Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

KĐLB - 37

KHÁCH ĐIẾM LÃO BẢN

CHƯƠNG 37 : Văn Sát 3



Edit : Yêu Nhn Nhn

-----------------------------

Nhìn Mạc Ly té xỉu, Văn Sát không hề ý thức quăng mấy cái đầu trên tay xuống.


Đầu rơi xuống đất phát ra tiếng bộp bộp trầm đục.


Văn Sát hai mắt vô thần đem Mạc Ly trên mặt đất lạnh như băng bế lên, đi trở về phòng ngủ chính mình.



Ngoài cửa thủ vệ không được Văn Sát mệnh lệnh không dám tùy tiện vào hình đường .


Thời điểm nhìn đến chủ tử mình toàn thân đẫm máu ôm một người ra tới, lại đại khí không dám ho một tiếng.


Đến khi Văn Sát đi xa, thủ vệ mới tiến vào trong hình đường xem xét đến tột cùng.


Mặc dù đã ở trong hắc đạo cũng không phải một ngày hai ngày , nhưng khi nhìn đến hình đường thảm trạng như luyện ngục, những thủ vệ này tư lịch không lâu, đều che miệng khủng hoảng chạy ra khỏi hình đường.


Văn Sát đem thiên hạ trên tay nhẹ nhàng đặt lên đệm giường mềm mại, đắp chăn lên che lại thân thể trần trụi của Mạc Ly, Văn Sát lẳng lặng ngồi ở bên cạnh y.


Một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại.


Bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như nứt ra.


Trước kia tuy rằng cũng phát sinh qua tình huống vì gặp máu quá nhiều làm cho hắn gần như tẩu hỏa nhập ma , nhưng lần này thật sự là quá mức kỳ quái.


Vì sao hắn nhìn đến thời điểm thủ hạ của mình muốn làm nhục Mạc Ly, toàn bộ thể xác và tinh thần đều phát đau.


Trong lòng luôn luôn có một thanh âm không biết tên kêu gào.


Về phần thanh âm kia nói những gì, hắn không nghe rõ.


Nhưng thân thể lại thành thực nói cho hắn biết, hắn không thể để cho người khác đối với y như vậy.


Vì thế, thần trí hư thoát.


Cuối cùng mình rốt cuộc làm cái gì, hắn đã gần như nhớ không rõ .


Giống như, giết người?


Hơn nữa, là giết những thuộc hạ nghe lệnh hắn ?


Văn Sát đấm một phát xuống giường.


Không đúng, người này, người im lặng nằm ở trước mắt này, tựa hồ có thể ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của mình.


Đôi mắt mang lệ của y, ánh mắt tuyệt vọng của y. . . . . .


Đó là một tai họa, tuyệt đối!


Văn Sát ý thức được.


Ta hẳn là nên giết y.


Người trong hắc đạo là không cho phép nhược điểm tồn tại.


Đầu ngón tay không tự giác mơn trớn chiếc cổ mảnh khảnh của Mạc Ly.


Chỉ cần hơi hơi dùng sức, thậm chí không cần nói nội lực, là có thể chấm dứt tính mạng của y.


Làm loại sự tình này, đối Văn Sát trước kia mà nói, so với bóp chết một con con kiến càng đơn giản hơn.


Nhưng là, ngón tay chạm đến động mạch đang phập phồng có quy luật , hiển thị lực sinh mệnh.


Làn da nơi cổ tựa như lông thiên nga nhẵn nhụi mềm mại, làm cho người ta yêu thích không buông tay.


Đầu ngón tay trượt xuống đến ngọc quyết sáng lóa trước cổ Mạc Ly.


Trong mắt thần sắc chợt âm trầm.


Giết, không giết?


Văn Sát trong lòng thiên biến vạn chuyển.


Trải qua cố gắng, Văn Sát phát hiện, hắn làm không được.


Điều này cũng khó trách, người chưa bao giờ biết yêu là gì, tự nhiên không phát hiện được hắn đối với Mạc Ly sinh ra cảm xúc khác thường.


Mặc dù thật lâu sau này, Văn Sát rốt cục phát hiện , nhưng khi đó đã muộn màng.


Giờ này khắc này, Văn Sát chỉ biết là hắn điên cuồng mà ghen tị với Hàn Tử Tự.


Hắn không muốn cho người này trở lại bên người Hàn Tử Tự, hắn không muốn trừ mình ra có người khác chạm vào y.


Đó cũng chính là nguyên nhân vừa rồi hắn không hề ý thức giết chết mười mấy thủ hạ kia.


Chạm vào thân thể của y, đều phải chết!


Đây là Văn Sát cho ra kết luận.


Nếu hạ độc thủ không được, vậy đem y cướp đi.


Đây là phương thức bù đắp tình cảm vốn khiếm khuyết của Văn Sát.


Giữ lấy người này, so với giết y càng có thể làm cho Hàn Tử Tự cảm thấy khuất nhục.


Tựa hồ đối với quyết định của chính mình thực vừa lòng, Văn Sát vỗ tay một tiếng, nhóm tỳ nữ lặng yên đi vào, nhuyễn ngữ hỏi han: “Chủ thượng có gì phân phó?”


“Đem y hầu hạ cho tốt , tỉnh thì báo lại cho ta biết.”


“Vâng”


Nơi Mạc Ly ngụ là tẩm cung của Văn Sát. Đó là nơi thoải mái, xa hoa nhất trong Vô Xá cốc.


Vết thương trên lưng dùng kim sang dược tốt nhất, thân thể Mạc Ly cũng được dùng nước ấm lau rửa cẩn thận, thay nhuyễn bào tơ lụa thượng đẳng, tóc cũng sơ đắc mềm mại phi thường, dùng mảnh dây màu xanh đơn giản buộc lại.


Trong không khí thoang thoảng mùi thanh mát thiên nhiên, lò lửa bập bùng cháy vượng.


Nhưng cho dù như vậy, Mạc Ly cũng vẫn là bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng mà sốt cao không lùi.


Nhóm tỳ nữ đều sợ hãi Mạc Ly gặp chuyện không may khiến chủ thượng trách tội xuống dưới, đầu người khó giữ được, lại tận hết sức lực chiếu cố nam nhân gầy yếu này.


Thật sự là kỳ quái, kia chủ thượng âm tình bất định, khi nào thì đối người để bụng như thế ?


Nhóm tỳ nữ những chỉ có thể suy ngẫm lời này , nhưng trăm triệu lần không có lá gan hỏi ra miệng.


Giằng co hai ngày, Mạc Ly mới từ từ chuyển tỉnh.


Một bên thanh âm dễ nghe nói nhỏ: “Y tỉnh, thông tri chủ thượng đi.” Lại là một trận thanh âm di chuyển nhẹ nhàng tinh tế.


Mạc Ly nhíu nhíu mày.


Thật sự quá mệt mỏi , lại muốn nhắm mắt lại.


Bỗng nhiên, y bị người xốc lên.


Động tác biên độ quá lớn, xả đau miệng vết thương phía sau lưng.


“Gặp ta đến đây liền nhắm mắt , ngươi quả thực muốn đối chọi với ta?”


Mạc Ly bị một tiếng rống như vậy, nhất thời kinh hoảng mở hai mắt.


Nhìn đến trước mắt là Văn Sát, Mạc Ly hoảng sợ.


Trước mắt hiện lên một màn ngày ấy thảm cảnh máu tươi đầm đìa, toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên.


Không tự giác đem thân mình lui ra phía sau một chút, mặc dù có điểm lừa mình dối người, nhưng Mạc Ly theo bản năng nghĩ muốn cùng Văn Sát giữ khoảng cách.


Nhận thấy được động tác nhỏ của Mạc Ly, Văn Sát dâng lên một cỗ liệt hỏa vô danh.


Mạnh mẽ đem người đang lặng yên lui về phía sau cấp tốc kéo trở về.


Thân mình Mạc Ly bị Văn Sát hung hăng kéo vào lòng ngực kiên cố làm cho y hai mắt hoa lên.


“Đau. . . . . .” Mạc Ly không tự giác than nhẹ một tiếng.


“Biết đau sẽ không ngỗ nghịch ta!”


Mạc Ly ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Văn Sát một cái.


Bỗng nhiên lại nghĩ tới, Văn Sát trước mắt đã không còn là A Vong của ngày trước, tức khắc lại  trầm xuống.


Nhìn đến động tác nhỏ của Mạc Ly, Văn Sát tâm tình không hiểu sao lại tốt lên rất nhiều.


Hắn không để ý Mạc Ly phản đối, kéo y bào, xem xét thương thế Mạc Ly.


“Tái dưỡng vài ngày có thể tốt lên.”


Chẳng biết tại sao, nghe câu như thế, sống lưng Mạc Ly nổi lên một trận rét lạnh.


Cảm giác giống như là nghe được đồ tể đối với gia súc mình nuôi nói ”Tái nuôi vài ngày có thể làm thịt” là giống nhau.


Mạc Ly bị Văn Sát vòng tay ôm vào trong ngực, tránh cũng tránh không ra, chỉ phải từ bỏ.


Ngẩng đầu nhìn xem Văn Sát, tâm tình của hắn tựa hồ không tồi.


Bởi vì Mạc Ly bất quá đối các loại biểu tình của ”A Vong” thật sự là rất quen thuộc .


“Thỉnh, mời ngươi. . . . . .”


Văn Sát gặp Mạc Ly nói chuyện, nhưng quá nhỏ tiếng, có điểm nghe không rõ.


“Nói cái gì? Nói to lên!”


Mạc Ly bị Văn Sát dọa một cái, nguyên bản còn có chút do dự trong lời nói liền lập tức thốt ra miệng.


“Thỉnh ngươi thả ta đi đi!”


Xem mặt Văn Sát dần chuyển âm trầm, Mạc Ly thật cẩn thận bổ sung nói: “Ta, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không quay về bên người Hàn Tử Tự, ta. . . . . .”


“Ít nói nhảm!”


Tay Văn Sát hung hăng nắm lấy vai y: “Ngươi nghĩ rằng ta tin ngươi?”


Văn Sát mạnh đứng lên, đem Mạc Ly đẩy xuống giường.


“Ngươi không được đi, ở lại nơi này làm người của ta.”


Làm người của ta, làm người của ta. . . . . .


Ý thức được ý tứ trong lời nói Văn Sát, Mạc Ly giật mình ngẩng đầu.


Văn Sát tựa như con giun trong bụng Mạc Ly, không đợi y hỏi, liền đã hồi đáp: “Đúng vậy, ta chính là ý kia. Ta muốn ngươi, làm người của ta.”


Mạc Ly lắc đầu: “Không có khả năng, Văn Sát, không có khả năng. . . . . .”


Văn Sát một phen nắm lấy cằm Mạc Ly: “Ở chỗ này của ta, chưa từng có câu ‘không có khả năng’ .”


Vốn định đem người trước mắt này lập tức ăn vào bụng, nhưng nghĩ đến y bệnh nặng mới giảm, không thể chịu nổi.


Loại sự tình này so với sao chổi va địa cầu còn muốn hiếm thấy hơn ”Thương hương tiếc ngọc”, Văn Sát là lần đầu tiên làm.


Mạc Ly thần sắc trong mắt càng phát ra ảm đạm, cũng không có nói cái gì nữa.


Văn Sát thấy y tựa hồ thuận theo chút, thần sắc thư hoãn không ít.


Giao đãi phân phó cho tỳ nữ đưa đồ lên, liền rời đi ..


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét