Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

KĐLB - 38

KHÁCH ĐIẾM LÃO BẢN

CHƯƠNG 38 : Văn Sát 4



Edit : Yêu Nhn Nhn

-----------------------------


Văn Sát ở thư phòng cùng tâm phúc gặp mặt. Hắn mất tích đã nhiều ngày, trên núi không có lão hổ, các chư lộ ”Hầu tử” đều rục rịch .


Này cũng không có gì kỳ lạ, hắc đạo từ trước đến nay chỉ dùng thực lực chương hiển hết thảy. Chúa vị quyền lực vô hình, ai nấy đều ở mơ ước ngai vàng này. Chẳng qua, bọn họ cũng quá xem thường Văn Sát .


Khóe miệng Văn Sát lơ đãng cong lên thị huyết. Đến lúc đó nên diệt trừ thì diệt trừ .



Vài tên tâm phúc quỳ gối phía dưới, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn đến chủ tử lộ ra vẻ mặt như vậy, toàn thân rụng rời.


Văn Sát thủ đoạn, ở hắc bạch lưỡng đạo đều cực ”Nổi danh” .


Mọi người đang quỳ dưới nội đường vì lúc trước chính mình không có chọn sai đường mà âm thầm may mắn .


Vừa mới nghị luận đến nửa chừng, ngoài phòng truyền đến giọng tỳ nữ thỉnh an.


Chúng thủ hạ lập tức ngừng lời, nghĩ tỳ nữ này không khỏi cũng quá lớn mật, dám cắt ngang Đường chủ nghị sự.


Nhưng Văn Sát mặt không chút thay đổi, chỉ nói ”Để cho nàng vào” .


Tỳ nữ vào cửa, nhìn thấy Văn Sát cao tọa trong chính phòng, vội thi lễ.


“Chủ tử, công tử… y không chịu ăn cơm.”



Y trong lời nói, Văn Sát tự nhiên biết là ai.


Không nói gì, chính là dùng ngón trỏ gõ gỗ lim án thư.


Gõ gõ — thanh âm gõ trống rỗng rất có xuyên thấu lực, kích động tâm mọi người.


“Đút.”


Ngắn gọn sáng tỏ, liền một chữ.


Đây là phong cách Văn Sát trước nay.


Tỳ nữ lĩnh mệnh, chậm rãi lui xuống.


Nghị sự tiếp tục.


Sau một lúc lâu lúc sau, kia tỳ nữ lại đây thông truyền.


Khó được Văn Sát hôm nay kiên nhẫn như thế, lại một lần cho kia tỳ nữ tiến vào nội đường.


Mọi người mở to mắt, đều đoán ”Công tử” theo như lời tỳ nữ rốt cuộc là lai lịch thế nào.


Tỳ nữ kia thấy Văn Sát, phỏng chừng là sợ hãi bị chủ thượng liên lụy trách cứ, mặt lộ vẻ khó khăn.


“Đường chủ. . . . . .”


Tựa hồ là ngập ngừng không tiện nói, Văn Sát rốt cục nâng mắt lên.


“Nói.”


Tỳ nữ nhẹ nhàng thở ra, chi tiết nói tới: “Đút không được, uy liền phun, mọi người đã không còn cách nào .”


Văn Sát gật gật đầu, tỏ vẻ nghe được.


Tỳ nữ không biết Văn Sát có ý tứ gì, đứng yên ở đàng kia không dám nhúc nhích, thân mình run rẩy như lá rụng mùa thu.


“Cứ để cho y như vậy đi, tùy tiện y có ăn hay không.”


Đợi giống như một thế kỷ, tỳ nữ rốt cục nhận được lệnh của Văn Sát. Nhẹ nhàng thở ra, tỳ nữ lúc này mới lui ra ngoài.


Văn Sát liếc qua thủ hạ trong nội đường, thanh âm không hề độ ấm, nói: “Ám ảnh lại đây.”


Mọi người vừa nghe, sợ hãi tột độ.


Ám ảnh là một phân đà bí mật cường hãn nhất, có thực lực nhất của Nhất Ngôn Đường, trực tiếp lệ thuộc Đường chủ, trừ bỏ Đường chủ mệnh lệnh, những mặt khác một mực không để ý tới.


Đó cũng là lợi khí Nhất Ngôn Đường dùng để khống chế môn đồ. Chỉ cần Đường chủ không chết, liền có thể hiệu lệnh ám ảnh.


Đó cũng là nguyên do vì sao Văn Sát mất tích lâu như thế cũng không phát sinh sự kiện đoạt vị, tranh giành quyền lực.


Một ngày tìm không thấy thi thể Văn Sát, không thể xác định hắn chết, hắn vẫn chính là tối thượng chúa tể của Nhất Ngôn Đường.


Văn Sát kêu ám ảnh lại đây, nói cách khác, như thế này phải chuyện phân phó, bọn họ những người này không đủ để ứng phó, phải vận dụng đến tinh anh ảnh vệ để hoàn thành.


Mọi người đều cúi đầu, không dám nói lời nào, theo lệnh Văn Sát im lặng lui ra ngoài. Về phần sau đó, Văn Sát phân phó nhiệm vụ gì cho ám ảnh, không một người nào biết được.


Ba ngày sau…


Mạc Ly đã nhiều ngày chưa ăn cơm, thân thể hư nhuyễn, nếu không phải nhóm thị tì mạnh mẽ ép uống bát súp giữ mệnh, giờ phút này phỏng chừng y vẫn chưa tỉnh lại .


Nhớ tới ngày ấy y không muốn khuất phục uy thế Văn Sát, lại uất ức hắc bạch kia hai người tự tung tự tác, Mạc Ly cảm thấy nản lòng thoái chí.


Đoán được sau này mình sẽ biến thành một công cụ, một công cụ tranh đoạt nằm ở giữa đường biên phân ranh hắc bạch lưỡng đạo .


Biết thế Mạc Ly tất nhiên không làm. Nếu như mình không chết, phỏng chừng sẽ liên lụy càng nhiều người.


Vết thương do roi đánh trên lưng y đã không còn cảm giác đau đớn , ý thức cũng chỉ còn lại những mảnh nhỏ đứt quãng rời rạc.


Cứ như vậy tốt hơn.


Mạc Ly nghĩ.


Tự sát?


Nếu như trước kia, y định chắc là không lựa chọn con đường này. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, y còn có thể làm sao bây giờ, còn có thể làm sao bây giờ?


Ngu xuẩn đi!


Ngốc đi!


Tùy tiện .


Mạc Ly cô đơn mỉm cười, đó là một tín hiệu buông xuôi bản thân mình.


Cánh cửa tẩm cung lần thứ hai mở ra, cánh cửa nặng trịch phát ra tiếng vang ‘chi nha’. Thanh âm này, mấy ngày nay Mạc Ly đã quen .


Ý thức đang hỗn độn, y không làm ra bất kì phản ứng nào. Thẳng đến khi thanh âm Văn Sát ở bên tai quanh quẩn.


“Mạc Ly, ngươi xem xem, ta đem theo lễ vật gì đến cho ngươi.”


Mạc Ly cảm giác thân thể rũ rượi vô lực của mình bị dựng dậy, tựa vào trên gối mềm thoải mái.


“Lễ vật. . . . . . Ai hiếm lạ gì . . . . . .”


Mạc Ly cũng nói không nên lời , chỉ có thể oán thầm vài câu. Mí mắt không nhúc nhích, không có ý định đáp lại.


“Không tồi, đều là chút xương cứng.”


Thanh âm Văn Sát lạnh như băng mang theo chế nhạo lần thứ hai vang lên.


“Chính là dù sao cũng phải có người muốn nói chuyện, đúng không?”


Vì thế, Mạc Ly nghe được tiếng vật nặng đánh lên trên thân thể. Nhưng chính mình không có cảm giác được đau đớn, như vậy, là đánh ai? Bỗng nhiên có loại dự cảm bất hảo, Mạc Ly nghĩ muốn mở mí mắt nặng trĩu để nhìn thấy đến tột cùng. Nhưng dù sao thân thể suy yếu, cố gắng nửa ngày, cũng chỉ là hơi hơi kích động lông mi mà thôi.


Thanh âm giã xuống liên tục , một cái, hai cái, ba cái. . . . . .


Thanh thanh âm thanh ầm ĩ, phảng phất như nện vào trong lòng Mạc Ly.


Mắt của y cố động càng lợi hại hơn .


Bỗng nhiên, trong không khí truyền đến một tiếng kêu rên. Đó là tiếng rên rỉ áp lực khi người bị đánh nhẫn nại không được mà trút xuống. Tuy rằng chỉ có một chút như vậy, nhưng là thanh âm quen thuộc kia, Mạc Ly nhận ra được.


“Sẽ không, không phải là hắn đi. . . . . .”


Rốt cục giãy giụa mở mắt.


Mạc Ly cố mở to mắt, mới tập trung lại tiêu cự.


Cái nhìn này, liền đã là sơn động địa chấn, trời sụp đất nứt.


“Dược Lang? ! Không! ! ! !”


Mạc Ly nghĩ muốn thét chói tai, nghĩ muốn hò hét, nhưng yết hầu khô khốc cơ hồ không thể phát ra được. Phá thành từng thanh âm vỡ vụn chỉ có thể kết thành âm tiết đơn giản như vậy.


Không được Văn Sát cho phép, kẻ hành hình không hề xả hơi cứ tiếp tục động tác. Trong không khí, đã trải rộng mùi vị tanh nồng.


Mạc Ly hơi hơi giãy giụa thân thể, lập tức bị khóa lại trong vòng tay ôm của một người. Vốn không còn chút khí lực, Mạc Ly làm thế nào có thể đào thoát gông cùm xiềng xích này.


Dược Lang bị hai người kiềm , trên trán máu tươi chảy dài xuống bên chân tạo thành một tầng dính dấp. Gặp Mạc Ly tỉnh, Dược Lang thở hổn hển, rốt cục nói.


“Tiểu Ly. . . . . . Đừng lo cho ta. . . . . .”


Văn Sát nghe xong cuồng tiếu, ghé vào bên tai Mạc Ly: “Ngươi thật không quan tâm ? Ân?”


Mạc Ly tái nhợt đưa bàn tay gầy guộc đến lộ ra cả mạch máu bắt được ống tay áo Văn Sát.


“Ta. . . . . . Ta cầu ngươi. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng đánh. . . . . .”


Văn Sát nắm lấy cằm Mạc Ly, kéo lại ôm lấy thân thể y.


“Có vài người, chính là thích tự mình chuốc lấy cực khổ. Hảo hảo sự tình không chịu làm, càng muốn cho tới tình trạng này, ngươi nói rốt cuộc là ai không biết trân trọng bản thân?”


Mạc Ly tâm rối như tơ vò, đau đớn ngập trời đánh úp lại.


Là, là y không coi trọng chính mình.


Nếu như bằng không, lúc trước cũng sẽ không cứu ngươi.


“Ngươi. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Muốn như thế nào. . . . . .”


Khổ hình vẫn còn tiếp tục, Văn Sát không chút có ý tứ dừng tay.


Văn Sát vỗ tay một cái, liền có một chén thanh cháo được dâng lên.


“Khi nào ăn xong, khi đó ngừng.”


Văn Sát đem cháo đặt ở bên cạnh Mạc Ly, nói một câu như vậy.


Mạc Ly run rẩy vươn tay. Nề hà nhiều ngày thương bệnh đói khát, y ngay cả khí lực cầm lấy thìa đều không có .


Mạc Ly càng gấp, tay càng run rẩy dữ hơn.


Ngày thường nhìn hành động nho nhỏ như vậy rất bình thường, giờ này khắc này tựa như nặng nghìn cân.


Âm thanh hình phạt vang đập vào tai , Mạc Ly cố thử nhiều lần, vẫn là không thể đem bát cầm lấy.


Y bi ai nhìn về phía thị tì đang yên lặng đứng một bên.


Thị tì trong Vô Xá Cốc đối với loại chuyện này đã nhìn quen, tâm địa luyện được so với sắt đá còn cứng rắn hơn, lại như thế nào có thể mạo hiểm nguy cơ mất đầu mà chủ động đi trợ giúp Mạc Ly.


Mạc Ly quay đầu lại nhìn đến Văn Sát, Văn Sát trên mặt như viết ”Đến van cầu ta đi” mấy chữ to.


Mạc Ly không nghĩ đối tên cầm thú này mở miệng, ngược lại tránh thoát cái ôm ấp của Văn Sát, thân mình nhất thời nghiêng sang bên, liền ngã vào chén cháo tinh mỹ bên cạnh.


Nguyên lai, Mạc Ly chính là tình nguyện bằng tư thái hèn mọn đi liếm bát cháo đổ đi kia, cũng không nguyện ý cầu Văn Sát thêm một lần .


Nhìn đến Mạc Ly như vậy, Văn Sát trong mắt thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, bất quá, lại rất nhanh tiêu thất. Đưa mắt ra hiệu cho thị tì bên cạnh, tỳ nữ kia ngầm hiểu, lập tức cầm lấy cái bát đem cháo uy đến miệng Mạc Ly.


Mạc Ly liều mạng nuốt, nhưng hắn nhiều ngày chưa được ăn cơm, trong miệng không thể sinh tân, mỗi một hơi nuốt xuống, cháo loãng nóng bỏng kia liền giống dao nhỏ cào qua cổ họng của hắn.


Liền chính là như vậy gian nan nuốt , chén cháo rốt cục cạn thấy đáy.


Văn Sát thực vừa lòng, kẻ thi hành hình trượng cũng ngừng động tác lại.


Mạc Ly không có rơi lệ, bởi vì hắn biết, nước mắt đối với ác ma trước mặt, không đáng một đồng. Vì Dược Lang, hắn phải kiên cường.


Dạ dày có chút đau đớn, bất quá Mạc Ly không thèm để ý.


Ánh mắt của y, trong toàn bộ quá trình được uy cho ăn cháo, vẫn nhìn Dược Lang không rời.


Dược Lang đã nhìn y.


Chờ  sau khi kẻ thi hình động tác rốt cục dừng lại, mọi người rốt cuộc được thả lỏng .


Dược Lang bắt lấy cơ hội, một cái giãy giụa, thoát khỏi người đang kiềm hắn, vọt tới trước mặt Mạc Ly.


Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Mạc Ly nghe được Dược Lang đối hắn nói.


“Cửu Nhụ ở thủy lao. . . . . .”


Trình Cửu Nhụ cũng bị bắt giữ?


Một chút hy vọng mới vừa rồi của Mạc Ly cũng tan biến .


Dược Lang cùng Trình Cửu Nhụ đều ở trong tay Văn Sát, y đã không còn đường lui.


Hiện tại, chỉ có mình có thể bảo hộ bọn họ .


Võ công của Dược Lang sớm đã bị phong bế , chân trái cũng bị đánh gãy, cả người so với Mạc Ly còn thê thảm hơn.


Trải qua vừa rồi nhất nháo, trên người lại thêm không ít vết thương.


Văn Sát tối kỵ nhất là người khiêu khích, ra tay càng ngoan độc, liền hướng đỉnh đầu Dược Lang đánh xuống.


Lúc này, một người ngăn trở hắn.


Mạc Ly chộp lấy cánh tay hắn, một đôi mắt mang theo hơi nước long lanh, tràn ngập khẩn cầu nhìn hắn.


Mạc Ly cái gì cũng chưa nói, chính là như vậy, dùng ánh mắt như thế nhìn hắn.


Văn Sát đời này, lần đầu tiên bị một người như vậy ảnh hưởng.


Kia sát khí, thời điểm nhìn đến ánh mắt như mặt nước hồ thu của Mạc Ly, liền vô tung vô ảnh tiêu tán.


Văn Sát chính mình cũng không biết vì cái gì.


Mạc Ly vừa đỡ , bàn tay đang ngưng tụ công lực kia trước vốn tâm ngoan thủ lạt giờ phút này rốt cuộc đánh không nổi nữa. Hơi có cảm giác thất bại đem nội lực thu hồi, Văn Sát một chưởng đem Dược Lang huy khai.


Dược Lang bị té ngã xuống khoảng trống trước giường Mạc Ly, may mắn trên mặt đất được trãi một lớp thảm lông dê thật dày, không để cho hắn lại bị thương càng thêm nặng.


“Dẫn đi.”


Đem Dược Lang cả người đầy máu kéo đi xuống, trong gian phòng to lớn, trống rỗng chỉ còn lại có hai người.


Văn Sát vỗ nhẹ gương mặt Mạc Ly. Thực gầy, xúc cảm một chút cũng không hảo.


“Sau này, ngươi ăn nhiều đồ ăn vào, thì bọn họ còn có nhiều đồ để ăn. Hiểu chưa?”


Mạc Ly run rẩy , cuối cùng, vẫn là chỉ có thể hơi hơi gật đầu.


Văn Sát cười nói: “Ta muốn nói chuyện với ngươi.”


Mạc Ly ngẩn người, tự giễu cười cười, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp: “Ta nghe được” .


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét