Tác giả : Thâu Thâu Tả Văn
Edit : Yêu Nhền Nhện
--------------
Trở
lại Trần phủ, trời đã tờ mờ sáng .
Trần
Tắc Minh cho người pha nước ấm trong phòng đem chính mình toàn thân trên dưới
tẩy rửa sạch sẽ. Đến khi đứng dậy, đại khái là do dược lực tỏa ra, lại mãnh
liệt choáng váng ghê tởm khiến y nhịn không được ói ra, đến cuối cùng cơ hồ
ngay cả mật cũng nôn ra hết.
Đợi đến đêm, mặc dù không khoẻ cũng không thể không đến Thiên Lao thăm hỏi phụ thân, lại dùng bạc đả thông hết các lộ tuyến, đến lúc này mới an tâm một chút. Từ nhỏ y đã được mọi người trân trọng, ở trong quân bây giờ tuy là nói bị người xa lánh, nhưng cũng không cần cầu xin người khác điều gì, có thể nói là thiếu niên phóng túng, không biết cúi đầu, chỉ là mấy ngày nay đã đem hàm ý ba chữ "Cầu người khó" kia triệt để nhận thức một phen. Từ nay về sau thấm thía không thôi, đem tính khí càng thu liễm không ít.
Qua
mấy ngày, quả nhiên Trần Đổ được phóng thích, bình yên trở về nhà, cả nhà trên dưới đều vui mừng. Mấy ngày qua bôn ba không ngừng khiến Trần Tắc Minh đột nhiên đổ
bệnh, thầy thuốc đến xem nói là do tích tụ mệt nhọc trong người, phụ mẫu đều
đau lòng không thôi. Đồng thời Trần Đổ lại có chút vui mừng, nhi tử hiện giờ
rốt cục trưởng thành đã có thể gánh trọng trách, phải biết từ trong nhà tù
trọng án cứu người ra cũng không phải người nào cũng làm được. Vua không nhìn
đến thì những người cùng sa vào tù ngục với mình còn đang trong thiên lao hậu
thẩm chịu khổ, nói không chừng là phải chịu kết cục rơi đầu.
Trần
Tắc Minh từ nhỏ tập võ, nguyên bản ít có ốm đau, nhiều lắm cũng chỉ là cảm mạo
phát sốt qua mấy ngày sau liền tràn đầy sinh lực. Kỳ quái chính là giờ đây bệnh
lúc ban đầu cũng không nghiêm trọng, tất cả mọi người đều nói là do mệt mỏi,chỉ
cần nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏe, nào ngờ bệnh tình lại có thể kéo dài cả tháng
vẫn không thấy khá, thuốc ăn mấy chục phó, bệnh ngược lại càng nặng , không
thiết chi ăn uống hơn nữa sốt nhẹ không lùi, nguyên bản Trần Tắc Minh cường tráng sau khi
bệnh một tháng thì thậm chí ngay cả giường đều xuống không nổi.
Hai
lão lúc đầu còn không quá mức để ý, đến lúc này mới cảm thấy được không ổn,
kinh hoảng, chỉ nghĩ là mời nhầm lang băm, vội phái gia đinh mọi nơi tìm kiếm
hỏi thăm danh y.
Một
ngày này, có một người đến bái phỏng, bảo là có phương pháp kỳ diệu có thể trị
liệu Trần gia công tử.
Trần
Đổ sai người dẫn vào, vừa nhìn thì lắp bắp kinh hãi: "Dương công tử?"
Người
tới cười nói : "Trần bá phụ, đã lâu không gặp ."
Dương
Lương xốc màn lên, cũng hơi giật mình.
Trần
Tắc Minh mê man nằm, tự biết có người ngoài tới lại vô lực mở mắt.
Dương
Lương xoay người, từ trong ngực lấy ra một cái túi gấm, mở túi đổ ra một viên
dược hoàn đưa cho Trần Đổ, nói : "Đây là đại nội linh dược, cấp Trần đệ ăn vào, nhất định có hiệu lực."
Trần
Đổ cảm ơn không ngớt lời, Dương Lương cười một cái rồi xoay người nhìn sắc mặt
Trần Tắc Minh, nhìn thật lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng.
Thuốc
kia quả thật linh diệu, Trần Tắc Minh cư nhiên dần dần chuyển biến tốt lên.
Đôi
khi y nghĩ, viên dược hoàn kia của Dương Lương làm sao lại có thể đem mình trị
hết bệnh hay như vậy, tục ngữ nói đúng bệnh hốt thuốc, thuốc kia rõ ràng được lấy
ra từ trên người, chẳng lẽ đó là thần dược trị bách bệnh. Nghĩ đến cuối cùng,
cho đến khi trong đầu mình rối rắm cả lên mới bằng lòng bỏ qua, y kiệt lực
tránh chính mình suy nghĩ những chuyện vô bổ. Có nhiều thứ, vào thời khắc này,
chỉ một chút thôi liền đủ để đánh bại y.
Qua
một thời gian, rốt cục y vẫn được hồi cung trực ban, cùng trước kia nhiệt tâm
tuần tra khác biệt, nếu có thể chờ ở phòng trực thì Trần Tắc Minh liền không
chịu đi tuần.
Điều
này làm cho các đồng liêu ít nhiều có chút kinh ngạc, trước đây người này làm
việc quy cũ đến mức làm cho người ta căm tức, lúc người bên ngoài đều đang nghỉ
ngơi, y thế nào cũng phải xếp thành hàng tuần tra. Có một quá phận nghiêm túc
đồng liêu là một loại thống khổ, bởi vì điều này sẽ làm nổi bật ra ngươi lười
nhác, vì nguyên nhân như vậy làm cho sau một đoạn thời gian tất cả mọi người
không bằng lòng cùng đội trực với y nữa. Nhưng mà người quy cũ như vậy cũng vẫn có một ngày bị đồng hoá.
Trần
Tắc Minh vì họa được phúc phát giác ra đồng liêu cùng mình quan hệ có điều cải
thiện thì cười khổ không thôi, chính mình cầu mãi không được thì ra pháp môn là ở trong này —— làm người không thể quá nghiêm túc, một khi nghiêm túc chẳng
những làm hại người khác cũng làm hại chính mình.
Ngày
liền trong cảnh thấp thỏm bất an lặng lẽ vượt qua, bởi vì cố ý tránh né cho
nên y như nguyện thường không có gặp lại đối phương. Mà hoàng đế tựa hồ cũng
quên chuyện này người này, từ ngày đó không truyền tin qua y nữa.
Một hôm về đến nhà, Trần Tắc Minh phát giác Ấm Ấm đến đây.
Ấm
Ấm là biểu muội của y ở nông thôn, hai người là thanh mai trúc mã lúc nhỏ,
trong thuở ngây thơ cũng từng ngây ngô nói qua không phải muội không cưới không
phải huynh không gả linh tinh, lúc này mọi người đã trưởng thành, nhớ tới có
chút ngượng ngùng khó mở miệng, nhìn nhau cười cười. Ấm Ấm mặt liền hơi ửng đỏ,
nghiêng đầu sang chỗ khác làm bộ như không phát hiện, hoàn toàn là bộ dạng bịt
tay trộm chuông.
Dì
đang nói chuyện cùng Trần phu nhân, lúc này hai mẹ con nàng đến Trần phủ cũng
bởi vì ở nông thôn có ác bá thiếu gia vừa ý Ấm Ấm, tuy rằng kiêng kị trong nhà
nàng có người tại triều, không dám cứng rắn
nhưng lại cứ luôn dây dưa không dứt. Ấm Ấm tuy rằng đã là thiếu nữ nhưng
trời sinh tính tình táo bạo, nói chuyện cũng không chừa lối thoát, cứ thế mãi khó
tránh khỏi xung đột, dì dượng thương lượng với nhau, chỉ phải cho nữ nhi đi
trước né tránh. Cái này cũng có nghĩa là mẹ con Ấm Ấm trú ngụ ở đây thời
gian sẽ không quá ngắn.
Trần
Tắc Minh vẫn thật không nghĩ tới thì ra là duyên cớ như vậy, nhịn không được
quay đầu lại nhìn nhìn biểu muội.
Hai
năm trước gặp mặt thì Ấm Ấm vẫn chỉ là tiểu hài tử bình thường, lúc này thần
thái hình dáng cũng đã mang theo sự quyến rũ đặc biệt của thiếu nữ. Cảm thấy
được ánh mắt của y, Ấm Ấm vốn thần tình đã tự tại trở lại thành ra đột nhiên
ngượng ngùng, sau một chốc, đột nhiên lại ngẩng đầu hung hăng trừng mắt liếc y,
làm như ở giận y hiếu kỳ bàng quan.
Trần
Tắc Minh liền nhận ra dấu vết của Ấm Ấm hai năm trước, lập tức thoải mái hẳn
ra.
Ấm
Ấm ở qua hai ngày, hai người lại một lần nữa quen thuộc.
Ngày
hôm đó vừa gặp hội đèn lồng, dù hội đèn lồng Ấm Ấm trước kia cũng từng xem qua
nhưng đã lâu nên có ý muốn xem lại. Dì bảo đứa nhỏ này chỉ toàn thích náo
nhiệt, lúc nói chuyện tràn đầy sủng nịch. Ấm Ấm lại nói hội đèn lồng ở nông thôn
sao bằng ở kinh đô hoa quý khí phái, ầm ĩ lên đòi đi. Trần Tắc Minh lại vừa lúc
ở nhà hưu mộc, tự nhiên là bụng làm dạ chịu.
Đi
đến nửa đường, Trần Tắc Minh nghi hoặc nói : "Sao chỉ có hai chúng
ta? Mọi người không theo kịp?" Nói xong liền nhớ lại lúc gần đi phụ mẫu nhìn bọn họ cười cười.
Ấm
Ấm gác tay ở phía trước: "Chắc có chuyện gì trì hoãn thôi ."
Trần
Tắc Minh không nói, sau một lát, mới nói thẳng : "... Trong chuyện này có
vấn đề."
Ấm
Ấm hỏi : "Vấn đề gì?"
Trần
Tắc Minh quay đầu, Ấm Ấm vẻ mặt thật tình không hiểu, Trần Tắc Minh nhìn một
lát, nhịn không được nói: "... Làm sao muội vẫn là ngốc như vậy?"
Ấm
Ấm sau khi ngẩn ra một lúc thì đùng đùng nổi giận, vung nắm đấm đánh tới mặt y,
Trần Tắc Minh cũng không trốn, nghênh diện tiếp được, cười nói: "Xem kìa,
muội sớm đã đánh không lại ta." Lời còn chưa dứt, bàn chân chợt đau nhức,
thì ra Ấm Ấm mạnh bạo đạp bàn chân y, còn loay hoay giẫm một chặp.
Trần
Tắc Minh đứng bất động, mặc cho nàng dậm một trận cũng không thấy nàng dừng lại, rốt cục nhịn không được nói: "Còn chưa giẫm xong? Còn giẫm nữa thì
hội đèn lồng cũng tan đó."
Ấm
Ấm chán nản, cả giận nói: "Dượng cho huynh học công phu, nguyên lai là
dùng để khi dễ nữ hài nhi."
Trần
Tắc Minh không phục bảo: "Ta cũng không có động đậy gì cả, sao lại tính là
khi dễ muội?"
Ấm
Ấm nhảy dựng lên: "Cũng là bởi vì huynh không nhúc nhích, mới là khi dễ
ta! Huynh vì cái gì không kêu thảm thiết? Cho muội hả giận?"
Trần
Tắc Minh thấp giọng nói: "Khó thể thuyết phục."
Hai
người y như thuở bé tranh cãi, ai cũng không nhường ai, tựa hồ đây là
phương thức ở chung tự nhiên nhất của bọn họ. Thật ra, Trần Tắc Minh sớm đã
không còn nói chuyện kiểu như vậy, phụ thân hi vọng y trầm ổn nội liễm, từng trải
khiến cho y hiểu được trầm mặc nhường nhịn.
Dù
vậy khi đối mặt với Ấm Ấm ngây thơ rạng rỡ thì y vẫn là nhịn không được phải
hoàn nguyên về chính mình thuở thiếu thời. Giờ khắc này khó có thể kiềm nến ngữ
khí thoải mái chân thật, trong quan trường không như ý, đêm hôm đó khuất nhục,
khi cùng Ấm Ấm tranh cãi đều có vẻ thật xa xôi. Bọn họ vẫn là hài tử, có thể vì
một viên đường cãi nhau không ngớt, cũng có thể vì một con châu chấu cỏ lập tức
hợp lại.
Trần
Tắc Minh cười, y có cảm giác thoải mái như trút bỏ được lớp mặt nạ nặng nề.
Đến
hội đèn lồng, y mua một con khỉ nhỏ bằng gỗ đào, nhét vào tay Ấm Ấm: "Nhìn
xem, giống muội quá!"
Ấm
Ấm lại nổi trận lôi đình.
Đèn
lồng ở sau lưng nàng lóe ra lay động, từng chuỗi đan chéo hồng sắc quang mang
chiếu sáng một mảnh không trung, mọi nơi tràn ngập tiếng nói cười khiến cho đêm
đen dày đặc cũng ấm áp hẳn lên.
Đột
nhiên có điểm lạnh lẽo đáp lên mặt, Trần Tắc Minh ngẩng đầu, Ấm Ấm cũng phát
giác, nói : "Không xong, trời mưa ." Các nhóm du khách bắt đầu chạy tản ra khắp nơi.
Trần
Tắc Minh nhìn lên không trung thở dài một tiếng, Ấm Ấm nói : "Sao vậy,
bắt đầu bi xuân thương thu [đa sầu đa cảm] sao?"
Trần
Tắc Minh một phen kéo nàng chạy: "Đi thôi."
Hai
người chạy vội một trận, mưa càng lúc càng lớn, mắt thấy đã sắp thành mưa to,
chỉ phải dừng lại tìm cửa tiệm, đứng ở dưới mái hiên tránh mưa. Cúi đầu vừa
nhìn, y phục cũng đã ướt đẫm dán tại trên người rất khó chịu, quay đầu nhìn
sang bên cạnh, Trần Tắc Minh vội vàng cởi áo khoác, Ấm Ấm trố mắt: "Huynh
làm gì thế?"
Trần
Tắc Minh đem áo khoác ném tới trên đầu nàng: "Khoát vào đi."
Ấm
Ấm cúi đầu, mặt cũng đỏ, vội vàng la lên: "Quay đầu, đừng nhìn."
Trần
Tắc Minh quả nhiên theo lời tránh đi: "Có cái gì đẹp, gầy trơ cả
xương."
Đang
khi nói chuyện, một người bung dù đi qua, nghe vậy đột nhiên ngừng lại, giật
mình nhìn về phía hai người bọn họ đang trú dưới mái hiên, Trần Tắc Minh nhìn thấy
người đó cũng giật mình: "... Dương huynh?"
Dương
Lương nhìn Ấm Ấm bên cạnh y, hạ dù xuống cười cười.
Trần
Tắc Minh thuận theo tầm mắt hắn nhìn thoáng qua, hơi đỏ mặt nói : "Đây là
biểu muội của ta."
Ấm
Ấm bắt lấy cổ áo, đem mình bao bọc thật kĩ, lại nhìn thấy Dương Lương nói :
"Huynh ấy là ai vậy?" Dương Lương thoáng nhìn qua nàng một cái, mỉm
cười.
Trần
Tắc Minh vội nói: "Xá muội còn trẻ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, Dương
huynh thứ lỗi."
Dương
Lương không cho là đúng nói : "Không sao, nữ hài tử chung quy nên có chút
đặc quyền."
Ấm
Ấm nhíu mày không nói. Trần Tắc Minh thấy Dương Lương cặp theo hai chiếc dù
không khỏi tò mò: "Dương huynh làm gì vậy?"
Dương
Lương cúi đầu nhìn xem dù, đột nhiên có chút do dự, sau một lúc lâu mới nói:
"Vạn tuế nghe nói hôm nay dân gian có hội đèn lồng, khăng khăng cải trang
vi hành, nào ngờ đến nửa đường thì vừa khéo có mưa, mệnh ta đi mua hai chiếc dù."
Trần
Tắc Minh sắc mặt nháy mắt trắng bệch, không khỏi hướng bên kia nhìn qua, bóng
đêm dày đặc, mưa rơi không nhỏ, chỉ có một
ngọn đèn lồng làm sao thấy được rõ ràng. Y điếng người tại chỗ, sau một
lúc lâu không thể nhúc nhích, đột nhiên nổi lên sợ hãi cực đại như vậy cho dù ngay cả
bản thân y cũng không kịp chuẩn bị.
Dương
Lương lấy một cây dù đưa cho Ấm Ấm. Nàng đề phòng nhìn hắn, Dương Lương cười,
cúi đầu hướng nàng nói : "Tặng cho nàng."
Ấm
Ấm nhìn Trần Tắc Minh một cái, thấy y gật gật đầu, Ấm Ấm mới nói : "Cám
ơn." Dứt lời đoạt lấy dù.
Một
đêm này, Trần Tắc Minh thật lâu thật lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ, y không
biết mình sợ hãi cái gì, người nhiều như vậy, đối phương không thể nào thấy
mình, ngay cả thấy được, hết thảy cũng đã là quá khứ.
Trong
mộng, y trở lại thư phòng im lặng kia, chính mình quỳ trên mặt đất, từ phía sau
bàn hắc ám lạ kỳ vươn ra một làn khói giống như rắn uốn lượn đuổi đến, cơ thể y
cứng ngắc không thể nhúc nhích, từng giọt mồ hôi rơi xuống, làn khói đen kia
giống như xúc tu tới gần y, chậm rãi vươn hướng vào miệng y...
Chợt
giật mình tỉnh giấc, trong bóng đêm ồ ồ thở gấp, nghe xong sau một lúc lâu mới biết
được là tiếng thở của mình, y cắn răng, nhịn không được run lẩy bẩy.
Ngày
thứ hai, y lấy cớ trả dù để đến Dương phủ.
Gác
cổng vừa thấy y liền hỏi: "Có phải là Trần đại nhân?"
Trần
Tắc Minh giật mình, Dương Lương biết mình muốn tới? Đang ngẩn người ở đó, đột
nhiên thấy Dương Lương chỉnh trang đi tới, tựa hồ là cần ra ngoài, thấy y quả
nhiên không kinh ngạc: "Trần đệ."
Trần
Tắc Minh có chút ngượng ngùng: "Dương huynh phải xuất môn sao?"
Dương
Lương dắt tay y cười nói: "Hôm nay không có việc gì, thời tiết lại tốt,
vừa lúc có thể săn thú, cùng nhau đi." Cũng không đợi y trả lời, liền cầm
lấy dù trúc trong tay y tùy tay ném cho gác cổng, kẻ kia vội vàng tiếp được.
Dương
Lương hướng y cười, thần thái phi dương: "Sớm nghe nói về Trần đệ tinh
thông cưỡi ngựa bắn cung, hôm nay chúng ta so đấu xem ai có thể thắng."
Nét tươi cười của hắn cho tới bây giờ đều có chút phóng khoáng trong đó, giờ
phút này thoạt nhìn vừa giống như vui đùa lại vừa giống như khiêu khích.
Quả
nhiên lại thấy hạ nhân từ cửa hông dẫn ra mấy thớt ngựa, cung tên yên bí không
thiếu gì cả.
Dương
Lương cười dài : "Người thua phải đãi mười bàn ở Túy Hương lâu, thỉnh mọi
người uống rượu, có dám hay không."
Túy
Hương lâu là quán rượu nơi hai người sơ ngộ, Dương Lương tựa hồ đối với nơi đây
đặc biệt có cảm tình.
Trần
Tắc Minh bị hào khí của hắn cuốn hút, động thân nói : "Cũng chưa chắc thua cho huynh."
Hai
người nhìn nhau cười, nhảy lên ngựa.
Đến
tối, mang theo con mồi say khướt đánh ngựa về đến nhà, Trần Tắc Minh mới buồn
bực nhớ tới chuyện ở hội đèn lồng, chính mình lại có thể một câu cũng chưa nhắc
đến.
Từ
đó về sau, hai người càng lúc càng thêm thân thiết.
Ngoài
Trần Tắc Minh dự liệu, Dương Lương cưỡi ngựa bắn cung cũng như quyền cước thông
thường cùng y khó phân thắng bại, hai người sơ phùng đối thủ đều có chút hưng
phấn, nhưng khi luận bàn binh pháp tựa hồ Dương Lương càng hơn y một bậc, binh
bất yếm trá [chiến tranh không ngại lừa dối]
điểm này Dương Lương sử dụng thành thạo hơn hẳn, đại khái là do thiên tính hai
người khác biệt, điều này làm cho Trần Tắc Minh khổ luyện hơn mười năm ít nhiều
có chút ão não. Nhưng Dương Lương cũng không phải xuất thân võ khoa, hắn là do
đương kim hoàng đế đăng cơ thì luận công ban thưởng mà chiếm được chức quan Chỉ
Huy Sứ. Về phần là công lao gì thì hắn lại không muốn đề cập, Trần Tắc Minh hỏi
thì chính là cười mà không nói, Trần Tắc Minh liền biết đây là loại uyển chuyển
cự tuyệt.
Hoàng
đế cũng không có động tĩnh gì, hội đèn lồng kia một đêm lo lắng, được chứng
minh bất quá là y buồn lo vô cớ, Trần Tắc Minh bắt đầu nhận thức cuộc sống
khoái hoạt. Mẫu thân thử thăm dò hỏi suy nghĩ của y về Ấm Ấm, Trần Tắc Minh
cười không mở miệng. Mẫu thân vì thế có kết luận, nói rằng qua mấy ngày nữa liền
hạ sính lễ đi, dì khẳng định cũng rất cao hứng, thân càng thêm thân chính là chuyện
tốt.
Hết
thảy đều là bình lặng yên ả như thường, nếu không phải có một phong thánh chỉ
đột nhiên tới, Trần Tắc Minh cơ hồ còn cho là nhân sinh của mình từ đây bắt đầu đi lên
con đường bằng phẳng .
Đến
tuyên chỉ vẫn là Hàn công công, kỳ thật phong thánh chỉ này có chút kỳ quái,
Trần gia trên dưới sau khi nghe qua đều có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Trần
Đổ suy nghĩ sau một lúc lâu, rốt cục vẫn là nhịn không được nói: "Công
công, Ấm Ấm không phải họ Trần, lại càng không phải là nữ nhi của lão phu,
hoàng thượng... Vạn tuế chỉ sợ là hiểu lầm rồi."
Hàn
công công a một tiếng, nhưng không lộ ra biểu tình kinh ngạc lắm, chỉ
khoanh tay nói : "Quân vô hí ngôn, thánh chỉ đều đã hạ, không phải... Cũng
làm cho phải ."
Trần
Đổ trầm tư một lát, chỉ phải bảo người kêu Ấm Ấm cùng mẫu thân nàng vào, Ấm Ấm
đang ở hậu viện đánh đu, một phen vận động đã sớm cả người mồ hôi, khuôn
mặt đỏ bừng, cười hì hì tiến vào.
Phu thê Trần
Đổ nhìn thoáng nhau cảm thấy bất đắc dĩ. Trần phu nhân đi lên trước giữ
chặt tay của mẫu thân Ấm Ấm: "Muội muội, có chuyện này không thể không
thương lượng với muội , sự tình trọng đại, thỉnh ngàn vạn lần đáp ứng."
Ấm
Ấm quét mắt một vòng, thấy mọi người biểu tình ngưng trọng, trong lòng hồi hộp,
nhịn không được mừng rỡ, mặc dù thấy có người ngoài ở đây cũng chẳng thèm để ý, hướng
Trần Tắc Minh cười không ngừng, mẫu thân Ấm Ấm thấp giọng cười mắng:
"Không biết xấu hổ!"
Trần
Tắc Minh nghiêng đầu tránh né ánh mắt kia. Muội nghĩ lầm rồi, Ấm Ấm, muội nghĩ
lầm rồi, trong lòng y không kiềm được điên cuồng gào thét, lại một chữ cũng vô
pháp nói ra miệng, y phải đối mặt với nàng từ vui sướng rơi xuống thất vọng thế nào đây,
y thật sự không biết.
Trần
Đổ thở dài nói: "Ấm Ấm... Từ hôm nay trở đi, con hãy bái ta làm nghĩa phụ,
sửa họ Trần đi!"
Mẹ
con Ấm Ấm đều chấn động, mẫu thân Ấm Ấm không khỏi quay đầu đối tỷ tỷ nói :
"Tỷ tỷ! Này... Này làm sao có thể!" Trần phu nhân trong lòng tràn đầy
áy náy, nhịn không được thật sâu thở dài.
Trần
Đổ nâng lên trong tay hoàng gấm thánh chỉ, thấp giọng nói: "Hoàng thượng
có chỉ, đặc cách Trần gia tam nữ Ấm Ấm vào cung làm phi, ngày sau nghe
phong." Ấm Ấm thân thể cứng đơ lại, biểu tình thẫn thờ, gắt gao nhìn
mặt Trần Đổ.
Ấm
Ấm cứ như vậy vào cung , sự tình đột nhiên đến khiến tất cả mọi người trở tay không
kịp.
Trần
Tắc Minh đến thật lâu sau cũng hoài nghi mình chính là đang trong một giấc
mộng, Ấm Ấm khờ dại như vậy, hoàng cung kim bích huy hoàng lại thâm sâu khó
lường như thế khóa nàng lại cho đến khi chết già trong cung sao.
Tiếng
khóc của dì vang lên văng vẳng nửa tháng, sau đó đành hết hi vọng trở về quê nhà. Phu
thê Trần Đổ đều tinh thần sa sút một khoảng thời gian, vốn là muốn thân thích ở xa sum họp nhưng lại có kết quả không thể đoán trước như vậy khiến mỗi người
đều cảm thấy nặng nề.
Trần
Tắc Minh mỗi lần vào cung, đi qua đường phố kia giăng đèn, trong hoảng hốt còn
có thể thấy bộ dạng Ấm Ấm hướng y vung quyền. May mà Trần Tắc Minh thỉnh thoảng có
thể xa xa nhìn thấy nàng, nàng khoát lên hoa lệ phục sức khác biệt so với trước
đây, trong cung lưu hành nhất thâm kế, y hoàn toàn chưa từng thấy phụ nhân mềm
mại đáng yêu phong tình như vậy. Nàng không biết y nhìn thấy nàng, thỉnh thoảng
cũng sẽ cười một cái, nhưng nụ cười này so với sự phóng khoáng trước đây đã
hàm súc rất nhiều, thoạt nhìn cơ hồ thay đổi thành một người khác.
Trần
Tắc Minh chăm chú nhìn một lát rồi xoay người rời đi, nhìn thấy nét cười như
vậy, y chỉ cảm giác cả người lạnh như băng, vì thế không dám nhìn lâu.
Duy
nhất còn làm cho y cảm nhận được ấm áp, đó là thời gian cùng Dương Lương uống
rượu. Dương Lương luôn mang theo tươi cười, nụ cười kia bất tri bất giác đã trở
thành chỗ dựa cho Trần Tắc Minh, chỉ khi nhìn thấy mới có thể khiến y cảm thấy
an tâm. Có đôi khi uống say , y sẽ hỏi: "Huynh vì sao luôn luôn
cười?"
Dương
Lương chậm rãi nâng chén: "Ta vì cái gì không cười?"
"Nhân
sinh có nhiều vui vẻ như vậy sao?"
Dương
Lương lười thanh : "... Không biết. Bất quá cổ nhân nói, chuyện nhân sinh tám
chín phần mười là không như ý, không phải sao."
Trần
Tắc Minh gục xuống bàn, "Vậy sao huynh còn cười?"
Dương
Lương buông chén rượu, trầm ngâm chỉ chốc lát, làm như nhớ ra cái gì đó, chậm
rãi gợi lên khóe miệng nói : "Đó là bởi vì... A hoa yêu thích ta
cười."
"A Hoa?" Trần Tắc Minh chần chờ nói, "Tên này nghe... Ưm, nghe..."
Không
đợi y tìm được lời nói thích hợp, Dương Lương đã tiếp tục đề tài, nháy mắt mấy
cái: "A Hoa chính là chó giữ nhà của ta, lần trước đến nhà của ta, đệ đã gặp
qua nó."
"Này..."
Trần Tắc Minh trố mắt.
Dương
Lương bỡn cợt cười nói: "Chuyện là sáng sớm, nếu ta sảng khoái tinh thần
vẻ mặt tươi cười xuất môn, nó liền hướng tới ta vẫy đuôi rối rít, còn nếu như
ta mày ủ mặt ê mất hứng, nó liền hướng tới ta sủa vang, dường như là không hài
lòng. Cố tình ta là phải ra khỏi cửa lại chán ghét nghe chó sủa, vì thế đành
phải mỗi ngày đều cười hì hì. Dần dà..." Hắn miễn cưỡng ngửa ra sau,
"Liền cười đã thành thói quen."
Trần
Tắc Minh dở khóc dở cười, lắc lắc đầu, có cảm giác như đàn gảy tai trâu.
Dương
Lương giống như vô tâm nói nhỏ: "Có thể thấy được, vô luận đối với ai, cho
dù là con chó, khí thế cũng không thể thua trước, nếu không đó là bất chiến mà
bại ..."
Trần
Tắc Minh trầm mặc một lát, gõ nhịp nói : "Nói cho cùng, có đạo lý."
Dương
Lương mỉm cười: "Quá khen quá khen."
Trần
Tắc Minh thẫn thờ suy nghĩ sau một lúc lâu, bất ngờ nói: "Ta muốn xuất
chinh!"
Dương
Lương cũng không kinh ngạc, chỉ nói: "Vậy sao?"
Trần
Tắc Minh trong mắt mang theo vẻ khát khao: "Ta muốn ra chiến trường."
Dương Lương nhìn thấy thần sắc Trần Tắc Minh dần dần biến thành hưng phấn,
"Ta muốn kiếm kích trường không, rong ruổi ngàn dặm... Ra chiến trường
xuất sinh nhập tử, thành tựu muôn đời công danh, huyết vũ tinh phong [gió tanh
mưa máu] đến đi tự nhiên, da ngựa bọc thây cũng không hối hận ! ! Đến
lúc đó... Những chuyện vặt này sao lại có thể đặt mãi ở trong lòng ta. Nhân sinh
khổ đoản, sao dung hạ được tinh thần sa sút lãng phí."
Dương
Lương cười cười, nâng chén nói : "Vậy... Liền kính tương lai bất thế danh
tướng."
Trần
Tắc Minh ngưng mắt nói : "Huynh đang cười nhạo ta?"
Dương
Lương lắc đầu: "Không phải!"
Trần
Tắc Minh cười rộ lên: "Huynh hãy nhìn cho kỹ đây , ta sẽ làm được!"
Hai
người nhìn nhau cười, chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Ngoài
dự đoán mọi người chính là Ấm Ấm lại có thể chiếm được sủng ái của hoàng đế, từ
chiêu nghi rất nhanh trở thành quý nhân.
Dần
dần có người đến nịnh bợ Trần Tắc Minh, gọi y là quốc cữu, Trần Tắc Minh chỉ
cảm thấy buồn cười, người kia nguyên bản nên là thê tử của y, nhưng bây giờ tất
cả mọi người đem nàng trở thành muội muội của y, một bước bay lên cao thành phượng
hoàng, có điều mọi người không biết, mỗi một tiếng quốc cữu đều như từng nhát
đao đâm vào tim mà y còn phải mỉm cười tiếp nhận.
Một
ngày nọ, trong cung có phi tặc xâm nhập, Trần Tắc Minh lãnh binh đuổi theo, đến
cuối cùng lại đã thất tung ảnh, chỉ phải dừng lại. Bốn phía vừa nhìn thì ra là Chiêu
Hoa cung của Trần quý nhân. Y do dự một chút đang muốn rút lui, lại nghe bên trong
cánh cửa có người nói : "Là ai ở
bên ngoài làm ầm ĩ ?"
Thanh
âm rất quen thuộc, Trần Tắc Minh sớm ngây người, nàng kia mở cửa ra, một đôi
mắt khi nhìn thấy y cũng ngỡ ngàng. Cung nữ bên cạnh nàng thăm dò: "Nha,
là Trần đại nhân... Không phải, là quốc cữu gia." Ấm Ấm rũ xuống mắt nói :
"Không được nói lung tung." Cung nữ kia vội vàng im miệng.
Nàng
vào cung cũng đã mấy tháng, đây là lần đầu tiên hai người có cơ hội mặt đối mặt
như vậy, nhưng chỉ là lặng yên không nói gì.
Ấm
Ấm nói lời này, sau một lúc lâu không hề ngẩng đầu, cung nữ kia cảm thấy không
khí cổ quái, lặng lẽ lui vào.
Trần
Tắc Minh trầm mặc một lát, rốt cục thấp giọng nói: "... Quý nhân nương
nương."
Ấm
Ấm chấn động, liếc nhìn y một cái, giống như tự giận tự oán, đột nhiên xoay
người, nhốt y ngoài cửa.
Chỉ
nghe cửa vang lên một tiếng 'phanh', Trần Tắc Minh đứng ở tại chỗ, trong lòng bang bang xao
động, sau một lúc lâu không thể nhúc nhích.
Ngày
thứ hai, Trần Tắc Minh lại đến trước Chiêu Hoa cung, xa xa liền thấy một nữ tử
duyên dáng yêu kiều ở trước cửa. Trần Tắc Minh đi đến trước mặt, chăm chú nhìn
nàng, cũng không mở miệng, nhìn một lát thì hơi dời tầm mắt đi.
Ấm
Ấm cắn môi: "Muội nghĩ huynh sẽ không đến đây."
Trần
Tắc Minh trầm mặc sau một lúc lâu, thấp giọng nói: "Mới trước đây, muội
nếu có chuyện gì tức giận nhốt ta ngoài cửa, còn nhất định bắt ta ngày thứ hai
phải tại chỗ đó trịnh trọng bồi tội, bằng không liền đại náo một hồi. Ta không
chịu, ngoại tổ mẫu [bà ngoại] liền răn dạy ta là nam hài tử, nên mang trong lòng thiên hạ...
Nhường muội muội một chút lại có ngại gì."
Hai
người khẽ cười một cái, sau một lúc lâu, Ấm Ấm thấp giọng nói: "Khi đó, ta
vẫn cho rằng..." Nói đến chỗ này, rồi lại im lặng không nói tiếp.
Lời
của nàng hai người trong lòng đều biết rõ, ở đây lắm người nhiều miệng, khó
tránh tai vách mạch rừng, làm sao cần nói ra.
Trần
Tắc Minh trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, y thật muốn tiến lên một bước,
nắm lấy tay nàng, nói cho nàng biết đó đúng là điều nàng nghĩ đến. Nhưng từ
trong sâu thẳm có cái gì ngăn trở y hoang đường xúc động như vậy. Ngươi có khả năng bảo vệ tính mạng toàn gia sao, y tự hỏi, hậu quả trong tưởng tượng khiến cho y
không rét mà run.
Một
khắc kia nghe được thánh chỉ, y đã quyết định, chỉ có thể lui bước.
Bởi
vì y không có lựa chọn nào khác.
Ấm
Ấm xoay người, ngẩng đầu nhìn lên thành cung, một đóa hoa đào không
chịu cô đơn lộ ra nơi đầu tường, không trung ở phía sau nó, xa không
thể chạm tới cùng lạnh lẽo. Nàng nhớ rõ bầu trời ở nông thôn không phải như
thế, đó là cao xa, là trong veo, là sinh cơ bừng bừng, vì cái gì ở trong này
lại thay đổi như vậy?
Ấm
Ấm lặng yên hồi lâu, ngoan cố nói tiếp: "Muội vẫn cho rằng, gả cho huynh."
Trần
Tắc Minh cả kinh, không tự chủ nhìn quanh trái phải. Ấm Ấm nhìn thấy y như vậy,
trong mắt dâng lên thần sắc phức tạp.
Đến khi Trần Tắc Minh quay đầu lại, nàng đã gần vào trong cửa cung, xoay người hướng y
tươi sáng cười: "Ca ca, ta rất khỏe, trở về thay ta hướng cha mẹ quỳ an
đi." Nói xong, ngồi xổm người xuống, cầm vật trong tay đặt ở trên cánh cửa.
Nàng phóng động tác thực thong thả, tựa hồ thờ ơ, lại tựa hồ quyến luyến, nhưng
nàng thủy chung không tiếp tục ngẩng đầu nhìn y nữa.
Trần
Tắc Minh yên lặng nhìn thấy nhất cử nhất động của nàng, đó là chú khỉ bằng gỗ
đào y bồi tội đưa cho nàng vào hội đèn lồng đêm hôm đó.
Đại
môn màu đỏ rốt cục lặng yên khép lại.
Trần
Tắc Minh tiến lên trước khom người, đưa tay qua, trên thân chú khỉ nhỏ kia vẫn còn
mang theo nhiệt độ cơ thể.
Đầu
ngón tay của y run rẩy.
Qua
mấy ngày, vạn tuế ban thưởng lễ vật cho Trần phủ, trong đó một phần chỉ đích
danh là cấp Trần Tắc Minh một người một mình xem, những người khác không được nhìn.
Trần Tắc Minh trong lòng rất lấy làm lạ, tạ chỉ long ân xong thì tiếp nhận hộp
nhỏ kia, trở lại phòng mình, mở ra vừa nhìn, như bị sét đánh, suýt nữa thì
ngất.
Trong
hộp kia, nghiễm nhiên là một chú khỉ bằng gỗ đào, cùng với kỷ vật trân quý giờ
phút này đang nằm trong túi giống nhau như đúc.
Hoàng Thượng quá đáng quá. mà ko biết a Hoa của Dương đại ca là ai thế nhỉ, *hóng*
Trả lờiXóaTa cũng không biết ! Truyện này ta vừa edit vừa coi, cũng hổng rành tình tiết !!!
Xóahoàng thượng cũng rảnh quá đi -_-||
Trả lờiXóađã thế lại còn dám chèn ép Trần ca của ta bữa chứ Θ_Θ hừ