ÁM DẠ MA QUÂN
Chương 13
Edit : Yêu Nhền Nhện
----------------------------
Đường đi ánh sáng lãng đãng không một bóng dáng
hạ nhân, Trương Cư đến cửa liền dừng bước không đi tiếp, chính là ý bảo một
mình y đi vào. Hoán Nguyệt đứng ở nội đường nghi hoặc nhìn quanh. . . . . . Dạ
Yểm đâu? Đột nhiên một trận cuồng phong thổi qua, cuồn cuộn thổi tung màn trướng
hoa lệ trong nội đường mang theo từng trận rét buốt.
"Dạ quốc sư . . . . . . Ngươi ở đâu. . . .
. ." Hoán Nguyệt đạm nhiên nói, "Tìm ta đến có chuyện gì. . . .
."
"Bổn vương ở trong này. . . . . ." Dạ
Yểm xuất hiện ở cửa, trong tay nâng chén ngọc được chạm trổ tinh xảo, xuyên thấu
qua màu bạch ngọc, có thể nhìn thấy mờ mờ chất lỏng đỏ tươi trong chén . . . .
. . Dạ Yểm chậm rãi tiêu sái bước đến bên người Hoán Nguyệt, ngửa đầu uống cạn
chất lỏng trong chén, mỉm cười lẳng lặng nhìn y. . . . . ." Nguyệt, nghỉ
ngơi mấy ngày, đã khỏe hơn chưa? . . . . . ." Hoán Nguyệt nhìn hắn mỉm cười
ôn nhu, cảm thấy không quá đúng, trong đôi mắt đen thăm thẳm kia chỉ có sát khí
âm trầm rét lạnh, không hề thấy chút ý cười. . . . . .
"Ân. . . . . , cám ơn Dạ quốc sư quan tâm.
. . . . ."
Dạ Yểm vươn tay muốn vuốt ve gương mặt tinh tế
của y, lại bị Hoán Nguyệt gạt ra, kỳ tích là hắn thế nhưng không phát hỏa, chỉ
là hơi mỉm cười, liền rút tay về. . . . . .
"Nguyệt . . . . . . Máu của vị thái tử điện
hạ kia tựa hồ cũng rất mỹ vị. . . . ." Dạ Yểm băng lãnh nói, vẻ mặt bình
thản giống đang đàm luận thời tiết. . . . . .
"Dạ . . . . . . Ngươi. . . . . ."
Hoán Nguyệt kinh hoảng quay mặt lại.
"Tốt nhất là ngươi nên gọi ta Dạ quốc sư
đi. . . . ." Dạ Yểm dáng vẻ hài lòng nhìn vẻ thất kinh của Hoán Nguyệt, nhưng lửa
giận trong lòng ngược lại càng thiêu đốt . . . . .
"Dạ quốc sư, Thành Tổ bệ hạ sẽ không đồng
ý. . . . . ."
"Lão thất phu kia, ta không cần tốn nhiều
sức là có thể phá hủy quốc gia này. . . . . ." Dạ Yểm cố ý kề sát bên tai
Hoán Nguyệt lạnh lùng nói xong lại đổi giọng thì thầm, "Hay là, ngươi
không muốn? . . . . . . Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta có thể suy xét
lại. . . . . ." Hơi thở nóng rực làm cho Hoán Nguyệt không khỏi hơi run rẩy.
. . . . .
"Ta đáp ứng. . . . . ." Hoán Nguyệt
không cần nghĩ ngợi lập tức nhận lời Dạ Yểm, vô luận như thế nào, cũng không thể
bởi vì bản thân mình mà hại đến người khác . . . . . .
" Hoán Nguyệt đại nhân đối với thái tử điện
hạ thật là tình thâm nghĩa trọng, bổn quốc sư có phải làm ác nhân hay không . .
. . . ." Dạ Yểm cười lạnh xoay người.
"Điều kiện của ngươi. . . . . . Là
gì?"
"Ta muốn ngươi thề, từ nay về sau, ngươi
vĩnh viễn thuộc về ta. . . . . ."
Hoán Nguyệt ngây ra một lúc, "Ta thề. . .
. . ."
"Tốt. . . . ." Tay Dạ Yểm chậm rãi nâng
lên cổ của y, sau khi từ trong bàn tay lóe lên một quầng sáng đỏ rực , trên cổ xuất hiện một một con hồng long [rồng màu đỏ] uốn quanh, đuôi rồng cuốn ở trên cổ mảnh khảnh, thân rồng dọc
theo xương quai xanh xuống trước ngực trái, móng trái của rồng vừa lúc bấu lại
trên trái tim. .. . . .
"Ngươi vĩnh viễn không thể làm trái bất cứ
mệnh lệnh nào của ta, nếu không, móng rồng sẽ đâm thủng trái tim của
ngươi!" , hắn tà tà cười. . . . ."Còn có, ta đáp ứng ngươi không giết
Chu Úc, cũng không có nói qua, sẽ không cho người khác giết hắn, đúng
không?"
Hoán Nguyệt đột nhiên mở to hai mắt, chẳng lẽ.
. . . . .
"Ngươi thật thông minh. . . . . ." Dạ
Yểm nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh như băng của y, âm lãnh nói khẽ, "Ta muốn
ngươi đích thân giết hắn!"
"Không. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Ta cho ngươi thời gian
ba ngày, ba ngày sau, đem trái tim của hắn tới gặp ta. . . . . ." Dạ Yểm
buông tay ra, cười nhìn y, "Hiện tại ngươi có thể trở về phủ thái tử. . .
. . ."
Hoán Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, thản nhiên mỉm cười.
. . . . . Dạ, ngươi muốn chứng minh cái gì? Tánh mạng đối với ta mà nói, vốn không
còn trọng yếu nữa. . . . . . Ngươi tội gì lãng phí tinh lực cứu ta. . . . . . "Ta
đáp ứng nguyện vọng của ngươi. . . . . ."
"Nguyệt. . . . . , ngươi thật quá đơn thuần,
ta có thể hiểu thấu lòng ngươi. . . . . ." Dạ Yểm đưa tay nâng lên cằm của
Hoán Nguyệt, nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt kia, "Ngươi nếu không động thủ,
thì sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn, cho dù là Địa phủ cũng không dám thu lưu
ngươi. . . . . ."
Hoán Nguyệt vung tay gạt hắn ra, xoay người bước
ra cửa. . . . . .
Dạ Yểm lạnh lùng cười, Nguyệt, ta cho ngươi thời
gian ba ngày cùng hắn ly biệt. . . . . . Ta không phải là rất hảo tâm sao. . .
. . . Ta nói rồi, vật ta không chiếm được, bất luận kẻ nào cũng đừng mong sở hữu!
"Dạ chủ nhân. . . . . ." Trương Cư xuất
hiện ở cửa, nhìn bóng dáng Hoán Nguyệt rời đi, "Có muốn Cư theo tung tích
y hay không?"
"Không cần, y trốn không thoát lòng bàn
tay của ta. . . . . ."
Dạ Yểm lạnh lùng cười, nếu như y không đạt
thành yêu cầu của ta, sẽ chịu nỗi thống khổ như xé tim, đó không phải là nỗi
đau nhân loại có thể chịu được . . . . . . Y nhất định sẽ phải trở lại cầu xin ta.
. . . .
Ta nên đi đâu đây? Ra khỏi đại môn của phủ quốc
sư, Hoán Nguyệt lang thang trong kinh thành hoa lệ, nhiều năm chinh chiến liên miên,
hiện tại nước không còn là nước mà nhà cũng chẳng phải là nhà, nhưng Biện Kinh
phồn hoa vẫn như xưa ca múa mừng cảnh
thái bình. . . . . Trời đất bao la, nhưng ngay cả chỗ dung thân của ta cũng
không có. . . . . .
Thoáng cái đã nửa ngày phiêu lãng không mục
đích, trời cũng tối dần, . . . . . . Hoán Nguyệt có chút mờ mịt nhìn con đường
phía trước, nên đi nơi đâu? Từ buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa thấm môi giọt nước
nào, trước mắt cũng dần dần mơ hồ. . . .
. .
"Công tử? Công tử ngươi có khỏe không. . .
. . ."
Nghe được có người gọi, Hoán Nguyệt nâng lên
đôi mắt mệt mỏi. . . . . . Một nữ tử thật đẹp . . . . . . Khuôn mặt khéo léo mượt
mà, một đôi mắt linh động mang theo vẻ quan tâm lo lắng. . . . . .
"Ta. . . . . ."
"Công tử! Công tử ngươi tỉnh a! . . . . .
. Tiểu Lục, mau tới hỗ trợ. . . . . ." Nữ tử kinh hô . . . . . .
"Ưm. . . . . ." Hoán Nguyệt chậm rãi
mở mắt, nữ tử mặc y phục màu tím nhạt thân thiết ngồi ở bên cạnh y. . . . . .
"Công tử, khá hơn chút nào không?"
Hoán Nguyệt ngồi dậy, mờ mịt đánh giá bốn phía
một chút, "Nơi này? . . . . . ."
Tử y nữ tử [cô gái áo tím] mỉm cười, nhẹ nhàng đứng lên, "Nơi này là Nhuyễn Ngọc lâu, tiểu nữ
tử là Lãnh Như Yên . . . . ."
"Nhuyễn Ngọc Lâu?" Hoán Nguyệt ngây
ra một lúc, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nữ tử thoáng đượm buồn, lập tức ý thức được chính mình thất thố . . . . .
."Thật xin lỗi, ta không có ý tứ gì khác. . . . . ."
"Công tử không cần để tâm. . . . . . Như
Yên sinh ở phong trần, sớm thành thói quen. . . . . . Không biết công tử. . . .
. ."
"Như Yên cô nương. . . . . ." Hoán
Nguyệt đạm mạc mỉm cười, trong mắt thoáng qua nét ưu thương rơi vào trong mắt của
Lãnh Như Yên. "Sắc trời đã tối, công tử nếu như không chê, liền tạm thời ở
Noãn Ngọc lâu nghỉ ngơi đi. . . . . . Như Yên cáo từ. . . . . ."
Hoán Nguyệt nhìn bóng dáng nhẹ nhàng rời đi, nhẹ
nở nụ cười. . . . . .
Đỉnh núi mây giăng, bến
nước chiều tàn, sương khói ngút ngàn, tựa lan can. Buồn trông non sông hun
hút,nghìn dặm thu xanh, sao vơi ngóng đợi?
Xa xôi kinh thành, bóng
hình kiều nữ, biền biệt thư hoa, khó chung đôi. Cánh nhạn lẻ bầy, bơ vơ khắc khoải chốn
Đinh Châu. Nỗi nhớ chơi vơi.
Thầm nhớ thuở ban đầu,
chẳng bao nhiêu, buồn vui gặp gỡ, ngờ đâu cách trở muôn trùng, nay thành gió hận
mưa sầu. Ngăn bước chân côi.
Mỗi bước phiêu du, gợi nên
tâm sự trong đời, nỗi lòng ảm đạm, ngày dài lặng lẽ, đành xuống lầu thôi.
Ngoài cửa
sổ truyền đến tiếng ca buồn bã đau thương, cùng với khúc nhạc du dương bay vào
phòng . . . . .
‘. . . . ngờ đâu cách trở muôn trùng, nay thành gió
hận mưa sầu. . . . . ’ Hoán
Nguyệt than nhẹ , đẩy ra cửa sổ nhìn về phía ngoài. . . . . Đối diện trên lầu
là đèn lồng đỏ rực cao cao chiếu sáng, tiếng người lao xao, oanh ca yến hót rất
náo nhiệt. . . . . .
Đột nhiên ngực truyền đến một trận đau đớn mãnh
liệt, Hoán Nguyệt kêu rên một tiếng, lui một bước ngã ngồi bên cạnh bàn. . . .
. . Đau quá. . . . . . Cau mày, Hoán Nguyệt siết chặt y phục trước ngực. . . .
. Là Dạ ở nhắc nhở ta sao? . . . . . . Hoán Nguyệt đột nhiên ý thức được, lấy Dạ
Yểm tàn bạo mà nói . . . . . Hắn nhất định sẽ không lưu tình phá hủy bất kỳ ai
dám cả gan ngỗ nghịch hắn. . . . . . Nếu như lưu lại nơi đây nhất định sẽ làm hại
đến Như Yên. . . . . .
Nếu như ta ngay cả tử vong cũng không có quyền
lựa chọn, như vậy, ta chỉ có thể đi đến nơi đó. . . . . .
Hoán Nguyệt nhẹ nhàng đóng kỹ cửa phòng, lúc xoay
người muốn rời đi, chợt nghe phía sau khẽ vang lên một tiếng thở dài, nhìn lại,
Lãnh Như Yên một thân y phục tím nhạt như cũ, lại khoác thêm một chiếc áo
choàng màu tím thật dài, "Công tử bảo trọng, Như Yên không tiễn xa. . . .
. ."
Hoán Nguyệt khẽ khom người cáo từ, ánh trăng cô
tịch, hướng phủ thái sư đi đến. . . . . .
"Người này thật là, không chịu báo danh
tính cũng thôi đi, thậm chí ngay cả cám ơn cũng không nói!" , tiểu Lục thở
phì phì tức giận nói.
"Tiểu Lục! Có lẽ y có điều khó nói . . . .
. . . . . . . . Ta mệt mỏi, về nghỉ ngơi đi. . . . . ."
" Lạnh quá. . . . . .” Hoán Nguyệt nắm thật
chặt y phục trên người, lặng lẽ đứng trước cửa phủ quốc sư. . . . . . Vừa muốn
đưa tay mở cửa, chỉ thấy cửa đột nhiên mở ra, Trương Cư ở phía sau cửa hèn mọn
nhìn y, "Dạ chủ nhân cho mời. . . . . ." Quả nhiên không ngoài sở liệu,
vô luận ở nơi đâu cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn . . . . . Hoán Nguyệt lạnh
lùng nhìn thoáng qua Trương Cư rồi ngạo nghễ bước vào bên trong cửa. . . . . .
"Nguyệt, ngươi quả nhiên trở lại, mới đi
ra ngoài một ngày mà thôi, chuyện đã hoàn thành rồi sao? . . . . ." Dạ Yểm
tựa vào ghế thái sư, tay bưng chén ngọc khẽ nâng lên, tự tiếu phi tiếu nhìn y.
. . . . .
"Ta làm không được. . . . . ." Hoán
Nguyệt nhàn nhạt mở miệng.
"Sau đó thì sao. . . . . ." , như cũ
là giọng nói bình thản, Hoán Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Dạ Yểm . . . . .
. Ta chính là làm không được mà thôi, sau đó. . . . . . Sau đó. . . . . . Tùy
ngươi đi . . . . .
"Không có sao. . . . . ." , Dạ Yểm đột
nhiên xuất hiện ở trước mặt Hoán Nguyệt, chăm chú quan sát giống như Hắc Báo
săn mồi khóa trụ con mồi trước mắt, đưa tay nâng lên khuôn mặt tái nhợt của y,
"Ngươi quên lời thề của ngươi sao? Ngươi là thuộc về ta! Kỳ hạn ba ngày
chưa tới, ngươi cư nhiên rãnh rỗi ở nơi bướm hoa lưu luyến quên về, Bổn vương đối
với ngươi khoan dung đều cảm thấy không bằng ... Ân!"
Hắn đang nói cái gì? Hoán Nguyệt bình tĩnh ngước
nhìn hắn, "Muốn gán tội cho người khác, lời nào mà chẳng được . . . . .
."
"Muốn gán tội cho người khác? Hoán Nguyệt
đại nhân nặng lời. . . . . . Ngài là người tâm phúc bên cạnh thái tử điện hạ. .
. . . . Ta chỉ là một quốc sư nho nhỏ, nào có khả năng làm gì ngươi?" Dạ Yểm
cười lạnh gằn từng tiếng.
"Dạ Hoàng bệ hạ, người ngay không nói lời
quanh co, ngươi đến tột cùng là muốn làm gì? Là ta. . . . . . Là ta tổn thương
ngươi, phản bội ngươi. . . . . . Muốn ta sống, muốn ta chết không phải đều
trong vòng khống chế của ngươi sao?" Hoán Nguyệt quay mặt đi nhìn ra cửa,
đêm dài vắng lặng, tâm tình thê lương . . . "Ngươi muốn máu của ta, ta cho
ngươi. . . . Muốn mạng của ta, cũng có thể cho ngươi, . . . . . . Chỉ cần ngươi
mở miệng, nhưng là ta sẽ không giết thái tử,
hắn đối với ta có ân. . . . ."
"Có ân? ? Lý do thật đường hoàng, Bổn vương chính là tội ác
tày trời đến nỗi Hoán Nguyệt đại nhân nhất định phải giết mới giải hận
sao?" Dạ Yểm buông tay ra, ngón tay thon dài lạnh như băng dọc theo cổ mảnh
khảnh dần dần dời xuống, cuối cùng dừng ở ngực, nhẹ giọng cười "Hỏi ta muốn
gì ? Ta muốn cái này. . . . . ."
Hoán Nguyệt mở to hai mắt, vừa muốn mở miệng, tay Dạ Yểm đột
nhiên thu tay về, "Làm trái với mệnh lệnh của ta, ngươi chờ chết đi . . .
. . Cút!" Bị hắn đẩy lảo đảo một bước, Hoán Nguyệt không quay đầu lại, yên
lặng xoay người bước ra ngoài. . . . . .
"Thanh Vũ!"
"Dạ chủ nhân. . . . . ." Thanh Vũ chớp mắt xuất hiện,
nửa quỳ ở trước mặt Dạ Yểm.
"Chuyện ta giao cho ngươi ? . . . . . ."
"Hồi chủ nhân, Thanh Vũ đã dựa theo chủ nhân phân phó, khơi
mào bất mãn của Lý Chi Duẫn đối Chu gia vương triều. . . . ."
"Tốt lắm. . . . . . , trò hay bắt đầu rồi. . . . . ."
Dạ Yểm ngồi vào trên ghế dựa lớn trong nội đường, một tay xoa cằm, híp đôi mắt lại
nhìn ánh nến chập chờn lay động, lóe lên một mạt ý cười nguy hiểm. . . . .
Hoán Nguyệt ngồi ở trước giường, ánh mắt không hề có tiêu cự bất
động kể từ lúc trở về đây, ‘ ta muốn cái này. . . . . . ’, trong đầu lặp đi lặp
lại tiếng cười âm lãnh của Dạ Yểm ẩn sau nụ cười đó sự phẫn nộ khiến người sợ
hãi. . . . . .
"Hoán Nguyệt công tử. . . . . ." , tiếng nói trong trẻo
lạnh lùng kéo lại thần trí của y, nhìn về hướng người đến . . . . .
". . . . . . Thanh Vũ?"
"Hơn ba năm không gặp, công tử tất cả vẫn ổn chứ ?" ,
Thanh Vũ lẳng lặng nhìn một bóng dáng tiêm lệ một thân bạch y, khuôn mặt tuấn
tú phi phàm cũng không vì thời gian trôi qua mà thay đổi, ngược lại bớt đi vẻ
thiếu niên ngây ngô, tăng thêm phần mị lực không nhiễm bụi trần . . . .
Không hổ là người làm cho Dạ Hoàng bệ hạ đến nay khó quên. . . . . Cũng là một
người duy nhất để cho ta có chút bội phục nhân loại. . . . . .
"Ân . . . . ." Hoán Nguyệt đạm mạc cười, ‘vật sự nhân
phi, sự dịch thời di’, cho dù thoát đi ba năm, nhưng chung quy cái gì cũng
không thay đổi. . . . . . biến hóa duy nhất là tâm của ta. . . . . cùng. . . .
. tình của hắn. . . . . .
Thanh Vũ đột nhiên phát hiện nơi cổ áo lộ ra một chút đỏ tươi dữ
tợn, nàng một trận kinh hãi, xông lên phía trước, ‘Liệt Viêm chú’ ! !
Nàng kinh hô một tiếng, "Đây là! . . . . . . Dạ Hoàng? ? ? . . . . .
."
Hoán Nguyệt có chút chật vật nghiêng mặt qua, sửa sang y phục lại
cho ngay ngắn, "Ta thề sẽ không phản bội hắn. . . . . ."
"Không phải, Hoán Nguyệt công tử có biết uy lực của ‘Liệt Viêm chú’ không?" , Thanh Vũ có chút hoang mang, Dạ Hoàng không phải
là yêu Hoán Nguyệt ư, vì sao dùng loại pháp thuật tàn khốc như thế? Ở Ma giới đã mấy
trăm năm, đây lần thứ hai nhìn thấy loại nguyền rủa này, lần thứ nhất là quý tộc
ma giới có ý đồ phản loạn, sau khi Dạ Hoàng thi hành ‘Liệt Viêm chú’, thao
túng hắn giết toàn bộ tộc người của mình, rồi sau đó cười nhìn quý tộc làm phản
kia bởi vì không cách nào hoàn thành mệnh lệnh mà bị lời nguyền phản phệ, cực kỳ
thống khổ, cuối cùng không thể chịu nỗi, xé rách lồng ngực của mình, chết thảm
tại chỗ. . . . . . Tràng diện huyết tinh kia, khiến cho tất cả yêu ma đều biến
sắc, đối với Dạ Hoàng lại càng thêm cung kính,. . . . . .
"Ha ha. . . . . ." Hoán Nguyệt đột nhiên cười ra tiếng,
đôi mắt trong trẻo nhìn Thanh Vũ, "Thanh Vũ ngươi thật thiện lương .
. . . . , ta không biết cái gọi là ‘Liệt Viêm chú’, bất quá cũng thấu hiểu
tâm tình Dạ Hoàng hận ta . . . . ."
"Lúc ấy. . . . . . Vì sao? . . . . . . Ngươi. . . . . . Yêu
Dạ chủ nhân sao?"
"Yêu hắn sao?" Hoán Nguyệt nhẹ nhàng nói, "Ta đã
không còn dũng khí. . . . . ."
Thanh Vũ không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nhìn Hoán Nguyệt một
lát, xoay người rời đi. . . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét