Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
--------
Ngay từ đầu, hoàn toàn không có dấu hiệu.
"... Mệnh Trần Tắc Minh làm thị vệ thân quân mã quân Đô
Ngu Hầu, quan ngũ phẩm, ngay hôm nay lên nhậm chức, khâm thử!"
Trần gia già trẻ hơn hai mươi người thở cũng không dám thở
mạnh, cung kính khúm núm. Lão thái giám tuyên chỉ vòng qua hương án, hai tay
nâng lên hoàng rèn ngọc trục [chiếu chỉ] , cười dài nói : "Lão đại nhân, xin hãy cất
kỹ."
Trần Đổ đã từng làm quan nhị phẩm, mặc dù là sớm vì bệnh cáo
lão, lão thái giám vẫn còn gọi ông một tiếng đại nhân. Sau nhiều năm ốm đau, lão
nhân nguyên bản sớm đã không còn gặp khách, nhưng mà hôm nay Thánh Thượng tự
tay hạ chỉ ngự phong, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nào dám không đích thân nghênh
đón.
Hàn công công đem tất cả chuyện này xem ở trong mắt, cũng bất
động thanh sắc cười quái dị nói : "Không cần , hoàng thượng vẫn chờ ta hồi
chỉ, kêu Trần công tử tức khắc theo ta đi, Thánh Thượng thúc giục gấp lắm, sớm khắc
nào thì hay khắc nấy ."
Trần Đổ trong lòng kỳ quái, trong triều đồn đãi Hàn công công
này trước nay nổi danh tham tài, hôm nay lại có thể ngay cả chỗ tốt tới tay cũng
không cần. Nghĩ như vậy, không lý do có chút thấp thỏm, thử nói : "Công
công không bằng đi trước, khuyển tử đợi thu thập hành lý xong lại..."
Hàn công công cau mày nói: "Lão đại nhân lớn tuổi sợ là nghe
không rõ. Chúng ta nói qua, là ý chỉ Thánh Thượng, ai dám kéo dài."
Trần Đổ nhìn lại, ấu tử Trần Tắc Minh đang quỳ gối phía sau,
trên mặt một mảnh mờ mịt.
Trần Đổ con nối dõi rất ít, hai đứa trước đều là nữ nhân, tới
xấp xỉ năm mươi, mới được một đứa con trai, yêu như trân bảo. Đứa nhỏ này mày
kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính, thần khí không lời nào tả hết, từ nhỏ lại
yêu vũ đao lộng thương, thích nghe chuyện xưa chinh chiến sa trường da ngựa bọc
thây, mười mấy năm đã qua, dần dần trưởng thành, anh tuấn uy vũ, đánh tiểu tiện
lập chí muốn rong ruổi chiến trường, một đời trên lưng ngựa, rành rành bộ dáng
như trong thư sách miêu tả một bức bạch bào tiểu tướng . Năm trước võ khoa đứa
nhỏ này được chút công danh, càng thêm hăng hái, không ngờ sau đó cùng với vài
vị quan lại hợp nhau mỗi ngày ra khỏi thành cưỡi ngựa bắn cung, vô cùng thích
ý. Ai có thể dự đoán được hiện giờ vui như lên trời, thực phong quan hàm, cái
này là muốn lên nhậm nhập sĩ.
Tuy rằng nói thị vệ thân quân quân doanh cách phủ đệ cũng
không xa, nhưng vừa nghĩ tới ấu tử chưa hiểu sự đời, một mình ứng đối mạch nước
ngầm mãnh liệt của quan trường kia, khó tránh sẽ có chút suy sụp ủy khuất, Trần
Đổ thật sự là không khỏi lo lắng nói không nên lời, cố tình chuyện này cũng là
làm cha mẹ ngăn cản không được.
Trần Đổ ngưng mắt nhìn mặt nhi tử một lát, trong lòng thầm
than một hơi, xoay người đối Hàn công công nói : "Một khi đã như vậy,
thỉnh công công chờ một lát, chờ đợi khuyển tử thu thập chút y phục bên người lập
tức theo công công tiến cung diện thánh." Nói đến đây thì Trần phu nhân
bưng ngân lượng đi ra, Trần Đổ tiếp nhận khay bạc, cúi đầu bưng lên, "Chỉ là
lễ mọn, xin công công vui lòng nhận cho."
Hàn công công sắc mặt hơi giãn ra, tay điệu đàng [làm kiểu Liên
Hoa Chỉ] khẽ mân mê đôi nén bạc, cười nói: "Lão đại nhân làm gì khách
khí như thế, bất quá là làm chân chạy việc cho hoàng thượng, làm sao dám thu nhiều
bạc như vậy."
Trần Đổ cười nói: "Thị vệ thân quân cùng trong cung
thường có lui tới, khuyển tử ngu dốt, ngày sau ở trong quân cũng nhờ công công
tốn nhiều tâm tư ."
Hàn công công nói : "Đâu có đâu có." Suy nghĩ một
lát, phất tay nói, "Đi thôi, công tử cùng phu nhân lão đại nhân còn nhiều
lời tri kỷ dặn dò, sau này về nhà nào phải dễ dàng như vậy ."
Trần Đổ đột nhiên bừng tỉnh, thấp giọng nói: "Đúng rồi,
công công, hạ quan còn có một chuyện không rõ."
Hàn công công khẽ chạm vào ngân lượng nói : "Đại nhân cứ
nói đừng ngại."
Trần Đổ sắc mặt hơi hơi ngưng trọng: "Khuyển tử mặc dù
có chút công danh trong người, nhưng rốt cuộc chưa từng nhậm chức quan, lần này
Thánh Thượng như thế nào đột nhiên... Ủy thác trọng trách?"
Hàn công công cười nói: "Này lại muốn hỏi công tử nhà ông,
mấy ngày trước đây có từng đến thành nam Lê Hoa Pha đi săn?"
Trần Đổ xoay người, trầm giọng nói: "Tắc Minh, hồi công
công ."
Trần Tắc Minh tiến lên hai bước, cúi đầu đáp: "Quả thật
đi qua." Y tuy rằng từ nhỏ được sủng ái , cũng cấp bậc lễ nghĩa chu đáo,
ổn trọng nội liễm, vừa nhìn đó là kết quả do Trần Đổ nghiêm gia quản giáo.
Hàn công công vỗ tay cười nói: "Đúng vậy, ngày đó hoàng
thượng cải trang vi hành, vừa vặn thấy lệnh công tử. Trần công tử khi đứng giữa
mọi người thật là hạc trong bầy gà, chẳng những cưỡi ngựa nhất lưu, chiêu kia
thiện xạ, càng làm cho vạn tuế sau khi hồi cung còn tấm tắc khen nửa ngày. Nói
nhân tài như thế làm sao không cần được. Không chần chờ, hôm nay liền hạ chiếu
đến đây."
Trần Đổ lúc này mới giải được nghi hoặc, thở phào một hơi ,
hướng nhi tử nhẹ nhàng cười một cái.
Trần Tắc Minh trong cuộc thi võ tiến sĩ thì từng xa xa quỳ
gối dưới điện gặp qua tiểu hoàng đế.
Thiếu niên thiên tử niên kỷ cũng tương đương Trần Tắc Minh, nhưng
khi cao cao tại thượng nhìn xuống đã mơ hồ để lộ ra khí thế bất nộ tự uy [không
giận mà uy nghiêm], có lẽ như vậy gọi là thiên uy.
Trong cung yên tĩnh.
Hàn công công ngừng cước bộ, Trần Tắc Minh cũng dừng lại. Hàn
công công quay đầu lại, dặn: "Khi nào gọi tên ngươi thì tiến vào." Trần
Tắc Minh thấy hắn thần sắc trịnh trọng, không khỏi liễm tâm thần, gật gật đầu.
Hàn công công vào cửa, Trần Tắc Minh đợi ở dưới bậc, sau một
lúc lâu không thấy trong điện có gì động tĩnh, đang âm thầm nghi hoặc, đột nhiên
nghe: "Tuyên Trần Tắc Minh yết kiến ——" thanh âm kia như lưỡi dao sắc
bén giống như đột nhiên đâm phá một góc trên vòm thiên không yên lặng, làm cho
người ta không khỏi cả kinh.
Trần Tắc Minh nhanh chóng đi tới, bước qua cánh cửa cao cao, lại
phất vạt y bào quỳ xuống, hô vạn tuế ba lần.
Trên đỉnh đầu không có phản ứng, Trần Tắc Minh chỉ phải tiếp
tục bất động quỳ đó, y có thể cảm giác ánh mắt đến từ ngai vàng nhìn mình chằm
chằm đánh giá sau một lúc lâu, người trên long ỷ [ghế rồng] lại thủy chung
không có mở miệng.
Trên điện yên tĩnh đến nỗi tiếng châm rơi cũng có thể nghe
được. Trần Tắc Minh khẽ quét ánh mắt, mỗi hai bên cách hơn trượng liền nhìn
thấy một đôi giày, hiển nhiên là đứng đông đảo thị vệ, nhưng tất cả mọi người đều
vô thanh vô tức. Bầu không khí ngưng trọng giống như đặt mình ở trong tông
miếu.
Sau một lát, thiên tử rốt cục nói : "Tốt." Không
thấy phập phồng, nghe không ra hỉ nộ, chỉ nghe ra ngữ khí cao cao tại thượng.
Trần Tắc Minh ngẩn ngơ bất động, thầm nghĩ tốt cái gì.
Cho đến khi Hàn công công giật y một phen, quay đầu vừa nhìn,
Hàn công công hướng y đưa mắt ra hiệu, thấp giọng nói: "Ngây ngốc làm gì,
đi a." Mới giật mình, thì ra là xong rồi .
Ra đến cửa điện, mới thấy trên người dính dấp, Trần Tắc Minh
đưa tay hướng phía sau cổ vừa sờ, chẳng biết lúc nào đã ra một thân mồ hôi.
Trần Tắc Minh vận khí thật sự tốt, tốt đến thường nhân khó so
bì. Bất quá là Thánh Thượng kinh hồng thoáng nhìn, hắn liền hóa thành mây xanh, chiếm được Đô Ngu Hầu vị trí này vô
số quân nhân có muốn cũng không được.
Nhưng trong lòng y cứ trăn trở, cũng như phòng ốc không xây nền,
hồng thủy một trận đánh vào sẽ sụp ngay, chính mình chưa từng có công tích,
cũng không thành quả chiến đấu, có tài đức gì tại trên vị trí này an ổn duy
trì đây.
Nghĩ như vậy không chỉ một mình y, sau khi nhập quân doanh ,
đồng liêu lãnh đạm, thuộc hạ lười nhác, quan trên khinh thị, tỏ rõ tất cả mọi
người đều nghĩ tới vấn đề này, nhưng do hoàng đế kim khẩu ngự phong, không
người dám nói rõ mà thôi. Tuy vậy, bọn hắn có thể lựa chọn bỏ qua y, hoàng
triều đại luật không có quy định tất cả mọi người đều phải coi trọng một ngũ
phẩm Đô Ngu Hầu.
Do đó Trần Tắc Minh ngồi tại chức quan ngũ phẩm cũng không
thoải mái, các đồng liêu lãnh đạm cùng gạt bỏ, đều chỉ bởi vì y cùng bọn hắn
bất đồng.
Thân thế của y, hành vi của y, chí hướng của y đều không được
quân nhân kinh qua sa trường hăng say chiến đấu chấp nhận. Trong quân doanh chỉ
dùng thực lực nói chuyện. Thực lực này có thể là chiến tích, có thể là quan hệ,
nhưng những thứ này Trần Tắc Minh đều không có.
Vì thế cuộc sống liền có hương vị như đứng đống lửa, như ngồi
đống than.
Trần Tắc Minh im lặng không nói.
Y đang chờ đợi, chờ đợi có một ngày có thể giống như giấc
mộng thuở thiếu thời, ra chiến trường, lập chiến công, khu cường địch, bỗng
nhiên nổi tiếng trở thành anh hùng trong lòng mọi người. Y luôn luôn tôi luyện
chính mình để có một ngày như thế.
Y khát vọng có thể một mình tái kiến hoàng đế một lần, tuy
rằng cho tới bây giờ y vẫn chưa thấy rõ ràng bộ dáng của đối phương, nhưng ơn
tri ngộ khiến y đối với người kia có cảm giác thân cận lạ kì. Có lẽ vạn tuế còn
có thể cho mình một cơ hội. Y nghĩ như vậy.
Nhưng từ đó đến nay đã mấy tháng, hoàng đế lại giống như đã
quên sự tồn tại của một người do chính
mình tận tay đề bạt .
Trần Tắc Minh mỗi mười hai ngày có sáu ngày lãnh binh túc vệ ở
trong cung, nhưng y nhậm chức quan ngoại ban, thủ hộ tiền môn [cửa trước], cách nơi hoàng
đế vào triều hoặc là nghỉ ngơi đều rất xa.
Một ngày nọ, vào ngày y hưu mộc nhưng còn ở lại trong quân
chưa hồi phủ.
Chợt nghe binh sĩ ầm ầm báo lại, nói là ở trên đường có huynh
đệ cùng người Điện Tiền Tư đánh nhau, còn có hai gã binh sĩ bị người ta bắt
được, nhất định muốn thị vệ thân quân có chức tước đến lĩnh người. Gặp rắc rối
binh lính không dám báo lên trên, nghĩ đến Trần Tắc Minh mới vừa vào doanh, căn
cơ chưa vững, ngày thường tựa hồ là thái độ làm người rất hòa khí, liền tìm
tới cửa để xin cầu trợ.
Trần Tắc Minh chạy tới chỗ ẩu đả, xa xa thấy một người bộ
dáng võ quan đang ngồi ở cửa sổ lầu hai, bưng chén dựa vào lan can đi xuống
xem, hai người đều là cách thật xa liền chứng kiến đối phương, chẳng biết tại
sao lại chăm chú quan sát lẫn nhau một lát.
Mơ hồ nghe trong tửu lâu truyền tiếng cười ầm ĩ, binh sĩ chỉ
vào người kia nói: "Đại nhân, chính là bọn họ, vô duyên vô cớ mang người đến
phiền toái chúng ta."
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, người nọ mỉm cười, hướng y hơi nâng
chén.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, ngũ quan không tính là phi thường
xuất sắc, mi mục như phảng phất nét phóng khoáng.
Trần Tắc Minh hơi trầm ngâm, bước lên lầu, dưới lầu kia quả
nhiên bị phá nát, bàn ghế chén đũa văng đầy đất, khách trong điếm đã sớm chạy
sạch.
"Người tới là ai?" Mới vừa lên lâu liền có binh
lính truy hỏi.
"Thị vệ thân quân mã quân Đô Ngu Hầu." Trần Tắc
Minh trầm giọng nói, nói xong lạnh lùng nhìn quét một vòng.
Người tới lại có quan hàm không nhỏ, những binh sĩ kia đều có
chút giật mình, đưa mắt nhìn nhau chỉ chốc lát, bị Trần Tắc Minh khí thế áp
bách, chậm rãi thối lui.
Người nọ ở phía sau binh lính cũng không đứng dậy, nghe nói
như thế lại cũng có thể không chút phản ứng, trái lại uống một ly.
Hai gã cấp dưới bị trói ở trên cột, thấy Trần Tắc Minh tiến
đến vừa cao hứng lại vừa bất an. Trần Tắc Minh quét mắt nhìn bọn hắn một cái,
cũng không mở miệng, đảo mắt nhìn vị võ quan trẻ tuổi nọ: "Thuộc hạ đánh
nhau, ngươi thân là đầu lĩnh, không chút nào ngăn cấm trái lại trợ ác, tội thêm
một bậc, còn không mau xưng tên ra."
Vị võ quan tựa hồ hơi kinh sợ, gượng cười nói: "Thị vệ
thân quân Đô Ngu Hầu hiện giờ kiêm chưởng Điện Tiền Tư sao?"
Vị võ quan trẻ tuổi không cho là đúng cười, đứng dậy phất tay
nói: "Đi." Những binh sĩ kia liếc Trần Tắc Minh, đều nhịn không được
cười rộ lên, ùa lên đuổi kịp nam tử kia.
Hai người nghiêng thân mà qua, Trần Tắc Minh đột nhiên lui
lại chặn trước người hắn cản đường, vị võ quan trẻ tuổi tiếng cười ngưng bặt.
Hai người đối diện một lát, vị võ quan kia khóe miệng khẽ
nhếch: "Ngươi muốn thế nào?"
Trần Tắc Minh nói : "Quân pháp thông quản tam nha! Tính
danh!" Lời còn chưa dứt, thiếu niên võ quan đột nhiên phi thân lên, vung
chân đá tới mặt y.
Một chiêu này vừa nhanh vừa độc, chân kia nháy mắt đã đến
trước mặt y, mọi người không khỏi kinh hô.
Trần Tắc Minh thấp người lách qua, lại có thể hiểm hiểm né thoát
chiêu đó, chợt đưa tay, bắt lấy mắt cá chân đối phương, liền muốn kéo hắn xuống.
Thiếu niên võ quan cả kinh, nhưng cũng là biến chiêu cực nhanh, hai tay mới vừa
đánh, chân còn lại đã hướng chỗ cổ tay y đá tới, Trần Tắc Minh không thể
không thu tay về.
Võ quan kia ngẩng đầu lên, trong mắt tỏa sáng nhìn Trần Tắc
Minh, Trần Tắc Minh thu tay về, hai người trong giây lát kì phùng địch thủ, đều
có chút kinh ngạc.
Im lặng chốc lát, võ quan lại tươi cười, xoay người liền đi, Trần
Tắc Minh ngẩn ra, chẳng hiểu ra sao.
Những binh sĩ kia sôi nổi kêu to: "Dương đại nhân, Dương
đại nhân..."
Võ quan kia khoát tay nói: "Không quản các ngươi, đều tự
lo đi." Dứt lời quả nhiên nghênh ngang rời đi.
Những binh lính kia thấy thế không ổn, chỉ có thể bùm bùm đều
quỳ xuống, cầu xin tha thứ nói : "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng
a..." Cũng có người sớm đem hai người kia cởi trói thả xuống, nói :
"Kỳ thật cũng chỉ trói lại một lát, không đánh cũng không giết, không đáng hưng sư động chúng..."
Hai người bị trói kia cũng quỳ xuống cầu tình, trong quân sớm
có mệnh lệnh, người lén đánh nhau, trượng bảy mươi, trên cơ bản sau khi chịu
qua rồi thân thể không tốt liền đi đời nhà ma . Thật muốn tích cực, thị vệ thân
quân mọi người cũng chạy không thoát.
Trần Tắc Minh cũng hiểu được hình phạt này quá nặng, thấy đối
phương lập tức yếu thế, dở khóc dở cười, chỉ đành phải phất tay: "Lần sau
không được lấy lý do này nữa."
Những binh sĩ kia sôi nổi tạ ơn, Trần Tắc Minh nói :
"Đúng rồi, người khi nãy là ai ?"
Một gã quân sĩ nói : "Hắn là Chỉ Huy Sứ chúng ta, gọi là
Dương Lương."
Trần Tắc Minh vốn là thấy hắn võ công bất phàm, có chút kinh
ngạc, sau thấy hắn bỏ lại mọi người mà đi, liền có ý xem thường nói : "Đầu
lĩnh như vậy cũng là hiếm thấy."
Quân sĩ kia nghe lời này, nhìn y không khỏi hơi lộ ra ngạc
nhiên.
Sau mấy ngày, đang lúc ca trực, chợt có người đến tuyên, nói
hoàng thượng cho đòi Trần Tắc Minh tức khắc đến ngự thư phòng yết kiến. Trần
Tắc Minh khó nén kinh hỉ, đi theo.
Tới ngự thư phòng, nghe có người ở trong phòng nói : "Hãy
xem người này như thế nào?" Thanh âm này nhưng có chút quen tai. Trần Tắc
Minh không dám nghĩ nhiều, đi vào quỳ xuống hô vạn tuế ba lần.
Hoàng đế nói: "Ái khanh, ngươi lại đến xem trương
cung này." Nói xong có người nâng một chiếc cung màu đen khảm sừng đến
trước mặt y, một đôi tay thon dài gầy yếu, Trần Tắc Minh tạ ơn ngẩng đầu,
theo tay kia nhìn qua, không khỏi giật mình.
Trước mắt xem ra nụ cười trên mặt như trước lười nhác, mang
chút đùa cợt nhìn y, trước mặt lại là người hai ngày trước đã giao thủ Dương
Lương.
Thấy Trần Tắc Minh thật lâu bất động, hoàng đế không kiên
nhẫn nói : "Ái khanh, làm sao vậy?"
Trần Tắc Minh mới bừng tỉnh, cung kính hai tay đón cung. Cung
này vào tay lạnh như băng trầm trọng, Trần Tắc Minh nhìn kỹ xem, đang định mở
miệng, chợt nghe hoàng đế ở sau bàn cười nói: "Dương Lương, nghe nói mấy
ngày trước đây ngươi trên đường lại đánh một trận."
Trần Tắc Minh ngẩn ra, bất giác căng thẳng.
Dương Lương xoay người nói : "Bệ hạ quả nhiên tai mắt
đông đảo, tin tức linh thông... Vi thần biết tội ." Ngữ khí của hắn không
đủ nghiêm cẩn, khác xa vẻ cung kính của Trần Tắc Minh. Hoàng đế thoạt nhìn lại
cũng không để ý, thời điểm đối mặt với hắn, hoàng đế giống thay đổi thành một người
khác, không hề cao cao tại thượng như trước.
Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, giờ mới hiểu
được ánh mắt của quân sĩ lúc ấy nhìn mình vì sao cổ quái. Dương Lương này phẩm
chất tuy rằng không cao, lại hiển nhiên là sủng thần của hoàng thượng, do vậy
ngày ấy mới không đem mình để vào mắt, mình ở trong quan trường vốn mỗi bước
mỗi khó, lại trong lúc vô ý lại gặp phải cường địch.
Hoàng đế mỉm cười, nhìn nhìn Trần Tắc Minh, nói : "Trần
ái khanh, ngươi xem cung này như thế nào?"
Lúc sau mình là như thế nào trả lời, Trần Khắc Minh cũng
không rõ ràng, nhưng ít nhất y nhìn ra hoàng đế cùng Dương Lương giữa hai người
quan hệ thân mật, y không hiểu nguyên nhân hoàng đế triệu kiến mình, chẳng lẽ
chỉ vì giám định và thưởng thức trương cung này sao?
Lúc gần đi, hoàng đế vô ý thở dài: "Ta thật sự không
nghĩ tới Trần gia công tử là tính cách như vậy..." Trần Tắc Minh không
biết khen chê, chỉ có thể im lặng không nói, Dương Lương hướng hắn quỷ bí cười
cười.
Rời đi ngự thư phòng, Dương Lương hướng hắn chắp tay:
"Trần đại nhân, tại hạ muốn thỉnh giáo một vấn đề."
Trần Tắc Minh mím môi, như như tiêu thương thẳng tắp đứng,
lạnh lùng nhìn Dương Lương một lúc lâu, rốt cục mở miệng từng chữ nói :
"Quân, pháp, thông quản tam nha."
Dương Lương lộ ra kinh ngạc biểu tình, nhìn y một lát, lại
cười rộ lên: "Thật là một bộ tính bướng bỉnh."
Sau đó, Trần Tắc Minh hiểu được vận làm quan của mình đại
khái là chấm dứt, câu nói kia của vạn tuế tựa hồ để lộ ra thất vọng. Vì cái gì thất
vọng Trần Tắc Minh cũng không biết, y biết là đối với người cơ hồ không nhân mạch
như mình mà nói, phần này thất vọng có lẽ là trí mạng.
Mình làm cũng không sai, chính là chuyện đó không thích hợp với chốn này.
Y từng bước phân tích chuyện tình, cũng hồi hộp chờ đợi, chờ đợi có một ngày điều lệnh được ban ra.
Đêm hôm đó, vừa khéo lúc y đang trực, thuộc hạ cấp báo hoàng
đế phẫn nộ, khẩn cấp tuyên võ quan trực ban yết kiến.
Y thấp thỏm bất an chạy qua. Đã thấy hoàng đế đứng dưới Huyền
Hoa môn , một thân cẩm bào, giữa đông nghìn nghịt người quỳ trên đất mải miết
cúi lạy, hắn một người độc lập như hạc trong bầy gà, lạnh lùng nhìn y vội vàng
chạy đến.
"Thần Trần Tắc Minh khấu kiến vạn tuế." Y quì một
gối, kính cẩn thuần phục cúi đầu.
"Ngươi mang binh như thế nào !" Lời nói băng lãnh
ngay mặt, "Trẫm ngẫu nhiên đến tra, cư nhiên Huyền Hoa môn không người!
!"
Trần Tắc Minh nghiêng đầu, bên cạnh binh sĩ thấp giọng nói:
"Vâng, mới vừa có người báo ngoài tường có bóng người, nghi là có người
xông vào cung, các huynh đệ đều đuổi theo , nhất thời không lưu người lại."
Trần Tắc Minh còn chưa kịp trả lời, hoàng đế thoáng nghe được, cười lạnh nói:
"Có người xông vào cung, ngươi là quan trực ban lại không biết?"
Trần Tắc Minh sâu trong lòng biết hôm nay kiếp nạn khó qua,
hôm nay việc này nói lớn, là thất trách, hướng nhỏ nói, kỳ thật cũng bất quá bố
trí không thoả đáng. Nhưng hoàng đế đang phẫn nộ, chính mình biện giải cũng
chưa chắc sẽ nghe, chỉ phải nói : "Vâng, thần nhất thời lơ là, thỉnh vạn
tuế giáng tội."
Hoàng đế nhìn chung quanh một vòng, cả giận nói: "Gấp
cái gì, ngươi đương nhiên là có tội! Trong cung phòng thủ yếu ớt như thế, ta vẫn
không biết, thị vệ thân quân hàng năm quân lương mấy chục vạn lượng bạc, lại
toàn bộ dưỡng ra thùng cơm! [vô dụng, chỉ biết ăn không biết làm] Hôm nay
những binh sĩ đang trực ngay cả ngươi cùng nhau mỗi người chịu phạt mười roi, rồi
giao Hình bộ xử lý. Từ hôm nay, kẻ nào bỏ rơi nhiệm vụ, đều nghiêm gia truy
cứu."
Trần Tắc Minh sâu trong
lòng chấn động, thấy hoàng đế xoay người liền muốn khởi giá hồi cung, mấy tháng
qua những bức bối kia đột nhiên từ trong lồng ngực dâng lên, không chịu nổi lớn
tiếng nói: "Vạn tuế!"
Hoàng đế dừng bước, Trần Tắc Minh ngẩng đầu: "Việc này
vốn là thần một người phụ trách, tự nhiên một mình thần gánh vác, thỉnh bệ hạ bỏ qua
cho các thân binh thủ vệ ." Tất cả mọi người có chút giật mình nhìn y.
Hoàng đế trầm mặc thật lâu , rồi bỗng nhiên nói: "...
Ngươi một mình gánh vác?" Hắn thanh âm run rẩy, tựa hồ cực kỳ kích động.
Trần Tắc Minh dập đầu nói : "Vâng."
Hoàng đế gật đầu: "Tốt, tốt, thực cùng năm đó giống nhau
như đúc." Dứt lời vươn tay, bên cạnh sớm có thái giám biết ý đưa qua mã
tiên [roi
ngựa], hoàng đế cầm roi trên tay, chậm rãi xoay người, chỉ Trần Tắc Minh
từng chữ nói, "Bỏ đi khôi giáp."
Trần Tắc Minh giật mình, chẳng lẽ liền ở chỗ này dụng hình?
Cùng quân pháp không hợp a!
Hoàng đế mặt không chút thay đổi nhìn y, trong mắt có cổ tức
giận kì lạ. Trần Tắc Minh yên lặng chốc
lát, nâng tay tháo mũ giáp xuống.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, nhìn thấy y bỏ đi khôi
giáp, khôi giáp bằng sắt lúc rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, nhưng
cũng không phá vỡ được mảnh trầm mặc này.
yes
Trả lờiXóaăn lại từ đầu nào~
ừ, mình được cái ưu điểm thấy của ngon sẽ ăn hoài ý ⌒.⌒ tựa tự kiểu chó con gặm xương k chán ý mà *♡*
Tớ thích lảm nhảm ý mà ~ cứ kệ đi là được :))