KHÁCH ĐIẾM LÃO BẢN
CHƯƠNG 34-1 : Kinh Biến 4
Edit : Yêu Nhền Nhện
--------------------
Ở trong cốc đợi đã một khoảng thời
gian.
Nếu không vì lo lắng độc hoa độc thảo,
kỳ thật nơi đây cũng có thể coi là thanh u hợp lòng người. Nhiệt độ không
khí trong sơn cốc này rất kỳ lạ, có cảm giác trái với lẽ thường, bên
ngoài là trời đông giá rét, nơi này lại một chút dấu vết băng tuyết đều không
có, nhưng quanh năm chim ca hoa nở, quả thực chính là thế ngoại đào nguyên.
Dược Lang quả nhiên là người thích
hưởng thụ, trong lòng Mạc Ly âm thầm cảm thán nói.
Nhà tranh nhỏ kia tuy rằng đơn sơ,
nhưng kỳ thật trước đây hai người ngụ ở khách điếm rách nát, trừ bỏ so với nơi
này hơi lớn hơn một chút, phân chia mấy tầng ở ngoài, cũng không thể tốt
hơn nơi đây.Cho nên A Vong vẫn là rất nhanh liền thích ứng với hoàn cảnh nơi
này.
Vốn sự tình nguyên bản nên lo lắng
hiện tại có thể yên lòng , Mạc Ly lại bị một vấn đề đau đầu khác khuấy
động.
Từ lần trước Mạc Ly “xả thân” vì A
Vong hóa giải dược tính đến nay, A Vong liền đối với chuyện đó mà thực tủy
tri vị, nhớ mãi không quên.
Cả ngày quấn quít lấy Mạc Ly bắt y phải
cùng mình “ngoạn” còn chưa tính, có đôi khi không lay chuyển được Mạc Ly thì bày
ra mặt lạnh, còn thử dùng bạo lực làm
cho Mạc Ly đi vào khuôn khổ.
Lần đó, Mạc Ly bị A Vong đặt ở trên
người cọ đến cọ đi, một bụng tức giận rốt cục bộc phát, đối với A Vong tiến
hành “Thương cho roi cho vọt”, A Vong đáng thương như vậy co đầu rút cổ ở góc
tường, dùng ánh mắt ai oán nhìn Mạc Ly trên giường.
Mạc Ly sửa lại xiêm y hỗn độn không
chịu nổi , quyết tâm không để ý tới A Vong.
Nguyên bản nghĩ chiêu tức giận này ít
nhất có thể làm cho A Vong ở chuyện này yên tĩnh mấy ngày, nhưng Mạc Ly hiển
nhiên là đánh giá thấp bản tính bám riết không tha của A Vong.
Ngày ấy, nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh
lại, Mạc Ly phát hiện mình thế nhưng lại hoàn toàn trần trụi tựa vào bên
người A Vong.
Mạc Ly kinh ngạc cử động thân mình
thầm nghĩ : “Chẳng lẽ ta mộng du, đang ngủ lại đem quần áo chính mình cởi ra
? !”
Lại nhìn đến dưới thân y là A Vong
với đôi mắt giảo hoạt, Mạc Ly lập tức ý thức được vấn đề.
Vừa định mở miệng mắng A Vong vài câu,
lại bị hắn xoay người một cái đặt ở dưới thân. A Vong cầm lấy nội sam của
Mạc Ly đang vị vứt một bên, cấp tốc nhét vào miệng Mạc Ly.
“Ân ngô ngô! !”
Mạc Ly mở to hai mắt nhìn.
Y vội vàng giãy giụa, lại phát hiện
căn bản không thể lay động A Vong nửa phần.
A Vong một bàn tay liền thoải mái mà
đem hai cổ tay mảnh khảnh của Mạc Ly chế trụ đặt lên đỉnh đầu, tay kia thì
thành thạo vén lại tóc rối đang che trên mặt Mạc Ly. Ngón tay A Vong thô
ráp mơn trớn đôi mắt linh động của y.
Trong đôi mắt Mạc Ly tuy rằng oanh đầy
tức giận, nhưng không có sợ hãi. Đúng vậy, Mạc Ly bi ai phát hiện, cho dù tại loại
thời điểm này, y cũng chỉ là tức giận, mà không có sợ hãi A Vong.
A Vong cúi mình xuống tinh tế hôn môi
Mạc Ly rồi lần lượt hôn thỏa thích đến từng tấc từng tấc trên mặt
Mạc Ly.
Tuy rằng A Vong rõ ràng chính là tuyệt
đối nắm quyền kiểm soát trò khôi hài này, nhưng hắn tựa hồ cũng không
có dễ chịu hơn so với Mạc Ly. Tay hắn cách qua một lớp quần áo nắm lấy hạ
thân chính mình.
A Vong đầu đầy mồ hôi, cơ hồ dùng ngữ
khí cầu xin Mạc Ly : “Mạc Mạc, ta đau quá, ta thật là khó chịu, ta nghĩ ta sắp
chết rồi, ngươi cho ta đi, cho ta đi?”
Mặc dù là câu hỏi thoạt như suy nhược
, nhưng động tác trên tay A Vong không chút nào hàm hồ. Đem tiết khố chính mình
xả hạ, cự vật kia dâng trào lại một lần bại lộ ở trước mặt Mạc Ly.
Mạc Ly nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng đầu
qua một bên, Mạc Ly muốn vung đầu gối lên chống cự, nhưng thân mình A
Vong to lớn đã sớm len vào hai chân Mạc Ly, động tác theo bản năng của Mạc
Ly chỉ có thể tạo thành hậu quả là hai chân càng nhanh bị cưỡng bách
vòng qua thắt lưng A Vong.
Có kinh nghiệm lần trước, A Vong với
năng lực học tập cực mạnh, nhẹ nhàng lần tìm được huyệt khẩu tiêu hồn
kia. Đáng tiếc hắn ở phương diện tán tỉnh thật sự là không có kinh nghiệm gì
cả, chính là dựa vào một cỗ cậy mạnh liền nghĩ muốn thống đi vào.
Huyệt khẩu Mạc Ly chưa hề được
chuẩn bị làm sao chịu được cự vật lớn như vậy, một cơn đau như xé làm
cho Mạc Ly mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người đều hư nhuyễn xuống.
Ý nghĩ của A Vong bị dục vọng chiếm
hữu, ngay từ đầu liền khinh xuất, nhưng nhìn đến thời điểm hạ thân Mạc Ly
chảy ra tơ huyết, mới chợt bừng tỉnh ngập tràn bối rối. Đem cự vật kia
rút ra, A Vong kích động đem bố khăn đang nhét trong miệng Mạc Ly lấy ra.
“Mạc Mạc, ngươi bị thương? Tại sao có
thể như vậy, ta … ta không phải cố ý.”
Mạc Ly từng ngụm từng ngụm thở phì phò,
đau đớn nói không ra lời.
Tựa vào A Vong, Mạc Ly vốn tưởng rằng
xuất hiện loại “sự cố” này, A Vong hẳn là sẽ không tái xằng bậy , nhưng là
sự thật chứng minh, y lại sai lầm rồi.
A Vong tạm thời dừng lại động tác, kỳ
thật chính là hồi tưởng lại tình hình các bước lần trước, xem ra, nhất định
là khâu nào đã xảy ra vấn đề, cho nên mới làm cho Mạc Ly đổ máu.
Chỉ chốc lát sau, A Vong liền phát hiện
đểm mấu chốt. Thuốc mỡ, đúng vậy, chính là cái thuốc mỡ kia. Hắn xoay người
xuống giường, ở trong bao quần áo đem theo của Mạc Ly lấy thuốc mỡ ra.
Mạc Ly đáng thương mang thuốc này tới
chỉ là vì sợ ở trong cốc ngoài ý muốn bị thương có thể phát huy công dụng, ai
biết, hôm nay nhưng lại thành trợ lực đưa chính mình vào lòng bàn tay A Vong.
Mạc Ly gặp A Vong xoay người rời đi,
nghĩ đến hắn phải chính mình đi giải quyết vấn đề, thân thể dù bị tiểu thương
cũng dần hòa hoãn.
Nhưng A Vong một lần nữa đi trở về
bên giường, thời điểm đầu gối bị nâng lên Mạc Ly lại luống cuống.
“A Vong, ngươi hỗn
đản! !”
A Vong toàn bộ làm như không nghe không
thấy, bắt lấy hai chân Mạc Ly đang loạn đá nắm cùng một chỗ. A Vong ngồi ở
trên giường, đem hai chân Mạc Ly nâng lên cao làm cho thân thể y cùng chân làm
thành tư thế chín mươi độ góc vuông. Đào một đống thuốc mỡ hướng hậu huyệt Mạc Ly đưa vào.
Thắt lưng Mạc Ly bị A Vong cố định
lại như thế nào cũng không thể mảy may tránh thoát.
“A Vong ngươi mau dừng tay, ta sẽ không
tha thứ cho ngươi!”
“Ngươi tái tiếp tục, ta nhất định đuổi
ngươi đi!”
“Ta. . . . . . A. . . . . .”
Thuốc mỡ lạnh lẽo nhét vào trong cơ
thể, ngón tay A Vong thô ráp ở phía sau huyệt lung tung chuyển động. Đang lúc
chuyển động lại không cẩn thận, đụng phải điểm mẫn cảm của Mạc Ly.
Thắt lưng Mạc Ly tức thì cong lên, bộ
vị phía trước cũng bắt đầu có tinh thần. A Vong gặp Mạc Ly có phản ứng, vui
mừng quá đỗi. Hắn một bên tiếp tục động tác ở hậu huyệt, một bên lấy tay
khẽ vuốt phía trước Mạc Ly.
“Mạc Mạc cũng sẽ cứng rắn? Như vậy có
phải hay không thật thoải mái?”
Mạc Ly bị A Vong trước sau giáp kích,
quẫn bách nói không ra lời, chỉ phải không ngừng mà lắc đầu.
“Mạc Mạc không hiểu rõ bản thân cũng
rất thoải mái sao, nhưng lại nói dối, ngươi không ngoan!”
A Vong nhìn chằm chằm Mạc Ly thân thể dần
dần ửng hồng, hô hấp ngày càng dồn dập.
“Mạc Mạc cái chỗ này thật đáng yêu. . .
. . .”
Vừa nói lại vừa hôn xuống đỉnh ngọc
trụ tinh xảo của Mạc Ly.
“A! ! A Vong, không cần. . . . . .
Không nên đụng nơi đó. . . . . .”
Mạc Ly thanh âm mang theo điểm nghẹn ngào –
nói như muốn khóc, nhưng A Vong dựa vào bản năng nam nhân biết rằng đó cũng
không phải thanh âm bởi vì khó chịu mà phát ra.
........
cont.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét