Thứ Ba, 28 tháng 4, 2015

THÁI TỬ - CHƯƠNG 16 (2)

Tác giả : Phong Lộng
Edit : Yêu Nhền Nhện
---------------------------

Trong phòng vẫn như cũ, ánh lửa bập bùng rạng rỡ mang lại cảm giác ấm áp thư giãn.

Vịnh Kỳ bước vào cửa, theo bản năng nhẹ  thở ra, lộ ra một tia thích ý. Vịnh Thiện đi theo phía sau dừng lại thương yêu vòng tay ôm y vào lòng thì thầm," Ta thấy trong hoàng cung rộng lớn này, chỉ có nơi này vừa ý huynh nhất. Nơi này đủ ấm áp, mặc nhiều quá ngược lại không thoải mái, huynh thoát một hai kiện đi." 


Nâng tay luồn ra phía trước, đầu ngón tay lần dò giúp Vịnh Kỳ đem dây buộc màu đỏ của áo choàng rút ra. Đại khái là trong phòng thật sự rất nóng, cùng bên ngoài băng tuyết giá rét chênh lệch rất nhiều, tuy Vịnh Thiện chưa có động tác gì khác thường nhưng Vịnh Kỳ tự dưng liền cảm thấy được thân mình như nhũn ra, ngay cả đầu gối cũng giống như hư nhuyễn, muốn đứng thẳng đều thực cố hết sức. 

Trong sử sách ngàn xưa ghi lại chuyện bao nhiêu hồng nhan họa thủy dâm loạn hậu cung, một chuỗi hình ảnh sống động như lần lượt xuất hiện trước mắt, đại hoàng tử chật vật phát hiện chính mình so với các nữ nhân bêu danh trong lịch sử còn quá phận hơn. 

" Đừng......" Vịnh Kỳ nâng tay lên nhẹ nhàng ngăn cản. Đột nhiên, y phát hiện bàn tay mình đang dán lên tay của thái tử đệ đệ, động tác vốn nguyên bản là ngăn cản lại càng giống như vô liêm sỉ quyến rũ, đầu ngón tay lạnh băng chạm vào da thịt nóng ấm của Vịnh Thiện, tựa như trời đông giá rét cùng ngày mùa hè như hai thái cực trái ngược chạm vào nhau. Y giật mình vội rút tay về. 

Vịnh Thiện thấy y đem tay rời đi, ghé vào tai hắn trầm thấp cười rộ lên," Ca ca nhận được thông điệp gì thế? Ta thật muốn ngươi mỗi ngày đi gặp Lệ phi một lần để mỗi khi trở về ngươi đều trở nên nhu thuận như vậy." Kéo lỏng dây buột, áo choàng vô thanh vô tức rơi xuống mặt đất. Vịnh Thiện chậm rãi giải khai ngoại y bằng lông cừu của Vịnh Kỳ, rồi từ từ nới lỏng đai lưng dài có họa tiết tinh xảo. 

Vịnh Kỳ biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi thoát y phục, chuyện xấu xa dâm loạn không chịu nổi như rành rành trước mắt, y thậm chí ngay cả trước đây dù không cam tâm tình nguyện cũng đều không có khả năng chống cự… Tưởng tượng đến chính mình trở nên vô cùng ô trọc, thậm chí tận sâu thẳm linh hồn y đều cảm thấy bàng hoàng, cố điều tức lại hơi thở, ngăn cản bàn tay đang trên thắt lưng mình làm loạn , khẽ cầu xin:" Vịnh Thiện, này...... Đây là không đúng......" 

" Ân, là không đúng." Vịnh Thiện cắn vành tai y, thì thầm:" Là ta không đúng, đều là ta sai. Là ta bức ca ca làm, ngày sau có ai bắt tội, ngươi liền nói là thái tử cưỡng ép ngươi. A, này cũng là sự thật." 

Vịnh Kỳ trong lòng không hiểu là tư vị gì, lắc đầu," Không...... Không phải như vậy...... Đệ nghe ta nói, Vịnh Thiện...... Việc này chúng ta không thể làm nữa......" 

" Ta không nghe, ta thầm muốn làm." Vịnh Thiện vừa cười vừa đáp, động tác lại lộ ra bản tính trảm đinh tiệt thiết [quyết liệt] của hắn. 

Ôn nhu nhưng kiên quyết đẩy ra đôi tay run rẩy đang ngăn trở của Vịnh Kỳ, liền dễ dàng đem đai lưng cởi bỏ. Hắn ôm lấy thân thể vô lực của Vịnh Kỳ mang đến đặt lên giường, chính mình cũng thoát ngoại y. Thân hình tuổi trẻ tinh tráng rắn chắc, thon dài mạnh mẽ, vẫn mãnh liệt đánh sâu vào thị giác dù Vịnh Kỳ đã muốn tâm phiền ý loạn. 

" Ca ca thẹn thùng?" Vịnh Thiện bật cười, cầm đôi tay của Vịnh Kỳ đang che trên mặt mở ra, cười nói:" Nhắm mắt lại làm gì? Khó được cơ hội như vậy, ca ca hẳn là hảo hảo nhìn cho rõ thứ chút nữa làm cho mình khoái hoạt có bao nhiêu lớn, muốn hay không chạm vào một chút." Lời nói suồng sã làm cho Vịnh Kỳ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Vịnh Thiện lại càng sáp lại đây, hung hăng cắn một ngụm lên vành tai y, thấp giọng nói:" Này tương lai chính là long căn của hoàng đế a, không biết nhiêu phi tử ngày ngày mơ tưởng, ai cũng không có phúc khí như ca ca vậy, nghĩ muốn sờ thế nào, liền sờ thế đó." 

" Ta không muốn...... A! Vịnh Thiện!" 

" Ca ca không nghĩ chạm vào ta, nhưng ta lại muốn chạm vào ca ca." 

" Ô...... Không không! Không cần......" 

" Kêu lớn tiếng lên đi. Ta liền thích nghe ca ca y y nha nha như vậy, so với nữ nhân còn dâm đãng hơn." Vịnh Kỳ cơ hồ nức nở. Đùi bị mạnh mẽ giải khai vặn vẹo ở trên giường tư thế hạ lưu mà dâm đãng, giọng thổn thức quả thật giống như dụng tâm câu dẫn. Y không rõ, chính mình như thế nào có thể phát ra tiếng rên rỉ vô sỉ như vậy, cùng với khoái cảm nguyên thủy không thể kiềm nén này. Đầu ngón tay Vịnh Thiện như có như không vuốt ve tạo thành một cảm giác mãnh liệt hướng xuống hạ phúc. 

" Nhanh như vậy liền ngạnh lên?" Vịnh Thiện mang chút kinh ngạc thấp giọng, tà ác chiêm ngưỡng sự quẫn bách nan kham của Vịnh Kỳ. 

" Không không …Ô...... Vịnh...... Vịnh Thiện, cầu ngươi......" Vịnh Thiện hiếm khi không tiếp tục trêu ghẹo, chuyên tâm xoa lộng khố hạ của ca ca. Đỉnh khí quan hưng trí từ từ chảy ra thủy dịch trong suốt, bàn tay cao thấp vũ lộng, phát ra âm thanh dâm mỹ. Điều này có sức ảnh hưởng mạnh hơn so với bất cứ gì khác.





2 nhận xét: