KHÁCH ĐIẾM LÃO BẢN
CHƯƠNG 35 (2): Văn Sát 1
Edit : Yêu Nhền Nhện
-----------------------------
Hàn Tử Tự đứng ở phía trước tủ quần áo cũ
nát .
Chỉ thấy Hàn Tử Tự rút ra Du long kiếm,
hướng vào tủ treo quần áo sắp chém xuống.
Mạc Ly vừa thấy tâm thần kịch liệt nứt
ra, chạy nhanh phi thân về phía trước, che ở trước tủ.
Hàn Tử Tự gặp Mạc Ly bỗng nhiên vọt
tiến vào, vội dừng tay.
“Mạc Ly, ngươi điên rồi! !”
Biết Hàn Tử Tự không bao nhiêu, bất
quá, Mạc Ly chỉ có thể đánh cược .
“Ngươi không thể thương tổn A Vong, hắn
hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ , hắn hiện tại đối tất cả mọi người là vô hại
!”
Hàn Tử Tự trong mắt xuất hiện sát khí .
“Mạc Ly, ngươi đừng khờ dại , nếu ngươi
rõ ràng hắn như thế nào giết người không chớp mắt, như thế nào tàn hại võ lâm,
ngươi sẽ không nói ra lời ngu ngốc này .”
Mạc Ly lắc đầu nói: “Ta mặc kệ, ta chỉ
biết, hiện tại A Vong thực thiện lương, hắn không phải Văn Sát, ít nhất hắn
không phải là Văn Sát kia như ngươi nói.”
Hàn Tử Tự giận tái mặt: “Hôm nay hắn là
bởi vì bị thương mới có thể như vậy, ngươi cũng không thể nhất thời mềm lòng,
đem mãnh hổ xem thành thỏ con.”
Thân hình Mạc Ly bất động che chở ngăn
tủ, y chính là yên lặng đối diện ánh mắt Hàn Tử Tự: “Hàn Tử Tự, ngươi muốn giết
A Vong, hôm nay liền bước qua xác ta !”
Hàn Tử Tự nghe vậy đại chấn: “Mạc Ly,
ngươi!”
Tránh ở trong tủ , A Vong rõ ràng nghe
được hai người đối thoại , giờ phút này lại vọt ra, đem Mạc Ly ôm thật chặt vào
trong lòng .
“Ngươi không thể thương tổn Mạc Mạc, ta
sẽ không để cho ngươi hại Mạc Mạc!”
Hàn Tử Tự vừa nhìn thấy địch nhân không
đội trời chung ngày xưa ôm Mạc Ly, nhất thời sát khí bốc lên tận trời.
Vận nội lực hướng A Vong liên tiếp tung
ra vài chưởng phong .
A Vong ôm Mạc Ly né qua nguy hiểm .
Gặp Hàn Tử Tự hạ tử chiêu, A Vong sợ
hắn ngộ thương đến Mạc Ly trong lòng, vội đem Mạc Ly để sang một bên.
“Mạc Mạc, ngươi cẩn thận. . . . . .”
Còn chưa có nói xong, liền bị Hàn Tử Tự
tìm được kẽ hở, một chưởng đánh lên trước ngực A Vong.
A Vong bị một kích của Hàn Tử Tự, toàn
bộ thân thể hướng ra phía ngoài bay đi, làm nhà gỗ thủng một lỗ to.
A Vong ở bên ngoài lăn vài vòng trên đất
trống mới ngừng lại được.
Mạc Ly gặp A Vong bị đánh bay ra đi,
còn quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, sợ tới mức không nhẹ. Y lảo đảo
chạy đi ra ngoài, nâng lên thân thể A Vong.
Khóe môi A Vong tràn ra máu tươi, trên
trán cùng sau đầu đều loang lổ máu , hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết bị
thương ra sao.
“A Vong, A Vong! ! !”
Mạc Ly ôm A Vong, phẫn hận trừng mắt
Hàn Tử Tự: “Nếu là A Vong có cái không hay xảy ra, ta nhất định sẽ không tha
thứ cho ngươi!”
Hàn Tử Tự thấy được hận ý trong mắt Mạc
Ly, nhưng đại nghĩa trước mặt, hắn cũng vô pháp lựa chọn.
“Ly nhi, ngươi tránh ra!”
Mạc Ly buông thân thể A Vong ra, từ từ đứng
lên.
“Hàn Tử Tự, ngươi nếu còn có chút lương
tâm, ngươi để chúng ta đi, xem như ta cầu ngươi.”
Hàn Tử Tự lắc đầu: “Ly nhi, ngươi nên
biết, đây không phải là chuyện của một mình ta.”
