ÁM DẠ MA QUÂN
CHƯƠNG 10
Edit : Yêu Nhền Nhện
“Ngô. . .
Đau.”, Hoán Nguyệt khẽ di động thân thể, trên lưng đau đớn khiến cho y ra một
thân mồ hôi lạnh. . Chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân mình quang lõa nửa
thân trên nằm sấp trên giường. . . Y nhịn đau ngồi dậy, rồi lại chống đỡ không
nổi ngã xuống giường.
“Đã tỉnh a.
.” Thanh âm châm biếm từ cửa phòng truyền đến, Hoán Nguyệt cũng không ngẩng đầu
lên tiếp tục nằm úp sấp . . . Cảm giác áp bách cường đại từng chút từng chút tiếp
cận. Sau đó bên giường trầm xuống. . .
“Tuy rằng
chuyện xảy ra đã ba năm, ngọc bảy màu của bổn vương vẫn là rất hữu dụng. .”, hắn
nhẹ nhàng vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng dọc theo đường cong hoàn mỹ ở lưng chậm
rãi vẽ xuống, cảm giác được thân thể Hoán Nguyệt khẽ run rẩy, hắn nhếch môi tà
tà cười, “Làn da xinh đẹp như vậy, nếu như lưu lại vết sẹo thì rất đáng tiếc.
.” Quan sát làn da trắng nõn nhẵn nhụi ở dưới ánh nến mờ mờ, phát ra sáng bóng
nhu hòa mê người, “Đẹp quá . . .” Nói xong, cúi đầu, nhẹ nhàng ấn môi trên vai
hắn để lại một dấu hôn ngân.
“Dừng tay!”
Hoán Nguyệt giãy dụa, lưng truyền đến kịch liệt thống khổ, làm cho sắc mặt y càng
thêm tái nhợt.
Dạ Yểm lạnh
lùng ngẩng đầu, nhìn người cơ hồ lại muốn ngất đi, “Dừng tay? Sợ bị thái tử điện
hạ biết ngươi đối với nam nhân khác yêu thương nhung nhớ sao? . .” Dạ Yểm nghĩ
đến ánh mắt hai người cùng nhìn nhau trước điện, cùng ánh mắt thương tiếc của
Chu Úc, ánh mắt trong nháy mắt càng thêm âm lãnh . . .
“Ngươi hận
ta, tại sao không động thủ giết ta. . .” Hoán Nguyệt thì thào, đem bi thương giấu
trong đáy mắt.
“Giết
ngươi?” Dạ Yểm cười lạnh, “Không có khả năng, Hoán Nguyệt đại nhân. Tội phản bội
ta, chính là rất nặng. Huống hồ, Bổn vương bây giờ còn cần máu của ngươi tăng
cường công lực.” Ánh nến lay động chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị âm lãnh.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy ý cười mỉa mai và dục vọng không chút nào che
dấu. . . “Nếu để cho thái tử điện hạ biết
ngươi bị người ôm qua, không biết hắn sẽ đối với ngươi như thế nào.”
Hoán Nguyệt
trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Dạ Yểm lạnh lùng, “Dạ. . .”
“Câm mồm !”
Dạ Yểm hung hăng kháp trụ mặt của y, ấn y xuống giường, “Ngươi cũng xứng gọi ta
như vậy sao?. . .” , lúc trước, ta xem ngươi là trân bảo nâng niu trong
lòng bàn tay che chở, không cho chút gió táp mưa sa nào đến thương tổn ngươi,
nhưng cuối cùng, ngươi cư nhiên lại lựa chọn nhân loại ti tiện kia, còn dùng thanh
trủy thủ sắc bén ta đưa ngươi đâm vào ngực của ta. . .
“Cư . . .” ,
Trương Cư thuận theo từ ngoài cửa đi vào, khinh thường liếc nhìn Hoán Nguyệt một
cái, động thủ cởi áo cho Dạ Yểm.
Hoán Nguyệt
nhìn một màn trước mắt, tâm gắt gao co thắt lại giống như bị bóp chặt, đôi môi tái
xanh, thống khổ thở hổn hển. . “Sợ bị thái tử điện hạ biết không? . . .” Đẩy ra
Trương Cư, ngồi xuống bên giường, lạnh
lùng cúi đầu nhìn Hoán Nguyệt đang thống khổ, bổn vương rốt cuộc làm sao so ra
kém nhân loại ti tiện kia! Ta muốn chính tay phá hủy ngươi. . Để linh hồn ngươi
ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có!
Dạ Yểm nắm lấy
mái tóc dài đen nhánh xõa trên lưng, khiến cho y ngẩng đầu lên đối mặt với
mình, đôi môi gần như cuồng bạo hôn lên đôi gò má tái nhợt của y. . .
“Đau. . . ”
Lưng không ngừng truyền đến đau đớn làm cho y choáng váng, đột nhiên phát hiện
Trương Cư khoanh tay đứng lặng yên bên giường, vẻ mặt thống hận khinh thường,
mà tay Dạ Yểm đã bắt đầu sờ soạng trên người y. “Không được. . .” , y thống khổ
giãy dụa, tiếng nói thoát phá mang theo hi vọng. . .
“Không được ?”
Dạ Yểm vẫn không dừng tay, chậm rãi chuyển qua trước ngực, rõ ràng cảm giác được
sự run rẩy của y, tà ác cười, “Giả vờ thanh cao sao? . . . Yên tâm,
Bổn vương tuyệt sẽ không kém hơn thái tử điện hạ của ngươi. . . ”
Không được.
. . Không được vũ nhục ta như vậy. Không cần ở trước mặt người khác. . . Ta từng thương tổn ngươi, ta nguyện ý dùng sinh
mệnh của ta đến bồi thường, chỉ cần ngươi mở miệng. . .Chỉ cầu ngươi lưu lại tự
tôn duy nhất cho ta. . . Cầu ngươi. . .
Hoán Nguyệt
cơ hồ ngay cả một lời cũng không thể thốt ra, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, chống
cự Dạ Yểm đang khơi mào dục hỏa trên người y. . . “Thoải mái không?” Dạ Yểm liếm hôn vành tai
khéo léo của y, tà tà cười, “Muốn Cư cũng tới hầu hạ ngươi không. . .”, hắn tự
tay bắt đầu cởi bỏ y phục đơn độc thân cận Hoán Nguyệt . . .
“. . Không.
. .muốn. . . .” , Hoán Nguyệt run rẩy nắm chặt y phục Dạ Yểm, cảm giác vô lực cùng
ngực và lưng truyền đến cường đại đau đớn làm cho y thống khổ vô cùng, “Ta. .
Đem. . Mạng. . Trả lại cho ngươi. . .” , không cần vũ nhục ta như vậy, không cần.
. . Cầu ngươi. . . Hoán Nguyệt đột nhiên ôm ngực, một ngụm máu tươi từ trong miệng
phun ra, “Ta đem mạng. . Trả. . Ngươi. . , Trả. . Cho. . Ngươi, . . . Không. . .
Trả. . . ” thật xin lỗi, nếu có thể, ta thật không muốn tổn thương ngươi, bởi
vì, ta yêu ngươi a, Dạ. . .
Nước mắt khuất
nhục và máu tươi chảy xuống tay Dạ Yểm, cảm nhận nan kham này làm cho Dạ Yểm
ngưng động tác, hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt Hoán Nguyệt không còn chút huyết sắc
. . . Đưa tay lau đi máu tươi trào ra, và nước mắt bên gò má. . . Nguyệt , rất
thống khổ sao. . . Ngươi đã biết, ban đầu nỗi đau của ta, so với ngươi còn cường
liệt hơn. . Tình cảm lặng yên mấy vạn năm . . . . Lại bị ngươi vứt bỏ như vậy, tình
của ta sao có thể chống đỡ nổi. . .Lần này tạm thời buông tha ngươi, nhưng ta
quyết không tha thứ ngươi và nam nhân gọi là Chu Úc kia. . .
“Dạ chủ
nhân. . .” Trương Cư có chút kinh hãi nhìn Dạ Yểm âm lãnh, ấp úng mở miệng. .
“Cút! ! . .”
Dạ Yểm không quay đầu lại, lạnh lùng gầm nhẹ một tiếng, cầm qua quần áo bên cạnh,
nhẹ nhàng đắp lên thân thể trần trụi của Hoán Nguyệt, gắt gao ôm thật chặt vào
lòng. . .
Trương Cư
nhìn một màn trước mắt này, phẫn hận nhìn Hoán Nguyệt đang hôn mê, lặng lẽ rời
đi. . .
“Ám, ngươi xuất
hiện đi. . .” Dạ Yểm nâng tay vén qua vài sợi tóc rối xõa ở bên má , lẳng lặng ngắm
nhìn khuôn mặt tái nhợt của y. . .
“Bị ngươi
phát hiện a. . .” Ám Minh mang theo Vi Trần xuất hiện trong quầng sáng trắng mờ ảo, “Nguyệt đáng
thương sẽ nhanh chóng bị ngươi đùa chết. . . Quả nhiên không hổ là Dạ Hoàng a,
mượn đao giết người. . .”
“Ám, ngươi thật
vô nghĩa. . . ”
Dạ Yểm nâng
mắt thoáng nhìn sang Vi Trần, “Khí sắc của Trần đỡ hơn trước. . .”
Vi Trần khẽ
mỉm cười, lo lắng nhìn Hoán Nguyệt trong ngực Dạ Yểm, “Y. . .” Ám Minh một phen
ôm chầm Vi Trần, “Ngươi chỉ có thể nhìn ta. . . Không được phép nhìn người khác
! !”
“Hai người
các ngươi mau cút cho ta, ta không rảnh rỗi xem hai người các ngươi diễn trò!”
Dạ Yểm nhìn Ám Minh vẻ mặt đắc ý, gầm nhẹ nói.
“Dạ, mọi chuyện
đều có hai mặt, yêu hận cũng là như thế, giống như một thanh kiếm hai lưỡi, tổn
thương đối phương đồng thời cũng sẽ tổn thương chính mình. . .” Ám Minh nhẹ
nhàng ôm lấy Vi Trần, khóa vào trong ngực. . .
“Ngươi từ khi
nào thì vô nghĩa như vậy!”
“Vô nghĩa
sao? Ta và ngươi cùng chảy dòng máu giống nhau, cảm thụ của ngươi ta rõ ràng nhất.
. . Dạ , ngươi quá cô đơn. . .”
“Cút!”
Ám Minh khẽ cười,
mang theo Vi Trần rời đi. . Dạ Hoàng cố chấp lại kiêu ngạo a. . . Tâm bị chiếm
giữ, không có dễ dàng thu hồi như vậy, huống chi, ta và ngươi đều là Vương Ma
Giới. . .Có tình cảm bị đóng băng mấy vạn năm . . .
Hoán Nguyệt
sâu kín chuyển tỉnh, hai mắt vô thần nhìn phía trên không chớp lấy một lần. . .
“Tỉnh sao? .
.” Trương Cư bước vào phòng, ôn hoà hỏi. . .“Mạng của ngươi thật đúng là tốt, Dạ
chủ nhân cư nhiên buông tha ngươi, lại còn chữa thương cho ngươi . . .”
Hoán Nguyệt
giống như không nghe thấy, chậm rãi nhắm mắt lại. . . .
“Giả vờ
thanh cao cái gì! ! . .” Trương Cư có chút thẹn quá hóa giận, “Ngươi và ta
không có gì khác nhau, đối với Dạ chủ nhân mà nói, đều là món đồ chơi mà thôi,
nếu như không phải là máu của ngươi hữu dụng, Dạ chủ nhân đã sớm giết ngươi. .
.
“Máu sao?
Hoán Nguyệt hơi phục hồi lại tinh thần. . . Chậm rãi ngồi dậy, phát giác đau đớn
trên người đã hoàn toàn tiêu thất. . . Y đạm mạc cười, “Tiểu Cư . . . Năm ấy, vết
thương của hắn rất nặng sao. . ?”
“Vô nghĩa!”
Trương Cư khinh miệt nhìn y, “Dạ chủ nhân tin tưởng ngươi sẽ không hại hắn, mới
đem Viêm đao có nguyên thần của hắn giao cho ngươi, không nghĩ tới ngươi vong
ân phụ nghĩa như vậy, phí công Dạ chủ nhân đối với ngươi tốt như thế! . . .”
“. . . . . .”
“Dạ chủ nhân
sẽ không tha thứ cho ngươi, hắn bị nguyên thần chính mình gây thương tích, nếu
như không phải là Ám chủ nhân ra tay cứu giúp vì hắn dưỡng thương, Dạ chủ nhân
còn phải hao phí ngàn năm mới có thể khôi phục! . . .”
Hoán Nguyệt
ngơ ngác nhìn bàn tay mình, thật sao, tổn thương nghiêm trọng như vậy. . . Ta
không biết sẽ làm ngươi trọng thương. . .
“Nếu ngươi
còn có lương tâm a, liền đem máu của ngươi cho Dạ chủ nhân! Hiện tại ngươi cho
dù không phải là Thiên Tử, cũng không có thần quang hộ thể, bất quá máu của
ngươi vẫn là đồ tốt. . .”
Là như vậy
sao. . .Ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy. . .Ta thiếu ngươi, sẽ tận lực trả. .
. Nhưng, ta đã không còn tư cách lại yêu ngươi. . .Cho nên, tình của ngươi, ta
thật sự không thể trả. . .
“Ai cho phép
ngươi tới!” Dạ Yểm lạnh lùng xuất hiện ở phía sau bọn họ, Trương Cư nhất thời toát
một thân mồ hôi lạnh, “Ta. . Là nhìn xem Hoán Nguyệt đại nhân có chuyện gì hay
không. . .”
“Hừ. . Ngươi
có hảo tâm như vậy? . . Cút! Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi ở nơi này lần thứ
hai. . .”
Nhìn thân ảnh
Trương Cư kích động rời đi, Hoán Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười, giương mắt nhìn
khuôn mặt tuấn mỹ phía trước. . . Ánh mắt thâm thúy thật là đẹp . . . Sâu thẳm
giống như có thể hấp dẫn tất cả thần trí của ta, ngươi tịch mịch sao. . Cho nên
ngươi yêu ta, một nhân loại nhỏ bé. . . Đối với ngươi, dù sao ta cũng không thể
cùng ngươi cả đời sánh đôi. . . Ta rất ích kỷ. . Có thể không thèm quan tâm đi
tổn thương ngươi. . Ngươi hận ta đi. . Ta không cầu mong xa vời tình yêu của
ngươi . . . Chỉ hy vọng có thể xoa dịu nỗi đau thương của ngươi. . .
“Dạ Hoàng.
.”
“Hừ. . Nơi này
là phàm trần, ngươi hẳn là gọi ta Dạ quốc sư a, Hoán Nguyệt đại nhân. .”
Hoán Nguyệt
cúi đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ bi thương. . .“. . Máu. . . Ngươi chừng nào
thì muốn?”
“Vội vã trở
về sao? . . Thái tử điện hạ của ngươi vừa tới đây, bị bổn quốc sư đuổi đi rồi.
.” , Dạ Yểm kháp trụ khuôn mặt tiêm gầy của y nâng lên, cười lạnh, “Ngươi nghĩ muốn
rời đi nơi này? Còn quá sớm. . .”
Hoán Nguyệt
nghiêng mặt sang một bên, có chút bi thương nhàn nhạt cười, “Ta biết. . .”
“Biết? Ngươi
làm thế nào có thể biết !” Dạ Yểm một tay ném y xuống. . . Nhìn y tựa vào trên
giường thở hổn hển. . . “Nguyệt, phản bội ta, ngươi phải có dũng khí gánh chịu
hậu quả!”. . Dù sao quốc gia này cũng đã hỗn loạn , hoàng đế so với mấy năm trước
càng thêm ngu xuẩn. . Không bằng hảo hảo vui đùa một chút đi. . . Nguyệt, nếu
như ta chán ngươi, sẽ làm cho vạn người chôn cùng ngươi, cũng coi như đối đãi với
ngươi không tệ. . . Trong đôi mắt lãnh khốc của hắn thoáng ánh lên vẻ tính toán.
. . Lập tức phẩy tay áo bỏ đi. . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét