngày càng trầm trọng, không thể không dừng tay, tựa đầu lên cánh
tay nghỉ ngơi một lát. Khóe mắt nóng ướt do nước mắt rơi xuống, một lát liền
thấm nhập vào trong áo.
Hoàng đế ngồi xuống,
lấy tay nâng lên cằm y, nhìn chăm chú.
Trần Tắc Minh gắt
gao nhắm mắt, tư thế này giống như đùa giỡn con gái nhà lành vốn nên khiến y
cảm thấy vô cùng khuất nhục, tuy nhiên giờ phút này căn bản không coi là gì. Mặc
dù vậy, y vẫn không muốn có người nhìn thấy nước mắt của mình, đây là y muốn
bảo trì tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
Hai người hô hấp
quanh quẩn gần trong gang tấc, cả hai đều có thể cảm giác được độ ấm trên người
đối phương, nếu giờ phút này có ngoại nhân xâm nhập sẽ thấy được trường hợp này dị thường kiều
diễm triền miên.
Hoàng đế ngoài dự đoán
mọi người thì thào:“Ngươi khóc?...... Ngươi không phải hắn......” Nói rồi đột
nhiên buông tay, đứng dậy đi trở về cạnh tháp, cúi đầu trầm tư một lát mới xoay
người nói,“Trần Tắc Minh...... Trẫm cho ngươi một vạn tinh binh !”
Chuyện xảy ra bất
thình lình khiến Trần Tắc Minh ngây ngẩn cả người, đau khổ liền như vậy kết
thúc?
Y giật mình ngưng
mắt, thật sự không dám vỗ tay mừng cho vận may của mình.
Hoàng đế ra lệnh :“Đi
xuống, đi chuẩn bị cho lần đầu tiên xuất chinh của ngươi!”
Trần Tắc Minh kinh
ngạc đứng dậy, hoàng đế bắt đầu tiếp tục lật xem tấu chương, hiển nhiên đã
không chuẩn bị lại chú ý tới y.
Y đứng ngây một
lát, mới có cảm giác chân thật.
Ta thành công ? Y tự
hỏi, vui sướng lúc này mới từng chút một dâng lên.
Y cúi đầu từng bước
lui đi ra ngoài, đến trước cửa xoay người, đang muốn bước ra cửa, hoàng đế ở phía sau nói:“Ngươi không có cơ hội lần thứ hai...... Hãy quý trọng cho tốt lòng nhân từ của
trẫm.”
Ta đã trở lại, cmt ủng hộ nàng đây.
Trả lờiXóaỞ chương này ta đau lòng quá đi, anh Lương sao lại chết sớm như vậy chứ * khóc*
Tắc Minh sắp được thoát rồi, ha ha ha ha, anh được ra chiến trường rồi.
Mà sao Tiêu Định lại để anh Lương đi đánh giặc nguy hiểm như vậy chứ, oa oa, anh chết ta đau lòng biết bao. * Khấn* Mong anh trên đường xuống suối vàng thượng lộ bình an.
Cảm ơn đã ủng hộ nhé !!! Hôn *chụt chụt* !!!!!
Xóatui thích truyện này cực luôn, bị ám bởi cái kịch truyền thanh tóm tắt luôn. Tắc Minh yêu thế không biết.
XóaTa cũng mê Tắc Minh lắm ! Ẩn nhẫn mà không yếu hèn. Sau này ảnh phản công mấy bàn đẹp lắm luôn !!!
Xóaoa, thích ghê, tui thích nhất là lúc ảnh bảo: " Ta với bệ hạ, quân thần một hồi. Uống xong ly này, cuối cùng cũng có thể kết thúc."
XóaTui yêu chết mất.
Nhưng vẫn tiếc vì anh Lương lại chết.
Thiệt tui tiếc anh Lương muốn khóc luôn 😢 Thương mối tình của ảnh với Tiêu Định quá à 😢😢😢
Trả lờiXóa