“Ta mặc kệ! Ta mặc kệ! Ngươi. . . . .
.”
Mạc Ly còn chưa nói hết
lời, chợt thấy Hàn Tử Tự cùng hắn đối diện thần sắc kinh hãi.
Mạc Ly chẳng biết tại sao, nhưng thời
điểm y chưa kịp phản ứng đã bị A Vong kháp trụ. Quả thật , tay A Vong đang chế
trụ yết hầu mình.
Mạc Ly không thở nổi, một trận hít thở
không thông.
Phía sau vang lên một thanh âm trầm
thấp như quỷ mị: “Hàn Tử Tự ?”
Hàn Tử Tự vừa nghe, liền biết Văn Sát
hắn từng quen thuộc kia đã trở lại.
Ma đầu đã làm cả bạch đạo bất an hoảng
sợ.
Ma đầu xem mạng người như cỏ rác, chỉ e
thiên hạ bất loạn.
Hàn Tử Tự cầm du long kiếm, trong lòng
gấp gáp, du long kiếm phát ra ngân quang u lam.
“Văn Sát, buông Mạc Ly ra, nếu không,
đừng trách ta không khách khí.”
Văn Sát nghe nói thế thì chợt cuồng
tiếu làm cho người ta sợ hãi.
“Đối ta không khách khí? Ân?”
Dứt lời, năm ngón tay siết dần lại.
Mạc Ly cổ một trận đau nhức, hai tay
không ngừng bấu vào ngón tay Văn Sát.
Tại sao có thể như vậy?
Mạc Ly trong lòng thực loạn.
A Vong như thế nào lại biến thành cái
dạng này?
“Dường
như người này đối với ngươi rất trọng yếu, Hàn Tử Tự.”
Hàn Tử Tự thấy Mạc Ly ở trong tay Văn
Sát chịu khổ, trong lòng đau đớn, nhưng lại không thể lộ ra chút thần sắc lo
lắng. Bởi vì hắn biết, chỉ cần chính mình lộ ra một chút sơ hở, không chỉ có
chính hắn, mà ngay cả Mạc Ly phỏng chừng cũng sống không quá đêm nay.
Hắn thật sự là rất rõ ràng thủ đoạn của
ma đầu âm ngoan này.
“Văn Sát, ngươi thả Mạc Ly, ta cam đoan
đêm nay sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Văn Sát hướng trên mặt đất phun một
ngụm máu, cười nói: “Ngươi cho rằng ta ngu ngốc? Hàn Tử Tự, ngươi cũng không
phải thiện nam tín nữ gì, nếu đưa cho ngươi miễn tử kim bài trong tay , ta còn
có mệnh đi?”
Số lần Hàn Tử Tự cùng Văn Sát tương
chiến khá nhiều, đối với đối phương cũng sớm đã hiểu rõ .
Không thể để cho Ly nhi gặp chuyện
không may.
Hàn Tử Tự lưng một mảnh mồ hôi lạnh.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Văn Sát cười nói: “Cho người của ngươi
ở phía ngoài đều tản đi .”
Hàn Tử Thừa không chút do dự, theo bên
hông lấy ra đạn tín hiệu, bật nắp.
Một đạo khói lửa bay lên.
Văn Sát gặp thời cơ đã đến, nghiêng tay
chặt nhẹ vào cổ đánh ngất Mạc Ly.
“Văn Sát, ngươi!”
Văn Sát vận khinh công, mấy lần nhảy
lên, liền biến mất trong bóng đêm.
Không lâu lúc sau, không trung truyền
đến thanh âm của hắn: “Hàn Tử Tự, ngươi cùng ta chung quy phải có kết thúc,
rửa cổ ở nhà chờ xem!”
Hàn Tử Tự bởi vì cố kỵ Mạc Ly, biết
không thể cho người đuổi theo, nếu vây khốn Văn Sát, chắc chắn tánh mạng Mạc Ly
khó bảo toàn.
Phẫn hận nhìn thân ảnh Văn Sát đi xa, sát
ý trong mắt Hàn Tử Tự dần dần chuyển sang âm trầm, cuối cùng ẩn vào thâm thúy
trong mắt.
“Môn chủ.”
Tâm phúc Thiên đạo môn đang quỳ gối hắn
phía sau hắn.
Khi Hàn Tử Tự xoay người lại , biểu tình
trên mặt lại không một tia sơ hở.
“Truyền mật lệnh đi, người của chúng ta
ở Nhất Ngôn đường ẩn thân lâu như vậy, cũng nên có chút công dụng .”
Hai gã tâm phúc nghe xong, hơi có thâm
ý liếc mắt một cái: “Dạ!”
Ngày chính tà quyết chiến đã không còn
xa nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét