KHÁCH ĐIẾM LÃO BẢN
CHƯƠNG 34-2 : Kinh Biến 4
Edit : Yêu Nhền Nhện
Mạc Ly thanh âm mang
theo điểm nghẹn ngào – nói như muốn khóc, nhưng A Vong dựa vào bản năng nam nhân biết
rằng đó cũng không phải thanh âm bởi vì khó chịu mà phát ra.
Hạ thể Mạc Ly bị A Vong kích thích như
vậy, không chịu nổi phóng xuất. Khi thân thể Mạc Ly trầm tĩnh lại sau cao
trào, A Vong thấy Mạc Ly tựa hồ đã muốn chuẩn bị tốt , liền sáp nhập vào
thân thể Mạc Ly.
“Ân. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Bị A Vong chiếm tiện nghi đã trở thành chuyện
bất khả kháng, việc đã đến nước này, Mạc Ly vô lực xoay chuyển trời đất,
cũng đành phải chấp nhận sự thật. Y không hề giãy giụa khi A Vong đem hai chân
mình tách ra hai bên.Cự vật hung mãnh đang không ngừng trừu sáp , thân thể
hai người vì va chạm phát mà phát ra tiếng vang, làm cho Mạc Ly đỏ bừng mặt.
A Vong thực dũng mãnh là chuyện Mạc
Ly không thể không thừa nhận, xương sống thắt lưng bi thống, mấy lần sau, Mạc
Ly chỉ phải vô lực cầu xin: “A Vong, ta từ bỏ, ngươi mau dừng lại , ô. . . .
. . A. . . . . .”
A Vong có khả năng học tâp thiên
phú, trong lúc luật động, hắn đã sớm tìm được nhược điểm của Mạc Ly nên lại
tận hết sức lực mãnh công.
Mạc Ly bị vật cực đại của hắn gây
sức ép đến chết đi sống lại, lên trời xuống biển, ngay cả lời cầu xin tha
thứ đều nói không hoàn chỉnh, chỉ có thể nghe được từng tiếng rên rỉ ngắt quãng.
“Nếu không làm gì ngăn lại, để cho A Vong tiếp tục hạ thủ như vậy, ta chết
chắc rồi. . . . . .” Mạc Ly ở trong lòng rên rĩ nói.
Y chỉ phải dùng một chút khí lực cuối
cùng, đem đôi bàn tay nhuyễn miên vô lực kéo lấy bả vai to lớn của A Vong, môi
nhẹ nhàng hôn lên thái dương A Vong.
A Vong một trận kích động, dưới thân tần
suất va chạm càng mạnh thêm. Sau đó gầm nhẹ một tiếng, bắn vào trong cơ thể Mạc
Ly .
Mạc Ly xụi lơ ở trên giường, đã không
còn đủ khí lực đi trách cứ A Vong nhiều hơn “Hỗn đản, đem thứ đó của ngươi
nhanh đi ra, bằng không ta không để yên cho ngươi. . . . . .” Dùng thanh âm khí
yếu du hư thều thào câu nói sau cùng, Mạc Ly đem mặt vùi vào gối mềm liền đã
ngủ.
Ngày kế tỉnh lại, Mạc Ly phát hiện mình
oa ở đầu vai A Vong.
Tuy rằng nhiệt độ không khí trong sơn
cốc cao hơn so với bên ngoài nhưng trời vẫn lạnh giá. Nhiệt độ cơ thể A Vong nóng
rực, Mạc Ly còn chưa phải thực thanh tỉnh, không tự giác liền đem đầu cọ cọ vào
người A Vong.
Lại mơ hồ một trận, Mạc Ly mới lục tục
nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua . Nhớ tới đêm qua hoang đường, lại nhìn mặt A
Vong ngủ say sưa ngây thơ, Mạc Ly bỗng nhiên thực tức giận, vài cái tát tay
liền vỗ tới.
A Vong bị Mạc Ly đánh tỉnh, dụi dụi đôi
mắt buồn ngủ nhập nhèm.
“Mạc Mạc, ngươi làm sao vậy?”
Gặp Mạc Ly mím môi không nói lời nào, A
Vong cũng đại khái biết Mạc Mạc đang cáu kỉnh. Bàn tay to bao quát, đem Mạc Ly ôm
vào ngực, ngáp một cái rõ to.
“Mạc Mạc ngươi không mệt sao? Ta hảo mệt
mà, ngủ tiếp thêm một chút. . . . . .”
Nghe thanh âm A Vong càng ngày càng
nhỏ, ánh mắt nói xong vừa muốn nhắm lại, trong lòng Mạc Ly sinh ra một cỗ bất
đắc dĩ. Y đối A Vong là đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng sự việc đã xảy ra
thủy chung không thể tránh được cục diện hôm nay.
Mạc Ly có chút thất bại trở thân mình,
đưa lưng về phía A Vong.
Chẳng lẽ, đây là cái gọi là “Chạy trời
không khỏi nắng” ?
A Vong cảm giác thân mình người bên
cạnh ly khai một chút, theo bản năng liền đem Mạc Ly kéo trở về.
Mạc Ly bất ngờ không kịp đề phòng bị cánh
tay cứng như sắt của A Vong gắt gao ôm vào lòng, chỉ phải ngừng giãy giụa.
Sau khi sự tình xảy ra, Mạc Ly liền ôm tâm
tình buông xuôi, để mặc A Vong muốn làm gì thì làm .
Một lần là làm, một trăm
lần cũng là làm.
Nếu lúc trước điểm mấu chốt kiên trì đã
bị phá vỡ, lúc sau tái thế nào, cũng thay đổi không được cái gì.
Mạc Ly thường xuyên mím môi buồn bực nghĩ
“Chẳng lẽ là ta thiên tính dâm đãng? Thế
nhưng đối với khiêu khích của A Vong không thể kháng cự. . . . . .”
“Hỗn đản, rõ ràng chính là hắn kỹ thuật
càng ngày càng tốt. . . . . .”
Hung hăng đánh vào đầu của mình một cái:
“Ngu xuẩn, ta rốt cuộc suy nghĩ loạn thất bát tao cái gì !”
Mạc Ly bất đắc dĩ.
Từ chuyện đó về sau, A Vong đối y lại xem
như bảo bối, cái gì chỉ cần mình có thể làm tuyệt đối không cho Mạc Ly động
thủ. Đương nhiên, trừ bỏ nấu cơm bên ngoài.
Trong cốc tuy rằng hoàn cảnh không tồi,
nhưng thứ có thể tiêu khiển cũng ít, phỏng chừng cũng là duyên cớ bởi vì tịch
mịch khó nhịn, Mạc Ly liền cũng để mặc A Vong hồ nháo .
Dù sao, cảm giác hai người thân thể kề
sát cùng nhau tựa hồ có thể làm cho Mạc Ly đem những đau xót từng canh cánh trong
lòng tạm thời quên, hơn nữa, tựa hồ cũng không còn cô đơn như vậy nữa.
“Có lẽ, nói không chừng là ta đang lợi
dụng A Vong.” Vuốt ve mái tóc A Vong, Mạc Ly áy náy thầm nghĩ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét