Vịnh Thiện chưa từng nghĩ tới Vịnh Kỳ có thể
bởi vì tình yêu của mình mà đau khổ. Nhưng hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào tổn
thương Vịnh Kỳ! Cho dù là hắn có phải đánh đổi bằng thái tử vị......
Vịnh Thiện chăm chú nhìn Vịnh Kỳ đang đứng
bên giường.
Người hắn yêu thương đang gần trong gang tấc, y phục đơn bạc ngăn
không được nhiệt độ cơ thể tiêm gầy của Vịnh Kỳ, hắn có thể cảm giác được trong
không khí băng lãnh từng làn hơi ấm của Vịnh Kỳ tỏa ra, khiến hắn thầm nghĩ
muốn đem người trước mặt này xé nát, ăn sạch sẽ, hung hăng giày vò, lại muốn
quỳ xuống, hướng đến người trước mặt này sám hối hết thảy những gì hắn đã
làm -- nếu tất cả đều có thể vãn hồi.
“Mẫu thân?”
Vịnh Lâm a một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, “Sao mẫu thân lại đến
đây?”
Vịnh Thiện lẽ
nào không rõ, cũng ngồi dậy, đưa tay làm động tác thỉnh an, ngoài cười trong
không cười, nói: “Giữa giờ Tý đêm khuya lạnh lẽo, mẫu thân vất vả đến đây, chắc
không phải chỉ vì muốn thăm nhi thần chứ?” Nghiêng đầu nói với Vịnh Lâm: “Ai
bảo đệ không chịu về sớm, bây giờ đã làm kinh động đến mẫu thân rồi.”